Chương 1: Triệu kiến tú nữ

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Tiêu Nhã Di mất nửa canh giờ mới có thể tin là mình đã xuyên không. Nàng chẳng qua là trong lúc luyện tập vũ đạo ngã một cái, thế mà đã không còn ở thế giới cũ nữa. Khiến nàng tức giận nhất chính là, bây giờ sự nghiệp của nàng đang ở thời đỉnh cao! Nàng vất vả bao năm mới lên đến được thành tựu người biết đến đó, bây giờ xuyên không há chẳng phải mọi công sức trước giờ đều là công cốc sao?

Vốn đã quen giữ hình tượng, Tiêu Nhã Di rất nhanh trấn an mình. Sau khi bình tĩnh lại, nàng cuối cùng cũng đã thông suốt. Cuộc sống ở hiện tại mới là thực tế, nàng vẫn có thể xây dựng lại bản thân. Xem lại thân thể này, nàng phát hiện nha đầu mình xuyên không vào có ngoại hình rất thanh tú, miễn cưỡng coi như hợp với nàng. Nàng ta tú nữ vừa tuyển vào cung được hai tháng, vào cung chính là vì để bản thân có địa vị cao hơn người mà ai ai cũng đều biết đến. Ở một góc độ nào đó, nàng giống như nàng ta, ban đầu lựa chọn con đường trở thành ca sĩ chính là vì muốn được nhiều người biết đến. Nếu đã là như vậy thì cứ để nàng hoàn thành tâm nguyện của nàng ta, lại xem như bản thân cũng được đối đãi không tồi.

Còn có một điều khiến nàng chú ý, chính là thù hận của nguyên chủ. Nguyên chủ từ ngày vào cung đã bị Du thường tại Du Phỉ Thúy bắt nạt. Nàng ta thường tới Tú Nữ Viện làm khó vài tú nữ, nguyên chủ chính là người gặp xui xẻo nhiều nhất. Gần đây nhất nàng ta phạt nguyên chủ quỳ giữa viện, sau đó bị cảm nắng đổ bệnh. Tiêu Nhã Di cảm thấy vô cùng ghét Du Phỉ Thúy này. Chẳng qua chỉ là một thường tại mà thôi, huênh hoang quá mức. Mà các tú nữ khác sợ vạ lây không dám nói lời nào cũng khiến nàng tức giận. Thân là nữ nhi, không bảo ban được nhau thì đáng đời bị bắt nạt.

Tiêu Nhã Di trong lòng quyết chí. Nàng phải dạy dỗ lại Du Phỉ Thuý, nếu không sẽ ăn ngủ không yên. Con người nàng trước giờ đều là người nhỏ nhen ghi thù, ai động đến nàng thì nàng phải trả lại gấp mười lần.

- Tiểu chủ, hoàng thượng hoàng hậu cho triệu kiến ở đại điện Phượng Tê Cung, xin hãy mau mau chuẩn bị.

Tiêu Nhã Di giật mình, lúng túng một hồi mới lấy giọng đáp lại:

- Ta biết rồi.

Cung nữ bên ngoài nghe thấy đáp lại rồi ngay sau đó liền rời đi. Tiêu Nhã Di thở dài. Nàng bây giờ địa vị quá thấp, chỉ là một tiểu tú nữ. Ở triều đại này tú nữ chỉ ngang bằng một cung nữ nhất đẳng, hơn được hai chữ "tiểu chủ" mà thôi. Do đó nên bên người nàng không có nha đầu để hầu hạ. Các tú nữ từ bên ngoài tuyển vào dù có xuất thân thế nào cũng không được mang theo nha đầu bên người. Bình thường trong cung sẽ sắp xếp một cung nữ tam đẳng tới chăm sóc tú nữ mới vào cung, nhưng đó chỉ là lý thuyết văn vở mà thôi. Hoàng hậu cho rằng tú nữ vừa vào cung bắt đầu từ địa vị thấp ngang bằng cung nữ, không nên cầu kỳ như vậy. Kỳ thật mà nói, lấy chức danh tú nữ chẳng sai bảo được ai, nên không có cung nữ được sắp xếp sẵn thì tú nữ ở trong tiểu viện được chỉ định phải tự làm mọi thứ.

Tiêu Nhã Di đã quen có trợ lý và chuyên viên giúp nàng trang điểm làm tóc, bây giờ tự thắt tóc một chút cũng cảm thấy lúng túng tay chân. Thời cổ đại kiểu tóc lại cầu kỳ, nàng tất nhiên là không biết làm. Cho nên ngồi cuống quýt một hồi, sợ chậm trễ thời gian nên chỉ đành buộc lên tạm rồi cài một cây trâm đơn giản. Còn trang phục của tú nữ thì đã chuẩn bị sẵn giống như nhau, chỉ mặc lên thôi không cần chọn lựa. Tuy màu sắc có chút chênh lệch, nhưng đều không có màu nào rực rỡ.

Chuẩn bị xong rồi nàng vội vã đi ra bên ngoài. Tiểu viện này giống như khu cung nữ, có rất nhiều tú nữ. Tú nữ đều giống như nhau,  người nào người nấy xinh đẹp rạng ngời, váy áo thướt tha, cười nói rộn ràng. Mỹ nhân khắp nơi như ong bướm, quả thật là cảnh đẹp ý vui. Tiêu Nhã Di nhìn một chút rồi nhanh chân đi theo các nàng. Đoàn người cứ như vậy đi ra khỏi tiểu viện.

Bên ngoài tiểu viện các cung nữ đã chờ sẵn. Đứng đầu còn có một mama và một thái giám. Tú nữ phải xếp hàng cho quy củ rồi mới bắt đầu đi tiếp. Đi rất lâu đoàn người mới đến được Phượng Tê Cung, trên suốt đường đi đều phải giữ dáng bộ đoan trang. Tiêu Nhã Di đi một chút đã cảm thấy mệt mỏi, nghĩ ngày tháng sau này chắc sẽ không đơn giản. So với thời gian làm thần tượng bây giờ thời thời khắc khắc đều phải duy trì dáng vẻ đoan chính lại càng khó hơn. Hiện đại không có yêu cầu dáng bộ, nhưng thời cổ đại lại rất khắt khe. Đặc biệt là còn ở trong cung nữa, quản giáo lại càng kỹ càng hơn.

Đoàn người đi lâu lắm mới tới được đại điện Phượng Tê Cung. Tiêu Nhã Di đã cảm thấy mệt muốn chết. Trời nắng thì thôi đi, cung điện lớn như vậy đi bộ còn không có lấy cái nón che. Đến nơi rồi tú nữ còn phải xếp hàng, từ từ mà đi vào. Khung cảnh này làm cho nàng đúng là sắp nóng muốn chết, thiết nghĩ sau này chắc phải tìm cách khắc phục điểm này mới được.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net