Chương 15: Yến tiệc

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Để tiếp đãi cửu vương gia của Tề quốc cùng với đạo sĩ Thiên Sơn đến Phong Lạp giao nghị, Đường Tích Ngôn ra lệnh mở tiệc lớn trong cung. Quần thần trong triều tề tựu đủ, nương nương chủ tử đều được tham dự, lại thêm vũ cơ nhạc sư oanh oanh yến yến, ngoại nhân nhìn vào đều có bao nhiêu là hào nhoáng.

Trên mười sáu bậc thang, hoàng thượng ngồi cùng hoàng hậu. Đại tiệc vừa mới khai, triều thần thay nhau kính rượu cho vương gia và đạo sĩ. Hoàng thượng có vẻ tâm tình tốt, bao nhiêu người kính rượu cũng đều uống cạn chén. Thế mà hắn uống xem chừng rượu là nước lã, lại không có vẻ say. Lạc Sở Vân Hi không thích uống rượu, bên cạnh có một bình rượu còn chưa uống hết mà vua đã uống tới năm bình. Phía dưới đàn hát ồn ào, cửu vương gia hình như lại không uống nhiều lắm.

- Hoàng thượng, đừng uống nhiều quá.

Đường Tích Ngôn đặt chén rượu xuống bàn, cười cười.

- Hoàng hậu yên tâm, trẫm tự có chừng mực.

Vân Hi hơi cúi đầu ra ý đã hiểu, quay qua sai sử cung nữ cho mình một chén trà mật ong, lại dâng qua cho quý phi thêm một chén. Nghe chút mùi lại còn uống vài chén rượu, nàng cũng thấy hơi say. Quý phi thích rượu, đưa chén trà mật ong nhắc nhở nàng một chút.

Đạo sĩ Thiên Sơn tuy không giống như cửu vương gia ít đụng tới rượu, nhưng cốt cách đạo mạo hình như không có thay đổi. Lão đạo sĩ nhìn quanh yến tiệc, hình như là tìm kiếm ai đó. Nếu tính lão nhân về chức quyền, trong triều lão chỉ là thứ dân. Nhưng dù sao cũng là cao nhân đắc đạo, cho nên không ít quan lại có ý bái phỏng.

Thục phi Đình Thục Yến cùng với cung nữ thiếp thân của nàng là Phù Dung có biết qua lão đạo sĩ này. Lão tên là Thiên Minh, là sư phụ của Phù Dung, đạo sư của Đình Thục Yến. Ở trên Thiên Sơn tuy là một thế lực nhưng lại có phân chia tam viện theo cấp là Thiên, Địa và Nhân. Thiên Minh lão nhân là người của Thiên Viện, chưởng quản rất nhiều đệ tử Thiên Sơn. Có thể nói lão là cao nhân trong cao nhân, kém một chút độ kiếp có lẽ sẽ trở thành tiên nhân.

Phù Dung là đồ đệ cưng của Thiên Minh, đừng nói hắn đối với nàng có bao nhiêu là ưu ái. Bởi vì trong đạo thuật nàng quá ư là xuất chúng, lão làm sư phụ cũng nở mày nở mặt. Lấy đạo thuật của nàng, ở Tề quốc có lẽ đã trở thành một khu ma sư nổi danh. Nhưng bởi vì tính ham chơi, nàng mới chấp nhận làm tì nữ theo công chúa gả đến đất Phong Lạp xa xôi. Lần này lão đồ Thiên Minh ngoại trừ diệt yêu ma một phần còn vì nhớ tiểu đệ tử, cho nên mới ứng cử mình vào vị trí này đi đến Phong Lạp. Trông đệ tử lão có bao nhiêu là yêu thương lại trở thành tì nữ đứng sau lưng người, không lệnh không được ngồi, lão dĩ nhiên là không vui. Từ đó mà suy ra đối với Phong Lạp, lão có bao nhiêu là không hài lòng.

Phong Lạp không có nhiều đạo sĩ, dân gian có nhiều yêu ma hoành hành. Đối với một lão đạo sư ở lâu trên thánh địa Thiên Sơn như Thiên Minh, dĩ nhiên là không hài lòng với hình ảnh này. So với Tề quốc không có bao nhiêu yêu khí, Phong Lạp quả thật tính là dơ bẩn.

Đường Tích Ngôn dĩ nhiên không có mù. Hắn nhìn ra cửu vương gia và lão đạo sĩ đều không thích yến tiệc. Tuy nhiên lễ nghi Phong Lạp đón khách cần phải có, cho nên lệnh cho thái giám canh chừng, khoảng một nén nhang nữa thì hắn sẽ cho tiệc tàn. Lạc Sở Vân Hi ngồi cạnh bên nghe ý tứ của hoàng thượng cũng không mấy lên tiếng, chỉ nhìn lão đạo sĩ. Lão chính là lý do hậu cung gà bay chó chạy, tìm kế để cho Bạch mỹ nhân đi vào lãnh cung. Quả là nên đề phòng.

Yến tiệc lần này may mắn Vân Hi đã có ý khôn khéo nói trước với hoàng thượng, nếu không Bạch mỹ nhân cũng được vua triệu tới. Thiên hạ chỉ có mấy phàm nhân biết nàng là hồ yêu, đạo sĩ nhìn thấy e là nảy sinh nhiều vấn đề. Chiêu dung đã tỏ ý nhắc nhở, xem ra sớm biết đạo sĩ sẽ đến thiên triều. Chuyện này hoàng hậu nàng vẫn chưa tra hỏi đến, về sau sẽ tìm cơ hội nói chuyện.

Thái giám nhắc nhở thời đã trôi qua một nén nhang, Đường Tích Ngôn tìm một cái cớ ngừng yến tiệc, đi cùng hoàng hậu rời khỏi đại điện. Nói thêm vài lời với cửu vương gia, sau đó hắn mới thật đi khỏi. Mấy vị phi tử nhìn nhau, sau đó đều rời khỏi. Quan lại còn chưa dứt tiệc, lúc ra về tụ tập nói chuyện vài câu.

Đình Thục Yến ngồi tại chỗ nhìn cung nữ dọn dẹp, trong lòng hơi nghi ngờ nhìn đạo sĩ nói chuyện với cửu hoàng huynh của nàng. Mắt nhìn Hiền phi rời khỏi, nàng cũng đứng dậy đi theo. Lúc sáng xuất cung đi mua một chút chu sa, thêm vài vật trấn yêu ma đã để chỗ Hiền phi. Nghe Phù Dung nói trong cung yêu khí nhiều, đề phòng sư phụ của nàng làm loạn cái gì yêu ma, nên làm một cái bùa trấn áp yêu khí thôi. Đặc biệt là ở lãnh cung có mùi hồ yêu, nên chú ý tới.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net