Chương 4:

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


4.

Lâm Tĩnh đã điên khùng như thế nào đây, lúc trước cô thích nhất tóc màu đen, hiện tại còn đem tóc mình đi nhuộm một màu trắng.

Có phải cô rảnh quá hết việc làm hay không?

"A Huyền, anh đi đâu vậy?" Ngu Sương thấy Lục Huyền không do dự bước chân về hướng thang máy, lúc này cô ta mới thấy người phụ nữ tiều tụy đang dựa lưng đứng đó.

Là người quen sao?

Cho đến khi cô ta nhìn thấy khuôn mặt sau mái tóc, trong mắt cô ta dâng lên tia hoảng loạn không tên.

Từ ngày Lục Huyền trở về ở đồn cảnh sát anh luôn tránh mặt Ngu Sương, không biết vì sao anh lại như thế, nhưng Ngu Sương cảm nhận được sự thay đổi của anh có liên quan đến người tên Lâm Tĩnh đến xin tiề.n kia.

Trước đó còn gọi cô ta là "Vợ" cô ta sớm đã hạnh phúc biết bao nhiêu, nhưng khi ra đến cửa đồn cảnh sát anh đã quay lưng lại nhìn về người phụ nữ đang nhặt những tờ tiề.n lẻ.
Cảm nhận của cô ta lúc đó chính là thân thể anh run rẩy đến nỗi đi còn loạng choạng.

Lục Huyền im lặng cho đến khi về nhà cũng chưa từng nói thêm một câu nào. Phải chăng là người cũ quay lại, liệu như thế Lục Huyền có muốn nối lại tình xưa hay không?

Cho dù là muốn cô ta cũng sẽ không để yên cho Lâm Tĩnh được toại nguyện.

"Cô đang làm gì ở đây vậy?" Lục Huyền lạnh lùng đến gần Lâm Tĩnh, người phụ nữ này dù đã rời bỏ anh năm năm, năm năm đó anh đã phải chịu đựng những gì chắc cô không hề biết. Nhưng nếu đã đi rồi tại sao lại quay lại rồi nhiều lần xuất hiện trước mặt anh, tựa như chẳng làm gì sai cả.

Là vì thấy anh chưa đủ tuyệt tình gạt bỏ cô ra khỏi cuộc đời anh sao?

Nhưng Lục Huyền không biết, Lâm Tĩnh của ngày trước mà anh nhìn thấy đã thật sự không còn là Lâm Tĩnh hay cười năm đó nữa.

Người phụ nữ ngẩng đầu lên nhìn anh với ánh mắt xa lạ, sau vài giây cô cũng rụt rè hỏi: "Anh là ai?"

Lục Huyền: "..."

Ánh mắt cô thất thần lại hỏi anh: "Anh biết A Cửu của tôi ở đâu không? Tôi tìm thằng bé mãi mà không thấy."

"..."

"Bệnh nhân Lâm Tĩnh, cô chỉ mới phẫu thuật xong không được xuống giường như vậy." Bước chân lộp cộp vọng tới, giọng nhắc nhở của y tá vang lên, bên cạnh Lục Huyền kinh ngạc nhìn Lâm Tĩnh.

Chỉ thấy Lâm Tĩnh run run lùi lại, cô không thích bác sĩ tới gần. Lục Huyền cảm thấy khó chịu nhưng khi nhìn thấy ánh mắt mờ mịt và đầu tóc trắng phau của Lâm Tĩnh, cho dù hít sâu thở đều cũng không thể nào bình tĩnh được.

"Cô ấy bị sao, làm sao lại mổ, còn tóc của cô ấy làm sao lại như thế này?" Lục Huyền trầm mặc hỏi y tá.

Y tá hơi nghi ngờ nhìn anh nói: "Cô ấy bị xuất huyết dạ dày được đưa đến đây hai ngày rồi, còn tóc của cô ấy chúng tôi không biết. Người đưa cô ấy tới cũng không biết tại sao lại thế."

Lục Huyền ngẩn người, tóc này không phải nhuộm, mà là tự đổi màu sao? Nhưng làm sao có thể.

Cô đang ốm nặng, không lo cho mình còn không mang dép còn ra đây tìm người.

A Cửu... người này quan trọng với cô như thế sao?

Nhưng anh nhớ về ngày hôm đó, cô đã từng nói gì.

"A Cửu là con trai anh..."

Đầu óc Lục Huyền bỗng nhiên trống rỗng, anh nhíu mày nhìn Lâm Tĩnh. Nhưng không đợi anh hỏi thì có một người phụ nữ chạy đến.

"Tĩnh Tĩnh, sao con lại ra đây? Hôm qua dì đi vội quá quán đông khách ta cũng chẳng thể đến đây trông con được." Người phụ nữ lớn tuổi này tên Nguyễn Lân, chính là bà chủ nhà thương tình cho cô công việc lẫn chỗ ở.

Nhìn thấy ánh mắt Lâm Tĩnh nhìn người đàn ông trong bộ đồ thể thao màu đen, khi ngẩng đầu lại bắt gặp khuôn mặt từ một khuôn đúc ra A Cửu. Bà ngây người nhìn anh, nhịn không được lập tức hỏi.

"Cậu là... cha A Cửu sao?"

Lục Huyền cau mày định phản bác nhưng bà chủ lại nói: "Không đúng, nếu cậu cha của A Cửu thì ngày hôm đó phải đến đưa tiễn đưa thằng bé chứ, Tĩnh Tĩnh cũng nói cha thằng bé hiện tại không ở thành phố này. Ngày diễn ra tang lễ cũng chỉ có mình nó đưa thằng bé đi."

Bà làm sao biết, chỉ một câu nói tựa như không rõ của mình đã làm lòng Lục Huyền dấy lên bao nhiêu gợn sóng, bàn tay anh buông thõng chợt run rẩy.

Ý của bà ấy là gì?

Cái gì mà đưa tiễn, cái gì mà một mình?

Anh nhìn qua Lâm Tĩnh, không biết từ bao giờ cô đã ngồi xổm dựa vào tường, khuôn mặt cúi gằm đang nhỏ giọng nói gì đó. Trông cô rất mệt mỏi, rất cô độc, cô không còn nhớ ra anh dường như không còn là cô nữa rồi.

Bất chợt Lục Huyền nhận ra tình trạng cô không được bình thường.

"Lâm Tĩnh..." Lục Huyền lên tiếng đột nhiên điện thoại của Nguyễn Lân lại reo lên, bà ấy nói gì đó qua điện thoại sau đó nhìn qua y tá đang đứng nói.

"Y tá, chúng tôi có thể xuất viện cho con bé không, hiện tại tôi không thể cả ngày chăm nó, công việc..."

"Tôi chăm cô ấy."

"Hả?" Bà nhìn qua người lên tiếng, là người đàn ông lạ này. Hiện tại bà đang gấp, đành hỏi thẳng.

"Cậu? Cậu muốn tôi thuê cậu về chăm sóc con bé sao?"

Lục Huyền kiên nhẫn nói: "Tôi sẽ chăm sóc cho Lâm Tĩnh, bà cũng không cần trả tiền dù sao cô ấy cũng là bạn cũ của tôi."

"Vậy được rồi, chúng ta nhanh thu dọn rồi về thôi." Bà chủ thật ra không quá quan trọng tiền nông, chỉ là bà thấy Lâm Tĩnh không nên ở một mình. Nhìn thấy chàng trai cao ráo đẹp trai như thế này, nếu có duyên, Lâm Tĩnh cũng tìm được một chỗ tốt.

Chuyện về A Cửu cô cũng sẽ nhanh chóng quên đi.

"Tôi đưa cô ấy đi kiểm tra lại, hãy để lại địa chỉ của cô ấy, dì có thể về trước." Lục Huyền không nhanh không chậm yêu cầu, anh cảm nhận Lâm Tĩnh đang không ổn, không thể cứ thế mà rời đi được.

"Vậy cậu giúp tôi đưa con bé đi khám, tôi sẽ gửi tiền lại khi có hóa đơn. Tôi cũng muốn giúp con bé nhưng nhà tôi cũng còn người cần nuôi nấng."

Dì Nguyễn Lân thở dài, bà thương Lâm Tĩnh nhưng không thể gánh vác hết tất cả mọi chuyện.

Dường như nhớ đến chuyện gì đó bà lại nói: "Con bé... có lẽ vì nhớ A Cửu, quá sốc khi thằng bé qua đời nên tóc nó..."

"Ngày đưa tiễn thằng bé tóc vẫn đen, nhưng qua một đêm đã bạc trắng đầu."

"Số con bé thật khổ, thật khổ mà..."

Bà thở dài nhưng không nhìn thấy đôi mắt Lục Huyền đang chấn động, đầu anh ong ong như đang nghe thấy tiếng pháo nổ. Nhưng anh không thể để Lâm Tĩnh ngồi đây, Lục Huyền đang định cúi xuống kéo Lâm Tĩnh lên thì Ngu Sương đã đi đến kéo tay anh lại.

"Anh muốn làm gì? Anh quan tâm đến người từng bỏ rơi anh sao?" Giọng Ngu Sương đầy tức giận, từ lúc anh bước đến bên cạnh Lâm Tĩnh, cô ta đã không bình tĩnh được nữa.

Cánh tay Lục Huyền dừng lại, anh không nhìn Ngu Sương chỉ nói: "Em đến số phòng anh đã đặt trước đi, thư ký Trần sẽ giúp em."

"Em không muốn, anh là chồng sắp cưới của em cơ mà."

"Ngu Sương!" Lục Huyền mất kiên nhẫn gọi cả tên lẫn họ của cô ta, trước đây anh luôn ưu ái với Ngu Sương bởi vì cô ta là người mà cha anh giới thiệu.

Qua lại vài năm anh cũng chưa từng lớn tiếng với cô ta, bởi vì khi anh từ bỏ Lâm Tĩnh anh đã chấp nhận việc sẽ lấy Ngu Sương làm vợ.

Nhưng bây giờ, nhìn thấy cái xác không hồn của Lâm Tĩnh, nghe thấy những điều anh không biết chỉ sợ là anh đã không khóa nổi con ma say mê Lâm Tĩnh của năm ấy lại, mà con ma ấy đối với Ngu Sương lại trở nên vô cảm, không một chút rung động.

"Anh sẽ nói chuyện lại với em sau, còn bây giờ đừng ai cản anh." Lục Huyền nói xong cũng cúi xuống ôm lấy Lâm Tĩnh đứng dậy.

Lâm Tĩnh cũng không kháng cự, bỗng dưng anh cảm thấy cơ thể người phụ này rất nhẹ, nhẹ như bồ công anh trong gió.

Chỉ cần một làn gió thổi qua cũng sẽ vỡ nát trong lòng bàn tay.


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net

#nguoc