Chương 4: Nụ hôn và Cú đá

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Đứng trước cánh cửa căn hộ, Hải Băng lúi húi lục tìm chiếc chìa khóa ném ở xó nào đó trong chiếc cặp đeo bên người. Vũ nhìn cô, mày khẽ nhăn lại, miệng càm ràm:

- Em có đúng là cô sinh viên có điểm số cao ngất ngưởng không vậy? Có mỗi chiếc chìa khóa mà cũng không nhớ bỏ ở ngăn nào. Đừng nói với tôi là giống chiếc điện thoại lần đó nhé! – Vũ nhớ cái cảnh Hải Băng cầm chiếc thoại lên thì đúng lúc nó tắt ngúm chuông.

Hải Băng không nói, vẫn tiếp tục với công việc của mình. Chiếc trán rịn rịn mồ hôi làm ướt nhẹp vài sợi tóc mai hai bên, tay đảo liên hồi còn bộ mặt thì không chút cảm xúc. Cuối cùng cũng tìm thấy, Vũ chắp tay làm điệu vái trời một cái kèm theo đó là tiếng than dài như vừa nghe được tin cô vợ khó sinh của mình đã vượt cạn thành công. Chẳng đợi Hải Băng mời mọc, Vũ xông thẳng vào, ngang nhiên còn hơn nhà mình. Căn phòng khá rộng, nội thất bên trong đầy đủ, có ti vi, có bàn ghế, tủ lạnh.. hầu như những vật dụng cần thiết cho một gia đình nho nhỏ đều có. Tấm rèm lớn phủ kín lớp kính cửa sổ, chặn hết thứ ánh sáng gay gắt bên ngoài khiến cho căn phòng nhuốm một màu u ám. Vũ liếc nhìn Hải Băng đang thong thả rót nước, đúng là vật cũng như chủ. Nén không nổi tò mò, anh vụt tới phía cửa sổ, vung tay kéo phăng chiếc rèm sang hai bên, ánh sáng bất ngờ rọi vào sắc lẹm làm cho hai người nhắm tịt mắt lại. Trong khi Vũ còn đang dụi dụi mắt thích ứng với sự thay đổi không gian thì Hải Băng đã tới bên cạnh từ lúc nào, chẳng nói chẳng rằng kéo rèm, căn phòng lại trở về tình trạng ban đầu.

- Này, không có ánh sáng nguy hiểm lắm đó. – Vũ ngồi phịch xuống chiếc ghế hơi, sự đàn hồi khá êm kích thích anh nhún thêm vài cái.

- Nguy hiểm? Bật đèn lên là được rồi! – Hải Băng khó chịu nói rồi bật công tắc đèn.

- Đèn sao bằng ánh sáng tự nhiên được. Em chưa học..

- Thầy uống nước mau đi! – Hải Băng cắt ngang ý định thao thao bất tuyệt của Vũ, một ly nước đá tỏa ra hơi lạnh được đặt trên bàn.

Vũ nhìn ly nước rồi im lặng quan sát khắp căn phòng một lượt. Mọi thứ được bài trí khá đơn giản, màu tường trắng láng, vài chiếc đèn ngủ bằng gỗ hình thù kỳ quái; một cánh cửa kéo ngăn đôi căn phòng, không gian khá thoáng, nói đúng hơn là trống trải. Không hoa, không tranh ảnh, không thú nhồi bông, không màu hồng, không diêm dúa.

Hải Băng nhìn ánh mắt đánh giá của Vũ, cô cảm giác người này hình như rất thích quấy nhiễu cuộc sống của người khác, chẳng lẽ lão ta là thầy giáo biến thái mà cô thường thấy trong các cuốn truyện tranh? Đề nghị vào phòng sinh viên, cợt nhã với sinh viên, đủ trò thế mà cái mặt vẫn tỉnh như sáo ra cái vẻ "đó là điều đương nhiên". Căn phòng này chưa có bất kỳ một người nào đặt chân vào và bản thân cô cũng không thể hiểu tại sao mình lại đồng ý cho một người lạ hoắc như lão thầy vào. Một căn phòng xám xịt và chẳng bao giờ có nổi một chút ánh sáng Mặt Trời, đêm cũng như ngày, ngày cũng như đêm, lúc nào cũng bật đèn. Cô quen sống với thứ ánh sáng nhân tạo này, nhiều năm rồi, nhiều tới mức cô không biết mình bắt đầu từ khi nào. Không chói lòa, không nóng nực, không rõ ràng và có thể điều khiển. Hàng tháng cô chẳng phải lo chuyện tiền nước phòng trọ như mấy đứa bạn trong lớp, chẳng có cơ hội để thử than vãn "bị viêm màng túi".. Nhớ lần đầu nghe Mai kêu cái cụm từ kia cô trố mắt nhìn, trong lòng thầm nghĩ cô bạn này bị bệnh gì nghiêm trọng lắm kia; sau khi biết được cái hàm ý sâu xa của nó thì cô thấy mình không khác nào một đứa sống ở một nơi có nền văn hóa lạc hậu tiếp xúc với bọn thành phố. Nực cười!

- Em ở một mình sao? – tiếng Vũ vang lên cắt đứt dòng suy tưởng của Hải Băng, kéo đôi mắt mờ mịt của cô về đối diện với anh.

- Thầy đang tìm hiểu nhân cách của sinh viên sao?! – mắt không hề chớp, từ chiếc miệng nhỏ nhắn hồng hồng đáng yêu phun ra cái âm thanh lạnh hơn cả băng đá. Nó không chuyển động thì thôi, chứ mỗi khi nâng lên hạ xuống, căng ra co vào là toàn những điều khó nghe.

Vũ buông ly nước xuống, trên vầng trán rộng giật giật vài cái, hai ngón tay thon dài đưa lên khẽ day day thái dương. Anh đang cố đè nén một thứ cảm xúc gì đó đang đùn lên trong lòng, khó chịu, bực bội, nhoi nhói.. và hụt hẫng. Một bên nó thúc giục anh đứng bật lên giáo huấn cho cô sinh viên đáng quý trước mặt mình bài học về cách ứng xử còn một bên nó nhắc nhở anh bình tĩnh, đừng làm bất cứ hành động gì khiến người con gái này tổn thương. Tổn thương sao? Anh chưa hề đụng tới một cọng tóc của cô, mà có cho anh cũng chẳng muốn rước thêm phiền phức, cô không phải là một ngươi dễ gây. Sự bình tĩnh, thân thiện mà anh cố ngụy trang cho mình trước hàng trăm con mắt thiên hạ dường như bị rạn nứt, vỡ toác ra vì cô.

Cô là gì? Cô là ai? Một sinh viên bình thường, một cô gái bình thường đến khó tin. Anh phải công nhận thêm một điều, cô rất biết cách chọc anh phát điên lên và kích anh bất chấp tất cả mà xé bỏ lớp mặt nạ hoàn hảo bám dính trên mặt mình. Tổn thương, cũng là một ý kiến hay. Khi con người ta bị thương liệu còn đủ bình tĩnh để chọc ngoáy kẻ thù không? Anh đoán là có! Anh muốn.. ham muốn và mong đợi nhìn thấy cô bấu víu vào anh, như một người chết đuối với được chiếc cọc; anh chẳng thích làm cái rễ bèo, dễ đứt và dễ dàng bị người ta lôi chìm xuống theo.

- Cảm ơn thầy vì đã đưa em về nhưng em không muốn bị mang tiếng đâu! – Hải Băng đứng lên đi về phía cửa chính, hành động này quả thực là một lời đuổi khách không lịch sự chút nào.

Không khí chung quanh Vũ trở nên sường sượng, bức bối. Anh không mặt trơ trán bóng tới mức chủ nhà đuổi lại không chịu đi, mà có mặt trơ thì lòng tự trọng của anh cũng chẳng cho phép. Tiếng bước chân loẹt xoẹt kéo lê rồi dừng lại ngay trước mặt Hải Băng.

- Em xem tôi là gì? – Hải Băng làm lơ không đáp vì anh chẳng là gì với cô hết, trả lời làm gì cho mệt.

- Nhân cách? Là của tôi hay của em có vấn đề? – một lời khiêu khích bung ra đụng chạm tới dây thần kinh phản ứng của Hải Băng, cánh tay vô thức vung lên giáng về phía khuôn mặt ngôi sao cách cô cả một cái đầu.

"Bụp!", cổ tay nhỏ nhắn nằm gọn trong bàn tay của Vũ, oài, chỉ cần anh bóp mạnh thêm chút thì chắc hẳn sẽ được nhìn thấy một màn nhăn mày nhíu mặt thảm lắm đây.

- Cao ngang tôi rồi hãy dùng chiêu này nhé! – Vũ cười, đáy mắt hấp háy vài tia hứng thú. Anh không nghĩ cô lại phản ứng mạnh như vậy, dù sao anh cũng đang là thầy giáo của cô đấy nhé!

- Công việc của thầy là đi quyến rũ sinh viên à? – Hải Băng trừng mắt, quét một tia nhìn sắc lạnh, khinh bỉ tới Vũ.

- ... - Vũ ngây ra một hồi rồi khoác lên khuôn mặt đầy khó chịu. – Em biết quyến rũ là thế nào không? Cần tôi dạy một chút chứ?

- Thầy đúng là đồ v...

Lời Hải Băng chưa hết thì cả bóng người Vũ đã đổ lên mặt cô, ba chữ "vô liêm sỉ" hầu như bị đôi môi anh nuốt trọn lấy. Mắt trừng mắt, môi đè lên môi, nếu ai đi qua nhìn thấy cảnh này thì tha hồ mà tưởng tượng, y như hai kẻ thù đang tranh giành viên thuốc trường sinh bất lão duy nhất bị nuốt trong miệng đối phương. Giật mình, Hải Băng phát hiện đầu lưỡi xa lạ đang mơn trớn đôi môi mím chặt của mình, cô vùng vằng, nhưng chẳng thể làm được gì vì hai cánh tay đã bị bàn tay to khỏe nắm chặt lấy. Cả người cô nằm gọn lỏn trong lòng anh, lưng áp chặt vào cánh cửa đã mở sẵn tiễn vị khách bát nháo kia về. Lành lạnh, lớp inox trên tay cầm cọ vào làn da dưới eo giúp cô tỉnh táo để nhận biết mình đang trong tình cảnh nào. Chết tiệt, đôi môi kia vẫn không chịu rời đi, ngược lại còn hung hăng nhằn nhằn môi dưới khiến cho hai hàm răng cắn chặt cứng của cô run run không chịu nổi. Mắt cố điều chỉnh tiêu cự để nhìn rõ mọi thứ trước mắt mình, chiếc mũi cao thẳng cọ cọ ngay sát mũi, mái tóc dài chọc vào mi mắt làm cô ngưa ngứa.. thật muốn cắn cái khuôn mặt phóng to chình ình đáng ghét này. Cắn? Đúng rồi! Một tia sáng lóe qua đầu Hải Băng, hàm răng thoáng cái mở ra, chiếc lưỡi xa lạ theo đà trượt thẳng vào, cô nhắm mắt khép thật nhanh khớp hàm lại. Cắn đứt lưỡi lão thầy biến thái này! .. Ơ?! Đâu mất rồi... A, đau quá... đau...

Hải Băng nhíu chặt mày, phía đầu môi truyền đến cảm giác tê tê đau đau, cô đánh bạo nuốt thử một chút nước bọt thì cảm giác có vị mằn mặn, tanh tanh. Đôi mắt to tròn mở bừng ra hết cỡ tưởng chừng hàng lông mi cong cong bị oằn lại trong võng mắt. Vũ nhìn cô như nhìn một con thú nhồi bông đột nhiên biết nói, môi dưới có vệt đo đỏ, hẳn là dấu vết liên quan tới cơn đau của Hải Băng. Cô vẫn chằm chằm chiếu thẳng Vũ, nhìn vẻ mặt không đoán ra được trong đầu cô đang nghĩ cái gì. Vũ thè lưỡi, liếm vết máu, khóe môi cong cong, trông anh giống hệt một con ma cà rồng vừa hút máu xong, thỏa mãn, thèm khát. Hải Băng đưa tay lên miết nhẹ môi mình, đau quá, đầu ngón tay có màu đỏ tươi, chắc chắn đã bị rách một mảng rồi. Vũ ghé sát mặt lại gần cô, hơi thở nóng ẩm phả lên gò má hồng hào làm cô đánh rùng mình một cái, toàn thân nổi da gà.

- Muốn cắn hả? Đáng lẽ tôi không nên gọi em là một con cún con khó thuần hóa, em phù hợp làm một con mèo ranh mãnh hơn. Đừng có vung móng vuốt với bất kỳ ai nhé, lỡ đâu chính mình lại bị thương.. giống như lúc này. – một nụ cười ám muội, thưởng thức treo bên môi Vũ. - Đến hôn cũng chưa biết mà đòi cắn người ta sao? Em nghĩ tôi là loại người gì? Đừng nhìn cái bảng tên giảng viên đại học của tôi mà khinh thường nhé, tôi là Vũ, Đàm Thiên Vũ. Nhớ kỹ, con mèo ngốc. Ha ha ha ...

Tiếng cười bao quanh lấy cơ thể Hải Băng đang run lên bần bật vì giận dữ vì.. sợ hãi, hai nắm tay siết chặt đỏ bừng rung rung. Đợi khi tiếng cười tắt hẳn, Hải Băng xoay người đóng xầm cửa lại, lực đẩy thật mạnh, rung óc. Một mình đừng ngẩn giữa căn phòng vắng, chiếc bóng của cô bị ánh sáng đèn hắt đổ dài trên bức tường, khẽ lay động không vững vàng. Toàn bộ cái dáng vẻ cứng cỏi, cay nghiệt thường ngày cứ như lớp dầu mỡ bị đun trên chảo nóng chảy tan ra, cả người cô xụi lơ quỳ trên mặt sàn gỗ láng lạnh. Đôi mắt mê man nhìn đôi bàn tay mình ngơ ngác, thoáng chốc có thứ ánh sáng gờn gợn trào lên, lấp lánh.. khóe mắt phiếm hồng.

Cô căm ghét bị ai đó chạm vào người, dù là bất kỳ một chỗ nào, nó khiến cô cảm thấy sờ sợ và ghê tởm. Cảm giác ấy giống với những gì mà một người từng bị một tên giết người giơ tay lên và bóp cổ phải chịu đựng, ám ảnh. Cả thế giới này, đàn ông giống như một bóng ma với cô, nó đem lại bất an, hoảng hốt; chỉ có duy nhất một người có thể....

Vũ phóng xe trở về nhà, trên suốt đoạn đường đi trong đầu anh đều hiện lên cảnh tượng "kinh hoàng" khi nãy. Anh phát điên với chính mình rồi phát hiện bản thân giống như một thằng biến thái vậy. Có loại thầy giáo nào dám ra tay với cả sinh viên của mình hay không? Chẳng những thế anh còn làm cô bị thương nữa chứ. Vũ thở dài, lẩm nhẩm trong miệng, chắc là đau lắm. Nhớ mấy năm trước, có lần anh đói quá, bốc miếng bánh rán bỏ vào miệng nhai lấy nhai để, cuối cùng không cẩn thận phập một phát, máu chảy, đau điếng người, ba ngày sau không sao nuốt nước được. Có lẽ cô cũng sẽ bị y như thế...?

Dựng xe xuống, Vũ đi thẳng một mạch vào phòng ngủ, ném bừa chiếc áo sơ mi sang một bên, trần trụi nằm sấp xuống giường. Ngôi nhà này chính là thành quả anh có được trong những lần làm thêm ngoài giờ học, gom góp một số tiền không phải là lớn nhưng cũng chẳng phải là nhỏ, anh tự đào cho mình một "con đường máu" thoát ra khỏi mái ấm gia đình mà anh đã hưởng dụng suốt 20 năm qua. Người ta nói ngôi nhà và mâm cơm là biểu tượng cho hạnh phúc và quây quần, anh từng có song cái thứ cảm giác tinh thần ấy hình như sắp hết hạn sử dụng. Khi nghèo khổ thì có thể vui vẻ mà hát "một mái nhà tranh hai trái tim vàng", khi giàu sang thì lời ca bất hủ ấy đã bị đạo một cách tàn nhẫn thành "một khu biệt thự và hai trái tim vàng". Học báo mà, chặt chém vấn đề một cách thành thạo, và chữ "vàng" ở đây được anh chiếu cố, xem xét dưới góc độ bốn con số chín. Lắm lúc anh thắc mắc sao ông bà mình thích liên tưởng mơ mộng thế nhỉ, tim phải màu đỏ chứ màu vàng thì có mà là quái vật à?! Haizzz!!!! Vũ thở dài, lật người nằm ngửa, ánh mắt đóng ghim lên trần nhà trắng lạnh. Khuôn mặt như sắp khóc của Hải Băng nhợt nhòa nổi lên trước tầm mắt, Vũ lắc lắc vài cái nó vẫn không chịu biến mất, cuối cùng đành để mặc. Lâu rồi, anh chưa hề chạm tới một cô gái nào, ngay cả khoảng thời gian khá dài đi du học, tiếp xúc với một nền văn hóa tự do cá nhân thoải mái. Hải Băng là người duy nhất khiến anh sử dụng tới nụ hôn trong tình trạng mất hết bình tĩnh. Ba năm cấp ba, bốn năm đại học, cái tên Thiên Vũ được nhắc đến như cơm bữa, một là từ trong miệng các thầy cô giáo, hai là từ miệng các bà cô hàng xóm và được nhắc với tần số cao ngất chính là từ miệng những cô gái mới lớn. Đẹp trai, cao ráo, bất cần, ga lăng, đặc biệt là cái mác "cậu ấm" của một tổng giám đốc xây dựng đã xây nên chiếc vỏ bọc bóng loáng cho Vũ, đồng thời cũng vẽ lên một câu chuyện cổ tích hiện đại cho các bạn gái, ngang ngửa với giấc mơ cưới chồng là hoàng tử Anh vậy. Anh không chơi bời trác táng nhưng trình độ thuộc hạng có đẳng cấp, anh không thay người yêu như thay áo nhưng bên cạnh lúc nào cũng có vài ba cô nàng cá tính, anh không nghiện hút, cờ bạc nhưng sàn và quán bar thì nhan nhản. Có thời kỳ, anh đi thâu đêm với đám bạn, chơi tẹt ga rồi nằm bẹp dí trong khách sạn, năm đó anh phát hiện bố mình có bồ nhí bên ngoài. Lan, cô bạn thân, từng khuyên bảo và tâm sự rằng anh trở nên như vậy là vì lý do gia đình nhưng khi ấy anh chỉ cười một cách chế giễu, tất cả chỉ là biện minh. Ai mà chẳng thế, làm một việc thì có tới hàng nghìn lý do xoay quanh chuẩn bị phóng ra, thanh minh, viện cớ, giải thích. Mẹ khóc lóc, hỏi tại sao anh lại đổ đốn như vậy, vì mẹ, vì bố phải không; anh lắc đầu, tuyên bố một câu sống sượng: Con thế này chẳng vì ai hết, vì chính con thôi, bản thân thích thế; một khi không kiềm chế được thì chỉ có một cách duy nhất đó là phá cho bằng hết! Cần gì phải lừa người dối mình, cần gì phải khoác lên cái vỏ đạo mạo, tử tế khi ngày hôm qua anh vừa cướp đoạt đi trinh tiết của con gái người ta?

Vũ bật ngồi dậy, đi ra phòng bếp, rót một ly nước cam vắt uống ừng ực. Vị ngòn ngọt tràn xuống cuống họng, hơi lạnh đột ngột làm anh rùng mình một cái. Khi chạm vào môi Hải Băng, anh chỉ thấy lành lạnh, cứng ngắc, nhạt nhẽo. Ai bảo khi hôn thì nếm được vị ngọt? Vớ vẩn, toàn là nước bọt, nhạt thếch! Nghĩ thế, anh không tự chủ mà nở một nụ cười. Nhưng Hải Băng có thứ ma lực gì đó khiến anh không sao dứt mắt ra khỏi người cô nàng được, hay là cô biết cách khiêu khích sự không kiềm chế và ý định chinh phục của một thằng đàn ông? Đang đắm chìm trong dòng suy nghĩ thì tiếng chuông điện thoại vang lên giai điệu bài hát Tell me why của ca sĩ nhí Declan Galbraith, mọi ngày anh thấy thứ âm thanh này rất tuyệt thế mà giờ nghe nó cứ nheo nhéo thế nào. Nhìn dãy số lạ hoắc hiện trên màn hình điện thoại, Vũ cau mày, miệng lẩm nhẩm 5 giây rồi nhấc máy.

- A lô!

... Bên kia không có trả lời.

- A lô! Xin hỏi ai thế? – Vũ bực bội hỏi. Chẳng biết tên ma quỷ nào nhè lúc tâm trạng anh không tốt mà phá bỉnh.

- 6 giờ tối, quán Xưa gần siêu thị. – giọng nữ vang lên một cách hờ hững.

Vũ ngây người trong chốc lát rồi mới bình tĩnh lại. Hải Băng?

- Sao có số của tôi?

- Thầy quên mình là ai rồi à?

- Có chuyện gì thế? – Vũ ngồi bịch xuống ghế, xoay xoay chiếc ly rỗng trong tay.

- Gặp rồi biết! Thế nhé! Tốn tiền điện thoại.

Chẳng đợi cho anh kịp phản ứng thì cô đã tắt bụp máy. Vũ ngơ ngác nhìn dòng chữ Kết thúc cuộc gọi 00:36, miệng bật ra một tiếng "Ơ!" và giây sau đó chiếc điện thoại bị ném một cách thản nhiên vào góc ghế.

Con bé này quái thật. Mình cứ như cái chong chóng để mặc cho nó quay tít thò lò vậy!

Còn 2 tiếng nữa mới tới giờ hẹn, Vũ tranh thủ tắm rửa rồi đánh một giấc ngon lành để lấy lại sức và chuẩn bị tinh thần cho buổi gặp gỡ có nguy cơ sấm sét vào tối nay. Lăn lộn mãi trên giường nhưng anh không tài nào đoán ra được lý do vì sao cô tìm số điện thoại của mình, vì sao cô muốn gặp mình. Cái giả thuyết "trả thù" không được xếp loại, bởi anh cho rằng với dạng người như cô thì việc đó đã được tiến hành ngay khi anh kết thúc hành động sàm sỡ. Vậy thì còn lý do gì khác? Đừng nói là cô còn ngây ngất với nụ hôn máu của anh nhé!? Với cái ý nghĩ này Vũ đã cười chảy cả nước mắt nước mũi. Úp chiếc gối lên đầu, Vũ nhắm mắt lại, sao cũng được, anh vẫn là đàn ông và cô cũng chỉ là một cô nữ sinh đanh đá, chẳng có chuyện gì thoát khỏi tầm kiểm soát. Tuy nhiên, sống chưa hết đời người thì chưa chắc đã nếm qua tất cả hương vị cuộc sống. Chỉ vì một vài giây tự tin thái quá mà sau này Vũ còn thấy ấm ức mỗi khi nhớ lại sự kiện "Sáu giờ" này.

Đương còn bay bay trong giấc mộng, chuông điện thoại réo lên lôi tuột Vũ dậy. Mặt nhăn mày nhó, Vũ vớ cái vật thể đang rung kia lên, tít, từ chối cuộc gọi và vùi đầu vào gối ngủ tiếp. Tiếng chuông đổ lần nữa. Tít, lại từ chối cuộc gọi... Cha ông ta nói "quá tam ba bận" nhưng đúng là lần này sai rồi, tiếng chuông đổ dồn dập tổng cộng là 6 lần mà chưa hề có ý định dừng lại. Tell me why.. just tell me why...

- Cái quái gì thế? – nhịn không được, Vũ hét lên trong điện thoại. Anh ghét nhất bị người ta quấy rầy khi đang ngủ.

- Cái quỷ gì vậy? Nhìn đồng hồ đi chứ. Thầy định biến em thành con ngốc hả? – tiếng Hải Băng không kém phần mất bình tĩnh truyền tới tai Vũ.

- Hửm? – Vũ dụi dụi mắt, ngóc đầu lên, nhìn chằm chằm vào dòng chữ "Mèo điên" rồi nheo mắt nhìn sang chiếc đồng hồ... 18h45' – Chết cha! Quên mất!

- Xúi quẩy! Rủa bố mình chết hả? Mấy giờ rồi chứ?

- Ngủ quên! Đợi chút, tới liền.

Nói xong, Vũ tắt điện thoại, bay vèo qua bên kia giường, lao vào nhà tắm với tốc độ nhanh nhất. Vò vò, dội dội, lắc lắc một hồi, cuối cùng cơn buồn ngủ cũng bị thổi bay biến cùng với giấc mộng còn dang dở bị vỡ tan tành. Để mặc cho đầu tóc còn nhỏ giọt nước, Vũ đội chiếc mũ bảo hiểm, nhảy lên xe và phóng. Hy vọng là tới nơi còn kịp! 10 phút sau chiếc xe dừng kít lại trước quán cà phê "Xưa" ngay trước cổng siêu thị, Vũ đạp chân chống xuống rồi chạy. Thế quái nào anh lại lật đật như thằng đánh thuê thế nhỉ? Từ lúc nhận được cú điện thoại của cô, anh cứ nơm nớp lo sợ cái gì đó, trong đầu chỉ tâm tâm niệm niệm mau tới chỗ cô. Đang nháo nhác nhìn quanh tầng trệt của quán thì một tiếng gọi vang lên:

- Vũ! Tìm ai thế?

Vũ chuyển mắt tìm tới người vừa gọi mình, chớp chớp mấy cái để làm quen với thứ ánh sáng không rõ ràng, hơi nhập nhòe nơi này. Lan, cô bạn thân mà Vũ có thể đem khoe với bất kỳ ai khi người ta hỏi về bất kỳ khía cạnh nào, học thức, địa vị, tính cách và cả mức độ quái gở đang bước về phía anh.

- Lan, sao ở đây?

Lan là một cô gái có mái tóc cắt ngắn như đàn ông, dáng người dong dỏng cao phù hợp với cái câu bọn trẻ bây giờ thường hay nói là "chân dài tới nách", đôi mắt nâu hút hồn và chiếc mũi.. tẹt. Vũ vẫn hay chọc cô rằng cả người từ trên xuống dưới không chê vào đâu được, nhan sắc cũng có kém cạnh diễn viên nước ngoài nào thế nhưng chỉ có cái mũi là đáng cắt. Sau khi biết tới cái công nghệ phẫu thuật thẩm mỹ cắt, ghép, nâng, hút của chị em phụ nữ, Vũ nhiều lần đề nghị Lan đi chỉnh sửa cái mũi cho chuẩn nhưng lúc nào cô bạn cũng lắc đầu phản đối. Cha sinh mẹ đẻ sao thì để vậy, nâng rồi có ngày oánh nhau, người ta đấm cho một phát gãy cả sống mũi. Mũi tẹt không tiếc lắm nhưng mũi cao thì khổ thân! Cái câu gàn dở này được nhai đi nhai lại tỷ lệ thuận với những lần Vũ lên tiếng phản pháo. Hiện giờ cô đang làm giám đốc điều hành một công ty bất động sản có tiếng, đi lên từ hai bàn tay trắng, chiếc bằng kinh tế loại giỏi bên Mỹ cùng với bộ óc kinh doanh nhạy bén đã biến cô trở thành một người phụ nữ thành đạt khi tuổi đời còn rất trẻ. Không cha nâng mẹ đỡ, không xum xoe luồn lách, Lan rất tự tin khi đứng ngang hàng với những bậc trưởng bối trong lĩnh vực bất động sản và chứng khoán vì cô cho rằng, với sức của cô thì đến tuổi của các

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net