Mặt Nạ Ai Đeo? Hồ Cầm Ai Đàn? (1)

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Đoản: Mặt Nạ Ai Đeo? Hồ Cầm Ai Đàn? (1)
Author: Mạn Châu Sa (Tiểu U Linh)

Nàng là một nữ đế, vừa sinh ra đã nữ phẫn nam trang sống cuộc sống của một thái tử. Tinh thông võ nghệ, cầm kỳ thi hoạ, nàng là đối tượng mà ai cũng hâm mộ. Nhưng họ đâu biết được rằng đằng sau sự tài giỏi đó là cả một con người với trái tim tổn thương, không có lấy một chút hơi ấm.

Năm đó, trong một lần nhàn rỗi, nàng mặc nữ trang, một thân lam y đeo mặt nạ hồ điệp ra ngoài thành dạo chơi. Chính sự nhàn rỗi đó đã thay đổi cuộc đời của nàng.

Nàng gặp hắn một thân hồng y ngồi đó đánh cờ, khí thế thanh thoát tựa thiên tiên, mỗi cái nhấc tay cũng khiến người khác phải nhìn theo. Ma xui quỷ khiến như thế nào mà nàng lại đồng ý lời thách đấu của hắn.

"Như thế nào, có muốn đâu với ta một ván không tiểu cô nương."

"Hừ! Đấu thì đấu"

Từ không quen biết, từ hai người dưng xa lạ chỉ vì một lời thách đấu liền dây dưa với nhau, tơ hồng xuất hiện.

Hết quân cờ trắng rồi đến quân cờ đen được hạ xuống, đường đi nước bước của mỗi người đều rất sắc bén, đều muốn dồn đối phương vào đường cùng.

Mặt Trời đã ngả về tây, quân cờ cuối cùng cũng đã hết mà thắng bại chưa phân.

Hai người cũng giống như bàn cờ đó, dây dưa mãi không dứt.

"Tiểu cô nương có muốn phân thắng bại với ta không?"

"Ngày mai ở nơi này chúng ta cùng nhau phân thắng bại."

Nàng không tin là mình sẽ không thắng được hắn.

***

Thời gian cứ như vậy trôi, một năm liền hai người chỉ vì phân thắng bại một ván cờ mà dây dưa với nhau không dứt.

Cuối cùng người thua là hắn. Thế nhưng trong lòng nàng lại không vui một chút nào, nàng thắng rồi có phải hắn sẽ dời đi không, hắn sẽ không ở bên cạnh nàng nữa. Tim không nhịn được mà khó chịu, đôi tay thật muốn níu giữ hắn ở lại bên cạnh mình.

Hắn là người cho nàng cảm giác ấm áp, an toàn nhất từ trước đến giờ. Ở bên cạnh hắn nàng có thể thoải mái tươi cười không lo âu, không ưu phiền.

"Ngươi thua rồi!"

Giọng nói khẽ thoảng qua một tia buồn man mác mà ngay cả chính bản thân nàng cũng không nhận ra. Hơi ấm duy nhất từ trước đến nay nàng có lại chuẩn bị rời xa nàng.

Hắn khẽ cười đưa cho nàng một chén rượu.

"Có muốn uống không? Đây là rượu ta tự làm."

Nàng nhìn hắn đưa đôi tay nhận lấy một hơi uống cạn. Trong lòng nàng bây giờ thật sự rất khó chịu, nàng không muốn hắn rời xa mình. Nàng tham luyến hơi ấm từ hắn, nàng muốn ở bên cạnh hắn.

"Nàng thắng ta rồi, sao lại có vẻ khó chịu như vậy?"

"Hừ! Ai bảo ngươi là ta không vui."

Đôi tay lại với lấy vò rượu của hắn mà uống nàng muốn mượn rượu giải sầu.
"Nàng không uống được rượu, đừng uống nhiều như vậy."

Nhìn nàng uống như vậy tâm hắn không khỏi lo lắng. Ván cờ đó là hắn cố tình nhường nàng. Một năm qua hình ảnh tiểu cô nương lam y đeo mặt nạ hồ điệp luôn luôn ở trước mặt hắn, tâm đã động từ lúc nào không hay, chỉ biết rằng đến khi nhận ra thì hình bóng đó đã ăn sâu vào trong lòng không thể nào xoá mờ. Lúc hắn nhận ra đoạn tình cảm đó cũng chính là lúc nàng rời xa hắn.

"Diệp nhi đừng uống nữa, không tốt đâu."

Bình thường nàng sẽ không uống nhiều rượu như vậy sao hôm nay lại thành con sâu rượu rồi

"Ngươi có thể đừng rời đi được không?"

Vừa mới uống được nửa vò rượu tâm trí nàng liền mơ hồ, nghĩ đến hắn sẽ rời khỏi mình nàng liền không nhịn được mà nói muốn hắn ở lại với mình.
"Diệp nhi ta có nói sẽ rời đi sao?"

Hoá ra tiểu cô nương này vì sợ hắn rời đi mà trở nên đa sầu đa cảm như vậy. Điều này có phải chứng tỏ trong lòng nàng có hình bóng của hắn không. Liệu...

"Ân... Thiên, ngươi thật sự sẽ không bỏ ta đi sao?"

"Thật"

Nhìn nàng đôi mắt long lanh, hai má ửng hồng vì rượu, đôi môi anh đào nhỏ nhắn mê người hé mở tâm không nhịn được liền tan chảy. Nàng cho dù say rượu vẫn đáng yêu như vậy.

"Diệp nhi, ta sẽ không rời xa nàng, ta yêu nàng."

Đôi mắt nàng mở to nhìn hắn, nàng không nghe nhầm đấy chứ, hắn nói hắn yêu nàng, hoá ra không phải chỉ mình nàng nhớ đến hắn. Nàng cứ ngây ngốc mà nhìn hắn, quên cả phản ứng. Đến khi kịp nhận ra thì chỉ biết cúi đầu đỏ mặt. A... Thật đáng ghét.
Nhìn nàng cử chỉ đáng yêu, hắn không khỏi cười to.

"Haha... Diệp nhi thẹn thùng thật đáng yêu nha!"

"Hừ! Ta đâu có thẹn thùng"

"Haha... Đúng vậy Diệp nhi không có thẹn thùng."

"Không cho phép cười người ta."

Hắn thật đáng ghét dám cười nàng. Bắt gặp cử chỉ làm nũng đàn yêu của nàng hắn không khỏi cười to hơn, đôi tay khẽ nhéo cái má non mềm của nàng.

"Thật đáng yêu."

Nàng khẽ ngẩng đầu mặt đối mặt nhìn hắn, hắn thật sự là yêu nghiệt nha. Đôi môi không hiểu sao lại nhẹ nhàng đặt lên môi hắn. Đến khi nhận ra rồi mới đỏ mặt muốn rời đi nhưng hắn lại ôm lấy nàng, biến từ bị động thành chủ động. Hắn quấn lấy cái lưỡi đàn hương của nàng mà chơi đùa, môi lưỡi dây dưa, tình nồng ý mật. Mà nàng chỉ có thể bị động tiếp nhận, đến khi không thể hít thở được nữa hắn mới buông nàng ra.

Ở cái đình nhỏ dưới chân núi, sương lượn lờ giăng mắc khắp nơi có một đôi uyên ương ôm nhau tình nồng ý mật.

***

Từng nhớ nơi thi đấu năm đó.
Bóng hình ngọn trúc lay động, chiếu vào bên hiên cửa.
Phất tay nhận quân cờ hai bên tráp.
Gõ nhẹ ngọc tự thanh âm leng keng.
Tâm tịch như trà tĩnh tự hương.
Từ khi nào đường nét ván cờ lại tạo nên một trận sắc bén.
Trắng đen thay đổi ở tại góc nắm giữ.
Mai kia san bằng tiến vào triều đình.
Làm sao để cho đường cờ dần dần tiêu vong.
Xen bộ dạng quân tử lần này.
Chính khí thanh kiên giương cao. Một đen một trắng, có qua có lại.
Thế sự đều biến hoá khôn lường.
Lúc này hạ xuống phía kia, tại đó tiêu trừ đường phát triển của đối phương.
Thân búa trải mấy sương.
Càng khôn vạn tượng chung quanh
Nhìn thấu trăm dáng vẻ thất thường.
Chi bằng ngâm Nga quy khứ hề
Trăng thanh gió mát
Hành hồ đương hành, chỉ hồ đương chỉ
Mây trời mênh mông nhàn dỗi
Dòng chảy không tranh vạn vật không ganh
Cả hai tư thế toạ ẩn quên mọi vật. Nghe thấy giọt sương trắng thanh vang.
Lá trúc rơi mang theo chút sương sớm.
Chốn khoan thai bên song cửa, ngừng chơi cờ ngón tay vẫn còn lạnh.
(Tùng song kỳ bãi - Hita)

Tiếng đàn hoà cùng tiếng hát của ai xa xăm, nghe thật não nề, đau lòng.

"Diệp nhi đánh đàn và hát thật hay, từ nay về sau không được phép đàn và hát cho ai nghe ngoài ta nhớ chưa."

"Hừ! Ta mặc kệ."

"Tiểu bảo bối bướng bỉnh."

Hắn nói rồi khẽ nhéo má của nàng. A... Sao lúc nào hắn cũng nhéo má nàng như vậy chứ. Xấu chết đi được.

Trời se lạnh đã là cuối thu, từng chiếc lá lìa cành rơi xuống mặt hồ phẳng lặng.

Hắn nhìn tiểu bảo bối trước mắt đang chăm chú đàn, đáy mắt đầy phức tạp, cuối cùng hắn nên làm gì mới tốt đây.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net