Mặt Nạ Ai Đeo? Hồ Cầm Ai Đàn? (2)

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Đoản: Mặt Nạ Ai Đeo? Hồ Cầm Ai Đàn? (2)
Author: Mạn Châu Sa (Tiểu U Linh)

Trời đã vào đông tuyết trắng phủ khắp mọi nơi tạo nên một khung cảnh đẹp đẽ với một màu trắng xoá.

Ở dưới chân núi, trái với khung cảnh trắng xoá của tuyết, là một màu đỏ của máu nhuộm khắp nơi, thi thể người bị đúng một kiếm chém chết.

Nàng một thân huyết sắc, trên tay là thanh kiếm đã nhuốm đầy máu tươi, đó chính là máu của những thi thể kia. Hắn và nàng mặt đối mặt nhau, chiếc mặt nạ hồ điệp đã bị rơi ở một bên. Nàng nhìn hắn, tràn đầy thất vọng, đôi mắt bình thường tràn ngập niềm hạnh phúc giờ đây trở nên thật ảm đạm.

Nàng thật không ngờ hắn lại đối xử với nàng như vậy. Nàng vui vẻ đến nơi này gặp hắn muốn báo cho hắn tin nàng đã có thai nhưng chào đón nàng là gì? Đó chính là những mũi kiếm bén nhọn của sát thủ bên cạnh thái tử Lăng Quốc.

Hahaha... Nàng thật không ngờ hắn lại là thái tử Lăng Quốc.

Nàng đúng thật là ngốc, đem lòng yêu hắn tin tưởng hắn hết mình, thậm chí khi biết mình có thai nàng từng có ý nghĩ nhường ngôi lại cho hắn nhưng nàng nhận lại được cái gì? Sự thật khiến người ta đau lòng, những mũi kiếm đã được mài sắc, sẵn sàng lấy mạng nàng và đứa bé trong bụng. Nàng thật sự rất ngu ngốc mà. Đem tất cả trao cho hắn để bây giờ thân bại danh liệt.

"Lăng Thiên, tại sao lại đối xử với ta như vậy? Ta yêu ngươi thật lòng, ngươi lại đổi lại cho ta là cái chết. Hahaha..."

"Diệp nhi... "

Hắn là bị ép buộc, hắn không có sự lựa chọn nào khác.

Tim thật đau đớn khi nhìn nàng như vậy. Hắn hối hận rồi. Cứ ngỡ rằng bản thân chỉ coi nàng là người mà mình cần trừ khử để đoạt lấy Vân Quốc, nhưng khoảng thời gian bên cạnh lại đem lòng yêu nàng sâu đậm. Khi ở bên nàng hắn liền quên mất đi nhiệm vụ của mình là giết nữ đế của Vân Quốc, đến khi phụ hoàng nhắc nhở mới chợt nhận ra....

Hắn vẫn luôn tự lừa mình dối người rằng tình cảm mình dành cho nàng không phải là thật nhưng giờ đây...

"Câm miệng ngươi không có tư cách gọi tên ta. Giây phút ngươi quyết định lấy mạng ta, giữa ta và ngươi đã định sẵn một dấu chấm hết rồi."

Đúng vậy giữa nàng và hắn đã chấm dứt rồi. Nàng là nữ đế Vân Quốc - Vân Diệp, hắn là thái tử Lăng Quốc - Lăng Thiên, hai quốc gia luôn như nước với lửa thì hắn và nàng cũng làm gì có được kết cục tốt đẹp như bao con người khác. Cuối cùng hắn và nàng chỉ là cơn gió khẽ lướt qua cuộc đời nhau mà thôi.

Lưỡi kiếm đầy máu dừng lại trước yết hầu của hắn, cuối cùng nàng cũng không thể nào nhẫn tâm được như hắn, chỉ cần ấn nhẹ một cái thôi là nàng có thể giết hắn nhưng nàng thật sự không làm được.

"Keng..."

Tiếng kiếm rơi xuống nền tuyết, nàng mệt mỏi rồi, nàng muốn rời khỏi nơi này, nàng muốn rời khỏi hắn. Tim nàng đã đóng băng giống như mùa đông này rồi.

Từng bông tuyết nhẹ nhàng rơi, nàng quay gót bước đi, một thân lam y nhuốm máu tươi, đôi tay khẽ xoa lên bụng. Hài tử của ta, ta sẽ chăm sóc con thật tốt. Phụ thân của con không cần con nữa rồi.

Từng giọt nước mắt lặng lẽ rơi tí tách. Cho nàng khóc nốt hôm nay thôi, ngày mai nàng sẽ quên hắn, sẽ sống thật tốt khi không hắn bên cạnh.

Giây phút nàng quay bước rời đi hắn đồng thời cũng quay đầu đi ngược hướng với nàng.

Hắn không có tư cách gì để ở bên cạnh nàng nữa rồi

"Tách..."

Có cái gì đó thật mặn hắn khóc rồi, khóc cho đoạn tình cảm giữa hắn và nàng, khóc cho đoạn tình cảm hắn tự tay xây lên cũng tự tay đẩy đổ.

Đoạn tình cảm này ngay từ đầu đã sai và không nên xuất hiện rồi.

Mùa đông tuyết rơi trắng xoá cả vạn vật. Dưới chân núi, có hai con người đi ngược chiều nhau.

Uống một chén rượu
Say một tiếng đàn
Mặt nạ ai đeo?
Hồ cầm ai đàn?
Kiếm kia ai nỡ?
Chặt đứt tình duyên

-----------Hết----------

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net