chương 141- 150

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Chương 142: Trẻ nhỏ giận dỗi
“Sao ngài lại tới đây?” Nàng vui mừng mà ôm lấy vai hắn, cái mõm nhọn
cẩn thận chạm vào má hắn, sau đó lại nhanh chóng thu lại, trong mắt lấp
lánh như nước hồ Bích Ba.
Tống Lập Ngôn vốn rất không vui, thậm chí còn đang chuẩn bị mắng nàng
nhưng vừa thấy bộ dạng này của nàng thì hắn có tức đến mấy cũng tan biến,
chỉ đành bất đắc dĩ lắc đầu liên tục: “Đang êm đẹp ngươi hóa ra nguyên
hình làm gì?”
Lâu Tự Ngọc cúi đầu nhìn nhìn bản thân, lại nhìn nhìn hắn: “Ta đang cân
nhắc…… Nếu ngài đã nhớ ra hết thì chắc vẫn quen với nguyên hình của ta
hơn.”
“Biến trở về đi.”
“Nhưng……” Nàng bĩu môi, rầm rì mà cọ bên tai hắn, nửa câu sau nàng
không dám nói —— biến trở về hình người thì không thể ôm ngài như thế
này nha. Cũng chỉ có lúc ở trong bộ dạng hồ ly nàng mới có thể thân cận
với hắn không chút cố kỵ thế này.
Có lẽ đã nhận ra tâm tư của nàng, Tống Lập Ngôn nhẹ nhàng chọc ngón tay
có bạch quan lên người nàng. Lâu Tự Ngọc thoáng chốc cảm thấy tứ chi nặng nề, xoay người rơi xuống đất trở về hình người.
“……”
Nói không mất mát là không có khả năng, nàng cười gượng hai tiếng, mượn
cớ sửa sang làn váy mà cúi đầu nhằm che giấu chật vật trong đáy mắt.
Trong lòng nàng trấn an mình rằng dù không ôm được lâu nhưng tốt xấu gì
cũng cọ hắn được một lát, nàng nên thấy đủ.
Nhưng nàng mới vừa cúi đầu thì cả người đã bị kéo qua, tay áo màu xám
lướt qua tai nàng, những ngón tay với đốt xương rõ ràng đè lại gáy nàng
khiến cả người nàng rơi vào một lồng ngực ấm áp.
Vì chấn kinh nên mắt nàng co lại, Lâu Tự Ngọc cứng đờ mà duỗi đôi tay,
nửa khuôn mặt chôn ở trong ngực hắn, mắt trừng thật lớn.
“Trốn cái gì?” Giọng hắn amng theo chấn động trong ngực truyền tới,
“Khóe mắt đuôi lông mày đều rõ ràng viết muốn cùng ta thân cận, ngươi
cũng không phải yêu quái rụt rè vậy mà sao lại không dám thế?”
“……”
“Ta thấy lúc ngươi thân cận với tiểu Yêu Vương kia tự nhiên thế cơ mà?
Ngươi còn chẳng để ý đến vết thương trên người mình đã chạy đi băng bó
cho hắn.” Nói là không tức giận nhưng lời này rốt cuộc vẫn có hai phần
lạnh lẽo, giống như băng tuyết mùa đông rào rạt rơi xuống.
Tự bản thân Tống Lập Ngôn cũng cảm thấy lời này thật không phong độ,
không thỏa đáng, nhưng hắn vẫn tiếp tục nói: “Ta không ôn nhu như người
ta, cũng không săn sóc như người ta. Lâu chưởng quầy thiếu ân tình của
người khác như thế thì định lấy cái gì ra báo đáp hả? Ta thấy hắn cũng
không giống kẻ muốn tiền muốn mạng, nếu hắn muốn cái khác ngươi cũng
cho hả?”
Người trong lòng mãi không nói gì, hắn trầm mặt nói: “Ngày đêm cứ nói
mãi là chờ ta về, kỳ thật ngươi chỉ nói ngoài miệng……”
Lời con chưa nói xong thì cả người hắn đã cứng đờ —— đôi tay vẫn luôn
buông thõng của Lâu Tự Ngọc đột nhiên ôm lấy lưng hắn, run run túm lấy
áo hắn, cái đầu nhỏ thì chôn trong ngực hắn dùng sức cọ lấy cọ để.
Nàng không nói lời ngoài miệng, nhưng chỉ một cái ôm này cũng đủ để hắn
hiểu nàng nhớ hắn đến thế nào. Khóe môi Tống Lập Ngôn hơi cong lên
nhưng rất nhanh lại bị hắn ép về. Hắn giống như trêu đùa mà lùi nửa bước,
kết quả người trong lòng cũng nhắm mắt theo đuôi, dán chặt lấy hắn không
buông tay. Hắn bước sang trái nàng cũng sang trái, bước sang phải nàng
cũng sang phải. Tâm tình hắn đột nhiên tốt hơn nhiều. Hắn cười khẽ nói: “Không ngộp thở
sao?”
Lâu Tự Ngọc rốt cuộc ngẩng đầu lên, gần như tham lam mà nhìn đôi mắt
hắn, trong mắt nàng là khát vọng tràn ngập. Ngộp thở thì tính là gì? Nếu có
thể cứ thế chôn trong ngực hắn thì nàng có ngộp chết cũng cam lòng.
Nhưng lời nói lộ liễu như thế nàng tất nhiên không dám nói. Nàng chỉ hắc
hắc ngây ngô cười hai tiếng sau đó mở miệng nói: “Ta đang muốn đi tìm
ngài đó.”
“Tìm ta làm cái gì?” Tống Lập Ngôn mắt lé xem nàng, “Băng bó miệng vết
thương hả?”
Lâu Tự Ngọc chớp mắt: “Sao đại nhân lại so đo cái này nữa rồi? Cánh Gà
chỉ là đứa nhỏ, mới vừa rồi ở trên núi nó còn liều mạng bảo vệ ta đó.”
Sắc trời đã đen, gió đêm thổi đến khiến người ta thấy lạnh. Tống Lập Ngôn
buông nàng ra, mặt không biểu tình mà xoay chuyển câu chuyện: “Bùi Hiến
Phú dùng cấm thuật sinh ra tà ám. Tà ám đó có ba viên nội đan của Yêu
Vương nên có yêu lực cực kỳ cường đại, chỉ sợ ngươi cũng không phải đối
thủ của nó.”
Lâu Tự Ngọc giật mình, theo ánh mắt hắn nhìn về Kỳ Đấu Sơn ở nơi xa.
Tuy bây giờ vốn là đêm tối, nhưng bóng dáng ngọn núi đó rõ ràng càng đen
hơn bóng đêm, giống như một mảnh ướt nước trên tấm vải đen.
Thứ kia…… Nàng cười khổ, nếu chỉ là tà ám đơn thuần thì nói không
chừng còn có cách giải quyết nhưng nếu có thêm ba viên nội đan của Yêu
Vương, lại có cái tên Bùi Hiến Phú thâm độc kia ở bên cạnh thì không biết
chuyện gì đang đợi bọn họ đây. Nàng quả thực không dám lạc quan.

Tống Lập Ngôn tiếp tục nói: “Bọn họ muốn nội đan của Bạch Tiên Yêu
Vương. Nếu lúc sau đối đầu với các ngươi thì mọi người tính thế nào?”
Lâu Tự Ngọc bất đắc dĩ mà xòe tay nói: “Còn có thể như thế nào? Toàn lực
ứng phó thôi.”
“Nếu đánh không lại?”
“……” Nếu đánh không lại thì không phải chỉ có thể chịu chết sao? Lâu Tự
Ngọc chớp chớp mắt, xem sắc mặt hắn thì lại không dám nói ra lời. Thoạt
nhìn Tống Lập Ngôn muốn cùng nàng nói chính sự nhưng sau khi cân nhắc
nàng lại cảm thấy không thích hợp vì thế nàng lặng lẽ duỗi tay muốn kéo
bàn tay hắn.
Tống Lập Ngôn hờ hững mà tránh đi.
Quả nhiên, Lâu Tự Ngọc bật cười thành tiếng, đánh bạo kéo tay hắn về,
vuốt phẳng từng ngón tay hắn: “Thật vất vả mới trở về, sao đại nhân còn thời gian mà tức giận ta chứ?”
“Không có.”
“Thế này còn không có?” Nàng bĩu môi với hắn nói, “Đây là trò trẻ con mới
làm.”
Nhắc tới trẻ con Tống Lập Ngôn càng không vui. Hắn nửa híp mắt nói: “Ta
tới chỗ này chỉ là muốn hỏi ngươi đại chiến sắp tới ngươi muốn đi theo ta
hay ở lại chỗ này?”
Lâu Tự Ngọc cười gượng, dời ánh mắt nhìn ngôi sao trên bầu trời: “Tuy
rằng ta cũng rất muốn đi theo ngài nhưng bên kia đều là người của Thượng
Thanh Tư. Chỉ sợ bọn họ cũng chẳng chứa chấp ta, Cánh Gà lại bị thương
không nhẹ, Bạch Tiên gia chỉ có chút người sợ không bảo vệ hắn được. Ta
phải ở bên cạnh trông hắn, như thế mới có thể an tâm hơn.”
Tống Lập Ngôn rút tay về, phất tay áo xoay người đi ngay. Hắn không nên
tới đây, quả là tự rước lấy nhục. Hắn còn cho rằng nàng sẽ không màng tất
cả mà đi theo hắn ai ngờ hiện nay xem ra nàng ở bên người khác còn tốt
hơn ở với hắn.
Hắn không tức giận, không có gì để tức giận, hắn chỉ cần đi là được.
“Ai ——” người phía sau cũng không biết đang nghĩ cái gì mà vẫn đuổi tới,
sốt ruột hoảng hốt mà giữ chặt ống tay áo hắn. Cử chỉ do dự này hoàn toàn
không giống phong thái quyết đoán ngày thường của nàng. Trong lòng hắn
càng tức hơn, không chút nghĩ ngợi đã hất nàng ra sau đó bày luôn một trận
vây yêu.
Ánh sáng màu trắng mọc ra từ trong đất bó lấy cổ tay và cổ chân của nàng,
tỏa sáng lấp lánh. Đây là thứ dùng để đối phó với tiểu yêu nhưng với nàng
mà nói thì nửa nén hương là có thể tránh thoát. Hắn không quay đầu lại mà
đi thẳng đến chân núi bên kia.
Trên núi tử thương quá nhiều, âm khí tụ tập, không đên một lát đã có mưa.
Tống Lập Ngôn trở về doanh địa, vừa lúc gặp được Triệu Thanh Hoài cầm
ô đi ra nên đứng lại hành lễ.
“Con nhớ lại hết rồi sao còn khiến lão phu tổn thọ thế?” Triệu Thanh Hoài
bất đắc dĩ mà lắc đầu, che ô cho hắn rồi nhìn nhìn phía sau hắn hơi kinh
ngạc nói, “Về một mình sao?”
------
Chương 142: Hai người sống cùng nhau
Thần sắc Tống Lập Ngôn phức tạp mà nhìn hắn: “Sư phụ không phải chán
ghét nàng cực kỳ sao, thế nào lại ngóng trông ta mang nàng về?”
Triệu Thanh Hoài ho nhẹ một tiếng sau đó vuốt râu nhỏ giọng nói thầm:
“Chán ghét thì chán ghét nhưng rốt cuộc bao nhiêu năm qua mới gặp lại lần
nữa, ta còn tưởng nàng sẽ dính lấy ngài.”
“Cũng chỉ là tưởng rằng.” Tống Lập Ngôn xụ mặt đi vào trong doanh địa
nói, “Nàng cũng không dán lấy ta.”
Lâu Tự Ngọc không dán hắn sao? Triệu Thanh Hoài vui vẻ: “Nàng ta cải tà
quy chính rồi sao? Hay rốt cuộc nàng ta cũng ý thức được sẽ hại ngài nên
mới chịu dừng tay?”
Bước chân Tống Lập Ngôn dừng lại hắn nhíu mày hỏi: “Sư phụ, Tống
Thanh Huyền chết không có liên quan tới nàng.”
Triệu Thanh Hoài hiển nhiên không muốn nghe hắn nói cái này: “Xem tình
thế trước mắt thì Yêu tộc đang chiếm thượng phong. Hôm nay tuy loạn
chiến một hồi nhưng khó đảm bảo lúc sau bọn họ không cùng bắt tay đi giải
phóng phong ấn của Xi Vưu. Rốt cuộc cái này đối với bọn họ chỉ trăm lợi
mà không một hại.”
Người cùng yêu chung quy là đối lập, có thể không ở cùng nhau thì cũng
đừng ở bên nhau. Tống Lập Ngôn rũ mắt, vừa định lừa gạt hai câu thì trong
đầu lại bỗng nhiên có thứ gì đó nổi lên.
“Sư phụ.” Hắn trầm giọng nói, “Tà ám đã thành, Yêu tộc tụ tập, Kỳ Đấu
Sơn đã không phải nơi nên ở lại. Đêm nay sao chúng ta còn hạ trại ở đây?”
Triệu Thanh Hoài quay mặt đi, giọng điệu hết sức tự nhiên nói: “Chúng ta
không thủ ở đây thì chẳng lẽ để đám yêu quái kia trực tiếp vào thành tàn sát
bá tánh sao?”
“Không đúng.” Ánh mắt đảo qua mọi người đang nghỉ ngơi khắp doanh địa,
Tống Lập Ngôn siết chặt nắm tay mắng, “Ngài gạt người.”
Người ở đây ít hơn một nửa so với khi mới xuống núi, rõ ràng là bọn họ đã
được phái đi làm việc khác. Ngực căng lên, Tống Lập Ngôn xoay người
chạy nhanh về. Triệu Thanh Hoài cố ý cản hắn nhưng lắc mình đi lên mới
phát hiện bây giờ Tống Lập Ngôn căn bản không phải người ông ta có thể
cản. Hai người mới vừa đối mặt mà giờ hắn đã biến mất trong sương mù
mỏng manh “Oan nghiệt mà.” Triệu Thanh Hoài tức giận đến lắc đầu.
Lâu Tự Ngọc an an tĩnh tĩnh mà đứng ở trong vây yêu trận nhìn theo Tống
Lập Ngôn đi xa, nàng không tránh thoát pháp trận này nhưng lại nhẹ nhàng
hít vào một hơi, trong mắt tất cả đều là thỏa mãn: “Thật tốt, hương vị này
chính là quen thuộc.”
Trong đám cây cối bên cạnh lúc này có người yên lặng đi qua bên này, đến
tiếng bước chân cũng không có, chỉ có từng cơn gió thổi trúng làn váy đỏ
của nàng khiến nó bay lên. Nhưng chỉ ngửi một chút nàng đã biết không
đúng vì thế đầu cũng không thèm quay đã cười tủm tỉm nói: “Hiện tại ngươi
đi vẫn còn kịp đó.”
Người tới cực kỳ ương ngạnh, làm gì có chuyện vì một câu này của nàng đã
bỏ đi? Nàng vừa dứt lời thì đã có pháp khí thượng đẳng và diệt yêu trận bay
đến. Lâu Tự Ngọc hóa ra đuôi cáo hóa giải rồi lại nhìn về phía người đang
trốn trong lùm cây mà cười khẽ: “Chỉ có ngươi mà cũng đòi giết ta sao?”
Sắc mặt La An Hà không quá đẹp. Hắn đi ra từ lùm cây, trầm giọng nói:
“Không thử một lần thì làm sao biết được?”
Đuôi cáo thoạt nhìn mềm mại không chút uy hiếp nhưng chỉ một đòn đã
khiến song hoàn của hắn bị vặn thành bánh quẩy. Lâu Tự Ngọc đem ném
hai cánh bánh quẩy đến dưới chân hắn, không kiên nhẫn nói: “Có một số
việc thử cũng không được, chỉ là tìm chết thôi. Ta nể mặt người nọ nên
không muốn so đo với các ngươi, bây giờ ngươi đi ngay thì ta sẽ không ra
tay.”
La An Hà thật sự tức giận đến muốn liều mạng với nàng nhưng nghĩ đến lời
của Triệu Thanh Hoài thì hắn lại mạnh mẽ nhịn xuống nói: “Ở trong lòng
ngươi Tống Lập Ngôn rất quan trọng đúng không? Ngươi nhất định là
luyến tiếc hắn đi chết lần nữa. Nếu đã thế thì sao ngươi không chịu trói đi?”
Lâu Tự Ngọc dùng ánh mắt xem đồ ngốc để nhìn hắn và cười nhạo: “Sao?
Đánh không lại thì bắt đầu lấy tình cảm ra đả động ta sao? Muốn thuyết
phục ta vì hắn mà giao mạng mình ra à? Nữ tử phàm nhân có lẽ sẽ bị lời
này mê hoặc, vì người trong lòng yên lặng chịu chết để lang quân tới ôm
một cái xác đã chết lạnh băng mà khóc đến đứt gan đứt ruột rồi được ghi
vào sử sách. Nhưng lão nương đối với loại tiết mục cảm động đất trời này
không có hứng thú. Lão nương muốn ngài ấy còn thì ta còn, đôi ta thiếu
một người cũng không được.”
La An Hà giận dữ: “Ngươi và hắn có thể cùng tồn tại sao? Yêu tộc các
ngươi còn thiếu có 2 viên nội đan nữa là có thể thức tỉnh Yêu Thần. Một
khi hắn sống lại thì ngươi nói xem Tống Lập Ngôn có lại liều mình phong yêu không? Chỉ cần trên đời này còn đủ năm viên nội đan của Yêu Vương
thì mạng của Tống Lập Ngôn chính là đang treo trên mũi đao!”
“Thì tính sao?” Lâu Tự Ngọc phất tay áo quét qua một người của Thượng
Thanh Tư muốn đánh lén mình sau đó nhướng mày phong tình vạn chủng
nói, “Ta có rất nhiều biện pháp bảo vệ ngài ấy.”
Thấy nàng dầu muối không ăn, La An Hà thật sự tức giận. Hắn nương theo
yêu trận mà Tống Lập Ngôn quăng ra, lại rót thêm lực lượng vây khốn nàng
tại chỗ. Phía sau có đệ tử khởi trận, sức mạnh cường đại của Thượng Thanh
Tư vọt tới khiến cổ họng nàng lập tức tanh ngọt.
Lâu Tự Ngọc hừ cười, lau vết máu bên khóe miệng, đuôi mắt quét qua La
An Hà đang đứng bên ngoài trận, con ngươi màu vàng chợt lóe đã vứt ra
năm lưỡi đao băng, vừa nhanh vừa chuẩn, chẳng những ngăn cản trường
kiếm hắn chém về phía nàng mà còn muốn ghim hắn lên cây cổ thụ phía
sau.
Nhưng không biết vì cái gì mà sắc mặt Lâu Tự Ngọc bỗng chốc biến đổi,
lưỡi băng đột nhiên im bặt. Nhưng vì dừng đột ngột nên nàng lại bị phản
phệ phun ra một búng máu, mày nhíu lại.
Lưỡi băng cách La An Hà chỉ có một tấc, hắn sợ hãi nhìn lưỡi băng sắc bén,
sau đó khó hiểu mà nhìn Lâu Tự Ngọc. Đang thi pháp mà mạnh mẽ dừng
lại sẽ khiến nàng bị tổn hại, vì sao phải làm thế?
Rất nhanh hắn đã biết đáp án.
Áo bào màu xám tung bay trong bóng đêm, ngón trỏ và ngón cái người kia
vừa nhéo thì yêu trận vây quanh người Lâu Tự Ngọc đã vỡ ra. Người nọ
nhanh chóng đi tới bế nàng ra khỏi trận và tránh né pháp khí phía sau rồi
hai người đều bay lên cây đa to ở phía sau.
“Đại nhân chạy trốn thật nhanh.” Lâu Tự Ngọc cười hì hì ôm cổ hắn,
“Không phải ngài giận nô gia sao? Sao còn trở lại?”
“Vì sao ngươi không né tránh?” Ngực Tống Lập Ngôn phập phồng lợi hại,
hiển nhiên không phải mệt mà là bị chọc tức, “Khổ nhục kế hả? Ngươi báo
thù năm đó ta che chở Triệu Thanh Hoài mà không thiên vị ngươi sao?”
Lâu Tự Ngọc nhướng mày: “Sao lại vòng sang chuyện này rồi?”
“Không thì sao?”
Lâu Tự Ngọc lắc đầu sau đó gối mặt lên hõm vai hắn nói: “Chẳng qua ta
tưởng đại nhân không cần ta nữa nên muốn nghỉ ngơi trong pháp trận có hơi
thở của ngài lâu một chút. Lần sau gặp lại không biết là lúc nào.”
Trong lòng như bị người nào đó tóm lấy nhéo một phen, Tống Lập Ngôn
tức giận mà cúi đầu trừng nàng: “Là ngươi không muốn cùng ta đi, sao còn nói như thể mình rất đáng thương thế.”
“Không phải nô gia không muốn, ngài xem.” Nàng cười khổ, bĩu môi nhìn
người của Thượng Thanh Tư đang vây dưới cây đa nói, “Nô gia mà cùng
ngài về thì ngài làm sao nói chuyện với bọn họ?”
Tống Lập Ngôn há mồm rồi lại đóng, quét mắt liếc nhìn người bên dưới,
trong cổ họng như bị một cục bông nghẹn lại. Lâu Tự Ngọc ôm cổ hắn lại
cọ cọ sau đó nhỏ giọng mềm mại nói: “Trước kia ta đã từng hỏi đại nhân
nếu có thể cùng ta cao chạy xa bay thì ngài có nguyện ý hay không. Lúc ấy
đại nhân nói không muốn, nếu đã thế thì ta cũng phải nghĩ lại làm sao mới
có thể cùng đại nhân đều sống sót.”
“Ta hiểu tư vị sống một mình là thế nào nên không muốn đại nhân phải nếm
trải.”
Chương 143: Ngươi sợ cái gì
Trong lòng hổ thẹn, giống treo một thùng nước sóng sánh không sao bình
tĩnh và an ổn được. Tống Lập Ngôn ôm tay nàng siết chặt sau đó hét một
tiếng cùng nàng né tránh công kích sau đó chạy vào sâu trong rừng.
“Ta có thể tự mình chạy.” Nàng nói thầm.
Căn bản không để ý tới lời nàng nói, Tống Lập Ngôn xuyên qua rừng cây
đến khi phía sau không còn truy binh của Thượng Thanh Tư mới dừng lại
ngồi dựa trên gốc một cây già. Mưa bị cây cối bên ngoài chắn, xiêm y hai
người cũng đều ướt một nửa, kề sát một chỗ khiến độ ấm trên người bọn họ
truyền sang nhau.
Lâu Tự Ngọc bất an nhúc nhích, cảm giác tâm tình người này không tốt, vì
thế nàng hết sức cẩn thận mà đáng giá hắn: “…… Đại nhân?”
Tống Lập Ngôn mắt lạnh nhìn nàng, mí mắt nửa rũ, con ngươi giống như
không đáy cực kỳ sâu, không để lộ vui buồn. Lỗ tai hồ ly của nàng lúc này
lập tức lòi ra, lại đáng thương hề hề mà gục xuống. Lâu Tự Ngọc vươn cái
đuôi, lấy lòng mà lắc lắc trước mặt hắn.
Không phản ứng. Tròng mắt xoay chuyển, nàng ngây ngô cười hai tiếng, thử thăm dò mà
dùng sức tay, ôm cổ hắn để hai người càng dán sát hơn một chút. Trên
người hắn bị nước mưa làm ướt nên trở nên lạnh lẽo, sườn mặt cũng rét
căm căm giống một khối hàn ngọc được chạm khắc tốt nhất. Nàng có chút
không dám chạm vào hắn, nhưng tiến gần như thế mà hắn không có phản
ứng gì nên lá gan của nàng cũng to hơn.
Nàng nhanh chóng một một miếng lên má hắn sau đó lùi về, một tay còn cố
ý che đầu sợ bị đánh. Nhưng Tống Lập Ngôn thật sự giống một bức tượng
đá khắc không hề nhúc nhích, đến ánh mắt nhìn nàng cũng không biến hóa.
Hử? Trúng tà hả?
Lâu Tự Ngọc chớp mắt lại dán lên mổ mổ lên má hắn rồi đến cằm. Vốn
nàng định tham lam mổ một miếng lên khóe miệng hắn nhưng kết quả cái
miệng nhỏ vừa dán lên thì người này đột nhiên động.
Mặt hắn hơi hơi chuyển thì khóe môi lập tức biến thành cánh môi mềm mại.
Lâu Tự Ngọc trừng mắt thật lớn, tim thiếu chút nữa đã nhảy ra ngoài. Nàng
không kịp cảm thụ nhiều mà cuống quít muốn ngửa ra sau. Nàng còn ở
trong ngực hắn, nếu ngả ra sau thì sẽ ngã trên mặt đất vì thế Tống Lập Ngôn
hết sức săn sóc mà duỗi tay vòng lấy lưng nàng. Hắn không hề để tâm xem
một con yêu quái có tim đập quá nhanh thì có chết không mà chỉ há mồm
ngậm lấy đôi môi đang run rẩy của nàng.
“Ngươi sợ cái gì?” Hắn mơ hồ hỏi.
Cả người Lâu Tự Ngọc đều run lên, nàng bắt lấy vai áo ướt nước của hắn,
hung hăng xoắn thành một cục. Nếu đây chỉ là Tống Lập Ngôn thì nàng và
hắn cũng không phải lần đầu tiên ôm hôn nên có lẽ nàng sẽ chỉ thẹn thùng
nhất thời. Nhưng người này đã nhớ ra quá khứ, hắn không phải chỉ là Tống
Lập Ngôn mà còn là nhiều kiếp luân hồi trước đó. Nếu hắn đã nghĩ ra mọi
thứ vậy thì sao lại còn…… Còn thân cận nàng như thế?
Hốc mắt có chút nóng lên, nàng chống vai hắn, chậm rãi đẩy hắn ra, nàng
quay đầu đi chật vật thở hổn hển. Tống Lập Ngôn nhíu mày.
Hắn đánh giá người đang cực kỳ sợ hãi trước mặt, giọng điệu càng thêm
không vui hỏi: “Ta hỏi ngươi đó, sợ cái gì?”
Lâu Tự Ngọc lấy lại bình tĩnh, ổn định nỗi lòng mới túm lấy xiêm y của hắn
mà cười cười: “Nô gia sợ đại nhân nhất thời bị ma quỷ ám ảnh.”
“Bị ma quỷ ám ảnh?” Hắn cân nhắc những lời này, sắc mặt càng trầm hơn.
Lâu Tự Ngọc không tin hắn sẽ động tình với nàng, đặc biệt là sau khi hắn
đã khôi phục ký ức. Dưới con mắt của nàng, Tống Thừa Lâm chỉ coi nàng
như sủng vật chứ tuyệt đối không có tình cảm gì khác, cũng không nên có hành động này. Việc này Tống Lập Ngôn rất muốn giải thích, nhưng hoàn
toàn không biết mở miệng thế nào. Muốn nói như thế nào đây? Nói chính
mình trước kia không phải không thích mà là do đã quen đè nén, lấy chúng
sinh làm trọng lại không muốn chậm trễ nàng sao? Lúc này đã chậm trễ
nàng ngàn năm, hiện tại sao hắn còn dám nói lời không biết xấu hổ này.
Nhưng nếu không nói…… Ầy, nàng thông minh như thế, hắn không nói thì
chẳng nhẽ nàng lại không cảm giác được hắn có điều khác biệt sao?
Không cảm giác được.
Lâu Tự Ngọc nhảy ra khỏi lồng ngực của hắn, lòng bàn tay hóa ra kim
quang ấn lên quần áo hắn. Chỉ trong chốc lát quần áo hắn đã được nàng
hong khô, còn nàng thì tự thay cho mình một bộ quần áo khác. Nàng coi
như vừa rồi không có chuyện gì mà cười hỏi hắn: “Đại nhân lấy lục lạc này
ở chỗ nào?”
Chuông bạc treo ở trên cổ tay, vừa động đã đinh đang rung động. Tống Lập
Ngôn nhìn nàng muốn cởi xuống thì vội thu ống tay lại, không dấu vết tránh
đi nói: “Ngươi treo ở cửa khách điếm, ta thấy bẩn nên phải giặt hồi lâu mới
sạch đó.”
Lúc này chỉ cần nàng hỏi một câu vì sao hắn muốn giặt sạch cái này thì

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net