chương 151- 160

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Chương 151: Tìm ta gây phiền toái là được
Giết chóc quá nặng, tà ám bên trên Kỳ Đấu Sơn vẫn luôn không tiêu tan.
Mưa mới vừa tạnh không bao lâu đã lại tí tách. La Vĩnh Sanh mang theo
người vào doanh trướng, Tống Lập Ngôn lại đứng tại chỗ không nhúc
nhích, chờ bọn họ đều đi rồi hắn mới xoay người chậm rãi bước đến bên
tảng đá lớn kia.
“Lông hồ ly đều ướt hết rồi.” Hắn thong thả ung dung nói.
Con hồ ly xoay tròn mắt, sau đó nó ngẩng đầu, cái đuôi to dựng một cái đã
che trên đỉnh đầu hai người khiến nước mưa không rơi xuống được. Nàng
ngọt ngào cười: “Sao đại nhân lại phát hiện ra nô gia thế?”
Tống Lập Ngôn rũ mắt liếc nàng: “Không có việc gì thì ăn ít gà thôi, tảng
đá này sắp không giấu được ngươi rồi.”
Một người một cáo đứng dưới cái đuôi cái to chăm chú nhìn nhau. Qua màn
mưa cảnh tượng này nhìn có chút thú vị, nếu hắn không phải người của
Thượng Thanh Tư thì đây chính là điển hình của câu chuyện thư sinh và
yêu quái, kế tiếp sẽ đến cảnh màn trướng phiêu diêu.
Nhưng lúc này doanh trướng bị xốc lên, La An Hà đi ra, thần sắc cổ quái
mà nhìn nhìn bọn họ: “Thật không đem pháp trận nơi này coi ra cái gì hả?”
Lâu Tự Ngọc bị giọng nói bất thình lình này làm cho cả kinh nhảy dựng
lên. Tống Lập Ngôn lại phản ứng rất nhanh, hắn lập tức xách cổ nàng lên đi
ra ngoài doanh địa.
“Aizzz.” Nàng dở khóc dở cười, “Cho dù không ôn nhu ôm lấy thì ngài
khiêng cũng được, sao lai xách cổ nô gia thế này? Nô gia tốt xấu gì cũng
coi như một đại yêu quái.”
“Móng vuốt toàn là bùn còn muốn ôm ôm cái gì?”
Lâu Tự Ngọc chột dạ mà cọ cọ móng vuốt lên bụng sau đó xòe ra cho hắn
xem: “Bây giờ thì sao?”
“Trên bụng toàn là bùn còn muốn ôm ôm cái gì?”
“……”
Nàng gục xuống lỗ tai, tùy ý để hắn xách mình vung vẩy đi ra ngoài, cái
đuôi to vẫn che trên đỉnh đầu hắn: “Có phải người của Thượng Thanh Tư
không biết nội đan của Hồ Vương ở chỗ ta không?”
Tống Lập Ngôn hừ cười: “Đến Triệu Thanh Hoài còn không rõ ràng thì
người khác làm sao biết được?”
“Thế…… Ngài tìm một cơ hội nói thử xem?” Nàng bĩu môi, “Luôn đi hồ
phủ tìm phiền toái cũng không phải chuyện hay, nội đan ở chỗ ta thì tới tìm
ta là được.”
Bước chân ngừng lại, ánh mắt Tống Lập Ngôn hơi lạnh nói: “Không phải
ngươi và đám người ở hồ phủ có quan hệ không tốt sao?”
“Ngài cũng nhìn thấy rồi, Thượng Thanh Tư đi tìm bọn họ gây phiền toái
thì bọn họ sẽ tới tìm ta gây phiền toái. Vòng đến vòng đi chẳng bằng trực
tiếp đến tìm ta, còn bớt chút việc.”
Nhẹ hút một hơi, hắn hừ cười ra tiếng: “Muốn che chở thì nói thẳng ra, che
che giấu giấu cũng không phải tác phong của ngươi. Nếu ngươi sợ phiền
toái thì chạy ra ngoài Hoang Châu mà né, như thế sẽ chẳng còn việc gì.”
Lâu Tự Ngọc có chút xấu hổ nói: “Đại nhân hà tất phải vạch trần ta.”
“Nếu là ta nhớ không lầm thì năm đó lúc ngươi gặp được ta trên người cũng
bị thương phải không?” Tống Lập Ngôn giương mắt nhìn màn mưa bên
ngoài nói tiếp, “Nói như thế nào cũng là Hồ tộc Yêu Vương lại ôm một thân
bị thương thế mà còn không so đo hiềm khích đi giúp bọn họ. Ngươi bây
giờ khác hẳn bộ dạng cò kè mặc cả với đám thương buôn.”
……
“Năm văn một cân? Đến đây, để ta nhìn xem cải trắng của ngươi có phải
nạm vàng không, để ta cắn thử xem có ngấm muốn được không nào?”
“Chưởng quầy, đây là tiền mồ hôi nước mắt của chúng ta.”
“Tiền của ai không phải mồ hôi nước mắt? Nhiều năm như vậy ta chỉ mua
đồ của ngươi chính là vì rẻ, nếu ngươi cứ lên giá thì ta sẽ đi tìm Thái đại
thẩm mua đồ.”
Miệng lưỡi sắc bén, hùng hổ doạ người, rõ ràng là một mỹ nhân nhưng cả
người toàn hơi tiền.
……
Lâu Tự Ngọc nghĩ nghĩ đến tình hình ngày đó lại nghĩ tới nhân từ ngày hôm
nay của mình thì thổn thức mà đồng ý với hắn: “Quả nhiên đại nhân tới
khiến tính tình của nô gia cũng được sửa lại, hiện tại thật sự nô gia quá đỗi
từ bi, sắp phổ độ chúng sinh được rồi.”
“Câm miệng.”
Tống Lập Ngôn bước vào hốc cây bên cạnh doanh địa, ném nàng lên đống
lá cây rồi nói: “Hồ phủ có bị hủy cũng không sao, nhưng nếu ngươi rơi vào
tay bọn họ thì chỉ có một kết cục.”
Đan hủy yêu vong.
Lâu Tự Ngọc nghĩ nghĩ: “Tình thế này sớm muộn gì ta cũng chết, không
bằng chết trong tay người của Thượng Thanh Tư còn hơn chết trong tay Bùi
Hiến Phú.”
Sắc mặt Tống Lập Ngôn trầm xuống, hắn bước trước mặt nàng, xách nàng
lên mà rung rung khiến nàng hóa ra hình người sau đó bóp cổ tay nàng nói:
“Ngươi thà rằng chính mình bị hủy nội đan cũng muốn che chở Bạch Tiên
gia Yêu Vương sao?”
Trước mắt rõ ràng còn có hai người mang nội đan ở ngoài, nếu thật sự
không chống được phải hủy một viên nội đan để tuyệt hậu hoạn thì vì sao lại là nàng mà không phải Cánh Gà? Ở trong lòng nàng Cánh Gà còn quan
trọng hơn cả mạng mình sao?
“Sao lại tức giận rồi?” Lâu Tự Ngọc mờ mịt, giật giật tay nói: “Ta không có
ý muốn che chở hắn nhưng hắn và ta khác nhau. Hắn không phải một hai
phải ở lại chân Kỳ Đấu Sơn, nếu bị ép đến nóng nảy thì hắn có thể bắt tay
với Bùi Hiến Phú. Đến lúc đó, chẳng phải chỉ còn lại mình ta sao?”

Tống Lập Ngôn sửng sốt, mặt mày giãn ra, mím môi quay mặt đi. Lâu Tự
Ngọc ngước mắt nhìn hắn, nhịn không được nói: “Sao đến cái này mà đại
nhân cũng không nghĩ tới?”
Bởi vì ta căn bản không nghĩ động tới ngươi.
Môi hắn giật giật, nhưng lời này rốt cuộc vẫn không thể nói ra. Tống Lập
Ngôn trầm mặt yên lặng hồi lâu mới đột nhiên xoay người đi ra ngoài.
“Ngài đi đâu thế?” Trong lòng Lâu Tự Ngọc có dự cảm không tốt, nàng ba
bước cũng thành hai bước vội đi lên giữ chặt lấy hắn, “Bôn ba một ngày rồi
ngài còn không trở về doanh địa mà còn muốn đi đâu?”
Tống Lập Ngôn không nói chuyện, sức lực trên tay lớn hơn, rõ ràng là nàng
không kéo được. Lâu Tự Ngọc luống cuống, chạy tới trước mặt hắn dang
hai tay chặn lại: “Chúng ta có chuyện gì thì từ từ nói, không thể xúc động
được.”
Ánh mắt hắn dừng trên mặt nàng, Tống Lập Ngôn cười khẽ hỏi: “Không có
ý muốn che chở hắn ư?”
“Ta chỉ cảm thấy thiếu ân tình của người ta chưa trả mà hiện tại còn ra tay
thì không khỏi quá bất nhân bất nghĩa.”
“Ân tình ngươi nợ ta trả rồi.”
“Sao có thể tính như thế được?”
“Sao lại không thể?” Tống Lập Ngôn nhìn nàng chăm chú, “Ngươi ở bên ta
nhiều năm như thế còn muốn phân ta ngươi ư?”
Trong lòng nàng thật rất không biết cố gắng mà nảy lên, Lâu Tự Ngọc vô
cùng cảm động nghĩ hóa ra hai người đã có thể tuy hai mà một, vậy ít nhất
trong lòng hắn vẫn có nàng dù là sủng vật hay cái gì khác thì thoạt nhìn đều
có vẻ có trọng lượng.
Đang muốn nhếch miệng cười nhưng nhớ tới chính sự khiến nàng tàn nhẫn
véo mình một cái, xụ mặt nói: “Nếu Thượng Thanh Tư có kẻ địch tấn công
thì đại nhân có nguyện ý giết sư huynh đệ đồng môn để đánh lui kẻ địch
không?”
Tống Lập Ngôn nhíu mày, hắn muốn nói người và yêu sao giống nhau
nhưng người trước mặt giống như hiểu hắn nói cái gì nên cười lắc đầu:
“Giống nhau, yêu quái cùng người đều có tình cảm, nếu bạn lữ chết cũng sẽ
khóc, người thân bị thương sẽ khổ sở, hỉ nộ ai nhạc vui buồn tan hợp, yêu
quái đều có không ít.”
Cục diện trước mặt làm sao mà phá đây? Tống Lập Ngôn rất là nôn nóng,
theo đó khí trên người hắn cũng bắt đầu tán loạn. Lâu Tự Ngọc hơi cả kinh,
vội vàng đè vai hắn lại: “Đại nhân bình tĩnh.”
Sao bình tĩnh được? Hắn muốn hất tay nàng ra, nhưng ai ngờ người trước
mặt lại duỗi tay vào tay áo hắn, móc ra một lá bùa dán lên trán hắn. Trên lá
bùa màu vàng hiện lên chú văn mơ hồ ghi hai chữ “Tĩnh khí”.
------oOo------
Chương 152
Nguồn: EbookTruyen.VN
Chương 152: Làm sai không nhận
“Ngươi to gan nhỉ?” Hắn kéo lá bùa xuống rồi thuận tay muốn ném. Nàng
vội “Ai” một tiếng giữ chặt cổ tay của hắn. Tống Lập Ngôn híp mắt, duỗi
một cái tay khác lấy lá bùa nhưng nàng cũng giữu lấy tay hắn, hai tay giơ
cao lên giống như đang trêu chọc hắn.
“Buông tay.” Hắn bực.
Lâu Tự Ngọc lắc đầu, nhìn quanh thấy thật sự không có thứ gì có thể giúp
nàng thì trong lòng sốt ruột. Tình hình hồn phách của người này hiện tại
không có gì đáng tin tưởng, pháp lực quá mạnh mà lại gặp cái gì đó khó
chịu rồi tẩu hỏa nhập ma thì chết. nàng không nghĩ được biện pháp nào
khiến hắn bình tĩnh lại nên đành ngẩng đầu nhưng đúng lúc đó thì linh cơ
chợt lóe.
Tống Lập Ngôn đang muốn dùng Triền Yêu Thằng thì người trước mặt
thình lình dán đến. Hắn giật mình nghiêng đầu, vừa lúc bị nàng hôn lên
khóe miệng. Cảm giác mềm như bông, giống chăn được phơi nắng mang
theo mùi hương kỳ lạ.
Có chút ngứa.
Nàng hôn một chút đã muốn lùi lại nhưng vừa định đứng thẳng thì người
này đột nhiên lật tay, thoát ra ôm lấy eo nàng kéo cả người nàng vào lòng.
Nháy mắt tiếp theo một cái hôn lạnh lẽo mang theo nước mưa cứ thế lấp kín
môi lưỡi của nàng.
Trong lòng Lâu Tự Ngọc tê rần, cảm giác đó theo tứ chi chạy thẳng xuống.
Đôi mắt nàng trừng thật lớn, cả người nàng treo trên cánh tay hắn, hai chân
run lên.
Cái gì, tình huống này là như thế nào?
Một Tống Lập Ngôn không biết gì cả mà làm ra hành động thân mật thế
này thì nàng chỉ cảm thấy tâm động. Nhưng người trước mặt thình lình làm
thế này khiến tim nàng như muốn nổ tung. Người này cái gì cũng nhớ sao
lại còn hôn nàng? Muốn nàng bình tĩnh sao? Không đúng, trước khi bị hắn
hôn nàng vẫn rất bình tĩnh mà.
Thế thì là vì sao?
Eo nàng bị hắn siết thật chặt, cả người bị hắn siết vào trong ngực, nước mưa
rơi xuống khiến nàng không thể mở được mắt ra, mà nàng cũng không dám
mở to mắt. Nhưng hắn chỉ hơi cúi người thì mưa liền ngừng, chỉ có tiếng
môi lưỡi dây dưa, phối hợp với tiếng tim nàng đập như sấm nổi vang vọng
bên tai nàng.
Sau một lúc lâu hắn mới hơi hơi buông lỏng nàng ra, người trong ngực đã
choáng váng, ngón tay run lên túm lấy ông tay áo hắn.
“Mau thở đi.” Hắn nói.
Lâu Tự Ngọc nghe lời mà hít vào một hơi, lại thở ra đi, đến lúc muốn hít
vào thì người trước mặt lại mút lấy môi nàng.
Một lần có lẽ là xúc động, vậy hai lần thì sao? Đôi mắt nàng có chút chua
xót, muốn duỗi tay xoa nhưng ai ngờ mới buông tay hắn thì cả người nàng
đã ngã ra đất.
Tống Lập Ngôn đón được nàng, bế lên ghét bỏ nói: “Quá không tiền đồ.”
Hắn không đi đến chỗ Cánh Gà nữa mà mang nàng về hốc cây, lập pháp
trận bịt kín cửa hốc cây.
“Có chuyện ta vẫn luôn không có cơ hội nói cho ngươi, nhân lúc hiện tại
ngươi hơn phân nửa là không nói được gì thì nghe ta nói đây.” Hắn ôm
nàng đến trong cái ổ lá kia sau đó duỗi tay vuốt ve đôi môi nàng hơi hé, ánh
mắt sâu thẳm.
“Lúc Tống Thừa Lâm chết đã ra lệnh cho các thế hệ Chưởng Tư của
Thượng Thanh Tư là phải toàn lực thu thập đủ nội đan của bốn tộc Bạch
Tiên, Xà, Hoàng Đại Tiên, Chuột. Nếu gặp được Diệt Linh Đỉnh thì phải
hủy đống nội đan này đi.”
Con ngươi Lâu Tự Ngọc co rụt lại – Không có Hồ tộc sao?
“Đúng vậy, không có Hồ tộc.” Hắn nhìn nàng, nhịn không được lại nhẹ
nhàng ngửi ngửi mùi hương trên tóc nàng nói “Ngươi đoán là vì cái gì?”
Còn có thể vì cái gì, là vì hắn cảm thấy thua thiệt nàng cho nên mới bán cho
nàng một cái ân tình. Lâu Tự Ngọc bĩu môi, bị động tác của hắn làm cho
ngứa đến hừ hừ.
Lúc này bàn tay đặt trên eo của nàng đột nhiên siết chặt, giọng Tống Lập
Ngôn cũng coi như bình thản nói: “Bởi vì hắn thích ngươi.”
Hử? Ánh mắt Lâu Tự Ngọc hoảng hốt trong một chớp mắt, cuối cùng nàng
lắp bắp mở miệng: “Ngài ấy đã nói ta là con hồ ly ngài ấy thích nhất.”
“Không phải hồ ly cũng thích.”
“……?”
“Hắn không ôm ngươi lúc hóa thành hình người là vì kiêng kị chứ không
phải vì không thích.” Tống Lập Ngôn đánh giá xương quai xanh của nàng
lộ ra dưới cổ áo, “Hồ tộc có công phu lợi hại nhất là mê hoặc con người,
hắn còn phải đi diệt yêu nên nào có dám ôm ngươi.”
Trong lòng nóng lên, Lâu Tự Ngọc chớp mắt nhìn hắn. Hai người lúc này
cách thật sự gần, mùi gỗ trầm trên nười hắn trộn với mùi mưa dễ ngửi cực
kỳ.
“Rõ ràng là chuyện ngài làm, sao cứ nói hắn hắn.” Nàng bĩu môi nói thầm.
Tống Lập Ngôn hỏi: “Ngươi nghe mà không hiểu à?”
“A?”
“Ta đang phủ định hắn.” Hắn nghiêm trang nói, “Chuyện hắn đã làm sai thì
chả liên quan gì đến ta, nhưng chuyện làm đúng thì ta phải nói với ngươi.”
Tay bị hắn nắm chặt, Lâu Tự Ngọc ngây ra mà nhìn vào mắt hắn nhưng chỉ
thấy một mạt ôn nhu cực kỳ quen thuộc chợt lóe qua.
“Ta luyến tiếc ngươi cho nên dù có luân hồi muôn đời cũng vẫn chỉ nghĩ đi
hủy diệt nội đan của người khác để ngươi có thể an toàn.”
Trong cổ họng nàng giống như có gì đó chặn lại, Lâu Tự Ngọc nhấp môi
nhìn hắn, cười cười, không dám tin tưởng nói: “Lúc này ngài sẽ không gạt
ta đúng không?”
“Ta đã gạt ngươi lúc nào chưa?” Hắn khó hiểu.
“Một đời kia ngài là Tống Giang Hoành thì đã nói trong lòng có ta nhưng
sau đó vì phá án mà thản nhiên bảo ta đi dùng mỹ nhân kế.”
“……”
“Một đời trước đó lúc mới quen biết đại nhân đã nói có duyên với ta,
nguyện ý xem xét chuyện thành gia nhưng sau đó lại ném ta ra phía sau đi
theo danh môn khuê tú.”
“……”
“Còn có ——”
“Được rồi đừng nói nữa.” Hắn đau đầu mà che miệng nàng lại, “Người
không biết là vô tội.”
Nàng bị hắn che nửa khuôn mặt, lộ ra đôi vô tội mà nhìn hắn.
“Lúc này ta không lừa ngươi cho nên ngươi cũng đừng có coi thường mạng
sống của mình.” Hắn bực tức nói, “Đã đợi một ngàn năm mà còn không
chịu đòi lại thua thiệt chỗ ta. Nếu cứ như thế mà chết thì ngươi có thấy thiệt
không?”
Lâu chưởng quầy từ trước đến nay làm ăn là giỏi nhất, tuyệt đối sẽ không
làm việc lỗ vốn. Nợ này nàng tính thật nhanh sau đó lập tức cười đến cong
cong mắt. Tống Lập Ngôn nhẹ nhàng thở ra, nghiêng người nằm xuống bên
cạnh nàng, mắt lẽ nhìn qua thì thấy nàng đã ngồi dậy nắm lấy góc áo hắn
kéo ra bên ngoài.
Tích tí tách ——
Nước mưa tranh nhau rơi xuống, quần áo vẫn trầm nặng như cũ lại còn ướt
đến biến màu đậm hơn. Ngón tay trắng nõn của nàng đè lên trên, móng tay
nhiễm màu của cánh hoa phượng tiên. Hắn an tĩnh nhìn ngắm, ánh mắt khẽ
nhúc nhích.
“Cởi ra hong khô nhé?” Nàng nói, “Cứ mặt thế này thì sẽ bị cảm lạnh đó.”
Hắn chỉ kêu một tiếng rồi không nhúc nhích, mí mắt nửa khép giống như có
chút buồn ngủ. Lâu Tự Ngọc nhíu mày, bò dậy cởi đai lưng của hắn, thay
hắn cởi bỏ áo ngoài. Ngón tay nàng dùng sức nhiều hơn so với vừa nãy nên
càng trắng hơn, lòng bàn tay xẹt qua áo ướt sau đó nắm lấy vạt áo tìm
nhánh câu móc lên để cạnh đống lửa hong.
Nàng có vẻ rất gầy, mặc kệ là ngón tay hay eo thì đều không có thịt gì. Rõ
ràng lúc nàng hóa thành nguyên hình hắn bế thấy mềm mụp, thế mà lúc
biến thành người lại cực kỳ yểu điệu, cởi áo ngoài ra thì vòng eo giống như
một tay là đủ ôm hết.
Tống Lập Ngôn đột nhiên rất tò mòhỏi: “Năm đó ngươi thích ta như thế
nhưng sao lại không dùng mỹ nhân kế?”
Bóng dáng Lâu Tự Ngọc hơi ngẩn ra, chậm rãi xoay người lại, ánh mắt
không tốt nói: “Đại nhân lại quên mất ư? Nô gia có dùng mà.”
Kết cục là bị hắn bắt hóa về nguyên hình, ba ngày không cho uống canh gà.
“……” Tống Lập Ngôn chột dạ mà quay mặt đi, “Cái tên kia thật quá đáng
quá thể.”
Hắn nói nếu ‘người kia’ trong quá khứ làm sai thì hắn sẽ phủi sạch quan hệ.
Thế này chứng tỏ hắn cũng cảm thấy trong quá khứ mình làm như thế là sai
rồi sao?
Lâu Tự Ngọc đón được cái cằm sắp rơi xuống vì ngạc nhiên của mình, đôi
mắt sáng ngời lên rồi ngao một tiếng nhào vào người hắn.
------oOo------
Chương 153
Nguồn: EbookTruyen.VN
Chương 153: Canh gà
Tống Lập Ngôn vừa muốn đứng dậy đã bị nàng nhào đến lại ngã trở về
đống lá. Tay hắn theo bản năng đón được nàng, con người vừa ngước lên đã
thấy nàng cười giảo hoạt, trong mắt sáng lấp lánh, cái đuôi sau lưng lắc
không ngừng.
“Làm cái gì thế?” Hắn nhướng mày.
“Đại nhân không phải nói là ngài thua thiệt ta sao?” Nàng liếm liếm môi,
“Ta nghĩ hôm nay thời tiết rất tốt, mưa to tầm tã sấm sét ầm ầm, thực thích
hợp để đòi nợ.”
Hừ cười một tiếng, hắn chậm rì rì mà đảo mắt qua cổ và xương quai xanh
của nàng nói: “Sắp đối đầu với kẻ địch mạnh mà lúc này ngươi còn muốn ta
trả nợ sao?”
Chính là bởi vì sắp đối đầu với kẻ địch mạnh nên nếu tiếp tục chờ thì đến
lúc nào mới có cơ hội?
Lâu Tự Ngọc nhấp môi, nàng cũng không phải bi quan mà chỉ là nhớ tới
nhiều năm trước khi Hoang Châu từng có mưa lớn. Toàn bộ huyện Phù
Ngọc đều giống như ngập trong nước, nàng và Lê Hoa ngồi xổm trên nóc
nhà của khách điếm nhìn hồng thủy phía dưới. Lê Hoa hỏi nàng: “Chủ tử,
nếu ngày mai trời đất lật úp, vạn vật tiêu tan thì hôm nay ngài sẽ làm gì?”
Lúc ấy nàng không trả lời vấn đề này nhưng trong lòng lại nghiêm túc nghĩ
ngợi. Nếu biết ngày mai có đại nạn thì hôm nay nàng nhất định sẽ tìm người
kia, sau đó ——
“Ngài có thể nấu cho ta một chén canh gà không?” Lâu Tự Ngọc ghé vào
ngực hắn nghiêm túc hỏi.
Tống Lập Ngôn ngẩn ra, sau đó nhíu mi nói: “Canh gà?”
“Phải, nếu ngài thật sự cảm thấy thua thiệt ta thì không bằng lại nấu cho ta
một chén canh gà đi.” Nàng liếm liếm môi, trong mắt tỏa sáng, “Đã lâu
không được uống.”
Hai người còn ôm nhau, mặt cách nhau thật gần. Hắn chỉ cần thoáng nhấc
đầu là có thể đụng tới chóp mũi của nàng. Hốc cây có đống lửa nên rất ấm
áp, thân thể lạnh lẽo của nàng vì dựa gần hắn nên cũng dần ấm lên. Tống
Lập Ngôn cho rằng cho dù nàng không tính cưới hỏi đàng hoàng thì có lẽ
cũng sẽ tham lam một buổi hoan ái, ai ngờ nàng mở miệng ra lại chỉ cần
một chén canh gà. Hơn nữa nhìn biểu tình này thì nàng hoàn toàn không
cảm thấy tủi thân mà ngược lại còn hết sức chờ mong.
Ngực hắn giống như bị ai đó thọc một dùi, mũi nhọn mãi không rút đi mà
vòng một vòng. Môi hắn trắng bệch, trong mắt có tức giận. Hắn luôn không
thích người có lòng tham, đặc biệt là nữ nhân cho nên lúc đầu mới gặp vị
chưởng quầy này hắn chẳng có tí hảo cảm nào. Nhưng hắn không thể nào
ngờ được có một ngày hắn sẽ vì nàng không hề tham lam mà tức chết đi
được.
“Ta nấu canh gà không ngon.” Hắn bóp eo nàng, giọng điệu rất không thoải
mái, “Nói là canh còn không bằng nói là ta đem nước, củ từ và gà cho vào
một nồi nấu chung, lại còn thường xuyên quên cho muối, trên mặt canh dày
một tầng mỡ. Mệt cho ngươi vẫn uống được.”
Lâu Tự Ngọc vặn vẹo eo, duỗi tay cầm tay hắn: “Ta cảm thấy uống khá
ngon, khác hẳn canh gà của người khác, thật đặc biệt.”
“Đặc biệt khó uống?”
“……” Nàng buồn cười mà trừng mắt nhìn hắn một cái sau đó nói, “Nó có
hương vị đặc biệt, không chỉ có gà và củ từ, còn có mùi hoa quế trong viện,
mùi ngói trên đầu tường và mùi thịt khô của nhà hàng xóm.”
Tống Lập Ngôn cảm thấy mình không có khả năng lý giải suy nghĩ của yêu
quái nhưng hắn vẫn chưa từ bỏ ý định hỏi: “Ngoài cái này ngươi không
muốn cái gì khác sao?”
Lâu Tự Ngọc rất sảng khoái vỗ vỗ vai hắn: “Đại nhân đừng lo, ta không
phải người có lòng tham không đáy.”
Hắn tình nguyện nàng tham lam vài thứ. Lúc này Tống Lập Ngôn chửi
thầm, mặt âm trầm nghĩ xem phải thế nào mới mở miệng dụ dỗ nàng được.
Đột nhiên hắn thu được một tia hồn âm truyền tới: “Lập Ngôn, mau trở về,
sư phụ ngươi ho ra máu.”
Giọng La Vĩnh Sanh vang lên ở nơi này nhiều ít khiến hắn không được tự
nhiên. Tống Lập Ngôn chống tay ôm Lâu Tự Ngọc ngồi lên sau đó thấp
giọng nói: “Doanh địa bên kia có việc, ta phải đi về trước một chuyến.”
Lâu Tự Ngọc chớp chớp mắt, nhìn về phía ống tay áo hắn.
“Không được.” Hắn biết nàng suy nghĩ cái gì, “Ngươi ở chỗ này chờ ta,
doanh trướng kia có mấu lão nhân không dễ chọc, ngươi giấu yêu khí cũng
không gạt được bọn họ đâu.”
Lâu Tự Ngọc thất vọng mà “A” một tiếng sau đó ngồi trở lại trong ổ của
mình nhìn hắn nói: “Vậy khi nào ngài mới nấu canh gà cho ta?”
“Ta phải đi đã.” Hắn xách áo choàng phơi bên đống lửa sau đó dặn, “Ngươi
đừng chạy loạn.”
“Được.” Nàng ngọt ngào đáp lời sau đó ngoan ngoãn nhìn theo hắn ra cửa.
Chờ bóng dáng hắn biến mất ở ngoài hốc cây nàng mới thả lỏng người,

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net