chương 171- 180

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng
mình lừa gạt bản thân đến cuối cùng cũng coi là thật.
Hắn đều nhìn thấu hết, lúc bọn họ sắp chết thì cũng cha con chém giết lẫn
nhau, anh em tàn sát, người nào cũng chăm chăm bảo vệ mạng mình. Con
người trên thế gian này ghê tởm trăm đường, hắn đều đã nhìn thấu hết.
Xác chết của Xi Vưu bùng nổ thành dung nham tràn xuống, vô số yêu quái
từ trên núi chạy xuống, va trạm vào bốn phía pháp trận. Tề Mân tu vi không
cao lắm, thủ trận một lát đã thấy ngũ tạng lục phủ đều xoắn lại với nhau,
trong miệng đều là mùi tanh ngọt. Một cơn bực bội nảy lên, hắn nhớ tới lời
La Vĩnh Sanh nói khi cứu mình.
“Ngươi giống ta, là người cực kỳ ích kỷ, chính mình bất hạnh thì nhất định
cũng muốn kéo người khác xuống địa ngục. Thế nên ngươi thích giết người
còn ta thích cứu người.”
Trước mắt giống như hiện ra bộ áo dài của La Vĩnh Sanh và nụ cười nho
nhã nhưng tàn nhẫn của ông ta. Tề Mân hừ cười, lau máu bên khóe miệng
rồi truyền hồn âm cho ông ta. Hắn không trông cậy La Vĩnh Sanh sẽ đến,
nhưng hắn biết nếu Hoa Diêu chết ở chỗ này thì La Vĩnh Sanh nhất định sẽ
thống khổ. Mà ông ta thống khổ thì hắn sẽ được thoải mái.
Ân oán trả xong.
Lũ bất ngờ hợp cùng dung nham, chẳng những không tiêu tan lửa lớn trên
núi mà còn bao phủ cả ngọn núi trong moọt màn sương khói. Người thủ
trận dưới chân núi đều là kẻ chán sống, không có người nào lâm trận bỏ
chạy, Hoa Diêu dù bị trọng thương cũng muốn lấy hồn phách bản thân ra
phong trận.
Cánh tay bà đã đứt một bên, một cánh tay còn lại niết quyết có chút khó
khăn. Bốn phía đều bận rộn, tất nhiên không có người nào có thể giúp bà ấy.
Bà chỉ có thể chậm rãi hoạt động ngón tay, ý đồ niệm một chú thuật lén
nhìn được trong sách cấm.
Nhưng chưa đợi bà niệm xong thì bên người đột nhiên nổi lên một cơn gió,
thổi khiến bà đầu váng mắt hoa, cuống quít nhắm mắt lại. Đợi gió ngừng
lại, Hoa Diêu mới phát hiện bốn phía đã không phải cảnh sắc hoang dã vừa
rồi mà là doanh trướng hết sức quen thuộc.
La Vĩnh Sanh đứng ở trước mặt bà, nhìn từ trên cao xuống một cách châm
chọc: “Không phải nói phải về quê sao, thế nào lại trở lại rồi? Cái người vội
vàng đi thủ trận này là ai?”
Hoa Diêu lặng người nhìn ông ta trong chốc lát, xác định không phải mình
đang nằm mơ mới nhẹ nhàng thở ra. Tuy trong lòng bà tràn đầy mệt mỏi,
trong lòng cũng chẳng còn quấn quít si mê như trước nhưng trước khi chết
còn có thể nhìn thấy ông ta thì coi như đời này của bà cũng hoàn chỉnh.
“Này, lão thái bà?” La Vĩnh Sanh nhíu mày, duỗi tay nắm cổ tay bà tìm tòi
mạch sau đó sắc mặt đại biến, “Bà làm cái gì?”
Hoa Diêu không nói nữa —— cũng nói không được nữa, tinh khí đã hết,
hồn phách không xong.
……
Tống Lập Ngôn dẫn người hộ tống bá tánh trong thành bỏ chạy, lại giết mấy
con yêu quái nhân lúc loạn lạc muốn ăn người. Lúc này hắn cùng Triệu
Thanh Hoài cố thủ huyện Phù Ngọc. Triệu Thanh Hoài đi nha môn ứng phó
đám quan viên của châu thượng nghe tin mà đến, hắn thì đứng trước cửa
khách điếm Chưởng Đăng nhìn đèn lồng treo trước cửa.
Qua thời gian dài không được xử lý, đèn lồng màu đỏ cam đã che kín bụi,
hắn an tĩnh nhìn, hầu kết khẽ nhúc nhích. Sau này đổi lại hắn chờ nàng,
nhưng dù hắn nguyện ý chờ thì nàng có nguyện ý về không?
Đinh linh ——
Giống như nghe được tiếng chuông nơi nào đó, mắt Tống Lập Ngôn co lại,
nhanh chóng xoay người siết chặt tay, hô hấp cũng cứng lại.
------oOo------
Chương 174
Nguồn: EbookTruyen.VN
Chương 174: Thả đi
Nhưng trên đường cái không có bóng dáng thước tha, đi về phía hắn lúc này
là một chiếc xe ngựa. Bên ngoài thùng xe trang trí một cái chuông bạc đang
leng keng rung động trong gió. Người đánh xe là La Vĩnh Sanh, sắc mặt
ông ta khó coi chưa từng có. Lúc này ông ta dừng xe ngựa trước khách
điếm, ôm một người đi ra vọt tới trước mặt hắn rống lên: “Tới cứu người!”
Ánh sáng trong mắt Tống Lập Ngôn tối xuống, hơi chút khó chịu tránh đi
hai bước, lại nhìn vào người dính bê bết máu trong ngực ông ta. Là Hoa
Diêu tiền bối, tu vi khô kiệt, hồn vía lên mây, trên mặt đã lộ ra màu trắng
xanh của người chết. Nhưng sắc mặt La Vĩnh Sanh thoạt nhìn còn khó coi
hơn bà ấy, vị sư bá luôn khắc nghiệt âm ngoan trước mặt lúc này mặt đầy
nôn nóng, đôi tay ôm người cũng run lên.
“Chưởng Tư đã nói với ta ngươi là ai, ta biết ngươi có thể cứu nàng, mau
cứu nàng đi!” La Vĩnh Sanh rít gào, gân xanh trên cổ gồ lên, dáng vẻ hoàn
toàn biến đổi.
Tống Lập Ngôn duỗi tay thăm dò giữa mày Hoa Diêu, lại có chút tò mò
nhìn ông ta hỏi: “Sư thúc luôn là người hiểu rõ sinh tử, cũng thường nói cái
chết là việc mà người của Thượng Thanh Tư nhất định phải trải qua. Hoa
Diêu tiền bối đã sống đến tuổi này sao ngài còn phải kích động đến thế.”
“Cái gì mà sống tới tuổi này, ta mặc kệ!” La Vĩnh Sanh chỉ vào Hoa Diêu
nói, “Nàng còn trẻ như vậy, không có đạo lý cứ thế chết đi!”
“……” Dung nhan hại vị này vốn bất lão, sao có thể chỉ nhìn mặt. Tống
Lập Ngôn thu tay, nhẹ nhàng lắc lắc đầu.
Ánh mắt La Vĩnh Sanh trầm xuống gằn hỏi: “Sao? Ngươi không cứu
được?”
“Nàng bị thương nặng, cũng không có ý chí muốn sống, thuận thế đưa nàng
một chặng đường là cách làm tốt nhất. Nếu mạnh mẽ nghịch thiên sửa mệnh
thì sẽ phải trả giá lớn.” Tống Lập Ngôn bình tĩnh nói, “Chúng ta sắp phải
thủ thành, ta sẽ không vì lúc này cứu người mà vứt bỏ nửa cái mạng của
mình.”
“Ngươi không thể vứt bỏ nhưng ta có thể! Chỉ cần ngươi cứu nàng, ngươi
lấy của ta nửa cái mạng thì đã sao?!” La Vĩnh Sanh đi qua bẻ tay hắn đặt
lên đầu mình nói, “Ngươi cầm đi!”
Thần sắc của Tống Lập Ngôn, hắn nhìn La Vĩnh Sanh nói: “Sư thúc sớm
biết có hôm nay thì lúc trước cần gì phải thế.”
Lúc Hoa Diêu tiền bối êm đẹp tồn tại thì ông ta không quý trọng, lúc sắp
chết mới chịu liều mình cứu. Nhưng theo hắn thấy thì Hoa Diêu tiền bối
không có lưu luyến ông ta, bằng không sẽ không ở trong lòng ông ta mà
còn tan biến hồn phách thế này. Cho dù có thể cứu về thì chỉ sợ bà ấy cũng
sẽ không còn tình cảm gì với ông ta.
Tống Lập Ngôn không quá muốn cứu nhưng nhìn cả người đầy máu của
Hoa Diêu tiền bối hắn lại nhớ tới Lâu Tự Ngọc, tâm đột nhiên mềm thành
một dòng nước.
“Thôi thôi, thì cũng đành.”
Đầu ngón tay hắn hiện lên bạch quang, ùa vào giữa mày Hoa Diêu. Tống
Lập Ngôn lấy cấm thuật dùng hồn của La Vĩnh Sanh làn dẫn, áp hồn phách
của Hoa Diêu về thân thể, ngăn máu chảy ra. Việc này mất một canh giờ,
La Vĩnh Sanh thấy sắc mặt Tống Lập Ngôn không tốt lắm thì muốn đẩy cửa
khách điếm ra tìm phòng cho bọn họ nghỉ ngơi.
Ai ngờ ông ta vừa mới bước nửa bước thì Giải Trĩ Kiếm trắng tinh đã vươn
tới.
“Đừng đi vào.”
La Vĩnh Sanh nhíu mày, trên người bọn họ đều có thương tích, nếu không
vào khách điếm thì chẳng nhẽ đứng ngoài cửa cho gió thổi lạnh sao?
“Ngài mang bà ấy về huyện nha là được.” Tống Lập Ngôn đứng thẳng
người nói, “Chăm sóc tốt thì bà ấy có thể giữ mệnh.”
Tuy rất có ý phê bình kín đáo nhưng nể tình hắn đã cứu người, La Vĩnh
Sanh vẫn nuốt một hơi này, ôm Hoa Diêu lên xe ngựa tới huyện nha. Tống
Tuân đứng ở bên cạnh nhìn, lại thấy đại nhân nhà hắn nhìn theo xe ngựa kia
đi, tay cầm Giải Trĩ Kiếm, nghe chuông bạc kêu, ánh mắt hết sức ảm đạm.
Giống như…… hắn có chút hâm mộ vậy?
Đại nhân nhà hắn sao lại hâm mộ hai người chứ? Từ khi sinh ra hắn đã
muốn gì có nấy, phú quý không ai bằng, cũng không có ai thông minh hơn
hắn. Trước giờ chỉ có người khác ngưỡng mộ hắn chứ chưa từng thấy hắn
có điều cầu không được. Nhưng mà trước mắt đại nhân đứng lặng ở trong
gió, mặt mày không có chút biểu tình gì, giống như vùng ngoại ô hoang vu
tịch liêu trong gió lạnh.
“Về sau có phải sư thúc sẽ bồi thường cho Hoa Diêu tiền bối không?” Hắn
nhẹ giọng hỏi.
Tống Tuân sửng sốt, chần chờ rồi gật đầu nói: “Chắc là sẽ? Xem biểu tình
khẩn trương kia của La sư thúc thì Hoa Diêu tiền bối cũng coi như khổ tận
cam lai.”
Người khác đều có khổ tận cam lai, chỉ Lâu Tự Ngọc là không có. Ngực
hắn siết lại, Tống Lập Ngôn cố ngăn chặn cảm xúc của mình, lạnh mặt nói:
“Thời gian không còn sớm nữa, đi thủ thành đi.”
“Vâng.”
Mấy cửa thành của huyện Phù Ngọc đã đóng chặt, Kỳ Đấu Sơn ở nơi xa lại
ánh lửa tận trời, vô số đồ vật hình thù kỳ quái chạy từ trên núi xuống, ý đồ
chạy qua huyện Phù Ngọc. Triệu Thanh Hoài mang theo giết chóc bốn phía,
Tống Lập Ngôn phụng mệnh đi canh cửa phía Tây, mới vừa tới cửa thành
đã nhìn thấy một đội hộ binh chạy vào trong thành.
“Đại nhân.” Hoắc Lương đi lên hành lễ với hắn, “Nơi này ti chức đã an bài
người, trước mắt đang trấn thủ mọi góc.”
Tống Lập Ngôn nhìn thoáng qua đội hộ binh phía sau hắn, ánh mắt khẽ
nhúc nhích nói: “Nơi này giao cho ta.”
“Vâng, đại nhân.”
Hoắc Lương đi đên tường thành tiếp tục tuần tra, Tống Lập Ngôn đợi đám
người này đi qua, đến người cuối cùng thì hắn lại duỗi tay ngăn cản.
“Đi giúp ta dọn chút đồ.”
Binh lính kia sửng sốt, gần như theo bản năng muốn động thủ nhưng tay
vừa mới nâng lên đã bị Giải Trĩ Kiếm dọa bỏ xuống. Hắn bất an mà nhìn
Tống Lập Ngôn, căng da đầu cùng hắn đi đến một góc hẻo lánh, cả người
căng thẳng giống như chuẩn bị chạy.
“Muốn làm gì?” Tống Lập Ngôn hỏi.
Mỹ Nhân Xà tức giận bỏ yêu thuật che mắt, trừng đôi mắt to nhìn hắn: “Lời
này chẳng lẽ không phải là ta nên hỏi ngươi sao?”
Đã sớm nhận ra nàng sao còn không động tay lại còn cùng nàng nói
chuyện? Cái này không giống tác phong của hắn. Không phải Tống đại nhân luôn thấy yêu quái là động tay sao?
Tống Lập Ngôn mắt lạnh nhìn nàng, Giải Trĩ Kiếm tỏa sáng mà tới.
“……” Mỹ Nhân Xà bĩu môi, rốt cuộc vẫn thiếu chút khí thế. Thấy hắn thật
sự không có ý muốn động tay thì lập tức nói, “Còn có thể làm gì? Chạy trốn
thôi. Tai hoạ buông xuống, dựa vào cái gì phàm nhân các ngươi có thể chạy,
mà yêu quái chúng ta lại bị nhốt ở bên ngoài cửa thành? Từ nơi này rời khỏi
huyện Phù Ngọc là con đường ngắn nhất, nếu vòng qua cạnh núi thì không
chừng còn bị dung nham cuốn chết. Ta cũng không đả thương người, hóa
thành hình người còn không được sao?”
Càng nghĩ càng giận, Mỹ Nhân Xà chống nạnh nói: “Ta còn tưởng Lâu Tự
Ngọc đã dạy ngươi về đức hiếu sinh rồi chứ? Phàm nhân là sinh mệnh còn
đám yêu quái không đả thương người chúng ta không phải là mệnh sao?!
Hôm nay bị ngươi tóm được thì coi như ta xui xẻo, ta chỉ đành nhận. Nhưng
Tống đại nhân không cần thiết đem cửa thành này thủ đến chết đúng
không? Rốt cuộc Hồ tộc còn giúp Thượng Thanh Tư các ngươi đối kháng
với tà ám, không có công lao cũng có khổ lao chứ?”
Trộm liếc liếc sắc mặt người trước mặt, thấy hắn không có ý muốn buông
lỏng, Mỹ Nhân Xà trầm mặt nói: “Ngươi thật đúng là không tính buông tha
cả Hồ tộc sao? Ta nói cho ngươi, nếu Lâu Tự Ngọc mà biết……”
Nàng ta còn chưa dứt lời thì đã thấy Tống Lập Ngôn đột nhiên nâng tay lên.
Mỹ Nhân Xà sợ tới mức nhảy dựng lên bảo vệ mặt, trong lòng kêu không
xong. Nàng ta không đánh lại hắn, hôm nay thật sự phải chết ở đây rồi!
------oOo------
Chương 175
Nguồn: EbookTruyen.VN
Chương 175: Nàng đã chết
Nhưng đợi một hồi lâu cũng không thấy có pháp khí hoặc pháp trận đánh về
phía mình. Mỹ Nhân Xà mở một con mắt theo khe hở của tay nhìn ra thì chỉ
thấy Tống Lập Ngôn cầm một lá bùa màu vàng, giống như muốn đưa cho
nàng ta.
“Cái. . . . . . Cái gì vậy?”
“Quá Hải phù, có thể khiến phàm nhân không thể ngửi được yêu khí trên
người ngươi.” Tống lập ngôn hơi hơi nhíu mi, “Với cái bộ dáng này của
ngươi thì không qua được con phố này đã bị bắt.”
“. . . . . . ?” Mỹ Nhân Xà ngây ra sau đó tự tát mình một cái, xác định không
phải nằm mơ rồi mới há hốc mồm hỏi, “Ngươi không giết ta, còn trợ giúp ta
đào tẩu sao?”
Tống lập ngôn cười lạnh nói: “Cho dù ngươi đi qua được huyện Phù Ngọc
thì chỉ cần ngươi giết hại người vô tội ta cũng có biện pháp bắt ngươi về
bằm thây vạn đoạn.”
Nói là nói như vậy nhưng sao hắn có thể thả yêu quái chạy chứ? Mỹ Nhân
Xà trăm nghĩ ngàn suy cũng không giải đáp được. Nhưng người trước mặt
hiển nhiên là không có kiên nhẫn dây dưa với nàng ta, đưa bùa xong hắn lập
tức xoay người ra khỏi cửa thành.
“Chỗ này ta sẽ tự mình trấn thủ, mọi người lui đi.”
“Vâng!”
Mỹ nhân xà trợn mắt há hốc mồm mà nhìn, trong chốc lát bên cạnh nàng ta
bỗng có thêm rất nhiều người trợn mắt há hốc mồm. Ngô Tới Tửu của hồ
tộc, Hầu Mãn Đường, trưởng lão của Bạch Tiên tộc và đám yêu quái đứng
sau đều có chút không quá thích ứng được với tình huống này.
“Hắn điên rồi sao?” Hầu Mãn Đường khó hiểu hỏi.
Trưởng lão Lam Phong lắc đầu nói: “Ta lại cảm thấy đây là do Hồ Vương
khiến hắn thông suốt.”
“Đừng nói bừa, Hồ tộc ta ngàn năm nay không có Vương, lấy đâu là Hồ
Vương.” Ngô Tới Tửu phất tay tức giận nói, nhưng suy nghĩ trong chốc lát
ông ta lại đỏ mắt nói, “Cũng coi như nàng đã chết còn làm được chuyện
tốt.”
Lúc ấy Mỹ Nhân Xà không ở hiện trường, vừa nghe thấy lời này đã sợ tới
mức nhảy dựng lên hỏi: “Ai đã chết?”
Mọi người đồng loạt trầm mặc, Hầu Mãn Đường hít mấy hơi, lại nâng tay
áo lên xoa xoa mặt, không khí nhất thời ngưng trọng.
Lúc này Mỹ Nhân Xà mới phản ứng lại, lắc đầu không tin nói: “Con hồ ly
giảo hoạt kia sao lại chết được, đùa ta à? Đã đợi một ngàn năm, thật vất vả
Tống Lập Ngôn mới nhớ ra nàng ta, nợ nần còn chưa tính xong mà nàng ta
đã chết là sao?”
Nàng ta còn nhớ rõ bộ dáng kiêu ngạo của Lâu Tự Ngọc, chín cái đuôi to
che trời vung vẩy. Nàng ấy đi vài bước đến trước mặt Mỹ Nhân Xà, trâm
ngọc trên đầu lắc lư, khóe mắt đuôi lông mày đều lộ ra vẻ quyến rũ và giảo
hoạt, tựa hồ không ai có thể thoát khỏi mưu kế của nàng ta, cũng không ai
có thể là đối thủ của nàng ta.
Nhiều năm như vậy người khác không biết nhưng nàng ta lại biết hồ ly kia
tốn bao nhiêu tâm tư trên người họ Tống kia. Một hồi mua bán lỗ vốn thế
này chẳng nhẽ nàng ta lại bỏ được ư?
“Trận tai hoạ này Xi Vưu và Bùi Hiến Phú không thể may mắn thoát khỏi,
Yêu Vương của Bạch Tiên và Hồ tộc cũng không may mắn thoát khỏi.
Nhan Hảo trộm nội đan của Hoàng Đại Tiên Yêu Vương cũng đã hóa thành
tro tàn.” Lam Phong phiền muộn nìn ráng đỏ nơi chân trời ngậm ngùi nói,
“Hết thảy đều quay về điểm ban đầu.”
“Đi thôi, đây là địa bàn của phàm nhân, chúng ta không thể ở lại lâu.” Ngô
Tới Tửu xua tay xoay người.
“Đi chỗ nào chứ?” Hầu Mãn Đường đi theo phía sau ông ta hỏi, “Hồ phủ
không còn, Ngọc Nhi cũng không còn, chúng ta còn có thể đi đâu?”
“Hừ, thiên hạ to lớn thế này chẳng lẽ không có chỗ cho mấy con hồ ly thối
dung thân sao?”
“Nói đúng.” Lam Phong cũng cất bước đi theo, thân thể già nua của ông ta
run lên, ho khan hai tiếng. Ông ta nhìn về phía trời chiều phía trước nói,
“Nhưng nếu có thể thì lão hủ muốn ở lại nơi có Vương.”
Ai không muốn thế chứ? Ngô Tới Tửu xì một tiếng khinh miệt, nhưng cổ
họng cũng nghẹn lại, bước chân vội vàng hơn, bóng dáng có chút hùng hổ.
Hầu Mãn Đường đi sau nhìn ông ta, nhỏ giọng lầm bầm: “Lão già kia đi
nhanh hơn nữa thì ta cũng có thể thấy ông ta rớt nước tiểu mèo kia kìa
(khóc).”
Ngọc Nhi đúng là đứa nhỏ tốt, nàng chết rồi thì có ai không khổ sở chứ?
Nhưng khó qua nhất. . . . . . Hầu Mãn Đường quay đầu nhìn thoáng qua cửa
thành. Bóng dáng tuấn tú chính trực của đệ tử Thượng Thanh Tư ở kia, cô
độc một mình trong ánh chiều tà. Bóng hắn không dính bụi trần, không gần
phàm thế. Nhưng hắn lại đưa bùa chú giấu yêu khí cho từng con yêu quái
mà lúc còn sống nàng đã cố gắng bảo vệ, để bọn họ có thể vào thành trốn
đi.
Lúc một con yêu quái cuối cùng mang hình người đứng trước mặt hắn,
Tống Lập Ngôn ngước mắt lên nhìn. Tần Tiểu Đao hà hơi vào lòng bàn tay,
xoa xoa tay, con ngươi nheo lại: “Ngươi có biết vì sao ta lại nói hai người
các ngươi nhất định sẽ có một người phải trả giá đắt hay không?”
Mày nhíu lại, Tống Lập Ngôn túm lấy ông ta kéo qua một bên.
Bầu trời lại đang có tuyết rơi, Tần Tiểu Đao thoạt nhìn có vẻ rất lạnh, tay
chân dậm dậm, không để ý lắm mà nhìn đám người đang ùa vào thành nói:
“Ngàn năm trước Lâu Tự Ngọc vì cứu ngươi mà đạp nát con đường Hoàng
Tuyền, vì thế nàng ta tự nhiên phải chịu nguyền rủa. Cụ thể là nguyền rủa gì
thì ta không biết, ta chỉ cảm thấy nếu có chút báo ứng thì khẳng định nên
báo ứng lên người ngươi. Dù sao nếu ngươi chết rồi thì nàng ta mới chết
tâm. Nhưng ta không nghĩ tới người chết lại là nàng ta.”
Trong mắt Tống Lập Ngôn sáng lên, vội hỏi: “Nàng xuống Hoàng Tuyền
bằng cách nào?”
“Ngươi đừng nghĩ thì hơn. Nàng là Yêu Vương, nàng sẽ có biện pháp của
mình, còn người bình thường thì không thể. Cho dù pháp lực có cao tới đâu
thì ngươi cũng chỉ là một phàm nhân.”
“Không phải phàm nhân thì có thể xuống sao?” Tống Lập Ngôn hoàn toàn
không nghe ông ta nói nửa lời mà chỉ cố chấp hỏi.
Tần Tiểu Đao tức quá hóa cười: “Không phải phàm nhân thfi tự nhiên có
thể đi xuống, thành quỷ là có thể. Nhưng Tống đại nhân, người ta một khi
thành quỷ thì nhất định phải chịu quy củ của Hoàng Tuyền, ta khuyên ngươi
đừng lộn xộn thì hơn.”
Người trước mặt không nói tiếp nữa, chỉ lấy một lá Quá Hải phù đưa cho
ông ta rồi xoay người đi lên thành. Tần Tiểu Đao nhìn bóng dáng hắn, lý trí
nói cho ông ta rằng Tống Lập Ngôn hẳn sẽ không làm gì, nhưng trong lòng
ông ta vẫn không bỏ được tiếp tục nhìn.
Tống Lập Ngôn có trách nhiệm thủ thành, hắn quả thực cũng tẫn trách mà
làm. Lúc thả một đám yêu quái hắn cho là có thể tin tưởng được vào rồi thì
hắn bắt đầu bày trận ở cửa thành. Người này tu vi quả thực cao đến mức
ngừoi khác giận sôi lên, cửa thành to như thế mà hắn chỉ dùng một pháp
trận đã khóa lại hết. Hơn nữa pháp trận kia còn thô dài, rõ ràng, không hề
có sơ hở, không chỉ ngăn cản đám yêu quái từ Kỳ Đấu Sơn chạy tới mà cả
lửa cùng sương khói cũng bị ngăn lại.
Quả nhiên là một người đã đủ giữ cửa thành, vạn người lại chẳng thể thông
qua.
Vốn tưởng rằng chỉ thế là được, ai ngờ sau khi bày trận xong hắn vẫn ra
khỏi thành, vung kiếm bắt đầu chém giết đám yêu quái bên ngoài. Máu
huyết đầy trời, hắn cứ thế một mình chống lại đám yêu quái nhiều như núi,
trong khoảnh khắc đã chặt đầu vô số con.
Thổn thức nhìn cảnh này, Tần Tiểu Đao lắc đầu, nghĩ thầm quả nhiên ông ta
đã nghĩ nhiều. Người như Tống Lập Ngôn làm sao lại bị tình yêu làm cho mê muội để làm cái trò ngu xuẩn như chạy xuống Hoàng Tuyền chứ? Hắn
có lẽ sẽ một trận thành danh, được phong hầu bái tướng, còn Lâu Tự Ngọc
khờ dại cuối cùng sẽ chỉ còn là bóng dáng mơ hồ hắn nhớ tới trong những
ngày mưa tâm tình không tốt.
Đáng tiếc! Ông ta xoay người muốn rời đi.
Nhưng ngay khi ông ta bước một chân ra, thì phía sau lại có bạch quang
chiếu rọi khắp bầu trời, bắn đến lưng ông ta khiến mặt đất in bóng ông ta rõ
mồm một.
------oOo------
Chương 176
Nguồn: EbookTruyen.VN
Tần Tiểu Đao kinh hách mà xoay người nhưng chỉ thấy ánh sáng chói lòa
khiến người ta chói mắt không mở ra nổi. Trời đất hóa thành một màu, tiếng
gió cùng tiếng kim loại va chạm vang lên, đại địa thấm đầy máu tươi lúc
này chỉ là một mảnh hư vô trong ánh sáng rực rỡ. Đám yêu quái chạy trốn
đều bị ánh sang bao phủ, tiếng kêu gào thảm thiết vang lên, sau đó bị cuốn
vào không trung, không còn lại gì. Nham thạch cuồn cuộn nóng bỏng chảy
từ trên núi xuống cũng đột nhiên ngừng, giống như nước lũ bị đê chặn lại,
mãnh liệt không ai có thể tới gần.
Ánh sáng thấu trời, một mảnh bạc trắng.
Qua hồi lâu ánh mắt Tần Tiểu Đao mới có thể thích ứng. Trong lúc hoảng
hốt ông ta thấy bóng dáng Tống Lập Ngôn trong đó, áo bào phiêu diêu, ống
tay áo bị gió thổi lồng lộng như hai làn khói nhẹ, trong tay là thanh kiếm
sáng trắng, nhưng bốn phía đã chẳng còn đối thủ nào cho hắn chém giết.
Tần Tiểu Đao tưởng hắn dùng pháp thuật hủy thiên diệt địa nào đó mới có
cảnh tượng này nhưng nhìn kỹ ông ta mới thấy ánh sáng này không phải

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net