chương 171- 180

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Chương 171: Yêu quái vào trận thì đừng mong may mắn thoát ra
Xi Vưu là yêu quái thù dai cực kỳ, ngàn năm trước bị Tống Thừa Lâm
phong ấn khiến hắn cảm thấy vô cùng nhục nhã. Lấy tính tình của hắn thì
chuyện đầu tiên làm sau khi phá phong ấn chính là tìm Tống Lập Ngôn tính
sổ. Cho dù hắn trốn đến chân trời góc bể thì Xi Vưu cũng nhất định phải
đào hắn ra rút gân lột da, nuốt vào bụng.
Nhưng hiện tại Tống Lập Ngôn đứng trên trạc cây cách hắn vài chục trượng
mà Xi Vưu lại chẳng nhúc nhích, thậm chí đầu cũng không thèm quay qua
bên này.
Sao lại thế này? Lâu Tự Ngọc không rõ nguyên do, nàng vứt một cái đuôi
to ra nương theo gió quất quất vài cái.
Xi Vưu đứng phía sau Bùi Hiến Phú, khói lửa trên người không ngừng tràn
ra bốn phía. Khởi điểm nàng cho rằng đây là do Yêu Vương phá phong ấn
mà ra, thiên lôi địa hỏa, phá núi ngăn sông, động tĩnh càng lớn thì càng phù
hợp với tính cách thích lập uy của Xi Vưu.
Nhưng hiện tại đã sắp qua nửa canh giờ mà khói lửa trên người hắn vẫn như
thác lũ đổ xuống không ngừng.
“Thật kỳ quái.” Lâu Tự Ngọc nói thầm một câu, có thể vì quá chuyên tâm
nên nàng đầu nặng chân nhẹ, đột nhiên nghiêng người muốn ngã.
Một bàn tay duỗi ra kéo cổ nàng về, Tống Lập Ngôn tức giận nói: “Sao có
thế này cũng đứng không yên?”
Nàng bắt lấy ống tay áo hắn, lặng người hồi lâu mới nói: “Hắn phát hiện ra
rồi.”
“Hắn” này là chỉ Bùi Hiến Phú, mới vừa rồi con sói yêu kia còn hung thần
ác sát nhưng bây giờ không hiểu sao lại quay người hoảng loạn bắt đầu thi
pháp lên người Xi Vưu. Động tác của hắn cực lớn, cơ hồ không muốn sống
mà rút toàn bộ yêu lực trong người rót vào thân thể đầy khói lửa của Xi
Vưu.
Lửa khói đột nhiên ngừng lại, Bùi Hiến Phú cực kỳ vui mừng, vừa ho ra
máu vừa lẩm bẩm: “Ta biết ngay mà, ta biết Vương rất lợi hại.”
Nhưng vừa mới dứt lời thì khói lửa lại bắt đầu xói mòn, thậm chí tốc độ còn
nhanh hơn trước. Hắn luống cuống, yêu lực ngăn không được khiến hắn
muốn duỗi tay đón lấy. Lửa khói nóng bỏng đốt cháy tay hắn, Bùi Hiến Phú
lại như hoàn toàn không cảm giác được đau, chỉ không ngừng hỏi: “Sao lại
thế này? Tại sao lại như vậy?”
Lâu Tự Ngọc xem đến thổn thức, quay đầu lấy ánh mắt dò hỏi nhìn người
bên cạnh.
Tống Lập Ngôn nhíu mày nhìn sắc mặt đột nhiên tái lại của nàng thì duỗi
tay thăm dò trán nàng, cảm thấy không có vấn đề gì thì mới yên tâm nói:
“Sơn động là lồng ngực của Xi Vưu, chuyện đó ta đã sớm phát hiện ra cho
nên ta mới không tiếp tục phá yêu trận giam cầm nội đan. Ta tiết kiệm sức
lực đánh xuyên qua trái tim hắn. Năm đó hắn bị ta phong ấn nên ta biết
mệnh môn (nhược điểm) của hắn ở đâu. Trước kia không có cơ hội ra tay,
lúc này may có Bùi Hiến Phú giúp một tay.”
Lâu Tự Ngọc kinh ngạc mà há to miệng: “Ngài…… Ngài đã sớm biết hắn
sẽ không thể sống lại sao?”
“Phải, nhưng ta cho rằng hắn sẽ trực tiếp ngủ luôn, không nghĩ tới hắn vẫn
đứng dậy.” Tống Lập Ngôn nhìn Yêu Thần cao ngạo không ai bì nổi bên  kia, “Hắn vừa đứng dậy thì nhất định sẽ hôi phi yên diệt.”
Cũng phù hợp với tác phong của Xi Vưu, nếu hắn muốn chết thì sẽ quả
quyết kéo người chôn cùng. Phá phong ấn mà ra, cho dù hôi phi yên diệt thì
xác chết của hắn cũng gây họa cho Hoang Châu.
Một tiếng sói tru đến tê tâm liệt phế vang vọng khắp toàn bộ Kỳ Đấu Sơn.
Bùi Hiến Phú trơ mắt nhìn Xi Vưu tan biến ngay trước mặt mình, trong mắt
lại không khóc nổi mà chảy ra máu. Hắn giống như nổi điên mà độ yêu khí
trên người mình cho Xi Vưu, chờ đến không không thể độ được nữa hắn
mới nhớ tới mà lao đến muốn ôm cái mõm dài của Xi Vưu đang vươn về
phía mình.
Trong con mắt không tròng của Xi Vưu dường như có ý cười, rất nhẹ, có lẽ
không bằng nụ cười của cô nương phàm trần khi nhìn thấy con chó nhỏ đi
lạc ven đường. Nhưng Bùi Hiến Phú lại thấy, hắn thu hai tay muốn ôm chặt
người kia nhưng vừa chạm vào thì cả khuôn mặt Xi Vưu đã tan đi, rơi vào
dung nham đỏ bừng.
“Không ——!” Bùi Hiến Phú đỏ ngầu hai mắt, không chút suy nghĩ mà
nhảy theo vào dung nham.
Lâu Tự Ngọc cho rằng hắn sẽ táng thân tại đây nhưng hắn rơi xuống thì
đám dung nham đủ đốt hồn phách kia lại tránh ra, xoay chuyển chung
quanh hắn, nửa ngọn lửa cũng không đụng vào hắn chút nào. Bùi Hiến Phú
lắc đầu, mặt đầy huyết lệ mà bước chân muốn bắt lấy chúng nó nhưng mặc
kệ hắn nhanh thế nào, động tác mạnh mẽ tới đâu thì dung nham kia cũng
tránh khỏi tay hắn sau đó chậm rãi chảy xuống chân núi.
Lâu Tự Ngọc hít hít mũi, tự dưng muốn khóc.
“Lâu chưởng quầy.” Tần Tiểu Đao không biết nhảy ra từ đâu, trên người
còn có yêu huyết, ánh mắt thì đề phòng nhìn Tống Lập Ngôn một cái sau đó
hỏi nàng: “Bùi Hiến Phú cướp Yêu Vương nội đan đi đâu? Xà tộc và chuột
tộc đang nổi cơn điên tìm kiếm, mắt thấy lại sắp đánh nhau rồi.”
Nội đan…… Lâu Tự Ngọc nghĩ nghĩ: “Yêu Vương phá phong ấn vậy nội
đan hẳn là đã bị Xi Vưu hấp thu nếu không hắn cũng không thể ra được.”
Tần Tiểu Đao trừng mắt thật lớn, sắc mặt Tống Lập Ngôn ở bên cạnh không

biết vì sao cũng đột nhiên trở nên khó coi. Lâu Tự Ngọc còn đang cân nhắc
phải an ủi Mỹ Nhân Xà thế nào thì cổ tay đột nhiên bị túm lấy.
“Đại nhân?” Nàng khó hiểu nhìn Tống Lập Ngôn hỏi, “Làm sao vậy?”
Hô hấp của Tống Lập Ngôn đột nhiên nặng nề, ngón trỏ phát ra bạch quang
không hề do dự điểm lên trán nàng. Tần Tiểu Đao hít hà một hơi, cũng
không giải thích mà nhanh chóng chạy đi tìm Cánh Gà.
“Người chết là Yêu Thần chứ không phải ta, sao đại nhân lại dùng vẻ mặt
này nhìn ta?” Lâu Tự Ngọc chớp chớp mắt, “Thật giống như ta sắp chết
vậy.”
Cổ họng căng lên, Tống Lập Ngôn mở miệng, giọng nói khàn đến đáng sợ:
“Ngươi câm miệng.”
Bị vẻ đau xót trong mắt hắn làm cho chấn động, Lâu Tự Ngọc theo bản
năng thăm dò đan điền của mình.
“……”
Nàng bật cười: “Không thể nào, ta thật đúng là sắp chết sao?”
Lúc vào sơn động kia nàng đã vào trận, nàng cũng là nơi cung cấp yêu lực
cho Xi Vưu phá phong ấn. Từ lúc bị kinh mạch của hắn trói chân thì mạng
của Xi Vưu đã gắn liền với nội đan của 5 Yêu Vương. Hắn chết, trận phá,
đan cũng hủy, nàng tự nhiên cũng chẳng may mắn thoát được.
Một hồi tai hoạ được hóa giải nhưng nàng lại ngoài ý muốn mà táng mạng
của mình. Tống Lập Ngôn hiển nhiên cũng không dự đoán được điểm này,
sắc mặt của hắn nháy mắt còn khó coi hơn cả Bùi Hiến Phú. Trên tay hắn
nhanh chóng niệm quyết, vô số pháp trận cùng tu vi cuồn cuộn chảy về phía
nàng. Hắn thoạt nhìn bình tĩnh hơn Bùi Hiến Phú, biện pháp nghĩ ra cũng
nhiều hơn.
Nhưng thực đáng tiếc, nàng cũng giống Xi Vưu, cả người bắt đầu không
chịu khống chế mà biến thành dung nham. Lâu Tự Ngọc cảm thấy quá đáng
tiếc, nàng thật vất vả mới đợi được tới ngày này, mắt thấy mây tan trăng
vừa tròn, còn chưa kịp ăn thịt khô, chưa kịp đòi hắn bồi thường, sao nàng
có thể chết được? Dù ông trời muốn chơi nàng thì cũng không thể đúng lúc
này chứ.
Đinh linh ——
Tiếng vang thanh thúy từ trong tay áo hắn truyền đến, Tống Lập Ngôn đã
đem mọi bùa chú, pháp khí có thể dùng để áp lên người nàng. Không còn gì
hắn hoảng hốt đến độ kéo cả chuông bạc trên cổ tay mình xuống đeo lên cổ
nàng.
“Chậc.” Lâu Tự Ngọc đỏ mắt ghét bỏ nói, “Khó coi chết đi được, Hồ tộc
cao quý mới không thèm mang cái loại đồ chơi giành cho mèo của phàm
nhân đâu.”
“Nhưng nển mặt ngài mua nên ta mới miễn cưỡng nhận lấy đó.”
Chương 172: Trả giá đắt
Pháp khí và yêu trận cùng xuyên qua thân thể của nàng, lọt vào dung nham
khiến lửa bắn lên. Tống Lập Ngôn có chút bực, ngây ra mà nhìn nàng lại
phát hiện nàng vẫn đang nhếch miệng cười nhìn hắn. Tức giận trong mắt
hắn rút đi, giống như lửa lớn thổi qua thảo nguyên để lại chỉ toàn là thê
lương.
“Nàng từng nói với ta rằng nàng sẽ sống lâu hơn ta nên nhất định sẽ luôn
bảo vệ ta.” Hắn rũ mắt nói.
Khi đó Yêu Vương của Hồ tộc kiêu ngạo tự tin kiểu gì, cho dù bản thân có
thương tích trên người thì nhưng vẫn muốn nhảy lên tận ngăn tủ trên cao
sau đó gườm gườm nhìn xuống hắn ở bên dưới, móng vuốt nhấc lên, ánh
mắt khinh miệt nói: “Yêu quái và người không giống nhau, yêu quái tu vi
cao có thể sống hàng ngàn hàng vạn năm, người phàm các ngươi lợi hại
nhất cũng chỉ được trăm năm, cho nên ngươi phải nghe lời ta, làm theo lời
ta sai bảo.”
“Hả? Ta nghe ngươi sai bảo thì có chỗ tốt gì?”
“Đơn giản thôi, ngươi làm canh gà cho ta thì ta thay ngươi đánh nhau.
Ngươi nhìn xem cả người ngươi đều là vết thương, hiển nhiên là do đánh
không lại yêu quái khác. Có ta ở đây thì sẽ không thế, ta sống lâu hơn ngươi
nên nhất định có thể bảo vệ ngươi.”
……
Gió thổi qua người nàng khiến dung nham chảy càng nhanh. Tống Lập
Ngôn nhìn thấy thế thì cổ họng nghẹn đau đớn: “Yêu quái lợi hại như nàng
sao có thể nói lời không giữ lời?”
Lâu Tự Ngọc há mồm ra rồi lại ngậm lại, tay siết chặt muốn chết. Kỳ thật
nàng rất sợ hãi, có rất nhiều lời muốn nói rõ với hắn trước khi chết nhưng
nhìn sắc môi xanh trắng của hắn nàng trậm mặc thật lâu vẫn cố nâng tình
thần mà vỗ tay cười nói: “Ta nói chuyện rất giữ lời, chỉ cần ta còn sống thì
sẽ bảo hộ ngài, nếu đã chết…… thì ta sẽ phù hô ngài.”
Trong mắt Tống Lập Ngôn đột nhiên tràn đầy tơ máu, màu đỏ bừng khiến
hắn nhìn thực đáng sợ. Hắn duỗi tay
ôm lấy nàng, cũng mặc kệ dung nham
nóng thế nào hắn vẫn ôm chầm lấy nàng vào lòng mình, mu bàn tay nổi lên
gân xanh, đốt ngón tay trở nên trắng bệch.
Lâu Tự Ngọc khụt khịt, nàng trơ mắt nhìn thân thể mình chảy vào dung
nham, trơ mắt nhìn tay hắn càng ngày càng siết bé lại. Nàng biết hắn sắp
không ôm nàng được nữa rồi nhưng vẫn liều mạng một lần cuối để rướn
người lên hung hăng hôn lên môi hắn.
Nụ hôn biệt ly chẳng thể nào ôn tồn mà mang theo mùi máu tươi như cắn
xé, hung tàn ngang ngược. Đây là lần đầu tiên nàng to gan xâm chiếm lấy
hắn, sức lực quá mạnh khiến hắn hơi lảo đảo. Tống Lập Ngôn sửng sốt
trong chốc lát, nhưng chỉ một chớp mắt sau hắn đã thẳng người muốn vỗ
lưng an ủi nàng.
Nhưng đầu ngón tay mới vừa đụng tới nàng thì Lâu Tự Ngọc đã lập tức
“Xôn xao” một tiếng, tan thành ánh lửa đầy trời.
Không…… Tống Lập Ngôn lắc đầu, tay còn giơ ra giữa không trung, vô số
ánh lửa xuyên qua ngón tay hắn, bị gió trời cuốn đi thành một mảnh sao
trời. Hắn lảo đảo tiến về phía trước, nhưng chẳng thể túm được gì.
“Lập Ngôn, không xong rồi, dung nham đã tràn tới thôn trang dưới chân
núi, thế tới rào rạt, sợ là huyện Phù Ngọc cũng không thoát khỏi đâu.”
“Đại nhân, xác của Xi Vưu hóa thành dung nham chảy qua khiến mọi vật
điêu tàn, Kỳ Đấu Sơn sợ là không ở được nữa, mau chạy thôi.”
“Tống Lập Ngôn, Lâu Tự Ngọc đâu?”
Giống một kệ binh khí chất đầy mọi thứ va chạm vào nhau, mọi ồn ào chói
tai vọt vào tai hắn từ bốn phương tám hướng. Tống Lập Ngôn dại ra mà
nhìn dung nham trước mặt, không lên tiếng. Trong thế giới của hắn lúc này
chỉ còn mảnh lửa đỏ trước mặt, tứ chi không có cảm giác, trong óc cũng là
một mảnh đần độn.
“Ta đã sớm nói qua.” Giọng Tần Tiểu Đao phá không mà đến mang theo
hận ý, “Ngươi là kiếp số của nàng, một ngàn năm trước và một ngàn năm
sau cũng đều như vậy. Các ngươi ở bên nhau thì luôn có một người phải vì
tinh phong huyết vũ của trăm ngàn năm qua mà trả giá bằng cả tính mạng.”
“Nhưng ta không nghĩ tới người trả giá lại là nàng.”
Yêu Thần hồn phi phách tán, Lâu Tự Ngọc và Cánh Gà cũng chẳng thể
chạy thoát. Nửa tòa Kỳ Đấu Sơn vang lên tiếng kêu rên không ngừng, Tần
Tiểu Đao cầm trường mệnh khóa của Cánh Gà, cả người thoạt nhìn già đi
mấy chục tuổi. Ông ta hận, hận trận tai họa vô cớ cướp đi đứa cháu khó
khăn lắm mới sống lại của ông ta. Nhưng khi nhìn hết thảy trước mặt thì
ông ta lại thấy nỗi hận của mình chẳng đáng nhắc tới.
Không ai có thể may mắn thoát khỏi trận thế này, Bùi Hiến Phú không thể,
Lâu Tự Ngọc không thể, Yêu Vương của Bạch Tiên tộc đương nhiên càng
không thể.
Có truyền thuyết về Bàn Cổ khai thiên lập địa, lập trụ trời khiến trời đất từ
đây phân tách, không còn lật úp. Nhưng trong lúc này mọi người đều camrt
hấy trời muốn sụp, từ Kỳ Đấu Sơn lan ra cả thiên hạ.
Diệt Linh Đỉnh vù vù bay ra từ đống dung nham, đến bên người Tống Lập
Ngôn, đỡ lấy lưng hắn. Cũng chính là lúc này Tống Lập Ngôn bỗng dưng
thở ra một hơi. Hắn phát hiện hóa ra mình đã nín thở khiến ngực đau đớn
không thôi.
“Đại nhân.” Tề Mân ngự kiếm bay đến, cuối cùng cũng tìm thấy hắn. Tề
Mân dùng giọng hận sắt không thành thép nói, “Đã là lúc nào rồi mà ngài
còn ở đây thất thần?!”
Tống Lập Ngôn ngẩng đầu, còn chưa kịp nói chuyện đã bị hắn kéo lên
trường kiếm, mới vừa đứng vững thì dưới chân đã bị nham thạch bao trùm.
Hai người bay lên giữa không trung, thấy rừng cây phía dưới cháy rừng rực,
điểu thú chạy trốn, Yêu tộc cũng bỏ chạy. Những con nào chỉ hơi chậm một
chút đã bị dung nham nuốt luôn.
“Chưởng Tư ở dưới chân núi bày trận, hy vọng có thể cản trong chốc lát
cũng tốt. Coi như Thượng Thanh Tư ta tận lực vì thiên hạ. Trước mắt mọi
người đã lui về huyện Phù Ngọc rồi chạy về phía kinh đô. Ngài và Tống
Tuân cùng nhau đi, hắn đang ở chân núi tiếp ứng cho ngài rồi.” Tề Mân
nhanh chóng nói với hắn lúc mang hắn xuống núi.
Cảm giác nóng bỏng dần biến mất, thân thể hắn chậm rãi bị nước mưa tẩm
ướt. Tống Lập Ngôn trầm mặc hồi lâu, rốt cuộc mới khàn khàn giọng mở
miệng: “Là ta tính sai một bước, liên lụy các ngươi.”
Tề Mân nhíu mày nhìn hắn: “Chuyện ngài làm sai nhất là dây dưa với yêu
quái. Xi Vưu tan biến thì liên quan gì tới ngài? Hắn không xuất hiện trên
nhân gian thì đã là cực kỳ may mắn rồi.”
Đằng trước đã mơ hồ có thể thấy bóng dáng Tống Tuân nên Tề Mân đẩy
Tống Lập Ngôn xuống, trầm giọng nói: “Ta không thích yêu quái, càng
không thích ngài và yêu quái có liên quan. Ở trong lòng ta, ngài trước sau
ngài vẫn là đệ tử trong sạch, có tiền đồ nhất Thượng Thanh Tư. Nhưng nếu
ngài còn mê mang không tỉnh ra thì ta có thành quỷ cũng sẽ viết công văn
cáo trạng với Chưởng Tư.”
Tống Lập Ngôn hơi giật mình, giữa mày hơi nhíu lại, quay đầu nhìn hắn. Tề
Mân vẫy vẫy tay: “Hiện tại muốn tìm ta tính sổ đã không còn kịp rồi, đi mau thôi, ngài có việc cần phải làm đó.” Dứt lời, hắn ngự kiếm bay lên,
hướng về phía ngược lại.
“Đại nhân.” Tống Tuân cầm ô tiến lên nôn nóng nói, “Sao thuộc hạ truyền
hồn âm mãi không thấy ngài đáp. Thuộc hạ lo quá.”
Mưa rơi trên cái ô vang lên tiếng tí tách, Tống Lập Ngôn nhìn hướng Tề
Mân rời đi rồi hỏi một câu: “Hắn không đi cùng chúng ta sao?”
Tống Tuân rũ mắt, mơ hồ nói: “Hắn có việc khác phải làm, đại nhân, gánh
nặng trên vai chúng ta cũng không nhẹ, mau hội họp với Chưởng Tư thôi.
Đúng rồi, Lê Hoa mới được một con yêu quái ngậm xuống núi, nàng gặp
thuộc hạ thì hỏi Lâu chưởng quầy ở chỗ nào.”
Lời này vừa thốt ra thì Tống Tuân cũng thấy chột dạ, nhưng đại nhân nhà
hắn nghe xong thì lại chẳng truy vấn việc của Tề Mân nữa.
“Đi thôi.” Tống Tuân nghe thấy đại nhân nhà mình nói, “Nếu không đi thì
không kịp nữa đâu.”
------oOo------
Chương 173
Nguồn: EbookTruyen.VN
Chương 173: Cùng nhau xuống địa ngục
Đại nhân luôn đạm mạc, nhiều năm như vậy Tống Tuân cũng đã quen.
Nhưng dù cảnh ngộ có khó khăn thế nào thì Tống Tuân cũng chưa từng
nghe thấy giọng điệu này từ hắn. Nó bình tĩnh, không hề gợn sóng, giống
một ao nước lặng, nương ánh trăng lấp lánh ánh sáng. Chờ ánh trăng tàn rồi
thì ao nước này sẽ hoàn toàn chìm trong bóng tối.
Không hiểu sao tâm tình của hắn cũng trầm xuống theo.
Tình thế trước mắt của Thượng Thanh Tư cũng chẳng tốt gì mấy, bầy yêu
xuất thế, dung nham nóng chảy cuồn cuộn khắp nơi. Vài lão tiền bối từ kinh
đô vội chạy tới cũng đang trụ trận, dưới chân Kỳ Đấu Sơn còn cần số lượng
lớn người dốc sức. Hắn thật sự cũng không nhàn hạ tìm hiểu sâu thái độ của
đại nhân nhà hắn.
Tống Tuân đi theo hắn đến trạm dịch lấy ngựa sau đó quay đầu lại hướng
Tề Mân rời đi mà yên lặng thở dài. Tề Mân đi lần này hơn phân nửa sẽ không về, chính hắn cũng biết điều đó
nhưng lúc Triệu Thanh Hoài hỏi ai có thể đi làm nhiệm vụ thì hắn vẫn xung
phong. Cũng không phải vì chúng sinh mà là hắn cảm thấy nếu nhất định
phải có người chết thì không bằng để hắn đi. Tóm lại hắn đã không còn lý
do gì để tồn tại trên thế gian này nữa.
Lâu Tự Ngọc nói không sai, hắn là người mang đầy tội nghiệt, nếu có người
đáng chết thì hắn nhất định phải xếp đằng trước. Lúc niên thiếu hắn đã giết
rất nhiều người, cũng không ít hơn đám yêu quái. Có thể làm công việc
trong nha môn là do mấy năm trước La Vĩnh Sanh mang hắn về Thượng
Thanh Tư, nếu không hắn đã sớm rơi đầu trên đoạn đầu đài.
Nhưng La Vĩnh Sanh cũng không tính là người tốt, ông ta thoạt nhìn phong
độ nhẹ nhàng, kỳ thật thủ đoạn không tầm thường. Lúc Tề Mân còn phụng
dưỡng bên người ông ta đã trơ mắt nhìn ông ta cực tuyệt Hoa Diêu tiền bối
nhưng lại vòng một vòng lớn để Chưởng Tư sắp xếp bà ở lại bên người
mình. Tề Mân cảm thấy Hoa Diêu là người hiếm hoi thanh tỉnh ở Thượng
Thanh Tư, đáng tiếc gặp người không tốt nên hơn nửa đời đều phí hoài trên
người La Vĩnh Sanh.
Đang nghĩ ngợi tới đây thì đằng trước có hai cánh tay của sư huynh đệ đồng
môn rơi xuống. Tề Mân lạnh nhạt né tránh, nhìn thoáng qua thì đoán đây là
người thủ trận, vì yêu quái phá trận nên bị trận pháp thiêu thân, chỉ còn hai
cánh tay may mắn sót lại.
Ngàn năm trước, lúc phong ấn Yêu Thần thì người của Thượng Thanh Tư
cũng tiến vào triều đình. Đa phần mọi người lúc đó đều cùng tiêu tan với
Yêu tộc, chỉ còn lại vài người lấy chiến công thăng quan tiến tước, sau đó
mới có Thượng Thanh Tư huy hoàng như ngày hôm nay. Nhưng lần này Tề
Mân cảm thấy Thượng Thanh Tư có lẽ sẽ thật sự bị diệt môn.
“Sư huynh!” Có người hô hắn một tiếng, vội vàng nói, “Đằng trước đã
không chống đỡ được nữa rồi!”
Tề Mân chậm rãi tiến lên, nhìn bọn họ nâng người xuống, theo bản năng
nhìn lướt qua. Ừ, cũng là bị thương do phá trận, sợ là không sống được bao
lâu nữa, cả người toàn là máu. Nhưng lúc cáng đi ngang qua, hắn nhận ra
cái gì không đúng: “Từ từ!”
Toàn bộ Thượng Thanh Tư chỉ có một vị nữ đệ tử, ngoài bà ấy ra chẳng có
ai mặc váy hành tẩu. Mà người trên cáng kia mặc váy rõ ràng chứ không
phải vạt áo. Tề Mân nhíu mày giữ chặt người nâng cáng, tiến đến nhìn thì
sắc mặt khẽ biến.
“Hoa Diêu tiền bối?”
Ngón tay Hoa Diêu giật giật, mí mắt nâng lên nhìn hắn một cái, khóe môi
cũng giật giật rồi nhắm mắt lại.
Không phải bà ấy đã xin từ chức rồi sao? Đến một chức vụ cao cấp trong tư
nội bà ấy cũng không muốn mà cõng tay nải quyết tuyệt rời đi. La Vĩnh
Sanh tức đến nỗi vài ngày chưa ngủ được. Sao bà ấy lại xuất hiện ở đây? Tề
Mân khiếp sợ không thôi, duỗi tay xem mạch cho bà ta. Nhưng đáng tiếc,
hắn là ngỗ tác không phải đại phu, cho dù biết bà ấy đã nguy ở sớm tối
nhưng cũng chỉ có thể trơ mắt đứng nhìn.
Nếu La Vĩnh Sanh biết chuyện này……
Hoa Diêu hình như đã nhớ ra hắn là ai vì thế nhẹ giọng mở miệng: “Nếu
còn có sức lực thì đi hỗ trợ đi.”
Tề Mân hiểu ý bà không biết hắn truyền lời dư thừa. Xuất phát từ sự tôn
trọng với trưởng bối, Tề Mân gật đầu cáo lui rồi tiếp tục đi về phía trước
tiếp nhận vị trí của mấy sư đệ, bắt đầu thủ trận.
Kỳ thật thật nói cho La Vĩnh Sanh hẳn là cũng không sao, người nọ ích kỷ
quen rồi, lúc trước Triệu Thanh Hoài làm người tới thủ trận ông ta cũng
chẳng hé răng nói gì nên trước mắt cho dù biết Hoa Diêu tiền bối ở chỗ này
thì hẳn là ông ta cũng không có động tác gì. Tề Mân vừa hộ trận vừa nghĩ,
ngoài tên ngốc như Tống Lập Ngôn thì trên thế gian này còn có tình cảm
nào sâu đậm như thế sao?
Con người đều là ích kỷ, nếu không phải vì thành lập một quốc gia hoà bình
thì chắc chắn cũng sẽ chém giết lẫn nhau. Cái gì mà huyết thống, cái gì mà
tình cảm, tất cả đều là lời nói dối mà kẻ thống trị bịa ra. Mọi người vì sống
tạm mà tuân thủ, tự

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net