chương 181- 188

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Chương 181: Hy vọng
Bọn sơn tặc bên ngoài vẫn còn đang sợ nơm nớp, thấy Tống Lập Ngôn nửa
ngày không ra thì một phen nước mũi một phen nước mắt lôi kéo Tống
Tuân xin tha: "Đại nhân, trong trại của chúng ta có mỹ nhân, dạng gì cũng
có, các ngài muốn cái gì cũng được, xin tha cho chúng ta đi!"
Bọn họ vừa khóc vừa dập đầu khiến phiến đá xanh lát đường ầm ầm rung
động. Tống Tuân thấy thế thì rất là ngượng ngùng. Hắn muốn nói đại nhân
nhà mình cũng không phải người tàn bạo đến thế, những người hắn giết đều
là kẻ đáng chết chứ không hề giết sai. Nhưng xem đám huyết nhục nội tạng
hỗn độn bên kia thì hắn lại nôn khan, che miệng không hé răng.
Ít lâu sau Tống Lập Ngôn ra ngoài, trong ngực ôm một thứ được bọc bằng
áo choàng của hắn nên không ai thấy rõ là gì. Sơn tặc thấy hắn thì sôi nổi
khóc gào trốn qua một bên, tay ôm đầu nhường đường cho hắn. Cũng may
hắn căn bản không có ý muốn giết người, một thân sát khí cũng không còn
chút nào. Hắn vòng qua vũng máu kia rồi đi ra ngoài, một cơn gió thổi qua
mang theo mùi tro phổ độ chúng sinh.
Trong một nháy mắt đám sơn tặc cảm thấy hình như mình nhận sai người
rồi. Người này và tên sát nhân cuồng ma kia hoàn toàn không giống nhau.
Cho dù khuôn mặt tương tự nhưng người trước mặt này ôn nhu thân thiết,
tới gần hắn không hề có gió lạnh thấu xương, tuyết không còn lạnh thấm
người, mùi máu cũng không gây mũi, ngay cả xương trắng trên mặt đất
cũng đều ấm áp hơn. Vạn vật sống lại, ngày xuân buông xuống.
"Mang bọn họ về." Tống Lập Ngôn nhẹ giọng dặn một câu sau đó ghét bỏ
mà nhìn vũng máu không xa phía trước, đốt một lá Ngàn Dặm phù và biến
mất ngay tại chỗ.
Tống Tuân ngây ngốc quay đầu lên tiếng hỏi La Vĩnh Sanh: "Sư thúc?"
Trên mặt La Vĩnh Sanh cũng là khiếp sợ không thể hiểu, hồi lâu sau ông ta
mới nói: "Ta cũng không biết đã xảy ra cái gì, hắn tìm được một lão thái
thái sau đó đột nhiên giống như bừng tỉnh......"
Lão thái thái thì có gì hiếm lạ chứ? La Vĩnh Sanh không rõ, Tống Tuân
cũng không rõ, hai người cảm thấy Tống Lập Ngôn có thể là bị ma ám. Bọn
họ cũng không nghĩ nữa, chỉ lo thu thập tàn cuộc rồi cùng trở về nha môn.
Bức tường trong nha môn lúc trước bị sụp không ai dám thu dọn. Nhưng
Tống Tuân vừa vào cửa đã thấy vách đá kia nở ra một đám hoa cỏ, trắng
vàng đan xen, đón gió phấp phới. Hắn quay đầu nhìn, con đường lát đá
xanh tinh tế lúc này mọc ra một hàng hoa cỏ sinh vơ dạt dào, kiều diễm
động lòng người.
Một đám sai nha đứng bên cạnh choáng vàng, Hoắc Lương hai mắt vô thần
đi tới nhéo Tống Tuân một phen. Tống Tuân đau hô một tiếng, nhíu mày
quát: "Ngươi làm cái gì?"
"Ta muốn nhìn xem có phải mình đang nằm mơ không." Hoắc Lương thổn
thức, "Hóa ra không phải."
"Ngươi muốn biết có phải mình đang mơ hay không thì tự đi véo mình ấy,
véo ta làm gì?"
Hoắc Lương lắc đầu, mặt mũi đều là vẻ thê lương. Hắn đạp lên thềm đá
ngồi xổm xuống, tay ôm chặt đại đao của mình, lẩm bẩm nói: "Mùa xuân
tới rồi đó."
Tống Tuân bất đắc dĩ: "Bầu trời còn đang có tuyết rơi kia kìa, cái gì mà
mùa xuân tới rồi?"
"Mùa xuân không tới thì sao nha môn của chúng ta lại nở nhiều hoa thế?!"
Hoắc Lương hỏng mất rồi, khuôn mặt hắn vặn vẹo, ôm đầu khổ sở than, "Ngươi không nhìn thấy thì thôi! Một lúc trước đại nhân về, hoa cũng cứ
thế nở một đường, đến cục đá này cũng phải chen chúc nở ra một đống hoa!
Hoa đây! Cái này nghe được sao? Mùa xuân nở hoa thì không nói, nhưng
hiện tại vẫn là mùa đông mà, mùa đông nở một hai đóa hoa thì cũng thôi,
nhưng cục đá lấy cái quyền gì mà nở hoa chứ?!"
Tống Tuân: "......"
Cửa phòng đóng chặt, Tống Lập Ngôn đặt lão thái thái kia lên giường,
không nói hai lời đã cắt tay đút máu mình cho bà ta. Đút hơn nửa chén rồi
hắn lại đứng dậy cầm chăn của mình bọc bà ta lại. Thấy sắc mặt bà ta hơi
tốt một chút hắn lại nhìn quanh rồi dọn bếp lò tới cho bà ta ủ ấm.
Tống Tuân ở bên ngoài canh, không đến một lát đã thấy cửa "Kẽo kẹt" mở
ra một khe hở. Hắn quay đầu lại thì thấy đại nhân luôn lãnh đạm kiêu căng
nhà mình đang chống kẹt cửa, dùng giọng nói cực nhỏ mà bảo hắn: "Bảo
phòng bếp làm một đĩa tô bánh, lại thêm một chén canh gà, hầm lâu một
chút."
"Vâng." Tống Tuân quay đầu dặn dò, nghĩ thầm lão thái thái kia hẳn là
người rất quan trọng.
Một lát sau cửa lại mở ra một cái khe: "Đi mua hai bộ váy áo, phải màu đỏ
tươi, mang cả hai cây trâm về đây."
Tống Tuân sửng sốt nhưng vẫn gật đầu đáp: "Vâng."
Lại qua một lát, Tống Lập Ngôn mỉm cười mở cửa nói: "Đi phòng thu chi
lấy chút vàng nén đến đây, loại no căng, bóng bẩy nhất ấy."
Tống Tuân: "......"
Hắn biết cái vị trong phòng là ai rồi.
......
Tống Lập Ngôn ở trong phòng ngây người 5 ngày. Sau 5 ngày đó, lúc này
huyện Phù Ngọc có một trận tuyết lớn, Hoắc Lương đi tuần tra trên núi trở
về hưng phấn xách theo hai sọt động vật hoang dã. Hắn lôi kéo Tống Tuân
nói: "Đại nhân gần đây rốt cuộc đã chịu ăn, những thứ này là ta dẫn người
đánh được, ngươi cân nhắc để người làm cho đại nhân bồi bổ."
Tống Tuân đánh giá, hắc, lợn rừng, gà rừng, thỏ hoang, hồ ly, còn nào cũng
có. Hắn xách một con gà rừng lên để người cầm đi hầm sau đó vỗ tay nói:
"Thị khác đại nhân cũng không thích ăn, chỉ cần hầm cái này thôi."
"Tốt xấu gì cũng nên nếm thử, nếu đại nhân không thích ăn thì chia cho bọn
chúng ta cũng được." Hoắc Lương xách con hồ ly hơi thở thoi thóp lên nói,
"Cái này chưa ai từng ăn đâu."

Con hồ ly tuyết trắng, trên người không có chút yêu khí nào, lớn lên cũng


thật sự đáng yêu. Tống Tuân nhìn nó, trong đầu đột nhiên có một tiếng tinh


vang lên. Hắn hít hà một hơi duỗi tay muốn đón lấy nhưng bên cạnh có


người còn nhanh hơn hắn, đôi tay giật lấy con hồ ly kia rồi lắc mình một cái


đã vọt vào phòng.


Hoắc Lương ngạc nhiên: "Thứ gì thế?"


Tống Tuân lau mặt, nhếch miệng cười nói: "Thứ tốt, đại nhân tìm hồi lâu


không thấy, ai ngờ lại bị ngươi đánh được. Hoắc đại nhân công phu thật tốt,


chờ qua năm ngươi nhất định có thể thuận lợi thăng quan."


Hoắc Lương được khen ngợi thì căn bản chẳng hiểu gì sất. Hắn vừa mới


thất thần đã đá trúng sọt súc vật bên cạnh. Đám gà rừng, lợn rừng nháy mắt


xổng ra, hí vang mà chạy khắp nơi. Tống Tuân muốn túm lấy nhưng hắn chỉ


có hai tay nên cũng chỉ tóm được một con gà rừng, sau đó trơ mắt nhìn đám


thỏ và lợn cùng mấy con khác phá vây chạy vào căn phòng đại nhân nhà


hắn vừa mới đóng cửa.


Nói đến cũng khéo, đúng lúc này thì trong phòng sáng chói bạch quang, ánh


sáng xuyên qua cửa sổ và cửa lớn, chiếu sáng nửa huyện nha. Hoắc Lương


và Tống Tuân sôi nổi nâng tay áo che mắt, chờ ánh sáng tắt hẳn, Tống Tuân


hét lớn một tiếng không xong rồi té ngã lộn nhào vào trong phòng.


Sắc mặt Tống Lập Ngôn cực kỳ khó coi ngồi bên giường đệm, lão thái thái


đã hôn mê 5 ngày vẫn chưa tỉnh. Bên cạnh hắn là đám lợn rừng, thỏ và hồ


ly đang chạy tưng bừng. Trên người mỗi con đều mang theo sắc hồng.


"Ngươi đang làm cái gì?" Tống Lập Ngôn ngước mắt, giọng lạnh hơn cả


tuyết ngoài cửa.


Tống Tuân rùng mình, lắp bắp nói: "Cái này...... Thuộc hạ...... Thuộc hạ


không ngăn kịp."


Động vật đều khát vọng thành yêu, sống chết trước mắt lại có yêu khí sinh


ra thì làm sao ngăn được tụi nó ùa vào phòng chứ? Tống Tuân muốn giải


thích nhưng nhìn ánh mắt kia của chủ tử nhà mình thì hắn không nói nên


lời, chỉ có thể quỳ xuống dập đầu.
Chương 182: Ngươi là ai


Thân thể lão thái thái quá suy yếu, nếu không có yêu hồn bám vào thì đã


sớm chết. Nhưng cho dù có yêu hồn thì thân thể của bà ta cũng không nuôi


nổi hồn phách của Lâu Tự Ngọc thế nên đã nhiều ngày như thế mà người


vẫn chưa tỉnh. Thật vất vả Tống Lập Ngôn mới chờ được một con hồ ly,


đang định dùng cấm thuật đổi thân thể cho nàng dưỡng hồn. Kết quả mới


vừa thi pháp thì một con hồ ly đã biến thành một đám gia súc, hồng quang


rơi xuống không biết đã rơi vào người con nào.


Lợn rừng tru lên, thỏ hoang nhảy nhót, gà rứng gáy khanh khách, Tống Lập


Ngôn trầm mặc nhìn tụi nó sau đó chậm rãi đỡ trán, gân xanh trên mu bàn


tay gồ lên.


Tống Tuân nơm nớp lo sợ hỏi: "Chủ tử...... thế này thì làm sao bây giờ?"


Tống Lập Ngôn tức quá hóa cười: "Ngươi còn dám hỏi ta?"


Tống Tuân không dám hé răng, vội đóng cửa lại để phòng ngừa đám thú vật


này chạy mất. Tống Lập Ngôn quay đầu nhìn lão nhân gia đang nằm trên


giường, duỗi tay thăm mạch đập của bà ấy rồi khẽ nhíu mày đứng dậy kéo


chăn trùm qua mặt bà ta rồi nói: "Trước tiên đưa người tới nghĩa trang, đặt


một bộ quan tài tốt rồi cho người hậu táng."


"Vâng." Tống Tuân vội lủi đi như trốn. Hắn thở ra một hơi thật to rồi dặn


người làm với thần sắc phức tạp trên mặt: "Tìm mấy cái lồng sắt tới, bên


trong lót sợi bông và gấm vóc, lấy bốn năm cái vào, cũng đừng hỏi để làm


gì."


Tống Lập Ngôn chán ghét động vật thế nào chứ? Nhiều năm như vậy, ngoài


một con tuyết hồ thì đám chó mèo khác chưa từng có thể đến gần hắn dù


chỉ một trượng. Một người thích sạch sẽ như hắn tuyệt đối sẽ không cho


phép trong phòng mình xuất hiện mùi gia súc.


Nhưng hiện tại hắn nuôi bốn con vật, loại gì cũng có, mùi gì cũng có. Mỗi


ngày hắn đều quan sát bốn cái lồng này, muốn phân biệt xem có con nào


mang bóng dáng của Lâu Tự Ngọc không. Nhưng liên tiếp mấy ngày đám


súc sinh kia nên ngủ thì ngủ, nên ăn thì ăn, chẳng còn nào chịu mở miệng


nói chuyện.


Tống Lập Ngôn lại bắt đầu sa sút tinh thần, hắn biết kết quả của cấm thuật


chỉ có hai, một là thành công di hồn lên người con vật, như thế Lâu Tự


Ngọc có thể sống sót; hoặc là thất bại, lão thái thái một lần nữa biến thành


thi thể, Lâu Tự Ngọc cũng hồn phi phách tán.
Hắn vô cùng chờ mong kết quả đầu tiên nhưng ngày trôi qua hắn lại càng


lúc càng vô vọng, sát khí quanh người cũng ngóc đầu trỗi dậy.


Sắp đến ăn tết, kinh đô liên tiếp đưa tới hơn mười phong thư giục hắn hồi


kinh. Tống Lập Ngôn nhìn tuyết rơi ngoài cửa sổ cũng tiếng pháo nơi xa thì


chỉ trầm giọng đáp: "Không trở về."


La Vĩnh Sanh tận tình khuyên bảo nói: "Sao có thể không quay về chứ?


Ngươi không phải người bình thường, nếu cuối năm còn không có tin tức


thì chúng ta phải nói gì với Hầu phủ đây? Hơn nữa ở lại đây có cái gì tốt?"


"Chúng nó không chịu nổi mệt nhọc trên đường đi đâu."


Chúng nó? La Vĩnh Sanh quay đầu thấy đám lồng sắt ở bên cạnh thì không


nhịn được giật giật khóe mắt. Trách không được đứa nhỏ này gần đây tâm


tình không tốt, lồng sắt đã chết một con gà rừng, mấy con còn lại cũng bệnh


tật ủ rũ không có tinh thần. Tuy La Vĩnh Sanh không rõ hắn nuôi mấy thứ


này làm gì nhưng thấy bộ dáng hắn đau lòng thì ông ta cũng khẽ cắn môi


quay đầu đi ra ngoài, nghĩ biện pháp thay hắn qua loa lấy lệ.


"Đại nhân." Tống Tuân cúi đầu bẩm báo, "Con gà rừng đã chết được chôn ở


hậu viện, dựa theo ngài phân phó đã...... Lập bia."


Tống Lập Ngôn nhìn núi cao liên miên không dứt ở nơi xa rồi đột nhiên mở


miệng hỏi hắn: "Tống Tuân, có phải nàng đang trả thù ta không?"


"Sao đại nhân lại nghĩ như thế?" Tống Tuân vội vàng an ủi hắn, "Lâu


chưởng quầy là đau lòng ngài nhất, từ trước tới nay nàng ấy đều luyến tiếc


ngài, không muốn để ngài thương tâm chút nào."


Nói cách khác cấm thuật đã thất bại, nếu không làm sao có chuyện đến giờ


nàng còn không chịu hé răng nói lời nào. Tống Lập Ngôn nhắm mắt, sắc


mặt tái nhợt như tờ giấy. Hắn đứng trong chốc lát cảm thấy choáng váng


đầu nên duỗi tay đóng cửa sổ lại. Hắn xoay người muốn đi đến bên giường


ngồi một lát, nhưng lúc đi qua đám lồng sắt hắn lại cảm thấy không đúng


chỗ nào, vội chạy về cúi đầu xem.


Gà rừng đã chết nên cái lồng ngoài cùng bên trái trống không, nhưng mà


hiện tại cái lồng ở giữa cùng trống không, con vật bên trong không thấy đâu


nữa. Trong lòng Tống Lập Ngôn căng thẳng, hắn cất giọng khàn khàn nói:


"Con trong lồng này cũng chết rồi à?"


Để tránh đại nhân nhà hắn thương tâm nên nếu có con vật chết thì Tống


Tuân sẽ trộm mang ra ngoài chôn rồi mới bẩm bảo. Lúc này đột nhiên bị


hỏi nên Tống Tuân cuống quít lắc đầu: "Không, gần nhất chỉ có gà rừng đã


chết thôi."
Tống Lập Ngôn sửng sốt, quay đầu lại nhìn hắn, ánh mắt mờ mịt lại yếu ớt.


Tống Tuân cúi đầu nhìn lồng sắt, kinh ngạc không thôi: "Mới vừa rồi còn


thấy con hồ ly kia mà."


Trong đầu Tống Lập Ngôn như có một đống bùn nhão, hắn không biết mình


đang ở nơi nào, cũng không biết mình đang nghĩ cái gì, trong lòng chỉ nhắc


mãi hai chữ hồ ly, mắt cũng không biết phải nhìn cái gì. Hồ ly vừa rồi còn ở


đây, thế nào lại chạy khỏi lồng sắt rồi? Hắn phải đi đâu tìm đây? Vạn nhất


tìm được một khối thi thể thì làm sao bây giờ?


Đinh linh --


Tiếng chuông thanh thúy đâm thủng tầng sương mù trong tai hắn, giống ánh


nắng xuyên qua tuyết lớn chiếu sáng khắp thiên địa. Con mắt Tống Lập


Ngôn co lại, sau đó hắn đột nhiên xoay người, bước đến nội thất phía sau


lồng sắt.


Đuôi cáo tuyết trắng cẩn thận cụp xuống, vòng eo nhỏ yếu đụng vào thành


cửa khiến nàng đau đến nhe răng trợn mắt. Một chân nàng lúc này đã dẫm


lên giàn hoa bên cửa sổ nhưng một chân khác lại có chút cứng đờ, nửa ngày


cũng không đuổi kịp động tác của chân kia. Thoạt nhìn nàng có chút tức


giận, nhắm hai mắt, duỗi tay xuống vớt chân mình lên. Hai cánh tay tuyết


trắng cứ thế vươn xuống dưới.


Nàng không mặc xiêm y, trên cổ tay cũng không có trang sức nhưng không


hiểu sao tiếng chuông bạc cứ như có như không vang lên theo động tác của


nàng: Đinh linh --


Người bên lầu tựa nguyệt, cổ tay tựa sương tuyết.


Tống Lập Ngôn quên cả thở, chỉ lặng người nhìn bóng dáng nàng, cẩn thận


vươn tay ra rồi lại thu vào, sợ rằng đây là ảo ảnh do mình hóa Túng Phù


thuật mà thành, một khi chạm vào là vỡ. Nhưng rất nhanh nàng đã phát hiện


ra hắn vì thế vội quay đầu lại, trong đôi mắt phượng trong suốt tràn đầy


kinh hách, cái đuôi nàng dựng một cái vội vàng muốn nhảy khỏi cửa sổ.


Nhưng Tống Lập Ngôn làm sao để cho nàng trốn được, hắn vội tiến lên ôm


lấy eo nàng lôi về. Hắn nắm lấy hai tay nàng, ôm lấy vai, siết chặt cả người


nàng vào trong lòng mình.


"Đại nhân?" Tống Tuân không biết đã xảy ra cái gì, muốn đi vào xem


nhưng mới vừa đi tới chỗ vách ngăn thì một đạo kết giới đã giáng xuống,


chặn phòng trong đến kín mít.


Tống Tuân: "......"


Da thịt tuyết trắng lấp ló trong sắc áo gấm màu tro, giống một bức họa kiều


diễm. Tống Lập Ngôn khẽ nhúc nhích hầu kết, giọng nói khàn khàn tố cáo:
"Nàng trêu đùa ta."


Rõ ràng nàng đã sống lại, rõ ràng đã có thể hóa hình nhưng sao không nói


cho hắn mà còn muốn chạy? Không phải nàng nói thích hắn nhất, tuyệt đối


không muốn rời xa hắn sao? Lời từ miệng nàng rốt cuộc có cái nào là thật


đây?


Thoáng tách ra chút, hắn duỗi tay nhéo cằm nàng, nhíu mày hỏi: "Muốn


chạy đi nơi nào?"


Lâu Tự Ngọc ngây ra mà nhìn hắn, ánh mắt vô tội cực kỳ. Nàng muốn giãy


giụa, nhưng tựa hồ trong lòng hắn ấm áp hơn chỗ khác nên nàng cũng để


mặc hắn ôm mình, chờ thân thể ấm hơn nàng mới do dự, rồi vẫn không nhịn


được hỏi một câu:


"Ngươi là ai?"


------oOo------


Chương 183


Nguồn: EbookTruyen.VN


Chương 183: Thay quần áo


Tống Lập Ngôn cho rằng mình nghe lầm, trên mặt có chút hoảng hốt hỏi:


"Cái gì?"


Lâu Tự Ngọc nhấp nhấp môi, tràn ngập tò mò mà lặp lại một lần: "Ngươi là


ai?"


Giọng nàng sạch sẽ, giống như tuyết rơi bên ngoài, một chút tạp chất cũng


không có, không bén nhọn cũng không nhút nhát, tựa như người xa lạ gặp


thoáng qua ngẫu nhiên hỏi tên họ. Nhưng Tống Lập Ngôn lại cảm giác như


mình bị ai đấm một búa, buồn bực đau đớn đến hừ cũng hừ không ra, ngón


tay cuộn lại, phí công nắm lấy ống tay áo của chính mình, nắm chặt thành


quyền.


"Không quen biết ta sao?" Giọng nói của hắn khô khốc đến lợi hại, một chữ


cuối cùng thậm chí không phát ra được.


Người trong ngực nghiêng đầu đánh giá hắn, sau một lúc lâu trong mắt


nàng xẹt qua một tia tán thưởng: "Ngươi lớn lên đẹp."


"......" Tống Lập Ngôn không nhịn được bật cười, nhưng hai mắt lại đỏ


lên, cánh tay lại siết chặt nàng hơn, mày vốn nhíu chặt cũng thả lỏng hơn.
Nàng không nhớ rõ hắn nhưng lại vẫn khen hắn đẹp, chỉ tiếc lời khen này


thật sự nông cạn, xa không bằng lời khen sinh động của nàng lúc trước.


Lúc trước nàng nói thế nào nhỉ? - Đại nhân thật tốt, thanh minh tuấn lãng,


tuyệt thế vô song -- lúc nói lời này trong mắt nàng còn có nước mắt, một


thân đầy máu tươi, con ngươi phản chiếu bóng dáng hắn, chuyên chú lại


thâm tình.


Tống Lập Ngôn nhớ lại tình hình lúc ấy thì sắc mặt lại trắng hai phần, tay


chân bất giác càng siết chặt hơn khiến nàng giãy giụa không thôi:


"Ngươi...... Ngươi buông ra, ngộp chết ta rồi!"


"Nếu nàng không chạy thì ta sẽ buông ra."


Lâu Tự Ngọc không dám tin tưởng mà "Ha" một tiếng, đẩy vai hắn nói: "Ta


phải về nhà."


"Nơi này chính là nhà của nàng."


"Ngươi nói bậy gì đó?"


Tống Lập Ngôn liếm liếm môi ghé vào bên tai nàng nhẹ giọng mê hoặc nói:


"Có đói bụng không? Có muốn ăn canh gà không? Còn có gạo nếp thiêu


tịch cùng với tô bánh. Tô bánh là vừa ra nồi, da mỏng nhân nhiều, ngọt


ngào cực kỳ, hai mặt đều dính hạt mè, cắn một cái là miệng đầy hương."


Lâu Tự Ngọc ngừng giãy dụa.


Tống Lập Ngôn nhấp môi, trong mắt cuối cùng cũng có chút ý cười: "Còn


có canh gà, từ sớm ta đã cho người hầm, trước mắt vừa lúc ăn được, canh


tươi thịt nộn."


"Hộ gia đình bán gạo nếp thiêu tịch kia may mắn thoát nạn, bây giờ bọn họ


đã mở quán lại, nếu muốn ăn thì ta sẽ để Tống Tuân đi mua."


Lâu Tự Ngọc ngậm miệng cân nhắc một hồi mới từ bỏ giãy giụa nói: "Ta


muốn ăn canh gà."


"Được." Rốt cuộc hắn cũng buông nàng ra, lấy hồn âm dặn dò Tống Tuân,


sau đó hắn đứng dậy đi đến ngăn tủ lấy váy áo đã sớm chuẩn bị cho nàng.


Mới vừa rồi tình thế cấp bách nên hắn không để ý, trước mắt bình tĩnh lại


rồi Tống Lập Ngôn mới ý thức được người này không mặc gì cả. Lúc ôm


nàng thì không dễ dàng buông ra, nhưng một khi đã buông lỏng ra thì hắn


cũng chẳng có mặt mũi nào nhìn thẳng nàng, chỉ cầm xiêm y đưa cho nàng


rồi xoay người đi chỗ khác buồn bực nói: "Chờ ăn xong ta tìm đại phu


khám cho nàng."


"Khám cái gì? Ta êm đẹp mà." Lâu Tự Ngọc đánh giá xiêm y trước mặt hồi


lâu, đưa lên mũi ngửi ngửi rồi lung tung rối loạn tròng lên người.
Tống Lập Ngôn đưa lưng về phía nàng nên không nhìn thấy, chỉ

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net

Ẩn QC