chương 61- 70

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Chương 61: Như cá trong chậu

Lâu Tự Ngọc trốn phía sau mành xe ngựa, mặt ủ mày ê mà nhìn tình cảnh
này lại không dám xuống xe. Tống Lập Ngôn mắt lạnh nhìn nàng rồi chế
nhạo nói: “Không phải ngươi có phương pháp lưỡng toàn sao?”
“Ngài nhìn thì thấy bọn họ đã tới mức này, nô gia làm sao còn lưỡng toàn
được nữa?” Lâu Tự Ngọc rất là tủi thân nói “Cửa lớn khắc hoa kia năm nay
mới sơn lại, nếu bị đập vỡ nô gia lại phải chi một mớ tiền. Ngài xem cái kẻ
kia còn nhân cơ hội lấy trộm chậu hoa ở ngoài cửa.
Đại nhân, đây chính là cướp trắng trợn kìa, ngài không quản sao?”
“Quản?” Tống Lập Ngôn lắc đầu, “Tào phu nhân đã kêu oan đến nha môn
của Tri Châu, nói bản quan trầm mê nhan sắc nên bao che cho chưởng quầycủa khách điếm giết người. Nếu lại quản thì sợ là ta sẽ phải chịu thêm tội
lấy quyền tư mưu lợi riêng rồi.”
Lâu Tự Ngọc rất là không hiểu hỏi: “Nói đại nhân trầm mê sắc đẹp nô gia
còn hiểu, nhưng chưởng quầy sao lại giết người được? Việc của Tào phủ rõ
ràng do Xà Yêu làm, có liên quan gì tới nô gia chứ?”
Tống Lập Ngôn cũng rất là không thể hiểu nói: “Đầu tiên nơi này không có
sắc đẹp nào có thể khiến bản quan trầm mê. Tiếp theo, thủ phạm chính là
Xà Yêu nhưng người thả Xà Yêu là ai?”
Lâu Tự Ngọc nghẹn lời đành ha ha nhìn về phía khác nói: “Chuyện này thật sự có chút phức tạp.”
Phàm là nàng giữ lại một còn Xà Yêu thì mối họa hôm nay cũng không đến
mức đổ lên đầu nàng nhưng nàng lại cố tình không màng hậu quả mà thả
hết, vậy còn trách ai? Tống Lập Ngôn lắc đầu, mở miệng muốn nói gì đó thì
lại nghe thấy bên ngoài xe ngựa có một người lên tiếng: “Lâu chưởng quầy.”
Sắc mặt Lâu Tự Ngọc khẽ biến, hết sức chột dạ mà vén màn xe đủ để thò
đầu ra nhìn người kia rồi hỏi: “Sao ngươi lại tới đây?”
Mộc chưởng quầy thoạt nhìn đã khôi phục không ít nhưng sắc mặt ông ta
vẫn xanh trắng như cũ, còn ho khan mà chắp tay nói với nàng: “Khách điếm Chưởng Đăng chịu tai họa này, lão nhân cũng phải gánh một phần trách
nhiệm. Lê Hoa đều đã tới tiệm cầm đồ tránh đầu sóng ngọn gió nên để lão
đến báo với ngài một tiếng.”
“Được.” Lâu Tự Ngọc lùi về trong xe nghiêm trang nói, “Đại nhân, nô gia
đi trước dàn xếp người của khách điếm đã.”
“Người bên ngoài là ai?” Tống Lập Ngôn hỏi.
“Là chưởng quầy của tiệm cầm đồ cách vách, một lão nhân gia bình thường
ấy mà.”
“Bình thường?” Tống Lập Ngôn ý vị thâm trường mà đánh giá nàng sau đó
buồn cười nói, “Nếu ông ta bình thường thì ngươi che mành cửa chặt thế để
làm gì?”
“Nô gia chính là sợ bên ngoài gió lớn thổi trúng đại nhân chứ sao?” Lâu Tự
Ngọc nịnh nọt nói, “Gần đây ngài bị thương nhiều, nếu còn bị phong hàn
thì không tốt lắm đâu.”
Chấp nhận mà gật đầu, Tống Lập Ngôn đứng dậy đi qua mạnh mẽ bẻ tay
nàng, vén rèm đi xuống xe. Lâu Tự Ngọc sửng sốt sau đó cuống quít đuổi
theo, tay nhỏ đặt ở eo dùng sức đong đưa ý bảo Mộc Hi chạy mau.
Mộc chưởng quầy cũng muốn chạy nhưng người ta đã tới trước mặt ông ta còn trốn đi đâu nên đành căng da đầu đứng đó.
“Không phải ngươi muốn đi dàn xếp người của mình à?” Tống Lập Ngôn
đánh giá người này một chút rồi quay đầu lại nhìn Lâu Tự Ngọc, “Đi thôi,
bản quan sẽ đi cùng ngươi.”
Lâu Tự Ngọc lắc lắc đầu nói thầm: “Ăn no không có việc gì làm……”
“Ngươi nói cái gì?”
“Nô gia nói bản thân ăn sáng không no, trước mắt còn có việc phải làm thật
là thảm quá!” Nàng mạnh mẽ chuyển miệng, sau đó nhếch môi cừoi với hắn
sau đó bày ra vẻ đáng thương mà xoa xoa bụng.
Tống Lập Ngôn cười lạnh rồi đi nhanh về phía trước. Nhưng chưa được hai
bước hắn đã ngừng lại khiến người đi sau không để ý đụng phải lưng hắn.
Lâu Tự Ngọc vuốt cái mũi bị đập bẹp, nước mắt lưng tròng ngẩng đầu nhìn
hắn nghĩ thầm cái người này nếu là người khác thì cho dù nàng có không
cẩn thận đụng phải thì cũng muốn chém thành tám khối! Có thể đi đường tử tế được không?!
“Đây.” Hắn xoay người không chút để ý mà nhét một thứ vào tay nàng sau
đó hờ hững quay đầu lại tiếp tục đi về phía trước.
Cái gì thế này? Nàng buồn bực cúi đầu kết quả lại thấy trong tay mình có
một cái bánh. Cái bánh này thật quen mắt, chính là bánh trên bàn hắn sáng
nay mà nàng không kịp mang theo
Lâu Tự Ngọc ngây người mà tiếp tục đi về phía trước, một hồi lâu sau vẫn
không nghĩ ra vì sao hắn lại mang theo bánh trên người? Hắn mang theo lúc
nào? Mang theo bao nhiêu cái?
Vì thế lúc Tống Lập Ngôn bước vào hiệu cầm đồ Quảng Tiến, vừa xoay
người thì thấy người phía sau đang ngẩn ra, cái bánh vốn nên ăn vẫn được nàng cầm trên tay, hoàn hảo không tổn hao gì.
Tư thế này rất giống đi thượng cống.
Hắn tức giận cầm cái bánh nhét vào miệng nàng, sau đó híp mắt hỏi:
“Không thể ăn sao?”
Lâu Tự Ngọc có chút đỏ mặt, vừa nhai bánh vừa hàm hồ gật đầu nói:
“Ngon…… Ăn ngon lắm.”
“Vậy ngươi cầm làm gì?”
“Thì…… nô gia tiếc.” Nàng ăn đầy cả miệng, chân thành nhìn hắn mà hộc
ra một câu này.
Tống Lập Ngôn: “……”
Mọi người đứng bên cạnh nghẹn lời, rốt cuộc có một dũng sĩ không nhịn được mà “ọe” một cái. Tiếng động cực kỳ vang dội đánh vỡ yên lặng.
Tống Lập Ngôn và Lâu Tự Ngọc hoàn hồn đồng thời nhìn qua thì thấy Lý
Tiểu Nhị và Tiểu Xuân còn có đầu bếp Tiền đang vươn tay bịt chặt miệng
Lâm Lê Hoa. Lâm Lê Hoa bị che miệng thì trợn hết cả mắt lên, chân tay múa may loạn xạ.
“Các ngươi làm gì thế?” Lâu Tự Ngọc đã khôi phục biểu tình bình thường
mà nói chuyện với bọn họ. Tay nàng nhéo eo nhỏ, trách mắng, “Mau buông
người ra.”
Mấy người kia cuống quít thu tay lại, ngoan ngoãn mà đứng. Lâm Lê Hoa
ho khan chạy đến bên người nàng, bắt lấy ống tay áo nàng nói: “Chưởng
quầy muốn làm chúng ta lo chết sao? Sao lâu vậy ngài mới về.”
Vừa về còn mang theo cái tên chán ghét này!
Nàng ta mắt lé nhìn Tống Lập Ngôn, cả người không thoải mái tẹo nào, lông dựng hết cả lên.
Lâu Tự Ngọc chọc chọc trán nàng: “Ta không thể bận việc sao? Các ngươi
có phải trẻ con chưa cai sữa đâu, còn cần ta phải chăm sóc hàng ngày chắc?”
“Nhưng chưởng quầy, ngài xem khách điếm của chúng ta kìa.” Lâm Lê Hoa
cực kỳ tủi thân mà nói, “Bên trong cũng không ở được nữa, nửa đêm còn có
người phá cửa.”
“Đúng vậy chưởng quầy, ta đi ra ngoài mua đồ ăn đều bị người ta chặn lại.”
Đầu bếp Tiền mặt ủ mày ê.
Tiểu Xuân cũng thở dài: “Mấy nhà đã đặt tiệc rượu trước đó cũng không
làm nữa, mấy ngày gần đây không có khách nào dám đến cửa. Hoắc bộ đầu
thật ra đã giúp rất nhiều, cho người đến giúp chúng ta canh, không để người
ta phá quá lợi hại, nhưng…… Ai.”
Tình cảnh bi thảm thế này chỉ nhìn qua đã khiến mọi người đều như thấy
mây mù trên đầu. Lâu Tự Ngọc mời Tống Lập Ngôn ngồi đến bàn trà bên
cạnh sau đó xoay người trách mắng: “Đã đi theo ta bao nhiêu năm mà còn
loạn thế này là sao? Gần đây xảy ra chuyện khách điếm không mở được vậy các ngươi trước về quê đi, chờ sự việc qua đi có thể tiếp tục làm việc thì
quay lại. Đâu phải trời sập, mà trời sập còn có ta chống cho các ngươi cơ
mà.”
Đầu bếp Tiền vui vẻ xoa xoa tay hỏi: “Về quê có tiền công sao?”
Lâu Tự Ngọc hào phóng cười:
“Không có.”
Mọi người đồng thời kêu rên, giọng điệu nghe cực kỳ thê thảm đến nỗi
Tống Lập Ngôn cũng có chút không đành lòng: “Sao ngươi keo kiệt thế?”
“Nô gia có thể không keo kiệt sao? Khách điếm không có thu vào thì nô gia lấy cái gì để phát tiền công cho họ đây?” Lâu Tự Ngọc thổn thức:
“Đại nhân vừa nhìn đã biết là ngậm thìa vàng sinh ra nên không biết nhân gian khó khăn thế nào, càng không hiểu được củi gạo mắm muối quý giá. Tiền công của bọn họ một tháng cũng không ít đâu.”
Không ít ư? Tống Lập Ngôn nghĩ nghĩ: “Vậy bản quan trả thay cho ngươi.”
“Thanh thiên đại lão gia!” Đầu bếp Tiền bùm một tiếng quỳ xuống trước mặt hắn, “Ngài đúng là quan phụ mẫu, là quan phụ mẫu đúng rồi, vì dân trừ
hại!”
“Cái gì?” Lâu Tự Ngọc móc móc lỗ tai, híp mắt.
“Đó gọi là vì dân xả thân!” Lý Tiểu Nhị vỗ đầu bếp Tiền một cái rồi lại liên
tục hành lễ, “Đầu bếp của chúng ta chưa từng đọc sách, đại nhân thứ lỗi."
Lâu Tự Ngọc tức quá hóa cười: “Nhìn cái đám tiền đồ này!” Nói xong nàng
quay đầu nhìn Tống Lập Ngôn nghiêm túc nói:
“Đại nhân, nô gia cảm thấy ngài cũng nên nếm pháo hoa thử nhân gian xem thế nào. Tiền tài không dễ có được, phải cần kiệm quản gia, không thể tiêu tiền ăn xài hoang phí được.”
Một con yêu quái lại dạy người phải đi nếm thử pháo hoa nhân gian sao?
Tâm tình Tống Lập Ngôn rất phức tạp, từ nhỏ hắn chưa từng phải sầu khổ
vì tiền nên tất nhiên không thể lý giải ý của nàng. Bỏ ra số tiền lương đó có
thể xóa tan một mảnh mây đen này nên hắn cảm thấy rất có lời.
Trong đại sảnh của hiệu cầm đồ là một mảnh vui mừng, có người thừa dịp
không chú ý muốn chuồn lên lầu hai.

“Chưởng quầy dừng bước.” Tống Lập Ngôn mở miệng, nhìn về phía bóng
dáng lưng còng của Mộc Hi, “Bản quan còn có việc muốn thỉnh giáo.”
Mộc Hi cứng đờ, Lâu Tự Ngọc cũng nhảy lựng ở trong lòng. Lúc này mọi
người an tĩnh lại, tháy tình thế không đúng nên bọn họ đều lùi lên trên lầu.
Mộc Hi cứng người nhưng vẫn cười khanh khách mà hành lễ: “Lúc trước
không biết là đại nhân, đúng là chậm trễ.”
Tống Lập Ngôn gật đầu lấy Diệt Linh Đỉnh từ trong tay áo ra nói: “Chưởng
quầy nhận ra vật này chứ?”
Mộc Hi vừa thấy thứ này đã lui về sau mấy bước lớn, rồi ông ta chắp tay
chôn đầu phía sau ống tay áo nói: “Đồ vật của cửa hàng bán ra ngoài lão
nhân đều nhận ra, cái đỉnh đồng này là đồ cổ đã lâu năm.”
“Đồ cổ?” Tống Lập Ngôn nghiền ngẫm mà lặp lại từ này rồi hỏi, “Vậy
chưởng quầy lấy được nó ở chỗ nào?”
“Cái này…… Đại nhân thứ tội, quy của của cửa hàng cầm đồ chính là
không thể tiết lộ nguồn gốc và nơi đi của đồ.”
“Vậy bản quan hỏi một câu khác.” Đưa Diệt Linh Đỉnh qua, hắn cười khẽ
nói, “Ngươi đã có thể bày thứ này ra thì hiện tại có muốn nhìn lại không?”
Lưng Mộc Hi đổ mồ hôi ròng ròng, theo bản năng mà nhìn Lâu Tự Ngọc
một cái. Lúc trước ông ta có thể cầm là bởi vì Diệt Linh Đỉnh bị tổn hại,
không đáng sợ. Nhưng hiện tại cái thứ pháp khí này đã hoàn hảo, ông ta mà
cầm lấy chả phải tự tế đỉnh luôn sao?
Lâu Tự Ngọc không dám hé răng, nàng biết người này vẫn đang liếc mắt
nhìn nàng, một khi hành động thiếu suy nghĩ thì chính là chủ động tạo hiềm nghi. Nhưng nàng không nói lời nào thì Mộc Hi cũng không biết phải làm
thế nào cho phải, chỉ có thể trậm mặc.
“Sao?” Tống Lập Ngôn cười khẽ, “Sợ không cầm nổi hả? Vậy bản quan
giúp ngươi một phen.”
Dứt lời Diệt Linh Đỉnh bay lên trên đỉnh đầu Mộc Hi, ánh sáng trắng nhất
thời tỏa ra. Lâu Tự Ngọc hít hà một hơi, phóng lên đẩy Mộc chưởng quầy
ra, che chở ông ta lăn hai vòng sau đó nửa quỳ mà che chở ông ta ở phía
sau.
Ánh mắt Tống Lập Ngôn trầm xuống sau đó hắn chậm rãi giơ tay vỗ tay
nói: “Thân thủ của chưởng quầy đúng là tốt.”
“Đại nhân, ngài có chuyện thì nói sao đột nhiên lại thả bảo bối này ra thế?”
Sắc mặt Lâu Tự Ngọc cực kỳ khó coi, miễn cưỡng cười cười, “Nếu ngộ
thương người vô tội thì không tốt đâu.”
“Lúc trước ta hỏi không phải các ngươi không chịu nói sao? Bây giờ chịu
nói rồi hả?” Tống Lập Ngôn gật đầu, “Vậy bản quan hỏi lại một lần ——
đỉnh này lấy ở chỗ nào?”

Chương 62: Người và yêu là thù
Mộc Hi thở hổn hển hai hơi mới ho khan nói: “Đại nhân khăng khăng muốn hỏi thì tiểu nhân nói cũng không sao. Kỳ Đấu Sơn này là hơi giao giữa ba
dòng sông, phía nam từ Giang Đồng đến Giang Đô ở phía bắc, không biết
có bao thương thuyền đi qua, cũng có không biết bao nhiêu bảo bối được
đưa đến. Diệt Linh Đỉnh này là tiểu nhân mua từ một người đánh cá bên bờ
sông. Đến tay tiểu nhân cũng chỉ mất vài đồng.”
Tống Lập Ngôn cảm thấy buồn cười: “Đá trấn môn cũng là đào được trên
núi, Diệt Linh Đỉnh vớt từ dưới nước lên, vậy sao không nghe nói huyện
Phù Ngọc này lại là nơi địa linh nhân kiệt như thế nhỉ?”
“Huyện Phù Ngọc từ trước đến nay vốn đều là nơi địa linh nhân kiệt.” Lâu
Tự Ngọc nói tiếp, “Có chuyện xưa đại nhân chưa từng nghe qua, nô gia thật
ra có thể tỉ mỉ kể lại cho ngài một hai. Vị chưởng quầy này lớn tuổi rồi,
thân thể không tốt, để ông ấy về nghỉ ngơi nhé?”
“Thân thể không tốt sao?” Tống Lập Ngôn rất kỳ quái mà đứng dậy đi tới
trước mặt nàng hỏi, “Yêu quái cũng sẽ sinh bệnh sao?”
Lâu Tự Ngọc cả kinh theo bản năng mà đẩy Mộc Hi ra ngoài cửa sau đó
nhào lên ôm chặt lấy tay hắn rống lớn: “Đại nhân nghe nô gia giải thích!”
Tiếng tru đinh tai nhức óc này khiến tai hắn ù lên, Tống Lập Ngôn hơi bực
mà che lỗ tai nói: “Ngươi có thể ôn nhu một chút không?”
“Đại nhân nghe nô gia giải thích…… Hả?” Lâu Tự Ngọc hạ giọng, đáng
thương cực kỳ mà nói, “Mộc chưởng quầy không coi là yêu quái, ông ấy
chưa từng hại người mà vẫn luôn thành thật sống, đến tháng nộp thuế, còn được chọn là hộ mẫu mực trong huyện Phù Ngọc đó! Ngài không nể mặt nô gia thì cũng nể mặt tiền thuế mà có gì thì chậm rãi nói.”
Tống Lập Ngôn cực kỳ phối hợp mà gật đầu, nhưng cổ tay áo hắn vừa nhấc
thì Triền Yêu Thằng đã như mũi tên bay ra nháy mắt bó lấy cả người Mộc
chưởng quầy. Mộc Hi ngã lăn trên đất, cánh tay gập lại khiến yêu khí tản ra
một hai.
Tống Lập Ngôn hơi hơi nhếch lông mày: “Tay từng gãy sao?”
Lâu Tự Ngọc trắng mặt, chẳng rảnh lo cái gì chỉ nhéo cằm Tống Lập Ngôn
mạnh mẽ kéo hắn về nhìn mình: “Đại nhân! Nô gia biết được nhiều chuyện
hơn ông ta đó!”
Tống Lập Ngôn không vui mà nhắm mắt nói: “Buông tay rồi nói.”
“Vị chưởng quầy này là một cái chổi yêu, chưa từng giết người, cũng chưa
từng tạo nghiệt. Cuộc đời ông ta thích nhất là cất giữ đồ cổ, sách cổ gì đó.
Diệt Linh Đỉnh thật sự là do ông ấy phát hiện được trong lúc tình cờ. Ông
ấy không biết tác dụng của nó nên mới bị nô gai lấy được sau đó mới rơi
vào tay đại nhân. Tuổi ông ấy lớn rồi, chân tay không còn lưu loát nên trước
đó vài ngày bị gãy tay còn chưa khỏi, thật sự là vô tội mà.”
Nàng nói một hơi mà không thở dốc sau đó mở to đôi mắt ngập nước nhìn
hắn thăm dò: “Đại nhân giơ cao đánh khẽ.”
Tống Lập Ngôn nghĩ nghĩ: “Nói cách khác, đây là một con yêu quái vô
dụng. Nếu đã thế thì vẫn giết thì hơn.”
Ngữ khí nhẹ nhàng khiến người ta tưởng hắn đang nói đùa nhưng lông tơ cả người Lâu Tự Ngọc dựng hết cả lên. Nàng biết hắn nghiêm túc, lúc trước
hắn không giết Mỹ Nhân Xà chỉ vì nàng ta còn có chỗ dùng được chứ không phải vì hắn mềm lòng. Hắn đối với yêu quái từ trước đến nay chưa từng mềm lòng!
Giải Trĩ Kiếm trắng như tuyết chợt lóe lên, Lâu Tự Ngọc nhảy đến túm lấy
Mộc chưởng quầy mà lùi về sau ba bước. Đầu ngón tay nàng động một
chút, Triền Yêu Thằng trên người ông ta cứ thế rơi xuống. Nàng giương mắt đón nhận ánh mắt âm trầm của Tống Lập Ngôn sau đó hỏi:
“Yêu quái tốt cũng phải chết sao?”
“Yêu quái thì không có tốt hay xấu.” Tống Lập Ngôn cầm Giải Trĩ Kiếm đi
về phía nàng, “Ngươi tránh ra.”
Sao có thể tránh ra chứ? Lâu Tự Ngọc cười khổ, trong tay nổi lên hồng
quang thấp giọng nói: “Đắc tội.”
Tống Lập Ngôn nắm chặt kiếm. Hắn không nghĩ tới Lâu Tự Ngọc sẽ động
tay với hắn, càng không nghĩ tới yêu lực của nàng vượt xa những gì hắn
biết. Hồng quang chợt lóe thì một sức mạnh cực lớn tràn về phía hắn khiến
hắn phải lùi nửa bước.
Chỉ trong chốc lát này Lâu Tự Ngọc đã đem Mộc Hi đưa ra khỏi cửa.
Sắc mặt Tống Lập Ngôn cực kém, hắn rút kiếm muốn đuổi theo nhưng Lâu
Tự Ngọc đã chặn lại. Nàng lại hóa ra hồng quang mà chắn, sau đó mạnh mẽ
đứng đằng trước hắn.
hắn hít sâu một hơi rồi cười lạnh lên tiếng: “Sao bản quan lại quên mất
ngươi cũng là yêu quái nhỉ.”
Yêu quái chẳng phân biệt tốt xấu, lời này là hắn nói thế nên cũng không nên
lấy nàng làm ngoại lệ. Phóng túng một lần đổi lại chính là nàng được một
tấc lại tiến một thước. Nếu lại dung túng nàng nữa thì hắn còn diệt yêu gì
nữa? Tất cả đều bị nàng thả chạy hết rồi còn gì.
“Ta không làm sai việc gì hết.” Lâu Tự Ngọc nỗ lực để bĩnh tĩnh nhưng
giọng của nàng vẫn không nhịn được nôn nóng, “Ngài tin ta, ta sẽ không
hại ngài.”
“Sẽ không hại ta nhưng sẽ giúp đỡ yêu quái.” Tống Lập Ngôn nhẹ nhàng
gật đầu, trên mặt lộ ra một loại lạnh lẽo khiến người ta khó thở, “Sớm biết
như thế ngươi hà tất còn phải trợ giúp ta làm gì? Người yêu là thù, dù thế
nào cũng không thể đi cùng một con đường.”
Có thể, Lâu Tự Ngọc há mồm muốn phản bác hắn, sao lại không thể đi
chung một đường chứ? Nàng đã cùng hắn đi qua rất nhiều, rất nhiều con
đường rồi. Nhưng nghĩ lại thì trên con đường thật dài kia đều thiếu bóng
dáng hắn, điều này khiến cổ họng nàng nghẹn lại.
Tống Lập Ngôn rút ra một lá bùa đốt cháy rồi lập trận pháp vây bắt chụp
lên đầu nàng. Hắn cách nàng rất gần, động tác lại nhanh, theo lý thuyết một
kích này tất trúng. Nhưng Lâu Tự Ngọc ngẩng đầu hóa ra một mảnh hồng
quang lại khiến cái võng đang muốn chụp xuống kia bị ngăn lại.
Hắn không tin mà tăng sức lực nhưng trận pháp vẫn cứ bay lượng bên trên
không xuống thêm được một tấc. Tu vi của nàng cao hơn đám Mỹ Nhân Xà
và Thanh Sảnh quá nhiều.
Ý thức được điểm này hắn lại ném ra ba lá bùa nữa, pháp trận liên tiếp
phóng ra, bốn phương tám hướng nhào về phía nàng. Lâu Tự Ngọc liếc mắt
một cái, năm ngón tay vừa động thì quanh người đã phủ đầy hồng quang
cản lại đống pháp trận mạnh như ngàn quân kia. Dần dần chúng bị ngăn lại
dồn ở bên cạnh nàng.
Tu vi của nàng sâu không lường được, sức lực hắn phóng ra cứ như đá bỏ
biển, hoàn toàn không có đáp lại.
Tống Lập Ngôn rất bực mà theo bản năng sờ Diệt Linh Đỉnh nhưng đầu
ngón tay hắn chợt dừng lại sau đó hóa khí thành chưởng lực cùng nàng so
mấy chiêu. Lâu Tự Ngọc thoạt nhìn nhỏ xinh, ngày thường vẫn luôn nhu
nhược vặn vẹo như không xương nhưng khi đánh nhau thì động tác cũng
cực kỳ linh hoạt dứt khoát. Sau khi hủy vài chiêu của hắn nàng vẫn vững
vàng đứng chặn ở cửa.
Nàng không muốn đả thương hắn, chiêu số vì thế cũng hết sức khắc chế chỉ thủ chứ không tấn công khiến hắn thoạt nhìn như đang bắt nạt người khác.
Tống Lập Ngôn thu tay.“Đại nhân?” Lâu Tự Ngọc không rõ vì sao hắn đột nhiên dừng tay nên ngây ngốc nhìn hắn.
“Không thú vị.” Hắn cất giọng lạnh lùng nói, “Ta học nghệ không tinh, còn
chưa phải là đối thủ của ngươi nên có đánh nữa cũng vô ích.”
“Ngài……” Lâu Tự Ngọc muốn nói lại thôi, cảm giác được Mộc chưởng
quầy đã chạy trốn đến chỗ hắn không đuổi kịp được thì nàng mới tay chân
luống cuống nói, “Đại nhân so với nô gia quả thực lợi hại hơn, là nô gia
kiêu căng.”
Tống Lập Ngôn không nhìn nàng chỉ cất bước đi ra ngoài.
“Ngài đi đâu?”
Hắn không trả lời chỉ bước đi rất nhanh. Nàng đuổi theo hai bước lại phát hiện hắn hoàn toàn không có ý đợi mình thì mới phát hiện hắn không cần
nàng nữa.
“Ta…… Ta còn cất giấu nội đan của Câu Thủy mà.” Trong lòng nàng hoảng thật sự cứ thế nắm chặt xiêm ý kêu lên với hắn, “Đại nhân cũngkhông cần sao?”
Tống Lập Ngôn không hề lưu luyến biến mất đằng sau tấm mành của xe
ngựa. Tống Tuân kinh ngạc nhìn bên này một cái sau đó quay đầu đánh xe
về phía nha môn. Tiếng bánh xe nghiến lên mặt đường giống như nghiền
qua lòng nàng khiến nàng đau đớn.
Lâu Tự Ngọc giật mình nhìn xe ngựa biến mất ở chỗ rẽ phía trước. Yêu
quái vừa rồi còn cực kỳ lợi hại lúc này đảo mắt mọt cái đã tủi thân khóc đỏ
cái mũi, tai cũng rũ xuống.
“Chủ tử.” Lâm Lê Hoa từ trên lầu xuống dưới phun một ngụm về hướng
Tống Lập Ngôn vừa rời đi sau đó lại vội vàng đỡ lấy nàng, “Ngài thương tâm cái gì, hắn đánh không lại ngài nên thẹn quá thành giận thôi.”
“Không phải.” Lâu Tự Ngọc ngồi xổm xuống ôm lấy mình rồi nhẹ giọng
nói, “Chàng không nỡ dùng Diệt Linh Đỉnh với ta.”
“Vậy thì có cái gì hiếm lạ, Diệt Linh Đỉnh từng bị ngài giáo huấn nên vốn
dĩ cũng chẳng làm gì được ngài.” Lâm Lê Hoa bĩu môi.
Lâu Tự Ngọc gật đầu: “Đúng vậy, Diệt Linh Đỉnh không làm gì được ta,
nhưng Lê Hoa, chàng đâu có biết việc này.”
Diệt Linh Đỉnh có thể diệt trừ mọi yêu quái trên thế gian này, cũng là trợ
lực tốt nhất. Nếu hắn thật sự muốn giết nàng thì

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net