chương 71-80

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Chương 71: Bộ đầu ra mặt
Lâu Tự Ngọc thường xuyên nghĩ rốt cuộc điều gì giúp nàng chống đỡ đi
qua hơn một ngàn năm này? Lâm Lê Hoa từng nói đó là chấp niệm của
nàng nhưng nàng cảm thấy không quá đủ. Mỗi một đời người kia trở lại đều
quá ngắn ngủi, mỗi lần đều không có kết quả tốt gì. Nếu chỉ dựa vào chấp
nhiệm thì nhiều lần sinh tử như thế sợ là đã tra tấn nàng đến hỏng mất. Trước mắt nàng đi châm đèn tang ngoài cửa hiệu cầm đồ, ngẩng đầu nhìn
ánh nến nhảy lên Lâu Tự Ngọc đột nhiên mới phản ứng lại. Nàng cảm nhận
được ấm áp ở nhân gian này không phải chỉ vì có người nàng tưởng nhớ mà
còn vì bên cạnh luôn có người cùng nàng vượt qua. Củi gạo mắm muối, cãi
nhau cười vui, trong những ngày nàng cô đơn nhất thì những người bên
cạnh này đã giúp nàng chống đỡ.
Những thứ đó chẳng liên quan gì đến tình yêu nam nữa nhưng cũng vẫn có
thể chiếu sáng con đường phía trước.
Đèn tang lay động, giấy đèn bị gió thổi sàn sạt dán lên gọng tre cực kỳ
giống tiếng ho khan của Mộc Hi. Lâu Tự Ngọc mờ mịt mà nhìn chung
quanh, thở dài một hơi thật nhẹ.
“Mới có mấy ngày không thấy sao tiểu nương tử lại thành như vậy?” Có
người cười đi đến trước cửa mang theo một mùi hoa quế.
Lâu Tự Ngọc ngước mắt, không chút che giấu chán ghét của bản thân: “Sao
ngươi vẫn chưa chết thế?”
Bùi Hiến Phú rất là tổn thương, một tay che ngực, một tay đưa hoa quế cho
nàng nói: “Uổng công ta tốt bụng với ngươi, sao ngươi lại ngóng trông ta
chết chứ?”
Lâu Tự Ngọc không duỗi tay đón lấy mà ôm cánh tay cười lạnh, dựa vào
cửa nói: “Hai chữ tốt bụng này không phải chỉ mở miệng nói là người ta tin
đâu. Ở chỗ ta có đao, đại nhân không ngại thì đào tim móc phổi ra cho ta
xem nào?”
“Sao một nữ nhi gia lại tàn nhẫn thế chứ?” Cắm hoa quế lên một cái khe
cạnh cửa, Bùi Hiến Phú say mê mà hít vào một hơi, “Ta tới lần này là muốn
mật báo với tiểu nương tử, nếu ngươi không cảm kích thì cũng thôi đằng
này lại hung dữ như thế. Ngươi khiến ta đau lòng quá, sau này sợ là không
ai giúp ngươi đâu.”
Lâu Tự Ngọc híp mắt, căn bản lười nghe hắn vô nghĩa mà xoay người về
cửa hàng.
“Người của nha môn đang trên đường tới đây đó.” Bùi Hiến Phú cười khẽ,
“Chỉ chốc lát nữa khách điếm Chưởng Đăng bên kia sẽ bị hủy, tiểu nương
tử thật sự sẽ không để bụng sao?”
Chân đột nhiên ngừng lại, Lâu Tự Ngọc đen mặt quay đầu lại: “Ngươi lại
làm trò khỉ gì thế?”
“Chuyện này liên quan tới việc của ta, kẻ lấy nội đan của Câu Thủy chính là
tiểu nương tử.” Bùi Hiến Phú rất vô tội, “Nội đan không có, người của Thượng Thanh Tư còn chết mất mấy chục người, cộng thêm với mạng
người lúc trước, chẳng nhẽ không đủ hủy một cái khách điếm sao?”
Cái kia sao lại tính lên đầu nàng? Lâu Tự Ngọc không tin, đẩy hắn ra nhìn
ra bên ngoài. Nha môn cách nơi này không xa, đảo mắt là có thể thấy một
đội sai nha mang theo cuốc xẻng đang đi tới. Người cầm đầu chính là Hoắc
Lương, thần sắc hắn tương đối nghiêm túc, gần như là căng da đầu đứng
trước cửa khách điếm Chưởng Đăng. Hắn đi qua lại hai bước, gãi gãi đầu
rồi mới nói với người phía sau: “Động thủ đi.”
Hắn vẫn luôn rất thích khách điếm Chưởng Đăng, cũng cảm thấy Lâu
chưởng quầy là người tốt, nếu không có bất đắc dĩ thì hắn cũng không
muốn làm chuyện này. Nhưng trước mắt có lẽ để hắn làm thì còn tốt, chỉ
cần Lâu chưởng quầy không xuất hiện……
“Hoắc bộ đầu?”
Hắn còn chưa nghĩ xong thì đã nghe thấy một giọng nói quen thuộc vang
lên bên cạnh. Hoắc Lương cứng đờ, tay gác ở chuôi đao bên hông không
dám quay đầu, chỉ cao giọng nói: “Thất thần làm gì, động thủ đi!”
Đám sai nha phía sau lập tức muốn xông lên phá nhà nhưng một bóng dáng
đột nhiên hiện ra, nhanh chóng ngăn cản bọn họ.
“Làm gì vậy?” Lâu Tự Ngọc giang hai tay, oán trách mà dậm chân nói với
Hoắc Lương, “Đây là khách điếm tổ truyền của Lâu gai, sao nói phá là phá
được chứ?”
Hoắc Lương không dám nhìn nàng, ngược lại ngẩng đầu nhìn trời, môi mở
ra một khe nhỏ sau đó nhẹ giọng nói: “Chưởng quầy đi mau.”
“Hả?” Lâu Tự Ngọc không nghe hiểu hỏi lại: “Ngài nói cái gì?”
Hoắc Lương đau đầu mà xoa xoa ấn đường. Hắn còn định nói thêm cái gì
thì lập tức có một đạo bạch quang bay tới quấn lên người nàng.
“Hóa ra sẽ xuất hiện thật, vậy ta cũng không khách khí nữa.” La An Hà
cười lớn đi ra từ bên cạnh, trên mặt hắn còn có vết bầm tím chưa tan, giọng
nói cũng không được sang sảng như trước nhưng hắn mang theo không ít
người. Bọn họ đông đảo, khí thế áp nàng.
Thì ra là thế, đập khách điếm của nàng là vì muốn bức nàng hiện thân sao?
Lâu Tự Ngọc hơi hơi nhướng mày, sau đó mặt xụ xuống bày ra bộ dáng vô
tội khóc không thành lời, xoắn người kêu to: “Làm gì vậy, ban ngày ban
mặt dám cường đoạt dân nữ này?”
“Hừ, trợn mắt nói dối thật nhanh nhỉ? Lúc giúp đỡ Xà Yêu cướp nội đan
không phải ngươi rất uy phong sao? Để lão tử nhìn xem cái đuôi của ngươi
đâu?” La An Hà tiến đến đẩy nàng một phen. Lâu Tự Ngọc nhũn chân mà ngã ra đất, Hoắc Lương khó khăn lắm mới đón
được nàng. Lúc này nước mắt nàng lập tức rơi xuống: “Ngài đang nói cái gì

thế, nô gia nghe chẳng hiểu gì hết?”
Hoắc Lương cũng không biết sao lại thế này. Hắn chỉ nhận được lệnh truy
nã anngf. Vốn tưởng liên quan tới án mạng của Tào phủ lần trước nhưng
nghe lời La đại nhân thì hình như không phải. Giúp yêu quái đoạt nội đan
sao? Lâu chưởng quầy chỉ là một nữ tử nhu nhược, sao có thể làm ra loại sự
tình này chứ?
Hắn có chút không vui, không dấu vết nâng nàng dậy mà bảo vệ.
La An Hà khó hiểu mà gãi gãi cằm: “Sao thế? Ngươi không phải hồ yêu
mấy ngày trước sao?”
“Oan uổng quá đại nhân, nô gia là một người làm ăn thành thật, từ nhỏ ta đã
ở chỗ này kinh doanh khách điếm sao lại có thể là yêu quái được chứ?” Lâu
Tự Ngọc run rẩy đáp lại, “Mấy người đang nói cái gì, nô gia căn bản không
hiểu.”
Trong một khắc La An Hà cũng hoài nghi liệu mình có nhận sai người
không. Biểu tình trên mặt người này quá mức vô tội, trong mắt cũng trong
vắt không giống kẻ nói dối. Nhưng vừa định thần lại La An Hà lại cảm thấy
mình quá không có tiền đồ. Người có mặt mũi thế này tìm cả huyện Phù
Ngọc làm gì có người thứ hai nào?
Lại là quỷ kế của yêu quái! La An Hà tức giận mà vén tay áo tiến lên muốn
bắt nàng nhưng Hoắc Lương lại che chở trước mặt nàng.
“Ngươi đang làm gì?” La An Hà không kiên nhẫn quát, “Còn dám chắn thì
cẩn thận bản quan cách luôn chức bộ đầu của ngươi đó.”
Trong lòng vốn đã không quá thoải mái, lại nghe những lời này nên Hoắc
Lương thật sự nhịn không nổi trầm giọng mở miệng hỏi: “Tống đại nhân có
gì sai? Lâu chưởng quầy lại có gì sai?”
La An Hà không thể tưởng tượng mà đánh giá hắn sau đó cười nói: “Ngươi
thì tính là cái gì mà dám chất vấn bản quan chứ?”
“Làm quan giả vì dân vì vua, trên không thẹn với trời đất, dưới không hổ
với chúng sinh—— đây là lời thề của kẻ làm quan. Nếu hôm nay đại nhân
là vì việc công muốn bắt Lâu chưởng quầy thì thuộc hạ nhất định nghe theo.
Nhưng trước mắt xem ra đại nhân đang lấy việc công mưu việc riêng, phạm
vào tối kị của kẻ làm quan.” Hoắc Lương không kiêu ngạo không siểm
nịnh, dũng cảm nhìn thẳng vào hắn.
Ánh mắt La An Hà trở nên cổ quái. Hắn duỗi tay vỗ vỗ đống bụi vô hình
trên vai Hoắc Lương rồi nói: “Hoắc bộ đầu chức quan không cao nhưng lời nói lại không ít nhỉ? Ngươi hiểu được rất nhiều hả?”
Lâu Tự Ngọc âm thầm lo lắng. Nếu nàng hóa ra yêu lực trực tiếp đánh với
đám người này thì Tống Lập Ngôn sẽ khó xử. Nàng vốn muốn giả làm một
nữ tử nhu nhược, lấy thân phận nhân loại để nghĩ biện pháp thoát thân
nhưng không nghĩ tới Hoắc Lương lại đứng ra bảo vệ nàng.
Một bộ đầu nho nhỏ như hắn sao đối phó được với đại quan thế này chứ?
------oOo------
Chương 72
Nguồn: EbookTruyen.VN
Chương 72: Hào hiệp trượng nghĩa
Không đành lòng mà kéo hắn liên lụy đến chuyện này, Lâu Tự Ngọc vừa há
mồm định nói chuyện thì bả vai lại bị Hoắc Lương giữ lại ấn về phía sau
hắn. Lúc nàng nhìn qua thì thấy hắn đứng thẳng hơn bất kỳ lúc nào, eo lưng
thẳng tắp, sườn mặt hiện ra thần thái kiên nghị.
Hoắc Lương giống như đang suy nghĩ gì đó rồi nói: “Đại nhân đã đã ấn
triện của Tống đại nhân thì không bằng thay ngài ấy khai đường hội thẩm?
Nếu không, Lâu chưởng quầy đến cái tội danh cũng không có thì ti chức
chẳng thể nào bắt nàng ấy được.”
“Ngươi không bắt lại còn muốn cản ta bắt người sao?”
“Phải, bảo vệ bá tánh của huyện Phù Ngọc là chức trách của ti chức.”
“Vậy cũng được.” La An Hà ngoài cười nhưng trong không cười đáp, “Bá
tánh của huyện Phù Ngọc thương vong vô số, ngươi thất trách vậy cũng vào
đại lao ngồi luôn đi.”
Đệ tử Thượng Thanh Tư bốn phía lập tức tiến lên đè hắn lại, đám sai nha
bên cạnh có dị nghị nhưng bị La An Hà trừng mắt nhìn thì cũng không dám
nói thêm gì.
“Hoắc bộ đầu, ngài làm gì vậy?” Lâu Tự Ngọc nóng nảy, “Sao có thể để nô
gia liên lụy ngài chứ?”
Trên mặt Hoắc Lương không có chút hoảng loạn nào, ngược lại hắn còn an
ủi nàng: “Ngươi và ta cùng vào ngục cũng có thể quan tâm lẫn nhau.”
Ai muốn hắn quan tâm chứ? Lâu Tự Ngọc thở dài, trơ mắt nhìn bản thân và
hắn cùng nhau bị áp vào đại lao. Vài lần nàng muốn ra tay nhưng vẫn nhịn lại.
“Ngươi đừng vội.” Hoắc Lương thấp giọng nói, “Nếu bọn họ thật sự muốn
dùng cường quyền áp người thì ta có cách để cứu ngươi.”
“Cảm ơn ngài.” Nhìn nhìn xiềng xích trên người hắn giống mình thì lắc lắc
đầu không cười nổi. Nếu hắn không vào đại lao cùng thì nàng còn có thể tự
mình chuồn êm ra ngoài, nhưng có hắn theo vào thì nàng thật sự bó tay
không có biện pháp.
Cũng trách đám người Thượng Thanh Tư quá tàn nhẫn, diệt yêu không nói
còn muốn phụ trách đủ loại chức vị trong triều đình nên dù nàng muốn trải
qua cuộc sống của một bá tánh bình thường thì một khi bị bọn họ tóm được
cũng có thể chết vì quan quyền.
Nhà lao vừa khóa La An Hà đã đi đến bên ngoài song cửa nhìn chằm chằm
vào Lâu Tự Ngọc nói: “Nội đan để ở đâu?”
Lâu Tự Ngọc híp mắt giả cười nói: “Nô gia không biết.”
“Đã vào đến đây rồi còn mạnh miệng hả?” Hắn giơ giơ Đoạn Cốt Tiên lên
trước mặt nàng hừ hừ cười nói, “Ngươi muốn nếm thử tư vị cái này
không?”
“Không có tội danh mà lạm dụng hình là vì phạm pháp!” Hoắc Lương cả
giận nói, “La đại nhân đến vương pháp cũng không màng sao?”
La An Hà ném một roi lên song cửa quát: “Ở chỗ này lão tử chính là vương
pháp, ngươi có bản lĩnh thì đi hoang châu tìm Châu Phủ đại nhân mà cáo
trạng.”
Cái roi quật vào khiến bụi bặm trên song cửa rơi ào ào xuống, Lâu Tự Ngọc
nhanh chóng né tránh. Hắn lấy cái này ra hành hạ người khác cũng không
phải quá đáng sợ, cùng lắm là tróc ít da thịt, nhưng đối với yêu thì có thể
đánh vào tận hồn phách, quả là dụng cụ hành hình lợi hại.
Đáng tiếc, thứ nàng không sợ nhất chính là dụng hình.
“La đại nhân thật là uy phong, chỉ là nô gia thật sự oan uổng, không biết
nên đi đâu tìm thứ đại nhân muốn.” Nàng cười nhạt nói, “Nếu đánh một
trận có thể khiến đại nhân lấy được đồ mình muốn thì nô gai cũng không
ngại chịu chút thiệt thòi. Nhưng đại nhân, ngài đánh chết nô gia thì ta cũng
không biết.”
“Nhìn roi này còn có thể cậy mạnh quả là có bản lĩnh.” La An Hà nhéo roi
vỗ tay nhìn nàng, “Cũng không biết thật sự nếm đau khổ rồi ngươi còn có
thể lợi hại thế này không?”
“Đau khổ? Là cái này sao?” Lâu Tự Ngọc rất là săn sóc nói, “Hơi bị mảnh
quá, nếu không ngài đổi cái nào dày hơn đi? Đánh như thế mới hả giận, nô gia cũng có thể được thống khoái.”
Còn dám giả vờ hả? La An Hà cười lạnh: “Roi này của lão tử chuyên đánh
yêu quái. Đánh người thì không đau nhưng đánh yêu quái thì chỉ một tá là
vừa chuẩn. Không phải Hoắc bộ đang đau lòng ngươi sao? Vậy dùng cái
này thử xem, nếu ngươi không phải yêu quái thì ta cũng chẳng làm gì được
ngươi.”
“Thì ra là thế.” Lâu Tự Ngọc nhẹ nhàng thở ra sau đó vội vàng hỏi, “Khi
nào chúng ta bắt đầu dụng hình thế?”
Giọng điệu hưng phấn này của nàng sao chẳng giống muốn bị đánh tí nào
mà giống muốn đi lĩnh tiền hơn. La An Hà hết sức buồn bực, phất tay lập
tức cho người giải nàng tới hình đường. Hoắc Lương khẩn trương mà nhìn
bóng dáng nàng, hắn bắt lấy hàng rào gọi ngục tốt đến thì thầm hai câu.
Tống Lập Ngôn đang ở đình viện nhàn nhã nhìn một cây quế lớn. Không
cần thăng đường cũng không cần xem công văn, hắn dưỡng thương đã
nhiều ngày nay. Lúc này hắn đang thoải mái hưởng thụ thanh tịnh khó có
được.
Nhưng hắn còn chưa kịp hít một hơi nào thì đã nghe thấy tiếng Tống Tuân
nổ vang bên tai: “Đại nhân, đã xảy ra chuyện!”
Tống Lập Ngôn đau đầu mà nhắm mắt thở dài nói: “Ngươi có thể qua mấy
ngày lại nói những lời này với ta không?”
“Nhưng đại nhân, Lâu chưởng quầy và Hoắc bộ đầu đều bị nhốt vào đại lao
rồi!” Tống Tuân nôn nóng nói, “Nhà tù bên kia vừa mới truyền đến tin tức
La đại nhân hình như muốn dùng hình.”
Tống Lập Ngôn nheo mắt xoay người nói: “Lâu Tự Ngọc vào đại lao thì
thôi nhưng sao Hoắc Lương cũng bị nhốt vậy?”
“Nghe nói là hắn che chở cho Lâu chưởng quầy. La đại nhân tức giận nên
nhốt hắn luôn.”
“…… Đáng đời hắn.” Tống Lập Ngôn híp mắt, khóe miệng giật giật nói,
“La An Hà hiển nhiên là sẽ không bỏ qua Lâu Tự Ngọc, hắn nhúng tay vào
làm gì chứ?”
Tống Tuân đánh giá hai mắt hắn sau đó nhỏ giọng nói: “Ngài không đi xem
à? Hoắc bộ đầu cùng Lâu chưởng quầy chỉ coi như có chút giao tình mà
người ta còn che chở như thế. Đại nhân và Lâu chưởng quầy không phải
càng thêm thân thiết sao? Nếu không làm gì thì cũng khó tránh khỏi nàng sẽ
cảm thấy ngài bạc tình.”
“Nàng dám ở trước mặt nhiều người như vậy lộ ra đuôi cáo thì nên nghĩ đến
sẽ có hôm nay. Chẳng những nàng không chạy mà còn dám trở về thì hẳn là đã chuẩn bị tốt rồi.” Tống Lập Ngôn hừ lạnh, “Hơn nữa ta vốn bạc tính,
cũng không phải nàng không biết?”
Cái bộ dạng tức giận này sao giống đứa nhỏ không nói đạo lý thế nhỉ? Tống
Tuân dở khóc dở cười nói: “Tiểu nhân thấy ngài cũng rất để ý chưởng quầy
kia, sao phải gây thêm hiểu lầm chứ?”
“Ai để ý nàng? Chuyện nội đam ta không tính sổ đã là nhượng bộ lắm rồi.”
Tống Lập Ngôn phẩy tay áo một cái, tức giận mà trở về phòng.
Tống Tuân thổn thức mà nhìn bóng dáng hắn sau đó đứng ở trong viện nghĩ
hắn có nên giúp đại nhân nhà mình đi xem chút không? Nhưng tự tiện đi
vạn nhất đại nhân trách mắng thì hắn phải tìm ai nói lý đây?
Hắn còn đang do dự thì cánh cửa vừa đóng lại trước mặt lại mở ra, Tống
Lập Ngôn đã đổi một thân xiêm y màu xanh lá, xụ mặt đi ra cửa, bước
nhanh ra ngoài.
“Đại…… Đại nhân? Chúng ta đi chỗ nào vậy?”
“Còn có thể đi chỗ nào?” Tống Lập Ngôn ra cửa lên ngựa, tức giận mà
vung roi.
Hắn cũng chẳng phải lo lắng cho Lâu Tự Ngọc, lấy bản lĩnh của nàng thì La
An Hà không có khả năng làm gì nàng. Hắn chỉ nhọc lòng Hoắc Lương,
không nên bảo hộ lại đi che chở loạn lên. Không chừng hồ ly kia có mưu
mô gì bây giờ thêm Hoắc Lương có khi lại ngáng chân nàng.
Tóc đen bị gió thổi bay, Tống Lập Ngôn lạnh nhạt nghĩ, nam nhân không
phải cứ anh hùng cứu mỹ nhân là có thể có được tâm của người khác mà
còn phải có đầu óc không phải sao? Hoắc Lương như vậy liệu Lâu Tự Ngọc
có thể thấy hắn tốt chỗ nào chứ?
Câu trả lời là có.
Lâu Tự Ngọc ở bên này sao có thể không thấy Hoắc Lương tốt chứ? Lúc
này nàng thậm chí còn cảm thấy hắn hào hiệp trượng nghĩa, là Bồ Tát trên
đời. Đám ngục tốt hắn quen biết không những không làm khó nàng mà lúc
đánh nàng còn quất thật nhẹ, sau đó nhỏ giọng trấn an nàng “Chưởng quầy
đừng sợ, chúng ta đều là người của bộ đầu.”
Chương 73: Hai kẻ ngốc
Trong nháy mắt nàng quả thực cảm thấy “Bộ đầu” là hai chữ tốt nhất trên
đời này. Nàng cảm động mà nhìn roi rơi xuống, sau đó phối hợp “Ngao”
một tiếng. Lâu Tự Ngọc hé ra một khuôn mặt thống khổ, quay mặt gào lên
với La An Hà lúc này đang uống trà kêu: “Đại nhân, oan uổng quá.”
La An Hà hừ lạnh một tiếng, thả bát trà trong tay bước đến đoạt roi trong
tay ngục tốt rồi đánh lên vai nàng. Roi quất vào da thịt cách xiêm y vang
lên một tiếng thanh thúy, Lâu Tự Ngọc tránh né không kịp nên khóe miệng
bên mặt trái bị quất một vệt đỏi bừng, nàng nhịn không được “Tê” một
tiếng.
“Chút xiếc biểu diễn này mà dám qua mặt bản quan sao?” Hắn cầm roi chỉ
vào mặt nàng, “Lấy được một tấm da người không dễ đúng không? Sớm
khai nội đan ở đâu thì ta sẽ để ngươi được chết toàn thây.”
Lâu Tự Ngọc méo miệng, khụt khịt mà hít hít mũi sau đó “Oa” một tiếng
khóc nức nở: “Nô gia thật sự oan uổng mà, không rõ đại nhân nói nội đan là
cái gì. Tiểu nữ tử chỉ là bé gái bơ vơ không nơi nương tựa, tại sao phải chịu
khổ thế này a ô ô ô……”
Tiếng nức nở ngân dài, lướt qua ngọn đèn dầu treo trên tường, xuyên qua
mấy hành lang gấp khúc, thê thảm mà dừng trên mặt một đôi ủng. Đôi giày
kia hơi ngừng lại nhưng sau đó lại bước càng nhanh hơn vào phòng dụng
hình.
Vì thế khi La An Hà chuẩn bị quất roi thứ hai thì một tia sáng đột nhiên lao
đến chắn khiến hắn bị đẩy về sau, thiếu chút nữa là ngã.
“Tống Lập Ngôn!” Khí tức quen thuộc này không cần nhìn cũng biết là ai.
La An Hà che eo mà rống, “Ngươi đây là dĩ hạ phạm thượng, muốn rơi đầu
hả?!”
Duỗi tay che đầu của bản thân, Tống Lập Ngôn giương mắt nhìn hắn: “Luật
pháp của triều ta nói: Dĩ hạ phạm thượng phải chịu hình phạt chém đầu,
nhưng lợi dụng tư hình cũng phải bị chém đầu. Một cái đầu rơi xuống thì
không đủ vang nên ta tính kéo sư huynh tới cùng ta đi một đường, không
uổng công chúng ta là sư huynh đệ đồng môn.”
La An Hà nghẹn lại, nâng bước ghé ghét vào hắn, thấp giọng nói: “Nàng là
yêu quái thì sao có thể dùng tới pháp luật ở đây?”
“Nàng có chỗ nào giống yêu quái chứ?” Tống Lập Ngôn khó hiểu cực kỳ
hỏi, “Không phải nàng chỉ là một chưởng quầy bình thường thôi sao? Nha môn của huyện Phù Ngọc còn có hộ tịch của nàng, nàng còn có bằng chứng
hàng tháng nộp thuế đó.”
Lời này hắn nói rất chuẩn xác, nếu không phải hắn đã gặp Lâu Tự Ngọc
biến hóa thì cũng bị nàng lừa. La An Hà cười ha ha, sau đó im tiếng hỏi
hắn: “Ngươi cho rằng ta bị mù sao?”
“Yêu quái thay đổi liên tục, sư huynh cũng biết. Ngày đó trên đường gặp
phải hồ yêu kia cũng không phải vị chưởng quầy này. Lâu chưởng quầy là
người bị hại, sư huynh lớn hơn ta 20 tuổi chẳng lẽ không nhìn ra sao?”
Tống Lập Ngôn rất thất vọng mà lắc đầu, đi đến bên cạnh Lâu Tự Ngọc nhẹ
nhàng vuốt phẳng nếp uốn trên vai nàng bị roi quất trúng.
La An Hà ôm cánh tay nhìn hắn: “Ngươi cho rằng nói như vậy thì ta sẽ tin
sao?”
Tống Lập Ngôn thở dài, bất đắc dĩ mà vẫy tay. Tống Tuân đứng phía sau
lập tức tiến lên, đem một cây Diệt Thần Hương đến trước mặt La An Hà.
“Hiệu quả của Đoạn Cốt Tiên chậm, nếu sư huynh không ngại có thể dùng
thử cái này.”
Diệt Thần Hương đúng là bảo bối tốt nhất để giám định yêu quái, lần này ra
cửa La An Hà không mang theo, nhưng cũng không nghĩ hắn lại chủ động
đem đến cho mình? Lúc nhận lấy La An Hà còn cẩn thận kiểm tra thật giả
sau đó nương ngọn đèn dầu trên tường mà đốt lên, đặt trước mặt Lâu Tự
Ngọc.
Sương trắng cuồn cuộn tràn ra từ đầu cây hương, nháy mắt lấp đầy căn
phòng. Lâu Tự Ngọc bị trói trên giá gỗ mặt mày kinh ngạc nhìn, ánh mắt
cực kỳ sạch sẽ vô tội, tuy ý để sương trắng kia bao lấy cả người mình cũng
chẳng phản ứng gì.
La An Hà chấn kinh vội cầm cây hương vung về phía nàng nhưng đều
không có hiệu quả gì. Hắn trừng mắt thật lớn sau đó gãi gãi đầu: “Sao có
thể?”
“Trong huyện có hồ yêu quấy phá vẫn không bắt được mà hồ yêu kia
thường mượn bộ dạng của Lâu chưởng quầy để xuất hiện, đây cũng không
phải lần đầu. Sư huynh mới tới huyện Phù Ngọc không biết tình huống thôi,
không cần quá tự trách.” Tống Lập Ngôn tốt bụng an ủi hắn, “Lấy quyền
làm việc riêng ngộ thương bá tánh chẳng qua sẽ bị khiển trách, chỉ cần
Châu Phủ đại nhân che chở thì sư huynh sẽ không việc gì.”
“……” La An Hà hoài nghi mà

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net