chương 81- 90

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng
này.”
Hắc khí càng ngày càng nhiều, càng ngày càng đậm. Bùi Hiến Phú tham
lam mà liếm liếm môi, giả mù sa mưa nói: “Ngài đừng tức giận mà hỏng
thân mình, đến lúc đó lâu chưởng quầy sẽ đau lòng lắm.”
Mây đen che mặt trăng, toàn bộ trời đất đều tối đen, trong huyện Phù Ngọc
nổi lên một trận xôn xao sau đó lại nhanh chóng bình ổn xuống.
Chân trước của Lâu Tự Ngọc bị thương, nàng hóa thành hình người chạy
trốn. Trong lúc hoảng loạn không tìm được đường thì có người đã kéo nàng
vào một căn nhà. Những người đuổi theo bên ngoài thấy mất manh mối thì
lập tức tan ra. Nàng kinh hồn mà nhìn người cứu mình, chỉ cảm thấy bóng
dáng người này trong bóng tối thực là hung ác.
Nhưng lúc này đèn dầu trên bàn sáng dần, bóng dáng hung ác kia biến
thành một nam nhân trung niên đang ngậm tăm xỉa răng.
“Đã lâu không gặp Lâu chưởng quầy.” Tần Tiểu Đao híp mắt nhìn nàng
chằm chằm, “Lê Hoa nhà ngươi ở chỗ ta mấy ngày ăn hết lu gạo nhà ta rồi.
Bao giờ ngươi mới tới chuộc nàng ta đây?”
Lâu Tự Ngọc lặng người, ngơ ngác duỗi đầu lưỡi liếm liếm tay mình. Lúc
này Tần Tiểu Đao mới phát hiện trên tay nàng còn có vết thương vì thế ông
ta phun ngay cây tăm đi, tiến đến nhìn kỹ: “Sao lại thế này? Sao lại biến
thành như vậy?”
Lâu Tự Ngọc đề phòng mà nhìn ông ta, trong mắt tràn đầy nghi hoặc:
“Ngươi là ai?”
“……” Tần Tiểu Đao cảm thấy mình gặp quỷ rồi, nếu không phải cả người
nàng chật vật thì ông ta cũng cảm thấy người này đang cố ý trốn tránh để
không phải trả tiền cơm cho Lâm Lê Hoa.
Đầu ngón tay ông ta hóa ra yêu khí, mạnh mẽ cầm máu miệng viết thương
cho nàng. Sau đó ông ta nhìn kỹ mắt nàng, sắc mặt khẽ biến.
“Chủ tử? Ta ngửi được mùi của chủ tử!” Lâm Lê Hoa từ một gian nhà khác
nhảy tới, lăn một vòng trên đất rồi hóa ra hình người nhào tới, “Chủ tử!”
Lâu Tự Ngọc bị nàng ta dọa sợ tới mức xoay người muốn chạy, lại đâm
thẳng vào ván cửa sau lưng. “Đông” một tiếng vang lên, Lâm Lê Hoa kinh
ngạc duỗi tay thì thấy hai mắt nàng nhắm nghiên, đổ xuống.
“Đây…… Đây là làm sao vậy?” Nàng ta nhìn về phía Tần Tiểu Đao.
Tần Tiểu Đao nhìn chằm chằm Lâu Tự Ngọc, trầm mặc một lúc lâu mới
dùng ngón trỏ chạm lên giữa mày của nàng. Quả nhiên một luồng hắc khí
cuồn cuộn chảy ra, quấn quanh đầu ngón tay của ông ta, nhưng sau đó lại
chui về.
Ông ta đỏ mắt, đôi tay ngăn không được mà run rẩy: “Nghiệt kính oán khí,
thứ dơ bẩn này phải mất bao nhiêu mệnh mới tế ra được đây…… Sao nó lại
trở lại rồi?”
------oOo------
Chương 83
Nguồn: EbookTruyen.VN
Chương 83: Nghiệt kính oán khí
Nghiệt kính giả thường là kẻ phạm tội tày trời, tâm không phục hoặc không
chịu nhận phạt từ đó sinh ra oán hận. Bình thường mà nói, một người hoặc
một yêu sau khi chết, nghiệt kính oán khí đều chỉ là một sợi tơ mỏng nhẹ
nhàng, màu sắc như mực nhưng không nồng đậm. Nhưng nghiệt kính oán
khí trên người Lâu Tự Ngọc lại đen đến tỏa sáng.
Oán khi này vốn nên là dinh dưỡng tốt nhất cho yêu quái, nhưng đối với
yêu quái không có tâm ma thì oán khí này sẽ khiến kẻ đó mê muội, thậm
chí sinh ra tâm ma.
Tần Tiểu Đao duỗi tay muốn lấy vải trắng trong ngăn tủ nhưng đầu ngón
tay của ông ta lại run lên đến lợi hại, mãi một lúc lâu cũng không lấy được.
Lâm Lê Hoa nhìn sốt ruột nên đặt chủ tử nhà mình lên giường, duỗi tay đi
giúp ông ta: “Tần chưởng quầy mau nói rõ đi, nghiệt kính oán khí là chuyện
như thế nào? Chủ tử nhà ta có bị nặng lắm không?”
“Không……” Tần Tiểu Đao lấy lại bình tĩnh, đem vải bố xả ra, quấn từng
vòng lên tay Lâu Tự Ngọc, “Oán khí này rất khó đối phí, nó quấn lên người
chủ tử của ngươi tuy không nghiêm trọng nhưng hình như lại khiến nàng ta
quên mất một ít việc, không nhớ rõ ta và ngươi.”
Lâm Lê Hoa trừng mắt thật lớn: “Không nhớ rõ ngươi thì đúng rồi nhưng
sao đến ta cũng không nhớ rõ là thế nào?”
Tần Tiểu Đao lườm nàng ta mắng: “Ta quen chủ tử nhà ngươi trước ngươi
mấy trăm năm, nếu có nhớ thì cũng phải nhớ ta kia kìa. Nhưng nghiệt kính
oán khi quấn trên người nàng sẽ khiến nàng chìm đắm trong khoảng thời
gian vui vẻ nhất. Ta thấy lúc nàng vui vẻ nhất có lẽ là 1000 năm trước. Cho
nên những chuyện sau đó nàng ta đều không nhớ rõ nữa.”
Lâm Lê Hoa ngây người tại chỗ, sau một lúc lâu mới giật giật chóp mũi, đỏ
mắt hỏi: “Thế vết thương của nàng là sao đây?”
“Do Giải Trĩ Kiếm, khó khép lại lắm.”
“……”
Lâm Lê Hoa gần như không chút nghĩ ngợi mà lập tức hóa thành nguyên
hình muốn nhào ra ngoài. Nhưng nàng ta mới nhảy lên đã bị người ta kéo
đuôi lại vì thế vội quay đầu chuẩn bị cắn người. Lúc này nàng ta lại nghe
thấy Tần Tiểu Đao nói: “Ngươi không phải đối thủ của hắn, ngoài chủ tử
của ngươi hắn không nương tay với yêu quái khác đâu. Ngươi đi bây giờ thì
sợ khó về được, vạn nhất chủ tử ngươi tỉnh lại đòi ta tính sổ thì ta biết làm
sao?”
“Vậy cũng không thể cứ để mặc chứ?!” Lâm Lê Hoa tức giận đến cào sàn
nhà, “Chủ tử thích hắn như thế mà hắn cũng nỡ làm nàng bị thương sao?”
“Có lẽ là có cái gì đó ngoài ý muốn.” Tần Tiểu Đao nghiêng đầu nhìn ra
ngoài cửa sổ, có vài đội sai nha đang cầm đuốc đi tuần. Ông ta hơi giật
mình rồi lập tức ôm Lâu Tự Ngọc lên gác mái mà giấu, lại giấu hết yêu khí
trên người nàng lại.
Vì thế, toàn bộ người trong huyện nha và mấy chục đệ tử Thượng Thanh Tư
lùng sục cả đêm cũng không tìm được gì.
Đến tờ mờ sáng, Hoắc Lương bước vào huyện nha lại thấy người ngồi trên
ghế chủ vị chống đầu, nhíu mày. Hắn thử mở miệng hỏi: “Đại nhân?”
Tống Lập Ngôn ngẩng đầu hỏi: “Có tin tức sao?”
Giọng của hắn cực kỳ khàn, giống như nhiễm phong hàn khiến Hoắc Lương
sợ đến mức không để ý tới cái khác mà vội quan tâm: “Ngài mặc thêm áo
đi.”
“Không sao.” Hắn ngồi thẳng người khẽ nhíu mày, “Tìm được hay chưa?”
“Không tìm thấy.” Hoắc Lương cúi đầu, “Rõ ràng là một con tuyết hồ cực
đại nhưng bọn thuộc hạ lật hết cả huyện thành lên mà đến nửa cọng lông hồ
ly còn không thấy.”
Thần sắc trên mặt Tống Lập Ngôn khẽ nhúc nhích hỏi: “Lâu Tự Ngọc đâu?
Không phải ngươi cũng đang tìm nàng ta sao, vậy tìm được chưa?”
Ánh mắt Hoắc Lương phức tạp nhìn Tống Lập Ngôn: “Đại nhân, không
phải ngài nói không cần nhọc lòng chuyện của Lâu chưởng quầy sao? Ti
chức cũng vì thế mà không tìm người nữa mà chỉ đến khách điếm Chưởng
Đăng ngó hai lần nhưng vẫn chưa thấy nàng ấy về.”
Tống Lập Ngôn trầm mặc, hắn biết Lâu Tự Ngọc quen thuộc huyện Phù
Ngọc hơn hắn, nếu muốn trốn cũng không khó nhưng nàng đang bị thương,
có rất nhiều việc không nhớ rõ thì có thể chạy tới đâu? Vạn nhất bị cái gì đó
tà ám bắt lấy lợi dụng……
Ý thức được cảm xúc của bản thân có chút không đúng nên Tống Lập Ngôn
vội ngưng thần niệm hai lần tĩnh tâm chú. Hiện tại hắn đang muốn bắt hung
thủ giết người, không phải người nghèo túng đáng thương không nơi nương
tựa. Thế thì còn lo lắng cho nàng làm gì?
“Tiếp tục phái người đi tìm, cả Lâu chưởng quầy cũng phải tìm.” Hắn trầm
giọng dặn dò, “Để lại hai người hỗ trợ Tề Mân là được.”
“Vâng.”
Khu phòng bếp xảy ra án mạng đã được quây lại, bên trong mùi máu rất
nặng, đến gã sai vặt đi ngang qua đều phải tránh xa.
Tề Mân mặc một thân trường bào đen trắng, mới vừa kiểm tra xong thi thể
thì đụng phải Tống Lập Ngôn. Hắn ngẩng đầu đánh giá người trước mặt sau
đó buồn bực nói: “Sắc mặt này của đại nhân sai lại giống cái thi thể nằm
trong kia thế?”
“Không ngủ được.” Tống Lập Ngôn xua tay, “Kết quả nghiệm thi thế nào?”
“Người chết là thai phụ, đã mang thai hơn 6 tháng. Nguyên nhân chết là do
thú vật cắt đứt họng, sau khi chết thai nhi bị đào ra không thấy đâu. Thời
gian xảy ra án mạng hẳn là từ giờ Tuất đến giờ Hợi đêm qua, trong phòng
bếp có dấu vết của yêu quái, vài dấu chân hồ ly rất rõ ràng.”
Tống Lập Ngôn rũ mắt, bàn tay dưới tay áo nắm thật chặt. Giết người là tội,
một thi hai mệnh lại là nghiệp chướng nặng nề. Bất kể hắn muốn tìm lý do
gì thoái thác giúp nàng thì cũng không thể giải được tội này. Một kiếm kia
của hắn thế nhưng còn để lại đường sống cho nàng, quả thật không nên.
“Nhưng dấu chân hồ ly trong phòng bếp không khớp với miệng vết thương
trên cổ nạn nhân.” Tề Mân buồn bực nói tiếp, “Một mặt khác của phòng
bếp có nửa con gà đã chết, hẳn là do hồ yêu kia ăn. Thuộc hạ nghĩ mãi
không hiểu sao hồ yêu kia không ăn thịt người mà lại đi ăn gà?”
Ngực Tống Lập Ngôn cứng lại, theo bản năng bắt lấy vạt áo hắn: “Ngươi
nói cái gì?”
Tề Mân bị hắn dọa sợ, ngây ra nhìn đôi mắt đầy tia máu của hắn: “Thuộc hạ
nói hồ ly kia không ăn thịt người mà ăn gà. Nếu không máu dính trên dấu
chân hồ ly trong phòng bếp phải là máu người chứ không phải máu gà.”
Tống Lập Ngôn ngạc nhiên, tròng mắt cứng đờ mà xoay chuyển, chậm rãi
đem buông Tề Mân ra. Hắn nghĩ tới cảnh tượng tối qua: Mùi máu tươi nồng
đậm trong nhà bếp, khóe miệng hồ ly có máu, thi thể trong góc bếp và ánh
mắt chột dạ của nàng —— nhìn thế nào cũng như đang giết người bị hắn đi
qua bắt được.
Nhưng Tề Mân lại nói nàng không ăn thịt người là sao?
“Ta muốn uống canh gà.” Tiểu hồ ly trong ngực hắn thoải mái lật người
qua, nheo mắt nhìn hắn làm nũng, “Cái loại hầm một canh giờ ấy.”
Nàng thèm quá nên tự mình đi phòng bếp tìm thịt gà ăn. Không có ai hầm
cho nàng nên nàng ăn gà sống, chỉ thế thôi sao?
“Người chết……” Hắn khó khăn mở miệng hỏi, “Miệng vết thương trên cổ
người chết có giống do hồ yêu làm không?”
Tề Mân cảm thấy Tống Lập Ngôn rất kỳ quái, sắc mặt khó coi thì thôi
nhưng cả người còn lung lay như sắp đổ. Hắn muốn duỗi tay đỡ người một
phen nhưng lại bị hơi thở giận dữ trên người hắn dọa sợ. Tề Man do dự một
lát mới thấp giọng đáp: “Nếu căn cứ theo dấu chân thì không giống do hồ
yêu làm. Bốn móng này nhọn, dấu chân nhỏ mà nông, nhìn giống chuột yêu
hoặc yêu quái nào đó thân thể nhỏ bé.”
Cả sân lập tức an tĩnh lại. Tề Mân không dám thở mạnh, cũng không dám
nhìn hắn chỉ cúi đầu nghịch bao tay của mình. Gió thổi vào từ bên ngoài
mang theo vài tia máu.
La An Hà từ bên ngoài trở về thì cả huyện nha cũng chưa tắt đèn. Hắn một
đường đi tới chỗ Tống Lập Ngôn, há mồm đã mắng: “Một con Cửu vĩ hồ
yêu lớn như thế chạy ngay trước mặt ngươi mà ngươi vẫn còn rúc trong
phòng không đi tìm sao?”
Chương 84: Sơ hở
Tống Lập Ngôn khoác áo choàng ngồi ở trên giường nệm đọc sách nghe
vậy thì không hề nghiêng đầu, chỉ duỗi tay lật một cái chén trên bàn, rót
một chén trà cho hắn.
La An Hà bưng lên uống sạch sẽ rồi đập cái chén lên bàn nói: “Ngươi có
nghe lão tử nói hay không?”
“Lúc hồ yêu chạy đi đại nhân không ở đó sao?” Tống Lập Ngôn nhẹ giọng
hỏi.
La An Hà ngẩn ra, sau đó cả vú lấp miệng em nói: “Ta lúc ấy bị thương
không phải sao? Ta vừa lơ đãng đã trúng yêu thuật của nàng ta nên mới
không bắt được. Nhưng ngươi không giống thế, ngươi chính là đệ tử dòng
chính của Thượng Thanh Tư, tay cầm Diệt Linh Đỉnh cùng Giải Trĩ Kiếm,
so ngươi lại không bắt được nàng ta chứ?”
“Tống mỗ vô năng.” Hắn đáp.
Bốn chữ này quá mức trực tiếp khiến La An Hà trừng mắt, mãi một lúc sau
hắn vẫn không tìm được lời nào để phản bác. Nhưng trong lúc trừng mắt La
An Hà đột nhiên cảm thấy có chỗ nào không thích hợp.
“Sao ngươi lại thế này?” Hắn nhíu mày, “Ấn đường biến thành màu đen,
hơi thở thì tán loạn.”
Tống Lập Ngôn nghi hoặc mà giơ tay, một luồng khí trắng sôi nổi hiện lên
tay, rắn chắc căn bản không giống như từ tay hiện ra.
La An Hà đen mặt lắc đầu: “Ta không phải nói khí này, người của Thượng
Thanh Tư chỉ cần tu vi đến Trăn Giới thì đều phải đoạn tuyệt với thất tình
lục dục, không dính hồng trần tục sự. Nhưng ngươi nhìn chính mình xem,
giữa mặt mày đều là hơi thở hồng trần, nỗi lòng cũng phập phồng không
yên. Phàm là yêu quái lợi hại nào tới thì sợ là ngươi sẽ bị bắt lấy sơ hở mà
đánh cho chết khiếp.”
Tống Lập Ngôn không dám gật bừa mà nâng nâng đuôi mày, nói nỗi lòng
hắn phập phồng không yên thì hắn nhận, nhưng muốn nói hắn bởi vậy mà
có sơ hở gì có thể bị yêu quái bắt lấy thì hắn không tin.
La An Hà cũng nhìn ra tâm tư của hắn, hừ lạnh nói: “Ta nhắc nhở ngươi là
vì tốt cho ngươi thôi, nếu ngươi không tin thì tùy. Tóm lại người có hại
không phải ta.”
Nói xong hắn đứng dậy, tức giận mà phất tay áo rời đi. Tống Lập Ngôn
dường như không có việc gì mà tiếp tục đọc sách, trong phòng đàn hương
lượn lờ, vắng vẻ không tiếng động. Nhưng một lúc sau hắn nghi hoặc mà vươn ngón tay, điểm điểm lên giữa
mày của mình. Lòng bàn tay hắn vuốt ve, một mảnh bình thản, không phát
hiện cái gì khác thường. Hắn lại ngây người yên lặng thu tay về.
Huyện Phù Ngọc mưa một đêm, đến sáng sớm lúc hừng đông, trên mái hiên
có từng giọt mưa rơi xuống. Lâu Tự Ngọc mờ mịt ngồi bên cửa sổ lầu hai
sau đó quay đầu lại hỏi Tần Tiểu Đao lần thứ 10: “Ta có thể đi ra ngoài
sao?”
Tần Tiểu Đao khí định thần nhàn mà múc canh nói: “Vết thương chưa khỏi
thì không thể đi loạn.”
“Nhưng……” Nàng vứt cái đuôi to ra, nghi hoặc nói, “Ta cũng đâu phải
người kia.”
Cái đuôi to trắng như tuyết quét qua xà nhà khiến bụi đất rơi thẳng xuống.
Tần Tiểu Đao kêu thảm thiết hai tiếng, vội bảo vệ chén sau đó trơ mắt nhìn
thức ăn trên bàn đều phủ một tầng bụi màu đất.
“……” Ông ta dở khóc dở cười đưa chén canh còn sạch sẽ trong lòng cho
nàng nói, “Cô nãi nãi, yêu quái đang bị thương không thể đi loạn.”
Canh gà vừa nấu xong tỏa ra hương thơm mê người, Lâu Tự Ngọc vui
sướng mà duỗi tay muốn đón lấy nhưng mới chạm vào chén thì trong đầu
nàng đã hiện lên vài bóng hình: Máu gà đỏ thắm, Giải Trĩ Kiếm trắng như
tuyết, tiếng thét dài thống khổ.
Tròng mắt màu vàng và khí đen đánh nhau, nàng “A” một tiếng kêu thảm
thiết sau đó nhảy dựng lên đánh nghiêng chén canh. Nàng nhảy nhót trong
phòng, đau đến khó nhịn vì thế lập tức lướt qua cửa sổ lầu hai nhảy xuống
dưới.
“Lâu chưởng quầy!” Tần Tiểu Đao kinh hãi, cuống quít muốn bắt lấy nàng
nhưng đã không còn kịp. Ông ta vịn bệ cửa sổ nhìn xuống đã thấy nàng rơi
xuống hẻm nhỏ, đuôi cũng không thu lại khiến đám người đi đường sôi nổi
tránh né.
Bộ dạng nửa người nửa yêu này của nàng sao có thể chạy quanh thành
được? Tần Tiểu Đao vội vàng đi xuống lầu đuổi theo nhưng đuổi tới đầu
hẻm đã không thấy bóng dáng nàng. Ông ta nhìn trái phải, chỉ có thể đi về
một bên.
Trên đường hai ngày nay có rất nhiều bộ khoái đi tuần tra. Lâu Tự Ngọc
không chạy được bao xa đã bị người phát hiện. Nàng cho rằng mình sẽ bị
bao vây tiễu trừ nhưng kỳ quái chính là những người đó không gọi thêm
người tới bắt nàng mà lại lén lút đi theo phía sau nàng.
Trong lòng nàng có tức giận nên vừa chạy tới ngoại ô thì hiện nguyên hình,
hung dữ mà quay đầu nhe răng. Không ngoài dự liệu, mấy bộ khoái người
phàm bị nàng dọa sợ chạy luôn. Nhưng có người lại không trốn mà đi về
phía nàng hai bước.
“Lâu chưởng quầy.” Thần sắc trên mặt Tống Tuân phức tạp nhìn nàng, “Đại
nhân bảo tiểu nhân mang ngài trở về.”
Hắc khí trong mắt chưa tan, Lâu Tự Ngọc tràn ngập đề phòng mà nhìn hắn,
cái đuôi dựng ngược.
“Ngài đừng nóng giận.” Tống Tuân thở dài, “Đại nhân biết đã trách lầm
ngài nên mấy đêm không ngủ ngon.”
Lâu Tự Ngọc cúi đầu liếm liếm móng vuốt của mình, hừ lạnh một tiếng sau
đó lùi lại. Lúc ấy hắn không tin nàng, hiện tại mới nói lời này thì có ích gì?
Nàng cào hắn cũng không dám dùng móng nhọn thế mà hắn lại nỡ dùng
Giải Trĩ Kiếm với nàng. Vết thương do kiếm này gây ra đau đớn thế nào
hắn không phải không biết!
Nàng vẫy vẫy cái đuôi, ngạo khí mà chạy về phía Kỳ Đấu Sơn.
“Trong viện còn đang nấu canh gà cho ngài.”
“Thuốc trị thương cũng chuẩn bị không ít.”
“Vốn đại nhân tự mình đến tìm ngài nhưng ngài ấy ngã bệnh, có chút
nghiêm trọng nên chỉ có thể để tiểu nhân tới.”
Lâu Tự Ngọc cứng người tại chỗ, không bước nữa. Tống Tuân vừa thấy đã
biết nàng đã động tâm nên đứng đó chờ nàng. Nhưng mà, Cửu vĩ hồ yêu to
lớn trước mặt hắn xoay người lại sau đó nhìn hắn bằng con mắt đỏ hồng hỏi
hắn: “Vì sao ta luyến tiếc chàng như thế mà lần nào chàng cũng bỏ ta
được?”
Tống Tuân giật mình ngạc nhiên, chỉ cảm thấy trong lòng cũng khó chịu
theo. Hắn nhịn không được mở miệng: “Kỳ thật đại nhân ……”
Không đợi hắn giải thích cái cái gì Lâu Tự Ngọc đã hóa thành hình người,
xụ mặt lạnh nhạt nói: “Không phải muốn mang ta về sao? Ta đi là được.”
Tống Tuân nhẹ nhàng thở ra, vừa dẫn đường cho nàng vừa thấp giọng nói:
“Hôm nay nha môn mới xử vụ án mạng đó, phụ nhân kia chết vì chuột họa,
không có liên quan gì tới ngài.”
Hắn cho rằng nói như vậy thì hoặc nhiều hoặc ít có thể khiến Lâu chưởng
quầy thoải mái một chút. Nhưng Lâu Tự Ngọc nghe xong thì ánh mắt chẳng
có thay đổi gì, không cảm thấy tủi thân cũng không thấy thống khoái, cả
khuôn mặt chỉ banh ra thật chặt. Vì thế Tống Tuân nghĩ một đại yêu quái như Lâu chưởng quầy khả năng sẽ
không so đo cái này.
Nhưng lúc nàng đứng trước mặt Tống Lập Ngôn, lúc chủ tử chết vì si diện
nhà hắn cứng đờ mà vươn tay ra với nàng thì cảm xúc của Lâu chưởng quầy
lại có gợn sóng.
“Làm gì?” Nàng lạnh giọng hỏi.
Tống Lập Ngôn giơ tay giữa không trung, có chút xấu hổ động động ngón
tay. Hắn cũng xụ mặt, nhưng ngữ khí vẫn mềm nhẹ: “Không phải tay bị
thương sao? Cho ta xem.”
“Không nhọc ngài lo lắng.” Nàng giấu mu bàn tay ra sau người, quật cường
nói, “Đại nhân gọi ta về có chuyện quan trọng gì không? Nếu không có thì
ta đi đây”
Nói xong nàng thật sự giật giật chân, nhưng kỳ thật cũng không phải muốn
đi mà chỉ theo bản năng giả vờ.
Có điều người trước mặt lại thật sự luống cuống. Hắn đi vài bước đến trước
mặt nàng, duỗi tay kéo cổ tay nàng, mạnh mẽ lôi bàn tay nàng giấu sau lưng
ra. Lâu Tự Ngọc liều mạng giãy giụa nhưng vẫn không tránh được hắn. Cái
tay bị bọc như cái bánh chưng lúc này vẫn thấm máu, một mảng máu đỏ lớn
nhuộm lên vải, ngăn cũng không ngăn được.
“Đẹp không?” Nàng híp mắt, “Ngài cảm thấy không đủ thì lại bổ thêm nhát
nữa? Tóm lại ta là yêu quái, không biết khi nào thì sẽ ăn thịt người đâu.”
------oOo------
Chương 85
Nguồn: EbookTruyen.VN
Chương 85: Ngươi trước nay đều không nỡ cắn ta
“Yêu quái sẽ ăn thịt, phải giết ngay mới tốt, làm gì quản nó là do nhà ai
nuôi có phải hay không?”
“……”
“Hứ” một tiếng, Lâu Tự Ngọc quay đầu nhìn về chỗ khác, trên mặt đều là
không thèm để ý: “Đại nhân còn muốn hỏi đến chuyện xảy ra ngày đó thì
lên công đường mà hỏi, ta không có thời gian rỗi ngồi với ngài ở chỗ
này……”
Nàng con chưa nói dứt lời thì trên tay đã ấm áp. Lâu Tự Ngọc lặng người,
ngoái đầu nhìn thì thấy cái tay Tống Lập Ngôn cầm tay nàng đang tỏa ánh
sáng trắng. Ánh sáng kia nhu hòa ấm áp khiến máu của nàng thu lại, từng
chút một chảy lại vào vết thương.
Cổ họng nàng hơi nghẹn ngào, chóp mũi cũng chua xót. Nàng tức giận mà
giãy giụa: “Không nhọc đại nhân lo lắng.”
Tay Tống Lập Ngôn có sức, dù chỉ nắm nhẹ nhưng nàng cũng không dễ
dàng thoát được. Lâu Tự Ngọc có chút bực, lập tức há mồm cắn tay hắn,
“Ngao ô” một miếng, răng nanh cắn lên da thịt hắn. Nàng hung tợn mà
trừng mắt nhìn hắn, nhe răng nanh ra uy hiếp. Nhưng Tống Lập Ngôn
không những không buông tay mà mày cũng không nhăn một chút nào. Hắn
vẫn chuyên tâm tay nàng chữa thương.
Trong phòng an tĩnh, chỉ có ánh sáng nhu hòa và mùi máu yêu tỏa khắp nơi.
Lâu Tự Ngọc cắn cắn hắn rồi thì cảm thấy cực kỳ khổ sở. Dựa vào cái gì
mà hắn oan uổng nàng thế? Dựa vào cái gì mà nói rút kiếm là rút kiếm? Chỉ
cần lúc ấy hắn do dự một chút, tin nàng hơn một chút thì nàng cũng không
đến mức đến trốn cũng không kịp trốn. Hiện tại chữa vết thương cho nàng
thì có ích gì? Nàng đã đau lâu như vậy, canh gà cũng không được uống, thịt
gà cũng không được ăn, ngủ đều mơ ác mộng. Hắn thì tốt rồi, tìm nàng về
lại không chịu hé răng, có quỷ mới biết hắn đang nghĩ cái gì.
Có bọt nước rơi xuống, “Lạch cạch” một tiếng nện trên mu bàn tay

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net