chương 81- 90

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng
Tống
Lập Ngôn khiến động tác của hắn cứng lại, lông mi run rẩy.
Cảm thấy không khí không đúng lắm, Tống Tuân vội vàng nhón chân lui ra
ngoài, thuận tay khép cánh cửa khắc hoa lại.
Trong nháy mắt cánh cửa khép lại, Tống Lập Ngôn duỗi tay đột nhiên ôm
người trước mặt vào ngực. Ngón cái của hắn nhẹ nhàng vuốt ve xung quanh
vết thương của nàng, cằm dựa lên đỉnh đầu của nàng sau đó thở dài cực nhẹ
nói: “Ngươi đừng nhúc nhích.”
Lúc bị một kiếm xuyên qua nàng cũng chỉ cảm thấy đau, nhưng hiện tại
được hắn ôm thì Lâu Tự Ngọc thật sự cảm thấy như trời sụp, tủi thân đến
mức nức nở ra tiếng: “Ta sẽ cắn ngài, mau buông ta ra!”
“Ngươi không cắn người, ngươi trước nay đều không nỡ cắn ta.” Tống Lập
Ngôn khàn khàn nói, lại cúi đầu nhìn nhìn dấu răng trên tay mình khẽ cười
nói, “Cái này không tính.”
“Ngài cũng biết ta không nỡ cắn ngài……” Nàng không chống được nữa,
nước mắt mãnh liệt chảy ra. Nàng ôm lấy vai hắn khóc đến run lên, “Ta
nghe lời như thế, từ khi ta theo ngài về thì đã không giết người nữa. Có đạo sĩ thối khiêu khích nhưng ta đều nhịn, liều mạng để mình bị thương cũng
chưa từng tổn thương ai! Ngài không cho ta ăn canh gà…… Hồ ly nhà
Lãnh tiểu công tử bên cạnh nuôi được cho ăn canh gà ngon nhất, vì sao ngài
không cho ta ăn canh gà? Ta tự mình đi trộm gà ăn…… Ăn trộm gà nên
đánh, nhưng ngài trước giờ chưa từng đánh ta, sao lần này lại rút kiếm? Ta
có làm chuyện gì xấu xa lắm đâu, ngài dựa vào cái gì mà mang nhiều người
như thế tới giết ta chứ?”
Tống Lập Ngôn nghe thấy vậy thì tâm trầm xuống, hầu kết động đậy, nâng
tay lên vụng về xoa lưng cho nàng, lại giúp nàng thuận khí rồi mới nói: “Là
ta sai rồi, nhưng những người đó không phải ta mang đến, là yêu khí của
ngươi không giấu kỹ nên mới thu hút bọn họ.”
“Ngài còn không biết xấu hổ nói thế hả? Ai ném ta đi? Ai rút Giải Trĩ Kiếm
với ta?”
“…… Là ta.” Hắn nhấp môi, “Xin lỗi.”
Chóp mũi chua xót cực kỳ, Lâu Tự Ngọc chôn ở trên vai hắn gào khóc một
trận sau đó đánh đấm hắn. Tống Lập Ngôn bắt lấy cái tay bị thương của
nàng không cho nàng động, còn lại hắn đều ngồi yên chịu trận. Hắn rũ mắt
nhìn nàng khóc đến đỏ mắt thì chỉ cảm thấy ngực đau đớn, vừa chua vừa
trướng, không biết làm sao.
Sao hắn lại chiều một con yêu quái như nàng thế này chứ? Biết rõ trong
lòng nàng có người khác, biết rõ trong miệng nàng đang nói về người khác
nhưng vừa thấy nàng khóc là hắn đã cảm thấy mình nghiệp chướng nặng
nề, giống như toàn bộ Kỳ Đấu Sơn đang đè ép lại đây, nặng đến nỗi hắn thở
không nổi.
Một quyền cuối cùng của nàng bị hắn nắm lấy. Tống Lập Ngôn thu tay lại,
thấp giọng nói: “Lại chảy máu đó.”
Lâu Tự Ngọc khóc đủ rồi, giương đôi mắt sưng vù, hít hít mũi nói: “Chảy
khô rồi thì vừa lúc cho ngài mang đi làm áo choàng.”
Tống Lập Ngôn buồn cười, tháo vải bố trên tay nàng ra lấy thuốc mỡ bôi
lên cho nàng sau đó nói: “Hồ ly còn sống ấm áp hơn.”
Vậy là vì ấm áp nên mới giữ lại mệnh cho nàng sao? Lâu Tự Ngọc nghiến
răng, nhìn chằm chằm cánh tay hắn, cân nhắc có nên cắn thêm miếng nữa
không. Nhưng nàng còn không kịp đưa ra quyết định đã thấy người này ho
khan hai tiếng.
Trong lòng nàng căng thẳng, Lâu Tự Ngọc đột nhiên nhớ tới Tống Tuân nói
người này đang bị bệnh nên nàng vội vàng duỗi tay sờ lên trán hắn.
“Tê ——” nàng trừng mắt thật lớn, vừa tức vừa buồn cười, “Sao nóng như
bếp hầm gà thế này? Ngài mau cho người mang nồi thả lên đầu ngài, bảo
đảm một lát là nấu xong canh gà.”
Tống Lập Ngôn băng bó xong tay cho nàng, lại ho khan hai tiếng mới nói:
“Không nghiêm trọng như vậy.”
“Ta thấy ngài chính là cố ý.” Lâu Tự Ngọc nũng nịu lẩm bẩm, “Ngài biết
oan uổng ta rồi nên cố ý sinh bệnh để ta mềm lòng.”
“Ta sinh bệnh thì ngươi sẽ mềm lòng sao?” Tống Lập Ngôn nhướng mày.
“Sẽ mà.” Nàng trung thực nói, “Nếu không phải Tống Tuân nói ngài sinh
bệnh thì ta mới không theo hắn về đâu.”
Tống Lập Ngôn bừng tỉnh gật đầu, sau đó hắn lập tức nắm tay chống miệng
ho khan vài tiếng.
Lâu Tự Ngọc mở to đôi mắt đỏ bừng tức giận mà trừng hắn.
“Thôi.” Hắn bật cười, ôm nàng đến trên giường, kéo cái thảm nhỏ tới tinh tế
quấn nàng lại nói, “Ở đây không được đi đâu.”
“Ngài lại muốn đi đâu?” Nàng nhíu mày.
“Sinh bệnh thì dù sao cũng phải nấu thuốc ăn chứ?” Tống Lập Ngôn nói,
“Ta đi một chút là sẽ về.”
Lâu Tự Ngọc tức giận gật đầu, nhìn hắn đi ra ngoài mới tham lam ngửi ngửi
hương vị quen thuộc trong cả căn phòng. Cái chăn nhỏ này hắn thường
dùng, có hơi thở trên người hắn nên nàng nhịn không được hóa ra nguyên
hình, lăn lộn rúc vào trong chăn. Móng vuốt của nàng cào tới cào lui, không
đến một lát đã khiến cả cái chăn chỉnh tề rối tung lên. Cái đầu nho nhỏ
trắng muốt của nàng thò ra từ khe hở, thoải mái mà híp mắt lại.
Tham lam ấm áp là thiên tính của hồ ly, mà nàng vẫn luôn cảm thấy chỗ
nào có hắn thì nơi đó ấm áp nhất. Tuy nàng vẫn hơi giận nhưng hắn có thể
phát hiện ra mình oan uổng nàng thì cũng quá tốt. Nàng lại có thể tiếp tục
nằm trong ngực hắn mà ngủ.
Tưởng tượng đến chỗ này, đuôi cáo của nàng lại ngăn không được mà dựng
lên. Đại để là khóc mệt mỏi nên không đến một lát Lâu Tự Ngọc đã ngủ.
Không biết ngủ bao lâu nàng mới giật giật cái mũi, ngửi được một cỗ mùi
hương thật thơm vì thế nàng mở mắt, lỗ tai cũng dựng lên.
Tống Lập Ngôn từ bên ngoài trở về, thả hai cái chén lên trên bàn sau đó
xách nàng ra khỏi đống chăn lộn xộn, cười khẽ nói: “Cũng nghe lời quá,
không chạy loạn.”
“Tất nhiên, ta vẫn luôn rất nghe lời.” Lâu Tự Ngọc hừ nhẹ một tiếng, cái
cằm nhỏ hếch lên, hết sức đắc ý.
Người trước mặt người có chút ghét bỏ biểu tình này của nàng nhưng vẫn
rất nể tình mà tán đồng gật đầu sau đó duỗi tay đưa một cái chén nóng hầm
hập, tỏa mùi thơm ngát đến trước mặt nàng.
------oOo------
Chương 86
Nguồn: EbookTruyen.VN
Chương 86: Si
Lâu Tự Ngọc ngạc nhiên, ngơ ngác mà nhìn nhìn hắn rồi lại cúi đầu xem
bát canh gà hầm củ từ hắn bưng trong tay, cằm đều sắp rơi vào trong chén
hỏi: “Ngài…… Ngài nấu sao?”
Tống Lập Ngôn dời mắt, bình tĩnh nói: “Tiểu hồ ly nhà bên cạnh đều có
canh gà ăn thì ngươi cũng có. Lần sau muốn ăn thì tìm đầu bếp làm cho,
không được trực tiếp ăn gà sống.” Sau đó hắn dừng một chút rồi lại bổ
sung: “Cho dù gặm thì cũng không cần trộm giấu.”
Lâu Tự Ngọc ngây người đón lấy chén canh gà kia sau đó nhìn hắn ngồi
vào một bên của cái bàn, ưu nhã bắt đàu uống chén thuốc thoạt nhìn rất
đắng kia. Chờ hắn uống hết bát thuốc nàng mới đột nhiên phản ứng lại mà
uống một ngụm canh gà.
“Như thế nào?” Hắn không nhìn nàng nhưng lai hỏi một câu này.
Thẳng thắn mà nói thì hắn đã quên cho muối, mỡ gà cũng không vớt nên
hơi ngấy nhưng Lâu Tự Ngọc vẫn lộc cộc lộc cộc uống xong sau đó lớn
tiếng trả lời hắn: “Uống ngon!”
Tống Lập Ngôn gật đầu, rất muốn giữ giá chút nhưng rốt cuộc vẫn nhịn
không được mỉm cười, xem nàng hóa thành nguyên hình nhảy đến. Hắn
duỗi tay đón được nàng, hoàn toàn quên mất mình là người của Thượng
Thanh Tư chứ không phải một tiểu công tử nuôi dưỡng hồ ly.
“Ta không giận ngài.” Nàng ghé đầu vào tay hắn, híp mắt nói, “Nhưng lần
tới ngài phải tin ta.”
Tống Lập Ngôn vuốt lông của nàng rồi hỏi: “Ngươi là yêu quái, sao ta có
thể chắc chắn ngươi sẽ không bị yêu tính che mắt mà đả thương người khác
chứ?”
“Ngài trực tiếp hỏi ta là được.” Lâu Tự Ngọc nói, “Lần trước ta thật sự
không rõ mình đã làm sai cái gì, nếu ta biết ngài hoài nghi ta giết người thì
khẳng định là ta sẽ trực tiếp mở miệng giải thích. Nhưng cho dù ta không
nhớ rõ thì chỉ cần ta còn thích ngài thì nhất định sẽ không giết người.”
Bên ngoài đúng lúc hoàng hôn, nắng xuyên qua khung cửa sổ chiếu lên
người nàng, nhuộm thành màu vàng óng. Hồ yêu cứ thế ghé vào trên đầu
gối hắn, ánh mắt hết sức nghiêm túc nói: “Ta thề.”
Trong nháy mắt đó Tống Lập Ngôn rất muốn cười. Thề là chuyện người
phàm mới làm, yêu quái thì thề làm gì? Vốn bọn chúng là thứ giảo hoạt vô
cùng, còn muốn người ta coi lời nó nói là thật sao? Nhưng khi nhìn vào đôi
mắt đen nhánh của nàng, hắn cảm giác được móng vuốt nhỏ của nàng đang
đè xuống, vì thế hắn không thể phản bác.
Hắn duỗi tay chạm chạm vào đôi tai thính của nàng, nhìn vật nhỏ kia linh
hoạt né tránh, run rẩy hai cái, Tống Lập Ngôn dùng giọng điệu ôn nhu mà
đến bản thân hắn cũng không tin được đáp: “Được.”
Lâu Tự Ngọc bò lên trên vai hắn hôn hắn một cái. Tống Lập Ngôn xách
nàng xuống, nhìn nhìn vải trắng băng bó trên cái móng của nàng không còn
chảy máu nữa mới lại nhét nàng vào ngực mình, xoa xoa đầu.
Mặt trời xuống núi, lúc tia sáng cuối cùng bị Kỳ Đấu Sơn nuốt hết, Bùi
Hiến Phú thoải mái nằm trên ghế trong đình viện. Không có dáng vẻ đoan
chính, hắn chỉ nửa gác chân trên tay vịn rồi lắc qua lắc lại. Cả cái ghế vì
động tác này mà lắc lư theo, vạt áo màu xanh lá nổi lên nếp uốn, vòng đi
vòng lại, cũng không có gì không thú vị.
Diệp Kiến Sơn đứng ở bên cạnh hắn, giọng nói trong trẻo mang theo thở
dài: “Kẻ si sẽ không nói rõ lý lẽ, chẳng phân biệt thị phi. Ta vốn tưởng rằng
hắn có thể tham và giận chứ tuyệt đối không phạm vào si.”
“Tình si cũng là si mà.” Bùi Hiến Phú cười khẽ, cà lơ phất phơ nói, “Hồng
trần tình kiếp vừa đến, cho dù là đại nhân cực kỳ lợi hại của chúng ta thì
cũng khó tránh khỏi bị che tai mắt.”
“Đáng tiếc.” Diệp Kiến Sơn cảm khái.
“Đáng tiếc.” Bùi Hiến Phú cũng lắc đầu.
Hai tiếng tương tự cùng nói ra, lại vang lên cùng một chỗ, giống như Diệp
Kiến Sơn nói, lại như Bùi Hiến Phú nói, âm cuối mang theo cảm xúc tương
đồng, lướt qua nhau.
Trong viện lúc này không có người khác, không có ai cảm thấy kỳ quái với
một màn này. Diệp Kiến Sơn dường như không có việc gì mà trở về phòng
mình, Bùi Hiến Phú lại duỗi tay, đem một sợi hắc khí trôi nổi trong không trung kéo xuống, sung sướng đặt ở chóp mũi nhẹ ngửi sau đó hóa ra pháp
trận đưa nó đến Kỳ Đấu Sơn.
Hắc khí trên Kỳ Đấu Sơn càng lúc càng nặng, nhưng người khác nhìn qua
thì chỉ giống như mây đen kéo đến, trời sắp mưa chứ chẳng ai để ý.
Lâu Tự Ngọc lấy cái cớ dưỡng thương mà ăn vạ để Tống Lập Ngôn chăm
sóc. Nàng cơm tới há mồm, áo tới duỗi tay, nhàn hạ như đại lão gia. Tống
Lập Ngôn cũng không biết vì áy náy muốn bồi thường hay thế nào mà cũng
mặc nàng tác oai tác quái, đến lúc lên công đường cũng nhét nàng vào tay
áo để nàng ghé trên đùi hắn nghe người bên dưới kêu oan rồi ngủ gà ngủ
gật.
Hôm nay nàng đang ngủ đến nỗi cái mũi cũng thở ra bong bóng thì đột
nhiên nghe được một giọng nói quen thuộc vang lên!”
Cái bong bóng kia “Ba” một tiếng vỡ vụng, Lâu Tự Ngọc trợn mắt ngẩng
đầu, vừa định lướt qua bàn xử án đi xem tình huống phía dưới thì đã bị
Tống Lập Ngôn đập một cái lôi về.
“Thành thật chút đi.” Hắn giận dữ.
Lâu Tự Ngọc mếu máo, lấy hồn âm nhỏ giọng nói: “Ta muốn nhìn xem
người bên dưới là ai.”
Tống Lập Ngôn ấn đầu nàng không thả, thần sắc thực phức tạp. Hắn có thể
xác định Lâu Tự Ngọc mất đi một đoạn ký ức, nếu không làm gì có chuyện
đến Lý Tiểu Nhị nàng cũng không nhận ra. Nhưng hiện tại hắn cũng không
dám để nàng nhớ lại cái gì, nếu không vạn nhất tiểu tổ tông này đương
trường nhảy ra thì sẽ không thể nào thu thập được.
“Ngươi có cái gì mà oan uổng? Lúc phát hiện thi thể Trần phụ thì chỉ có
ngươi ở bên cạnh, không phải ngươi giết người thì là ai?”
“Tiểu nhân thật sự chỉ tiện đường đi ngang qua miếu thổ địa, ai biết bên
trong sẽ có thi thể chứ? Lúc ấy tiểu nhân bị dọa choáng váng, không thể đi
nổi. Chỉ có thế thì sao mà thành hung thủ được?” Lý Tiểu Nhị bị thương
trên mặt, vô cùng chua xót mà đập đầu với người bên trên, “Mong đại nhân
minh giám.”
Tống Lập Ngôn nhìn về phía bên cạnh, Tề Mân xốc tấm vải bố trên cái
cáng, đơn giản nhìn qua vết thương rồi mới chắp tay nói: “Đại nhân, người
bị hại là phụ nhân tuổi tầm hai mươi, đang có thai. Nguyên nhân chết là bị
vũ khí sắc nhọn cắt đứt cổ, bụng bị đào lên, thai nhi không thấy đâu.”
Lại là thai phụ? Tống Lập Ngôn nhíu mày liếc hắn một cái, Tề Mân rất
nhanh đã hiểu ý hắn nên khẽ lắc đầu. Lần này không phải do yêu quái làm.
Trên người nạn nhân không có yêu khí, cũng không có móng chân thú. Vũ khí sắc bén là một loại như đao kiếm, quả thật là do người làm. Nhưng liên
tiếp chết hai thai phụ, còn đều là bị đào bụng nên nếu nói không trùng hợp
thì quả là có chút gượng ép.
“Trước tiên cứ bắt nhốt nghi phạm, chờ kiểm tra kỹ thi thể rồi sẽ lại bàn
tiếp.” Tống Lập Ngôn xua tay.
Lý Tiểu Nhị bị kéo đi thì kinh hoảng mà kêu: “Đại nhân, tiểu nhân thật sự
không phải hung thủ, dù ngài không tin tiểu nhân thì cũng nên tin chưởng
quầy của chúng ta chứ!”
Ánh mắt bốn phía đều đổ dồn về phía hắn. Hai sia nha nhanh chóng mang
hắn rời khỏi công đường. Tống Lập Ngôn theo bản năng đè đè tiểu hồ ly
trong ngực, lại phát hiện nàng không có phản ứng gì mới nhẹ nhàng thở ra,
xụ mặt lui xuống.
“Đại nhân.” Mới vừa đi đến hậu đình Hoắc Lương đã đuổi theo, mặt đầy
khó xử nói, “Nguyên cáo vừa rồi muốn cầu kiến đại nhân.”
“Không phải đã cho lui rồi còn gặp làm gì?” Tống Lập Ngôn lắc đầu,
“Không gặp, tránh phiền toái.”
“Nhưng đại nhân, hình như hắn bị một câu vừa rồi của Lý Tiểu Nhị dọa sợ.
“Hoắc Lương cười khổ, “Bên ngoài sớm có lời đồn đãi nói đại nhân cùng
Lâu chưởng quầy có tư tình. Một câu này của Lý Tiểu Nhị có lẽ khiến hắn
sợ đại nhân thiên vị nên vội vàng muốn đến cầu sự công bằng.”
------oOo------
Chương 87
Nguồn: EbookTruyen.VN
Chương 87: Bạch Tiên
Tống Lập Ngôn đen mặt nói: “Bản quan ở trong mắt bọn họ lại là kẻ thiên
vị bất công thế sao?”
Hoắc Lương vò đầu, cảm thấy cái này kỳ thật cũng không trách người ta
được. Dù sao Tống đại nhân chẳng thân cận với ai hết nhưng lại cố tình lui
tới thường xuyên với vị Lâu chưởng quầy kia. Trên phố có suy đoán này
cũng là bình thường hơn nữa lần này kẻ bị nghi là người của khách điếm
Chưởng Đăng, nguyên cáo có băn khoăn cũng là không thể tránh được.
“Không cần gặp, ngươi nói với hắn trên công đường chỉ nói chứng cứ
không nói nhân tình.” Tống Lập Ngôn phất tay áo đi luôn, “Đừng nói là
người của Lâu chưởng quầy, cho dù là Lâu chưởng quầy thì một khi phạm
pháp ta cũng đối xử như nhau.”
Hoắc Lương chắp tay đáp vâng sau đó nhìn theo hắn rời đi lại nhịn không
được thở dài. Đến giờ còn chưa biết Lâu chưởng quầy ở đâu. Hắn đã tìm
khắp nơi nhưng vẫn không thấy tung tích người đâu cả. Gần đây trong
huyện lại có nhiều án mạng, không biết nàng như thế nào rồi.
Tiểu hồ ly trong tay áo giật giật, hai cái tai nhọn và nửa cái đầu ló ra. Tống
Lập Ngôn đã nhận ra vì thế trở tay đóng hai cánh cửa lại, tùy ý để nàng
nhảy lên giường nệm.
“Lâu chưởng quầy là ai? Ta sao?” Lâu Tự Ngọc buồn bực mà dùng cái chân
sau gãi gãi bụng, “Lúc trước cũng có người gọi ta như thế nhưng khi nào thì
ta thành chưởng quầy vậy?”
Tống Lập Ngôn ngoắc tay với nàng, tiểu gia hỏa này phản ứng cực nhanh,
lập tức nhảy đến trong ngực hắn nằm bò, chờ đợi hắn giải thích nghi hoặc.
“Ngươi nhớ được cái gì?” Hắn hỏi, “Về bản thân hoặc về ta.”
Lâu Tự Ngọc rất kỳ quái: “Ngài là đệ tử Thượng Thanh Tư, ta là hồ ly yêu
được ngài nhặt về, cái này có cái gì mà không nhớ rõ? Trước đó vài ngày ta
lên núi tìm thảo dược cho ngài nên hình như bị té ngã một cái, tỉnh lại đã
thấy mình ở trong khách điếm. Nhưng mà…… Không phải ngài đến kinh
đô làm quan sao? Thế nào lại thành Huyện Lệnh?”
Tống Lập Ngôn bẻ mặt nàng qua cẩn thận nhìn, nhưng lại không thấy dị
thường gì, chỉ đành nói: “Ngươi mất hồn phách nên quên rất nhiều việc.
Trước kia ngươi mở một gian khách điếm mang tên Chưởng Đăng, ta……
Ta cũng thành Huyện Lệnh chỗ này.”
“Sao ta lại mất hồn phách?” Lâu Tự Ngọc lắc đầu, “Không có mà.”
Bộ dạng của nàng hiện tại thế này thì lời nói ra sao đáng tin chứ? Tống Lập
Ngôn do dự một lát rồi vẫn quyết định mang nàng đi tìm Bùi Hiến Phú.
Cũng không biết vì sao cho dù không nhớ rõ rất nhiều việc nhưung trong
nháy mắt Lâu Tự Ngọc bước vào phòng Bùi Hiến Phú lông cả người nàng
vẫn dựng hết cả lên. Nàng gần như theo bản năng vừa nhìn thấy Bùi Hiến
Phú đã muốn xông lên cào cho hắn một cái.
Nhưng móng hồ ly còn chưa đụng tới hắn thì Lâu Tự Ngọc đã bị Tống Lập
Ngôn xách cổ lên.
“Lâu chưởng quầy thật có tinh thần.” Bùi Hiến Phú không chút hoang mang
mà nhìn chằm chằm nàng cười nói, “Cũng khó có được.”
Lâu Tự Ngọc nhe răng với hắn, Tống Lập Ngôn lại ôm nàng vào ngực vuốt
lông, sau đó hỏi: “Nàng mất hồn thì phải làm sao mới tìm được về?”
“Bộ dạng hiện tại của nàng ta không tốt sao? Sao đại nhân lại muốn tìm hồn
cho nàng ta?” Bùi Hiến Phú rót ly trà cho hắn, “Hiện tại nàng ta toàn tâm
toàn ý yêu đại nhân ngài, nếu hồn về thì người nàng ta nên nhớ chẳng phải
đại nhân nữa.”
“……” Tống Lập Ngôn rũ mắt, ánh mắt đen tối không rõ.
Lâu Tự Ngọc không hiểu hắn có ý gì nhưng vẫn giãy dụa muốn cào hắn:
“Ngươi nói bậy gì đó? Ai không phải người kia? Ta thấy ngươi cả người
yêu khí, hẳn không phải thứ tốt gì.”
“Oan uổng quá chưởng quầy, tại hạ vì chưởng quầy mà không ít lần nhọc
lòng, sao vẫn không được chút thông cảm nào thế?” Bùi Hiến Phú thổn
thức, “Ngưoi tự vào Kỳ Đấu Sơn khiến hồn bị mất mới rơi vào tình trạng
này. Cái này chẳng liên quan gì đến ta.”
“Ngươi nói bừa, hồn phách của ta hoàn hảo, lấy đâu ra chuyện mất hồn?”
“Nếu thật sự hoàn hảo thì sao ngươi lại chỉ nhớ mỗi đại nhân?” Bùi Hiến
Phú liếc nàng thật sâu một cái, “Một ngàn năm rèn luyện trên nhân gian đổi
lấy một người thành thục khéo đưa đẩy nay chẳng thấy đâu. Chưởng quầy
lại quay về bộ dáng kiêu căng trước kia, đối với người vô tội thì đòi đánh
loạn lên, không sợ chọc phiền toái cho đại nhân à?”
“Ngươi……” Lâu Tự Ngọc nghẹn lời.
Tống Lập Ngôn vuốt cái đuôi dựng ngược của nàng xuống, tâm bình khí
hòa hỏi: “Nếu không tìm được về thì có tổn hại gì cho nàng không?”
“Đại nhân yên tâm, chưởng quầy sinh long hoạt hổ, có thể có tổn hại gì
chứ?” Bùi Hiến Phú nhàn nhã uống trà, “Đây là ngày tháng thần tiên tốt
nhất, ngài cứ quý trọng đi. Một khi thật sự tìm về thì sợ là sẽ không còn tiêu
dao như thế này nữa đâu.”
Tống Lập Ngôn trầm mặc, thật lâu sau mới đứng dậy ôm vật nhỏ không
ngừng giãy dụa trong ngực đi ra ngoài. Thiếu hồn phách thì phải tìm về,
đây là lẽ thường. Nhưng nghe Bùi Hiến Phú nói chuyện cả buổi hắn lại tâm
sinh dao động. Thị phi chẳng phân biệt, nặng nhẹ không tách riêng, nỗi lòng
này quả thật nguy hiểm nhưng hắn không biết giải thế nào.
“Ngài đừng để trong lòng.” Lâu Tự Ngọc tức giận nói, “Hồn phách của ta
có đầy đủ hay không chẳng nhẽ ta lại không biết sao? Ngài nghe kẻ kia nói
bừa làm gì?”
Tống Lập Ngôn lắc đầu, Bùi Hiến Phú tốt xấu gì còn có thể nói ra nguyên
nhân này, mà bộ dáng nàng hiện tại không khác gì một đứa nhỏ đang cáu kỉnh, hắn làm sao dám tin.
“Đại nhân.” Tống Tuân tìm hắn khắp nơi, thình lình lại thấy bóng hắn vì thế
vội vàng chạy tới nói, “Bên ngoài có người cầu kiến.”
“Lại là nguyên cáo của vụ án sao?”
“Không phải, Tần chưởng quầy của cửa hàng đồ trang trí, nói có tin tức liên
quan tới Lâu chưởng quầy nên muốn nói chuyện với đại nhân.”
Tần chưởng quầy? Tống Lập Ngôn nghi hoặc mà dừng bước chân, hồ ly
trong ngực hắn lại ló đầu ra, giãy dụa hai cái rồi nói: “Cái này ta nhớ rõ, có
phải nam nhân hay mặc áo ngắn có hình đồng tiền không? Lần trước ta bị
thương chạy đi là ông ta chứa chấp ta đó.”
Tống Lập Ngôn nhíu mày: “Hắn thấy nguyên hình của ngươi sao?”
“Không có, ta hóa hình người mà.”
Trong lòng khẽ buông lỏng, Tống Lập Ngôn xua tay nói: “Bảo ông ta chờ ta
ở đại sảnh.”
“Vâng.”
“Ông ta có thể có tin tức gì về ta chứ?” Lâu Tự Ngọc bò lên vai hắn ngoan
ngoãn cuộn lại thành một cục rồi nói “Ta cũng chỉ đánh đổ một chén canh
gà của ông ta thôi mà.”
Tống Lập Ngôn tức giận nói: “Sao ngươi đi đâu cũng phải uống canh

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net