chương 81- 90

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng
gì.
Hắn lập tức xoay người đi ra ngoài, bước ra ngạch cửa thì đã thấy sai nha
đồng thời tuốt kiếm, đối mặt với một người. Trên người của kẻ nọ là một
mảnh áo quần đầy vết máu, áo ngắn dơ bẩn đến độ không nhìn rõ họa tiết
đồng tiền nữa. Ông ta lảo đảo xoay người, ngước đôi mắt đỏ ngầu lên.
Tần Tiểu Đao.
Tống Lập Ngôn lật tay lấy ra ba lá bùa, đề phòng mà nhìn ông ta nhưng
thân thể Tần Tiểu Đao không ngừng lung lay, chỉ đi được hai bước đến chỗ
hắn là đã nửa quỳ xuống. Ông ta vừa quỳ xuống thì đã lộ ra người chống đỡ
phía sau. Người kia mỉm cười, phong độ nhẹ nhàng.
“Bùi tiền bối?” Tống Lập Ngôn giật mình gọi.
Bùi Hiến Phú chậm rãi đi tới gần Tần Tiểu Đao, khẽ cười nói: “Không thể
tưởng được chỉ lên phố mua chút dược liệu cũng có thể gặp người của Bạch
Tiên gia. Ta vừa vặn thấy xe ngựa của đại nhân nên mới đưa tới cho ngài xử
lý.”
Lâu Tự Ngọc đã từng nói Bạch Tiên gia am hiểu thuật độn thổ, khó có thể
bắt giữ. Nhưng Tần Tiểu Đao trước mặt thoạt nhìn lại không còn sức mà độn thổ nữa. Bên miệng ông ta tràn ra từng ngụm máu, hai mắt có chút tan
rã. Tu vi của ông ta không thấp, lại có pháp thuật phòng thân thế mà vẫn bị
Bùi Hiến Phú đả thương thành như vậy sao?
“Đại nhân.” Trên mặt Tần Tiểu Đao không còn nụ cười giả lả của thương
nhân nữa. Ông ta gian nan nhếch nhếch khóe miệng nói, “Cứu cứu Lâu
chưởng quầy, Kỳ Đấu Sơn…… Kỳ Đấu Sơn sắp xảy ra chuyện lớn……”
Lời còn chưa dứt thì phía sau đã có hắc khí mãnh liệt đánh úp lại mang theo
một cơn gió sắc bén mạnh mẽ chặt đứt lời ông ta. Tần Tiểu Đao nhắm mắt,
cảm thấy mình hẳn là phải chết không nghi ngờ nhưng đúng lúc này đằng
trước lại đột nhiên lóe lên một mảnh kim quang, rồi một tiếng ‘Ầm’ thật lớn
nổ ra.
Hoắc Lương bị gió thổi phải nâng tay áo lên che mặt, mắt nhoáng thấy cái
gì đó như một cái đuôi to trắng như tuyết. Cái đuôi đó to đến che trời lấp
đất, mềm mại lại có khí thế. Chờ cuồng phong qua đi, hắn cuống quít buông
tay áo nhìn.
Trên đường phố sạch sẽ, ngoài Lâu chưởng quầy không biết khi nào đã
đứng ở trước người Tần Tiểu Đao thì không có chút biến hóa nào khác.
Là hắn hoa mắt sao? Hoắc Lương buồn bực mà xoa xoa mắt.
“Hoắc bộ đầu.” Giọng Tống Lập Ngôn vang lên ngay bên cạnh, “Ngươi dẫn
người xem xét quanhc chỗ này, gặp được bá tánh bị chấn kinh thì trấn an
bọn họ.”
“Vâng.” Tuy rất tò mò không biết tiếng động vừa rồi vang lên từ đâu nhưng
vẻ mặt Tống đại nhân vững vàng, chắc là sẽ không có việc gì. Hắn cũng
không dám hỏi nhiều, chỉ để đám sai nha thu kiếm xếp hàng rời đi.
Nhưng lúc đám sai nha đi tới cuối phố, Hoắc Lương vẫn nhịn không được
quay đầu lại nhìn thoáng qua. Mấy người vừa rồi còn đứng trước cửa hàng
đồ trang trí giờ đã biến mất, trước cửa chỉ là một mảnh trống rỗng. Mọi thứ
giống như bị một tấm màn ngăn lại, không thấy gì cả. Người đi đường
ngang qua đó cũng thong dong không có gì chú ý.
Hắn buồn bực mà gãi gãi đầu sau đó xoay người đuổi kịp đội ngũ đằng
trước.
Vô hướng kết giới đã sinh ra, bốn phía không còn bá tánh phải cố kỵ nữa
nên Lâu Ngọc cũng không che giấu mà vỗ tay ném ra ba đạo kim quang
đánh lùi Bùi Hiến Phú. Một đạo kim quang cuối cùng đánh lên vai trái của
hắn, trên mặt nàng là vẻ hung ác.
“Dừng tay.” Tống Lập Ngôn thấp giọng mắng.
“Hắn động tay trước!” Lâu Tự Ngọc quay đầu, mặt đầy sát khí tức khắc
biến thành tủi thân đáng thương cực kỳ nói, “Hơn nữa, hắn không phải
người.”
Bùi Hiến Phú ăn đau che vai lại, Tề Mân vội vàng đi lên cầm máu cho hắn,
vừa thấy vết thương thì nhíu mày nói: “Xuống tay cũng thật tàn nhẫn.”
“Phi, ta mà muốn tàn nhẫn thì nên đánh thẳng vào ngực hắn kìa.”
“Ngươi câm miệng cho ta.” Tống Lập Ngôn nhíu mày.
Gục lỗ tai xuống, đuôi lại dựng lên, Lâu Tự Ngọc rầm rì mà nâng Tần Tiểu
Đao dậy, sau đó lùi về bên người hắn nói: “Ta tò mò chuyện Bạch Tiên gia,
ta phải hỏi cho rõ ràng nhưng người nọ lại muốn giết người diệt khẩu, đồ
rắp tâm bất lương.”
Bùi Hiến Phú vừa đau đến hút khí vừa cười khổ nói: “Oan uổng quá,
Thượng Thanh Tư chúng ta gặp yêu là giết, sao lại gọi là rắp tâm bất
lương? Trong mắt Tống đại nhân chính là không chấp nhận được yêu quái
nhất, cho dù ta không ra tay thì ngài ấy cũng sẽ thu phục Bạch Tiên này
không phải sao?”
Lâu Tự Ngọc nghẹn lời, thoáng nhìn sắc mặt Tống Lập Ngôn thấy không
đúng thì lập tức mượn ba phần yêu lực cấp Tần Tiểu Đao, trợ giúp công ta
bỏ trốn.
Yêu quang chợt lóe, Tần Tiểu Đao biến mất không thấy.
“Ngươi……” Tề Mân tức giận đến trợn mắt nhìn nàng, lại nhìn về phía
Tống Lập Ngôn, “Đại nhân, cái này ngài cũng dung thứ sao?”
Tống Lập Ngôn lúc này mới ngẩn ra ném một đoàn bạch quang đến chỗ
Tần Tiểu Đao vừa bỏ chạy, khí thế thì đủ nhưng nhìn thế nào cũng giống
như chột dạ muốn đền bù. Tề Mân tức giận đến lắc đầu, Bùi Hiến Phú lại
vừa ho ra máu vừa nhìn hắc khí càng lúc càng nồng đậm mà bay ra từ giữa
trán hắn.
Thị phi chẳng phân biệt, si tâm mọc lan tràn. Sự tình đến nước này cũng tốt,
giúp hắn đỡ được bao nhiêu sức lực. Nếu không phải vết thương trên vai
quá đau thì Bùi Hiến Phú còn muốn vỗ tay ăn mừng.
Tống Lập Ngôn hết sức mâu thuẫn mà thu tay, trừng mắt nhìn Lâu Tự
Ngọc.
“Ông ta đột nhiên chạy, có liên quan gì tới ta chứ?” Lâu Tự Ngọc giấu tay
sau người, run run đôi tai hồ ly, vô tội nói, “Cùng lắm thì ta thay ngài bắt
ông ta về là được.”
“Ngươi bắt về được sao?”
“Tất nhiên, ta sẽ tìm được ông ta.” Nàng cười với hắn sau đso quay đầu
chạy. Tống Lập Ngôn đứng tại chỗ không nhúc nhích, ngầm đồng ý hành vi
của nàng. Tề Mân nhìn đến khiếp sợ không thôi. Hắn bỏ lại Bùi Hiến Phú
mà chạy tới trước mặt Tống Lập Ngôn bắt lấy vạt áo hắn nói: “Ngài còn
nhớ rõ mình tới đây làm gì không?”
“Nhớ rõ.” Tống Lập Ngôn dời mắt, “Bạch Tiên họa loạn nhân gian có liên
hệ với việc tiểu Yêu Vương ra đời, thế nên ta muốn điều tra.”
“Ngài muốn tra xét Bạch Tiên hay dung túng Lâu Tự Ngọc?” Tề Mân tức
giận đến mức gân xanh trên thái dương cũng nổi lên. Hắn tức giận mắng,
“Nàng ta là yêu quái, yêu quái đó! Ngài không thể để một yêu quái đi bắt
một yêu quái khác được, ngài có điên không?”
“……” Cũng không biết vì cái gì mà Tống Lập Ngôn cảm thấy Lâu Tự
Ngọc sẽ không lừa hắn. Nàng nói sẽ bắt về thì nhất định sẽ bắt về. Mà
nàng…… Nàng ở trong mắt hắn sợ là đã không phải yêu quái nữa rồi.
Không phải hắn muốn phá lệ chịu đựng yêu quái, hắn chỉ tín nhiệm nàng,
mà nàng vừa lúc là yêu quái thôi. Cho dù yêu quái toàn là nghiệp chướng,
trong một vạn con chỉ có 1 con tốt thì hắn cũng cảm thấy nàng chính là một
con đó.
Tống Lập Ngôn giật mình khi bản thân có ý nghĩ này, hắn duỗi tay phải
xem mạch tay trái cho mình, tâm tình phức tạp phát hiện mình không trúng
tà mà là hắn thật sự nghĩ như thế.
“Hạ quan sẽ viết thư về kinh đô.” Tề Mân thất vọng nói, “Lần này hạ quan
cũng không thể giấu diếm cho ngài nữa.”
Tống Lập Ngôn gật đầu tỏ vẻ đã hiểu. Hắn thu lại vô hướng kết giới,
nghiêng người nói: “Trước mang Bùi tiền bối về đi.”
Tề Mân đỡ Bùi Hiến Phú lên xe ngựa đi mất. Tống Lập Ngôn đứng tại chỗ
không nhúc nhích, tinh thần hơi hơi mơ hồ, thoạt nhìn có hai phần mê mang
thất thố.
Gió thu hiu quạnh thổi tay áo hắn hơi tung bay. Người qua đường không
nhìn thấy khí cả người hắn tán loạn mà chỉ nghĩ đây là công tử nhà ai buồn
phiền đầy bụng khó giải thôi.
Lúc này cửa phía sau lại đột nhiên “Kẽo kẹt” một tiếng mở ra. Tống Lập
Ngôn hoàn hồn, đề phòng mà nhìn quanh say đó quay người trở về cửa
hàng đồ trang trí, nhẹ nhàng khép cửa lại.
Lâu Tự Ngọc dựng cái đuôi to nhảy nhót ở trước mặt hắn lắc đi lắc lại. Hắn
duỗi tay đẩy ra thì đón nhận khuôn mặt tranh công mười phần của nàng:
“Ngài xem, tin ta luôn không sai phải không?”
Chương 90: Chân tướng
Nàng duỗi tay ra sau một lóng tay, Tống Lập Ngôn nhìn theo thì thấy Tần
Tiểu Đao hơi thở thoi thóp. Ông ta nằm nghiêng trên giường, chỉ có con
mắt còn chuyển động nhìn hắn, miệng há ra thở dốc nhưng lại không có
tiếng nào.
“Đại nhân đừng động thủ, ông ta có chuyện muốn nói.” Lâu Tự Ngọc túm
tay áo hắn nói, “Họ Bùi kia xuống tay quá tàn nhẫn, còn dám đánh lén, Tần
chưởng quầy lúc này chỉ còn nửa cái mạng.”
Tống Lập Ngôn mắt lé nói: “Ta đã để ngươi dẫn ông ta đi rồi lại còn mất
công giết ông ta chắc?”
Lâu Tự Ngọc cười hắc hắc, buông tay ra rồi cùng hắn đi tới bên người Tần
Tiểu Đao. Tay nàng vừa lật đã cho ông ta mượn vài phần yêu khí. Nhưng
yêu khí của nàng rốt cuộc quá mạnh mẽ khiến Tần Tiểu Đao ho khan mãi
một lúc sau sắc mặt mới tốt hơn một chút. Ông ta khàn khàn giọng hô: “Đủ
rồi, đủ rồi……”
“Ta còn có rất nhiều lời muốn hỏi ông nên ông đừng có khách khí.” Lâu Tự
Ngọc híp mắt cười, “Chờ ta hỏi xong ông chết cũng không sao.”
Tần Tiểu Đao thổn thức: “Thật đúng Lâu chưởng quầy ngàn năm trước,
máu lạnh vô tình, không hề có chút tính cách khiến người ta yêu quý của
Lâu chưởng quầy sau này.”
“Ngươi nói cái gì?” Lâu Tự Ngọc giương móng dọa, “Cái gì ngàn năm
trước?”
Tần Tiểu Đao ho ra hai búng máu, nhổ ra rồi cố sức nói: “Ngài bị nghiệt
kính oán khí ăn mòn, ký ức dừng lại ở một ngàn năm trước, cần có máu của
Tống đại nhân mới giải được. Chỉ có như thế ngài mới hiểu rõ đã xảy ra
chuyện gì…… Tết Trùng Dương buông xuống, Bạch Tiên gia đã thu được
bốn minh anh tứ trụ thuần âm, chỉ chờ nghiệt kính oán khí cũng đủ thì sẽ
cho tiểu Yêu Vương lại giáng lâm.”
Nghe được những lời này Lâu Tự Ngọc như lọt vào trong sương mù, nàng
nhìn cái trường mệnh khóa kia hỏi: “Tiểu Yêu Vương không phải vốn được
sinh ra rồi sao? Ta còn chuẩn bị quà rồi đây này.”
“Đó là hơn một ngàn năm trước.” Tần Tiểu Đao run rẩy vươn tay chạm vào
trường mệnh khóa kia, trong mắt dần dần trào ra nước mắt, “Đã hơn một
ngàn năm, Bạch Tiên Yêu Hậu lâm bồn lại gặp phải đại yêu Ung Cùng tấn
công tận sào huyệt, trong lúc chạy trốn…… gặp phải bất trắc nên liều một
thân tu vi đem tiểu Yêu Vương trong bụng phong ấn lại.”
Lâu Tự Ngọc cả kinh thiếu chút nữa ném trường mệnh khóa đi, cả mặt mày
đều là không tin tưởng: “Yêu Hậu đã chết, tiểu Yêu Vương không thể xuất
thế sao? Vậy Yêu Vương Phù Sơn đâu, chẳng lẽ hắn cứ thế trơ mắt nhìn?”
Tần Tiểu Đao nhắm mắt, miệng giống như cá mắc cạn mà gian nan đóng
mở: “Bạch Tiên chi vương Phù Sơn bị Thượng Thanh Tư vây khốn, chết
trận trước vạn người.”
“……”
Lâu Tự Ngọc trợn tròn mắt, cảm thấy lời ông ta nói quá mức hoang đường
nhưng bộ dáng kia không giống nói dối. Nàng hoảng hốt mà quay đầu nhìn
về phía Tống Lập Ngôn, túm ống tay áo hắn kéo kéo.
Tống Lập Ngôn thở dài: “Đoạn chuyện xưa này Thượng Thanh Tư có ghi
lại, nhưng cách nói có chút khác. Bạch Tiên Yêu Vương Phù Sơn mấy trăm
năm trước chết trận, trước khi chết mang theo vô số người của Thượng
Thanh Tư chôn cùng, nghiệp chướng nặng nề nên hồn phi phách tán, không
được siêu sinh.”
“Siêu hay không siêu sinh là cách nói của phàm nhân các người, Yêu giới
không thịnh hành cái này.” Tần Tiểu Đao cười nhạo, quai hàm chôn trong
giường nệm nên lúc nói chuyện mang theo chút mơ hồ và khinh miệt, “Ở
trong mắt phàm nhân các người giết người quá nhiều là tội nghiệt, nhưng
trong mắt yêu quái người chẳng qua chỉ là gia vị tu luyện, giết cũng được
không giết cũng được. Mọi thứ chúng ta đều thuận thế mà làm, giống như
các ngươi ăn thịt gà, vịt, cá vậy.”
Tống Lập Ngôn trầm mặt. Lâu Tự Ngọc vội vàng đứng dậy che ở trước mặt
hắn, dùng sức vung móng vuốt mà ngắt lời: “Cái này không quan trọng,
không đáng cho đại nhân tức giận.”
Nói xong nàng lại quay đầu hung ác mắng: “Ngươi còn biết cái gì nữa thì
mau nói hết ra.”
Tần Tiểu Đao liếc nhìn nàng một cái thật sâu, ngón tay dính máu chỉ vào
Tống Lập Ngôn: “Hắn là kiếp số của ngươi, một ngàn năm trước đã thế mà một ngàn năm sau cũng thế. Hai người ở bên nhau thì luôn có một người
phải vì tinh phong huyết vũ trăm ngàn năm qua mà trả giá bằng tính mạng.”
Lâu Tự Ngọc trầm mặt, vén tay áo tức giận nói: “Bây giờ ta sẽ khiến cho
ngươi vì lời nói bậy của chính mình mà trả đại giới!”
Tống Lập Ngôn đau đầu mà ôm nàng về trong ngực nói: “Vừa rồi là ai còn
khuyên ta?”
“Đại nhân không làm sai, hiện tại động thủ vẫn kịp.” Nàng nghiến răng.
Xem bộ dáng này của nàng khiến Tống Lập Ngôn lại bình tĩnh, đè đôi tay
đang múa loạn lên của nàng về sau đó tiếp tục hỏi người kia: “Theo lời của
ngươi thì hiện giờ thai phụ chết trong huyện đều liên quan tới Bạch Tiên
gia, nhưng vụ án mà Lý Tiểu Nhị bị liên lụy kia lại do phàm nhân gây ra.”
“Ban đầu đại nhân cũng coi ta là phàm nhân đấy thôi?” Tần Tiểu Đao cười
khẽ. Yêu quái sẽ không phải luôn dùng nguyên hình để sống qua ngày, một
huyện Phù Ngọc lớn như thế có thể có một Tần Tiểu Đao thì cũng có thể có
vô số Bạch Tiên khác. Có con sẽ dùng nguyên hình để giết người, có con
cũng có thể dùng thủ đoạn của con người để đánh lạc hướng.
Tống Lập Ngôn bừng tỉnh sau đó lấy ra một lá bùa, hóa ra Phù Đồ Vây thu
ông ta lại.
“Ngài còn muốn giữ ông ta sao?” Lâu Tự Ngọc rất ngoài ý muốn.
Tống Lập Ngôn khí định thần nhàn nói: “Không phải ngươi đã không tìm
thấy hang ổ Bạch Tiên sao? Ông ta khẳng định sẽ tìm được.”
Cũng đúng ha? Lâu Tự Ngọc gật đầu, còn không kịp nói nhiều thì giữa mày
đã bị điểm, biến về nguyên hình. Hắn cất nàng và Phù Đồ Vây vào tay áo,
vội vàng trở về huyện nha để Tống Tuân tra tìm thai phụ trong huyện Phù
Ngọc.
Tứ trụ thuần âm chính là chỉ người có ngày, tháng năm sinh toàn là âm.
Nhưng thai nhi còn chưa sinh ra mà muốn tính chuẩn tứ trụ thuần âm thì
đúng là khó. Tống Lập Ngôn cũng không trông cậy vào Tống Tuân có thể
lập tức lấy ra kết quả, biện pháp tốt nhất vẫn là vây Nguỵ cứu Triệu.
Trở về phòng thay đổi một thân xiêm y, mang đủ bùa chú và pháp khí rồi
Tống Lập Ngôn mới xách Lâu Tự Ngọc lên, trong mắt hiện lên chút chần
chờ. Lâu Tự Ngọc biết hắn muốn làm gì, trong lòng lại có chút mất mát
không thể nói nên lời. Mất mát này không thể hiểu được, rốt cuộc nếu nàng
thật sự quên mất cái gì vậy để nàng tỉnh lại là đúng nhưng……
Nàng gục lỗ tai, nhỏ giọng hỏi: “Nếu ta nhớ ra hết thì đại nhân còn mang
theo ta bên người như thế này không?”
Tống Lập Ngôn lắc đầu, nhớ tới Lâu chưởng quầy cả người đề phòng kia
thì hắn nửa rũ mắt nói: “Có lẽ là không thể.”
Lâu Tự Ngọc méo miệng tủi thân lấy móng vuốt cào cào cổ tay hắn nói:
“Vậy như thế này đi, thế này tốt mà.”
“Tần chưởng quầy nói nếu ngươi không nhớ lại sẽ xảy ra việc lớn.” Tống
Lập Ngôn rút Giải Trĩ Kiếm, ngón trỏ để ở mũi kiếm.
“Ngao ngao ngao, ta không cần!” Lâu Tự Ngọc đột nhiên giãy giụa, móng
vuốt cào qua tay hắn, “Ai biết ông ta nói có thật hay không? Ông ta là yêu
quái đó, vạn nhất có âm mưu quỷ kế gì……” Lời này nói đến đây thì chính
nàng cũng không tự tin, đôi mắt to bịt kín một tầng hơi nước, đáng thương
mà nhìn hắn.
Tống Lập Ngôn xụ mặt, nỗ lực để bản thân thoạt nhìn cương trực công
chính một chút nhưng tiểu gia hỏa trước mặt này lại khóc, nước mắt rơi
xuống thậm chí nàng thấy bộ dạng hồ ly khóc không đã nghiên nên hóa ra
hình người hai mắt đẫm lệ mông lung và ghé vào ngực hắn: “Ta đi với ngài
tới hang ổ của Bạch Tiên, chúng ta nhìn xem tình huống thế nào rồi lại nói
nhé?”
Trong lòng hắn dao động, nhưng chỉ một chut sau hắn nhìn thấy khí đen
trong mắt nàng thì lại thở dài một tiếng, đột nhiên nắm lấy cằm nàng há
mồm ngậm lấy môi nàng. Hơi thở quen thuộc, cảm giác mềm ấm triền
miên, bàn tay hắn đặt sau tai nàng còn nhẹ run rẩy.
Lâu Tự Ngọc trợn tròn mắt, thậm chí nhất thời quên mất bản thân hiện tại
đang ở đâu. Trong đầu nàng trống rỗng, choáng váng mà thò tay cuốn lấy
cổ hắn. Tống Lập Ngôn không mâu thuẫn, còn rất chăm sóc mà hơi cúi
người xuống.
Đây là mộng đúng không? Nàng ngây ngô suy nghĩ, cho dù là mộng nàng
cũng không dám mơ hắn lại ôn nhu thế này. Cuốn sách trên kệ sách của hắn
viết thế nào nhỉ?
Cảm quân không thẹn thùng, xoay người liền lang ôm.
Ngoài cửa sổ có gió thổi tới không hề hiu quạnh mà thậm chí còn mang
theo ấm áp ngày xuân khiến mặt nàng ửng đỏ. Màn lụa nhẹ bay, đàn hương
tứ tán, trong phòng một mảnh kiều diễm lưu luyến.
Nhưng lúc nàng động tình nhất thì trong miệng đột nhiên nếm được mùi
máu tươi. Lâu Tự Ngọc đột nhiên trợn mắt, nhíu mày muốn đẩy hắn ra
nhưng Tống Lập Ngôn ghì lấy cổ nàng không cho lui, cường ngạnh ép nàng
nuốt một ngụm máu này mới bật cười buông tay. Trên môi bị chính hắn cắn rách dính máy khiến hắn càng thêm phần quyến
rũ. Hắn than thở một tiếng, duỗi tay muốn vuốt tóc nàng nhưng thấy ánh
mắt nàng đột nhiên có hắc khí vỡ ra thì lại dừng lại, thu tay về.
Lâu Tự Ngọc che cổ thở dốc từng hơi, nghiệt kính oán khí rút khỏi mắt
nàng, trong đó lúc này đã có một tia thanh tỉnh. Hai mắt nàng mở to, sắc
vàng lộng lẫy đẩy lui hắc khí trên người không còn gì.
Nàng lật tay hóa ra pháp trận điểm lên trán mình sau đó Lâu Tự Ngọc mang
theo thần sắc thống khổ mà rút ra một sợi hắc khí liên miên không ngừng
như rút gân lột da. Nàng ra tay tàn nhẫn, sau khi rút được vài thước thì thét
dài một tiếng rồi rút toàn bộ ra đánh nát.
Tống Lập Ngôn tiến lên đỡ nàng một phen, lúc chạm đến ống tay áo nàng
thì phát hiện cả người nàng là mồ hôi lạnh, thấm ướt quần áo vì thế hắn
nhíu mày.
Lâu Tự Ngọc quay đầu nhìn hắn thì thấy hắc khí trên người hắn còn sâu
hơn cả người nàng.
“Đại nhân?” Nàng cả kinh duỗi tay muốn rút đi nhưng hắc khí kia vừa nhéo
đã tan, không giống như thứ bám trên người nàng mà giống như tự bản thân
hắn phát ra.
Lâu Tự Ngọc hít hà một hơi, nhanh chóng phản ứng lại rồi thấp giọng trách
mắng: “Tham sân si là tối kỵ của đệ tử Thượng Thanh Tư, sao ngài lại động
lòng đến mức này? Đệ tử dòng chính mỗi đời đều tuân thủ nghiêm ngặt bổn
phận, cho dù có người động tình thì cũng không kích phát thứ âm u này.
Sao ngài có tu vi cao như thế mà lại còn không bằng họ vậy?”
Tống Lập Ngôn bị những lời nàng của nàng nói cho ngây người, đợi nghe
rõ nàng nói gì rồi sắc mặt hắn trầm xuông, buông lỏng nàng ra.
Lâu Tự Ngọc làm gì còn lo lắng nào khác, vội thi pháp đánh ta hắn khí trên
trán hắn, lại thăm dò khí tức trên người hắn thấy hỗn loạn vô cùng thì vội
lật tay áo lấy ra một lá tĩnh khí phù, hung hăng dán lên trán hắn.
Tống Lập Ngôn: “……”
“Ta đều nhớ ra rồi.” Nhớ lại dị tượng ở Kỳ Đấu Sơn, môi Lâu Tự Ngọc run
lên, “Bạch Tiên gia muốn tế ra tiểu Yêu Vương, có người muốn lợi dụng
ngài nên ta muốn trở về nhắc nhở ngài nhưng ta…… Ta thế nhưng cũng
trúng chiêu.”
Nàng cuống quít xem xét trên người hắn muốn nhìn xem có pháp trận đặc
thù nào không nhưng Tống Lập Ngôn đã lạnh mặt chặn nàng.
“Nếu Lâu chưởng quầy đã nhớ heetst hì cùng bản quan đến hang bổ Bạch
Tiên là được.” Hắn nói, “Còn lại, không nhọc chưởng quầy lo lắng.”


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net