CHƯƠNG 1.2

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

  Nhiêu Triết đùa bỡn cô!

Cô không muốn biết anh làm vậy vì mục đích gì, cô chỉ biết là vì lừa dối của anh mà cô đã đánh mất mạng sống mình.

Ngày hôm sau trên các mặt báo đã đưa tin —— đại tiểu thư Thượng Quan gia không chịu nổi cú sốc khi bị thiếu gia Nhiêu gia vứt bỏ, mất hết mặt mũi nên đã lựa chọn tự sát.

Chuyện của cô đã trở thành truyện cười cho mọi người, mà người làm cho cô trở thành như vậy, đúng là Nhiêu Triết.

Hận anh sao? Cô hận anh càng nhiều sẽ yêu anh càng sâu, cho nên cô tình nguyện không hận anh, vì cô không muốn yêu anh nữa...

Nếu trời cao cho cô cơ hội sống lại, cô sẽ biết quý trọng tốt mạng sống của chính mình, cho dù không còn là đại tiểu thư Thượng Quan Nhu danh gia vọng tộc, cô cũng không quan tâm.

Nhưng cô không biết có phải kiếp trước cô thiếu nợ Nhiêu Triết hay không, đời trước vì anh mà chết, đời này khi cô sống lại cư nhiên nhập đến trên người giúp việc nhà anh để hầu hạ anh.

Nguyên nhân cuối cùng là gì cũng không quan trọng, dù sao đi nữa cô đã quyết định rồi, ân oán của cô cùng Nhiêu Triết trong lúc đó liền hoàn toàn kết thúc ở đời trước đi.



****



"Thôi việc?"

Lão quản gia John nghe được lời cô nói xong cảm thấy rất kinh ngạc.

"Tôi nhớ rõ mấy ngày hôm trước cô vì muốn có công việc này, mà phải chịu thử thách với yêu cầu khó khăn của thiếu gia đề ra, dùng bốn phút để giải khai trò chơi Cửu Liên Hoàn."

"Vốn là như vậy, nhưng ba mẹ tôi muốn tôi trở về nhà, tôi muốn biết trong nhà có xảy ra chuyện gì hay không, cho nên tôi mới quyết định thôi việc để về nhà xem tình hình như thế nào."

Thật ra cô thấy người giúp việc kia rất đáng thương cho nên cô mới ra mặt giúp, chứ cô cũng không muốn tiếp tục ở lại chỗ này để làm người giúp việc.

Trong long Thượng Quan Nhu tuy không đem phần công việc này để vào mắt, nhưng cô vẫn ăn nói rất lễ phép, tươi cười cũng rất thỏa đáng.

John phát hiện cô gái này cười lên rất đẹp, cô vóc dáng không cao, chừng 1m60, dáng người nhỏ nhắn xinh xắn, nhưng gương mặt của cô lại rất tinh tế.

Ông còn nhớ lúc trước phỏng vấn cô, tính cách của cô rất hay xấu hổ, lúc nói chuyện còn có thể đỏ mặt thẹn thùng, nhưng hôm nay, ông cảm thấy cô không giống với trước kia... Nhìn cô có khí chất cao quý không thể hình dung nổi.

Là ảo giác của ông sao? Một người giúp việc, làm sao có loại khí chất này?

John lắc lắc đầu, cảm thấy mình suy nghĩ quá nhiều.

"Cô quyết định rồi chứ? Nếu như chỉ là về nhà thăm nhà thì cô có thể xin nghỉ phép, cô xác định phải thôi việc?"

"Đúng vậy, John tiên sinh."

Trình độ học vấn của Kỷ Hinh Mi chỉ tới trung học, nhưng bây giờ cơ thể này là của Thượng Quan Nhu, cô có hai bằng thạc sĩ của Mỹ và Harvard.

"Cô có đủ năng lực nuôi sống chính mình."

Cho dù thời đại bây giờ chỉ tiếp nhận người có bằng cấp, thì cô cũng có tự tin để kiếm tiền nuôi sống gia đình.

Hơn nữa cô đã vì tương lai của mình tính toán tốt rồi, lúc "Thượng Quan Nhu" chưa chết, Nhiêu Triết đã từng dạy cô cách chơi cổ phiếu rồi.

Tiền của Kỷ Hinh Mi ở trong tài khoản cũng không nhiều, nhưng chỉ cần nắm bắt tốt cơ hội, cô vẫn có thể kiếm được một số lợi nhuận.

Chỉ cần có tiền trong tay, cô có thể họclại đại học, đợi đến khi tốt nghiệp, nhận bằng xong, tương lai cô có thể sẽ kiếm được công việc tốt hơn bây giờ.

"Nếu đã như vậy, tôi không giữ lại nữa, tuy nhiên theo quy định của Nhiêu gia, nếu muốn nghỉ cô phải báo trước một tháng, sau một tháng cô có thể rời đi."

"Được."

"Leng keng..."

Thanh âm trong trẻo dễ nghe ở trong phòng Nhiêu Triết không ngừng vang ra.

Nhiêu Triết cầm con Cửu Liên Hoàn lăn qua lăn lại, nhưng anh cố gắng như thế nào, tốc độ của anh cũng không vượt qua được Thượng Quan Nhu.

Thực ra trước đây anh rất tự tin với trò chơi này.

Cho nên lúc mới quen biết Thượng Quan Nhu anh từng đánh cược với cô ——"Chỉ cần tốc độ của em nhanh hơn anh, anh sẽ vì em mà buông tha cả khu rừng rậm."

Khi anh nói xong những lời này, không quá ba ngày, Thượng Quan Nhu ở trước mặt anh, không tới năm phút đồng hồ đã hóa giải được con Cửu Liên Hoàn này.

Anh rất kinh ngạc.

Khi đó Thượng Quan Nhu chỉ là một trong những ứng cử viên trong danh sách của anh mà thôi.

Bởi vì anh vốn không muốn kết thân với ai, với lại gương mặt của cô rất bình thường, vừa bắt đầu anh đã không có hứng thú với cô.

Sau nhiều lần gặp mặt, anh bắt đầu có tình cảm với cô, anh không muốn chỉ yêu một mình cô, nhưng anh vẫn tuân thủ lời hứa, xóa sạch quan hệ với những người phụ nữ khác, anh không ngờ ở bên cô càng lâu, anh càng phát hiện được nhiều ưu điểm của cô.

Mặc dù sinh ra trong một gia đình giàu có, nhưng cô lại rất tốt bụng, dũng cảm, lạc quan và có chí tiến thủ.

Cô thấy tội nghiệp cho chú cún bị bỏ rơi; cô sẽ giúp đỡ người già qua đường; cô sẽ nhiệt tình mua đồ chơi cho những em nhỏ ở cô nhi viện.

Cô bướng bỉnh đáng yêu, thông minh lanh lợi, cô cực kì hài hước, đối xử với ai cũng thật lòng, ở bên cạnh cô, anh vĩnh viễn sẽ không cảm thấy phiền chán.

Từ đó tình cảm của Đại thiếu gia Nhiêu gia và Đại tiểu thư Thượng Quan gia càng ngày càng khắng khít.

Nhưng cuối cùng, vì sao kết cục lại trở thành như thế?

"Anh ta ỷ vào trong nhà có quyền thế liền tự cho là phong lưu muốn chơi đùa tất cả phụ nữ đã từng qua lại với anh ta, trong mắt tôi, anh ta chính là món đồ dùng rẻ tiền của phụ nữ, rẻ đến nổi làm cho người ta muốn ói."

"Em gái cậu nói như vậy thật sao?"

", em gái tôi nMột chữ cũng không sai, em gái tôi nói, sở dĩ em ấy ở cùng với Nhiêu Triết là nhìn trúng tài sản của Nhiêu gia mà thôi. Em ấy nói trước sau gì cũng lấy chồng, thay vì lấy người không có địa vị, chi bằng gả cho một người có tiền đồ sáng lạng, đối với Thượng Quan gia của chúng tôi mới tốt."

"Em gái cậu nói như vậy sao. . . . . . Phải biết rằng vào được cửa chính nhà Nhiêu gia, không phải ai muốn vào cũng vào được."

"Hừ! Vậy thì thế nào, em gái tôi nói rồi, Nhiêu Triết ở trong mắt của cô ấy không đáng giá, nhưng nếu xem như một món đồ chơi thì cũng rất thú vị."

Đoạn đối thoại này đột nhiên nhảy vào trong đầu anh.

Anh nhớ rõ, tiệc sinh nhật ngày hôm đó, anh đang ở trong phòng rửa tay, nghe được anh trai của Thượng Quan Nhu và một người khác đang nói chuyện.

Cho nên mới xảy ra bi kịch sau đó.

Anh rõ ràng nên tức giận vì tấm lòng của mình bị người ta chà đạp, anh phải vì kế hoạch trả thù của mình thành công am vui vẻ, nhưng là... Khi anh tận mắt thấy thi thể của Thượng Quan Nhu bị đốt cháy cũng là lúc anh cảm nhận được trái tim anh bị xé rách đau đớn.

Anh rõ ràng chỉ là muốn nho nhỏ trả thù cô, nhưng anh chưa bao giờ nghĩ tới. . . . . . cô sẽ chết trước mặt anh như vậy.

Một màn thi thể bị thiêu rụi kia, giống như phim quay chậm, mỗi ngày đều xuất hiện lặp đi lặp lại trong mộng của anh.

Là anh hại cô!

Nếu như không có tiệc sinh nhật hôm đó, nếu như anh không sỉ nhục cô, cô cũng sẽ không xoay người rời đi, nếu như cô không xoay người rời đi, thì bi kịch đó sẽ không xảy ra?

Nhiêu Triết nắm chặt Cửu Liên Hoàn trong tay, góc cạnh của nó làm cho lòng bàn tay của anh đau đớn.

Nhưng cảm giác đau đớn trên tay cũng không bằng cảm giác bi thương ở trong lòng anh.

"Thiếu gia..."

John đẩy cửa vào ngăn cản hành động anh tự hủy hoại thân thể của mình.

"Cậu lại nhớ Thượng Quan tiểu thư rồi phải không ?"

Chuyển tầm mắt, anh không muốn cho người ngoài thấy nội tâm yếu đuối của mình, anh nhẹ nhàng lắc đầu, chậm rãi buông Cửu Liên Hoàn đang nắm chặt ra, "Cô ấy đã không còn nữa rồi." Có nhớ lại bao nhiêu lần đi chăng nữa cô ấy cũng sẽ không trở về.

John lo âu nhìn anh, "Nếu thiếu gia đã biết cô ấy không trở về nữa, vậy tại sao cậu còn đau lòng như vậy?"

Ngày trước thiếu gia rất kiêu ngạo tự phụ, nhưng kể từ khi Thượng Quan tiểu thư qua đời, anh liền thay đổi, trở nên cô độc, lạnh lùng, thậm trí còn bất cần đời, không quan tâm tới bất kì ai.

Ông đã biết trước sẽ không có câu trả lời, nên đã đem cốc cà phê còn đang bốc khói đặt lên bàn, "Đây là món thiếu gia thích nhất, Cappuccino."

"Cám ơn."

Nhận lấy cốc cà phê, anh nhẹ nhàng hớp một ngụm, Nhiêu Triết ngẫn người.

"Thiếu gia, mùi vị không tốt sao?"

Không trả lời, anh giơ cốc lên hớp thêm một ngụm nữa, chân mày anh từ từ nhíu lại.

John khẩn trương nhìn anh, "Nếu như mùi vị không ngon, tôi lập tức kêu người pha lại."

"Không, mùi vị. . . . . . Còn có thể. . . . . ."

Mùi vị tách cà phê này rấy quen thuộc, ngọt ngọt, chua chua, mùi sữa có chút nồng, anh nhớ trước kia tiểu Nhu rất thích loại Cappuccino này, cũng từng pha cho anh uống, uống lâu dần anh cũng bắt đầu thích mùi vị này.

Anh còn nhớ, người giúp việc pha cà phê cho anh uống đều là mùi vị thường thấy, bọn họ pha không được khẩu vị anh thích, ngay cả những người đầu bếp cũng vậy, cũng không pha ra được khẩu vị mà anh thích.

"Cà phê này ai pha?"

"Là Kỷ Hinh Mi pha, bởi vì người phụ trách pha cà phê cho thiếu gia hôm nay xin nghỉ phép, cho nên..."

"Hinh Mi?" Anh đọc lại cái tên xa lạ này: "Là ai?" Anh không nhớ bất kỳ tên của người giúp việc nào, ngoại trừ John.

John hiểu tính cách của thiếu gia nhà mình, liền nhắc nhở, "Chính là người trước đây không lâu, ở trước mặt thiếu gia, cô gái đó trong khoảng thời gian ngắn mở được Cửu Liên Hoàn."

"Oh?" Lúc đó cô bé kia thật sự làm cho anh cảm thấy vô cùng rung động.

Nhưng rất nhanh, anh liền đem chuyện này quên mất.

Nhiêu Triết cố gắng nhớ lại bộ dáng của Kỷ Hinh Mi, không như mong đợi, trong đầu anh mơ hồ hiện lên một gương mặt, chậm rãi, gương mặt ấy càng ngày càng trở nên rõ ràng hơn... Là gương mặt tươi cười của Thượng Quan Nhu mà anh ngày đêm tưởng niệm.

Anh dùng sức lắc đầu, kỳ quái tại sao mình lại đem hai gương mặt gộp lại làm một.

Là bởi vì cô gái đó cũng giống như tiểu Nhu có thể mở ra Cửu Liên Hoàn trong thời gian sớm nhất. Hay là, mùi vị tách cà phê này, cũng cùng mùi vị trong ký ức giống nhau?

"Chỉ là tháng sau cô ấy xin thôi việc rồi, chiều qua cô ấy đã chính thức xin nghỉ với tôi." Thấy thiếu gia thích mùi vị tách cà phê này, còn đối với người pha nó sinh ra hứng thú, ông nghĩ nghĩ rồi bổ sung thêm.

"À." Anh đáp một tiếng, Nhiêu Triết lại nhấp một hớp cà phê, cảm thụ mùi vị quen thuộc này.

Trong lòng đột nhiên nổi lên cảm xúc khác thường.

Cô gái giúp việc tên Kỷ Hinh Mi kia, tại sao lại một lần nữa làm cho cảm xúc của anh trở nên dao động?  


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net