Chương 3

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Mới đó vậy mà đã qua cuối thu vào đông. Tất cả học sinh được nghỉ từ đầu tháng 9 đến đầu tháng 11, kì nghỉ kéo dài một tháng này là dùng để ôn tập cho kì thi chuyển lớp sắp tới khi đi học trở lại vào giữa mùa đông ở đây.

Mùa đông thành phố S không tính là khắc nghiệt, nhiệt độ giảm từ 28°C - 29°C xuống khoảng 14°C - 15°C nhưng không có tuyết rơi.

Thật ra không chỉ mùa đông, mùa hạ cao nhất cũng chỉ 34 độ còn lại các mùa nhiệt độ ôn hòa chênh lệch trên dưới 30, sinh sống vô cùng thuận lợi!

Phú Chí Vĩ thời gian này nghỉ ở nhà tự ôn tập chứ không đi học nên tất nhiên không ghé quán ăn của ba mình. Nhưng không quá bức bối vì kể từ sau khi mẹ mất cậu cũng đã đóng cửa nhốt mình trong phòng. Phòng cậu có toilet riêng cũng có ban công rộng lớn vì thế ngoài trừ bị Phú Lâm gọi ra ngoài nói chút việc thì ăn uống cũng đem thành phần riêng bỏ vào tô, bưng vào phòng tự ăn hết tự dọn dẹp. Tất cả sinh hoạt chỉ gói gọn trong phòng, triệt để cắt đứt giao tiếp với thế giới ngoài kia, đặc biệt là những người trong ngôi nhà này.

Nói là "những người" nhưng cái nhà to lớn với vẻ ngoài đồ sộ bên trong cũng chỉ có 3 người và... 1 em bé 5 tháng chưa ra đời đang trong bụng người "mẹ" kia của cậu.

Phú Chí Vĩ sống như vậy trong chính ngôi nhà mình đã đủ lâu để thành quen, bây giờ căn phòng này như biến thành một ngôi nhà nhỏ của riêng cậu luôn. Lúc trước sau khi mẹ mới mất vài tuần cậu còn đau khổ cho rằng xây phòng lớn như vậy thì có ý nghĩa gì, than trách bơ vơ lạc lõng. Bây giờ xem ra thật sự là ngẫm được giá trị rồi, dù có hơi bất đắc dĩ chút đi! Đùa chứ phòng riêng mà rộng 30m2 thế này, đầy đủ phòng tắm riêng còn bố trí thêm nội thất khác nữa mà vẫn rộng thì khác gì một căn nhà nhỏ cho cặp đôi đâu.

Có lẽ là vì lúc trước có ý nghĩ chỉ có một đứa con là cậu nên Phú Lâm không ngần ngại xây mạnh tay, nếu biết trước còn một đứa như hiện tại không biết có hối hận, có sợ đứa nhỏ ganh tị không? Cậu nhếch mép trước mấy câu hỏi mỉa mai tự đặt ra trong lòng.

_______°|°|°|°______

"Bạch Lịch à! Vào nhà đi con"

Mẹ anh không thấy thằng con trai lớn tồng ngồng mà mải ham chơi đâu liền không cần nghĩ ngợi nhiều lập tức ra "căn cứ" của nó lôi đầu về.

"Vânggg... "

Chỉ mới ra ngồi được nửa tiếng mà mẹ đã la lối làm anh chán nản vô cùng. Ngắm cảnh biển tối xanh vào thời điểm này, dưới cái tiết lạnh giá ngồi giữa 2 hốc đá cảm giác vô cùng tuyệt vời. Không tàu thuyền trên biển, không người qua lại, mặt biển chỉ có sóng đánh trắng xóa dưới ánh đèn đường vô cùng ngây ngất đối với anh.

"Thật tình đã nói trời lạnh thì đừng có ra chỗ thang đá ngồi dặt dẹo rồi mà"

"Chỗ đó trời lạnh đẹp lắm mẹ à"

"Đừng có ngu ngốc nữa, ngồi đực ra đó bệnh ai lo chứ cái thằng đầu đất này" - Bà kéo tay áo khoác dày cộm của đứa con trai kéo vào cửa.

"Thì mẹ lo chứ ai... "

"A, a đau. Con biết rồi không ra nữa mà, đừng kéo tai con nữa!"

Bạch Lịch bị mẹ véo tai nhăn nhó xin tha.

"Vậy còn chưa biết mày có chừa không nữa"

"Mẹ cứ bạo hành con trai đi, mai mốt con lớn rồi đi xa sẽ không thèm trở về cái nhà này nữa"

Bạch Lịch hậm hực nói, mắt vẫn láo liên sợ hãi mẹ sẽ lại tung chiêu đánh mình nên cứ tránh tránh né né.

"Ồ có chuyện tốt đến vậy sao? Tao phải đánh mày nhiều hơn nữa mới được thằng con ạ!"

"Aaaa... Mẹ, mẹ tha mạng. Xúc động là ma quỷ, aaaa"

Không còn sau đó, chỉ có tiếng kêu gào của chàng thanh thiếu niên giữa đêm đông giá rét!

Nằm ịch lên cái nệm đơn vuông vức, Bạch Lịch vùi mặt qua lại cái ngối mới được mẹ thay bao, hít lấy hít để. Hương thơm của nước xả vải thanh mát dịu nhẹ có hơi đối nghịch với con người anh nhưng chung quy đã thành quen nên không hề miễn cưỡng, ngược lại còn tạo nên mùi cơ thể riêng.

Chồm người về phía mép cái bàn đặt ngay sát bên cạnh chỗ ngủ, anh lấy cái điện thoại đặt trên đó xuống, lười biếng cài giờ báo thức 7 giờ sáng mai rồi nhàm chán vứt nó qua một góc giường. Để mặc nó mà ôm gối lăn qua lăn lại tận hưởng cảm giác nghỉ ngơi ở "lãnh thổ" riêng của động vật giống đực!

Trong kì nghỉ nhưng Bạch Lịch vẫn phải dậy sớm để phụ gia đình. Mùa đông sẽ không đánh bắt cá nhưng là ngư dân chung quy mùa nào cũng có việc để làm, thời nào cũng là để lao động. Tận dụng cái gió buốt của mùa đông, người dân hành nghề biển đem cá đi phơi giữa trời, làm thành một số lượng nhỏ khô cá phơi gió đợi mùa khách du lịch ít ỏi đầu tiên sẽ bán được.

Vậy nên sớm mai anh sẽ thay cha mẹ đem cá đã được tẩm ướp sơ chế dàn ra sào trúc mành tre phơi gió. Nếu để trưa quá, gió sương sẽ giảm đi, ẩm nhiều hơn phơi không được.

Ở nhà hàng Tô Kì Kì chán nản nằm sải dài lên cái bàn gỗ nâu lạnh ngắt trong phòng nghỉ. Mùa đông khách du lịch ít, trời lạnh làm con người ta cũng không có nhu cầu ra ngoài nhiều mà chỉ muốn quây quần bên gia đình nên quán ăn khá vắng vẻ, nhà hàng này cũng không khá hơn là bao.

Tới mùa này người dân ở thành phố S cực kỳ thích vì được nghỉ đông, coi là thưởng cho bản thân sau 1 năm dài làm việc. Dù ngoài học sinh thì người lớn không có ngày nghỉ chính thức nào cả, nhưng đoàn tụ vào thời điểm này đã là văn hóa của những người sống ở đây. Đối với người con xa xứ rời bỏ quê hương để tới cái thành phố này làm việc thì lại ghét nhất những ngày đông này. Vì xa nhà nên ngày làm việc dù nhàn cũng không có ý nghĩa gì, ngược lại còn nhàm chán, nhìn người ta có nhà để rúc về đêm không tránh khỏi chạnh lòng.

"Reng... Reng... "
Tiếng chuông điện thoại cá nhân reo lên, Kì Kì được đánh thức bản năng dịch vụ ngồi bật dậy. Khi nhìn thấy trên màn hình hiện lên 3 chữ "Em trai mưa" gọi tới mới hào hứng vui vẻ mở máy nghe. Cuộc gọi đến là video call, mở lên không nhanh không chậm gương mặt xán lạn của Phú Chí Vĩ hiện lên chiếm lấy nửa màn hình.

"Đâu rồi, chị Kì Kì?"

"Đây đây đừng hối, chị tìm chỗ gác máy"

Chưa thấy người đã nghe tiếng, Kì Kì lấy ly trà để sau làm giá đỡ điện thoại chỉnh cho ngang tầm mặt mình, miệng đã huyên thiên được vài câu.

"Quán vắng vậy sao?"

"Ừ, chán chết chị đây"

"May thế chị vẫn còn thức nhận điện thoại em, tưởng chị sớm ngủ gà ngủ gật rồi?"

Phú Chí Vĩ chọc Tô Kì Kì, tay còn kết hợp với đầu lắc lư qua lại nhái điệu bộ ngủ gật.

"Thiếu đánh hả nhóc?" - Cô giơ nắm đấm qua màn hình điện thoại. Bên Chí Vĩ chỉ thấy bụm miệng cười khúc khích.

"Aiya giỡn tí mà, em cũng chán quá gọi điện cho chị vừa làm bài tập vừa tán dóc thôi"

"Làm bài sao? À em đang trong kì nghỉ 1 tháng nhỉ, vậy sắp lên lớp rồi đi?"

"Đúng đó, haizz suốt ngày cứ ngồi trong phòng ăn uống, học hành đều một chỗ; em sắp bí bách chết rồi!"

Phú Chí Vĩ day day trán làm điệu bộ mệt mỏi như ông cụ non, khiến Tô Kì Kì bĩu môi cười thằng nhóc.

"Ghê vậy sao?"

"Ghê vậy đó"

"Nhưng mà vẫn không bằng chị đây đâu nha cưng, cái tiệm ăn của ba em mùa này cũng hoạt động như cái phòng em vậy!" - Đưa mặt sát màn hình lí nhí nói xấu với con trai chủ tiệm.

"Ha! Bà chị cũng hay lắm, đi nói xấu nhà hàng với con trai của chủ nhà hàng. Chê mình làm đủ lâu sao?"

Bị Phú Chí Vĩ hỏi xoáy nhưng Kì Kì vẫn nghênh mặt nhếch nụ cười ranh mãnh, tỏ vẻ thần bí:
"Em nói xem?"

"... Đương nhiên là chị nói đúng rồi"

Phú Chí Vĩ bắt chước lại động tác như "ta đây đang nói xấu người khác đó thì làm sao" của cô ban nãy rồi cả hai chị em nhìn nhau cười ngặt nghẽo. Nếu lúc này có người vào phòng Chí Vĩ hay vô quán ăn Kì Kì đang trực  mà thấy quái lạ cũng là việc bình thường.


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net