Chương 4

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Đại khái cuộc gọi với Tô Kì Kì kết thúc thì tới giờ ăn tối. Thành phố mùa lạnh này con người lười biếng làm việc, chỉ muốn ở nhà bên cạnh người thân rồi tận hưởng bữa tối ngon lành ấm áp. Nhưng trong căn nhà này của Phú Chí Vĩ thì làm gì có chuyện như tốt như vậy xảy ra.

Những ngày tháng đầu mẹ kế mới dọn về nhà ở chung, ba cậu rất quyết liệt ép buộc lễ nghĩa cậu dành cho Mĩ Tuyết San. Thời gian đó mối quan hệ giữa hai ba con vô cùng căng thẳng, Phú Lâm càng ép cậu càng chống đối. Sau đó chuyện càng ngày càng tệ đi, đến mức khó có thể cho qua chứ đừng nói đến cứu vãn. Chỉ cần Phú Lâm nói một tiếng là Phú Chí Vĩ cãi lại một câu, cả hai không tìm được tiếng nói chung. Một người mở miệng là thiếu đánh một người là thiếu người đánh, hai thái cực như băng với lửa.

Phú Lâm hết cách, đằng nào cũng là chiến tranh nên quyết định chọn chiến tranh lạnh luôn. Tránh để tới khi già rồi không thể nhìn nổi mặt thằng con trai của mình, hoặc gặp mặt rồi là muốn đánh mà ông lại đánh không nổi. Cứ thế giao tiếp chớp nhoáng, trong nhà nói chuyện đủ để xong việc, triệt để không liên quan gì nhau. Nếu hỏi việc gì mà Phú Lâm có thể nói nhiều nhất với Phú Chí Vĩ lúc này chỉ có thể là các khoảng tiền sinh hoạt của cậu. 

Hôm nay Phú Lâm không có ở nhà, ông chở mẹ kế đi khám thai định kì rồi cả hai sẽ cùng đi ăn ở một nhà hàng ngoại ô nào đó, được mời đi sinh nhật bạn. Người ta mời là cả gia đình nhưng chỉ hai người kia đi cũng không phải là thiếu, thậm chí bảo là người một nhà, nhưng giờ cậu thấy bản thân không khác người ngoài là bao.

 Nhưng mà chuyện này không khiến cậu buồn phiền gì hết, từ sau khi biết cha ngoại tình hại mẹ mình mặc kệ bệnh không thèm trị, u uất qua đời thì còn chuyện gì khiến Phú Chí Vĩ có thể chết tâm hơn nữa? Ngược lại có thể tận hưởng cảm giác một mình thoải mái trong căn nhà rộng rãi thật dễ chịu biết mấy. Lâu rồi mới có thời gian yên tĩnh như vậy, không khí cũng bỗng nhiên "sạch" hơn, dễ hít thở hơn. Dù luôn trong phòng rộng không ai cản trở mỗi ngày nhưng trong nhà chứa thêm một người lạ làm cậu tự cảm thấy khó chịu, bức bối trong lòng. Giờ thì hay rồi!

"Bác Phúc hôm nay có phần cơm tối cháu không?"

Phú Chí Vĩ chậm rãi bước xuống bậc thang nền lạnh bằng đá Granite, vừa đi vừa phóng khoáng hỏi vọng xuống dưới hỏi ai đó, trông rất thoải mái.

Người đàn ông đeo kính lão trạc ngoài sáu mươi như đã lâu không nghe thấy tiếng người thân, trong tiềm thức lục lại kí ức một chút rồi bật cười vui vẻ như nhận được món quà bất ngờ nào đó, đi lại chân cầu thang để tự mình đón người từ trên xuống.

"Chí Vĩ, cháu xuống đây! Tất nhiên luôn có phần của cháu"

Phúc Bạch Khang hiền từ đáp, như đang dỗ dành một đứa trẻ mè nheo hỏi đồ đâu.

"Cháu còn tưởng mọi người ra ngoài ăn hết thì sẽ không chuẩn bị đồ ăn ở nhà?"

"Nói bậy! Còn cháu ở đây, người nào ra ngoài hết chứ..."

Bác Phúc hay Phúc Bạch Khang, năm nay 62 tuổi hiện tại đang là quản gia cho nhà họ Phú, làm đã được 5 năm. Ông bắt đầu vào làm là chuyện khi mẹ Phú Chí Vĩ còn sống. Lúc trước ông là một tài xế lái xe bán tải có tuổi cho một doanh nghiệp cung cấp hải sản cho gia đình Phú Lâm, sau đó cũng là vì tuổi tác mà mất việc, thế là mẹ Chí Vĩ nói ông có thể tới phụ bà trông coi một ít nhân lực.

 Người làm trong nhà Phú Lâm không quá nhiều, chỉ vỏn vẹn một tài xế gia đình và ba nữ giúp việc thay nhau chuyện bếp núc nhà cửa với vườn tược nhưng bà không kiểm soát xuể. Từ đó bác Phúc ở cái tuổi nghỉ hưu nhưng lại có việc để làm vô cùng mang ân mẹ của cậu. Ông ở đây đủ lâu để chứng kiến hết tất cả câu chuyện của ngôi nhà này, từ sau khi mẹ Phú chí Vĩ mất Phú Lâm không thể cũng không tiện thay thế vị quản gia già này. Làm việc ở đây là cơ hội nhưng trụ lại bằng thực lực và một phần tình cảm mà mẹ Phú Chí Vĩ để lại.

 Bác Phúc không có con cái, vợ mất từ rất lâu rồi vì thế khi già lủi thủi một mình vận động nuôi thân, không ai chăm lo. Nếu năm đó không có mẹ Phú Chí Vĩ kêu ông về làm việc có lẽ giờ ông đã nằm ở một xó nào ngày ngày kiếm ăn cực lực cho qua tuổi già hoặc có khi không sống nổi đến hôm nay chứ đừng nói đến việc được an ủi niềm vui gia đình nhờ có Chí Vĩ để mình xem như con cháu.

Phú Chí Vĩ bây giờ không có mẹ, tương lai sắp tới cũng coi như là mất cả cha chứ đừng nói đến ông bà, bên cạnh Phúc Bạch Khang dù không phải từ nhỏ mới sinh nhưng cũng xem là khi tuổi khá sớm, vì thế quấn quýt lấy như ông của mình, tận hưởng cảm giác làm cháu cưng được nuông chiều dỗ dành. 

 Từ sau khi trải qua cú sốc mất mẹ Phú Chí Vĩ luôn nhốt mình, ít giao tiếp với ai trong nhà làm Phúc Bạch Khang vô cùng lo lắng lẫn xót xa cho đứa trẻ mới tí tuổi đầu đang trong giải đoạn trưởng thành nổi loạn. Ông luôn lo cậu không thể chăm sóc cho bản thân sẽ tự làm khổ chính mình. Đây là một trong những lần hiếm hoi ông tận mắt thấy cậu trực tiếp thong thả xuống nhà cười nói, kể từ sau chuyện kia làm ông mừng rỡ trong lòng. Cảm giác như được nhìn lại đứa cháu hồn nhiên ngày trước của mình vậy. 

"Cháu biết mà, cháu chỉ giỡn thôi. Trong nhà này ngoài mẹ thì chỉ có bác Phúc thương cháu nhất!"

Phú Chí Vĩ như một đứa con nít dành được sự chú ý của người lớn liền vui vẻ cười tít mắt, không khác gì cháu trai làm nũng với người ông dễ tính.

"Xem cháu nói kìa, thật là... Mau ngồi xuống đây ăn tối đi"

__________

"Bác ngồi xuống ăn chung chứ ạ!"

Người khác không biết nghe tưởng đây là một câu hỏi hay lời mời lơi từ chủ dành cho kẻ ăn người ở nhưng Phúc Bạch Khang hiểu đối với Phú Chí Vĩ đây chính là một lời năn nỉ từ một đứa trẻ vòi người lớn nó yêu quý ăn chung với nó.

Vốn dĩ Phúc Bạch Khang lần đầu nghe được cũng không biết nó có ý nghĩa như vậy nhưng sau khi từ chối vì chức vụ công việc, đến lần thứ ba Phú Chí Vĩ đã nắm tay ông, giương đôi mắt đầy nước như sắp khóc cứ vùng  giữ người bên cạnh. Vừa lặp lại câu hỏi vừa lắc lắc cánh tay ông, bản thân cậu lại đầu gật lia lịa như hối thúc đối phương mau đồng ý ngồi xuống với mình. Quá hoảng hốt ông đã ngồi xuống để trấn an cậu chủ nhỏ nhưng chỉ nhìn mà không ăn. Khi ấy Phú Chí Vĩ đã nói:

"Bác Phúc không ăn cháu cũng không ăn, đồ này có vấn đề!"

Phúc Bạch Khang giật mình nói nhỏ với Phú Chí Vĩ vừa giải thích vừa dỗ dành:

"Không phải đâu Chí Vĩ, cháu không thích đồ ăn cũng được nhưng không nên nói như thế vì mẹ của cháu mới dọn đến, cháu như vậy sẽ làm ông chủ nổi giận!"

Chí Vĩ khoanh tay trước ngực cường ngạnh tỏ vẻ ngoan cố:

"Mẹ nào? Người đang nằm trong hòm ở khu vườn ngoài nhà kia hả?"

"Chí Vĩ cháu..."

Phúc Bạch Khang cả kinh lắc đầu với cậu, ra hiệu không nên làm vậy. Ông không sợ mình bị Phú Lâm hiểu lầm là chủ kiến trách mắng mà ông không biết được người phụ nữ mới vào nhà tâm tính thế nào, chỉ cần hiện tại quan hệ cha con của Phú Lâm đang tệ đã là không nên có điểm yếu nào khác nữa!

"Tóm lại cháu không ăn, bác ăn thì cháu sẽ ăn!"

Sau đó để dỗ dành Phú Chí Vĩ mà Phúc Bạch khang liền đáp ứng, múc lấy một phần cho mình rồi ăn cùng với cậu. Không đợi ông ăn sang đũa thứ hai, nhìn thấy Phúc Bạch Khang chịu đưa đồ ăn lên miệng Phú Chĩ Vĩ mau chóng đưa người tới ngồi thẳng dậy động đũa ăn cơm.

Nhìn Phú Chí Vĩ lần đó trong lúc ăn chủ động gắp thức ăn cho mình, ăn xong còn cười hì hì tranh dọn vài cái chén lẻ tẻ hai người ăn trên bàn dài cỡ đại dành cho gia đình, làm ông cảm thấy đắng đắng trong cuống họng. Ngẫm lại việc bị một đứa con nít mè nheo làm nũng ép ăn rất xứng đáng!

Quay lại lần này, nghe thấy lời đề nghị non nớt ấy lần nữa ông không kiêng kị gì liền ngồi xuống mỉm cười với cậu.

"Tất nhiên là phải ăn chung! Ta sẽ ăn để canh cháu lại bỏ thừa, vì thế phải ăn hết không được để lại"

"Vâng ạ!"

Phú Chí Vĩ tâm trạng đang tốt lại càng phấn chấn tươi tỉnh lên, giành lấy việc xới cơm vào chén cho cả hai người. Phúc Bạch Khang và Phú Chí Vĩ đã có một buổi tối ấm cúng trong căn nhà lạnh lẽo giữa trời đông này.


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net