149 NGÀY TRƯỚC KHI HÀNH HÌNH

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng
chúng tôi là hạng người gì thế? Ngu đần à? Ông đi chơi với một người phụ nữ trong sáu tiếng đồng hồ liên tục, mới tối qua thôi, ngồi cạnh nhau trong quán bar, ngồi đối diện trong quán ăn từ lúc ăn nhẹ tới khi dùng cà phê, lại ngồi kế bên suốt ba tiếng đồng hồ khi xem kịch, rồi lại đi cùng taxi cả đi lẫn về - thế mà khuôn mặt người phụ nữ đó giờ lại là một ô trống bên dưới một cái mũ màu da cam! Thế rồi ông cho rằng chúng tôi phải nuốt trôi lời khai đó ư? Ông cố gắng trao cho chúng tôi một bóng ma, không có tên, không hình dáng, không chiều cao, không có mô tả về mắt hay tóc hay gì cả, rồi lại cho rằng chúng tôi phải tin vào điều đó chứ không nên nghĩ là ông ở cạnh vợ ông lúc cô ấy bị sát hại! Ông thấy có hợp lý không? Đến một đứa bé mười tuổi cũng thấy rõ ông đang làm trò gì ở đây. Chỉ có hai khả năng mà thôi. Một là ông chẳng đi cùng với người nào như vậy, mà ông chỉ bịa ra, tưởng tượng ra thôi. Hai là, mà có lẽ phù hợp hơn, là ông không đi cùng ai như vậy nhưng ông có nhìn thấy cô ta trong đám đông một lúc nào đó tối hôm qua, rồi cố gắng lấy cô ta làm bình phong, bảo rằng là cô ta đi cùng ông trong khi không hề có chuyện đó. Chính vì thế mà hình dáng cô ta theo lời ông khai mới không rõ ràng, để chúng tôi không thể nhận diện rõ được và không tìm ra được sự thật."

"Đi nào," một trong hai viên cảnh sát còn lại ra lệnh cho Henderson, giọng như lưỡi cưa chạm vào thân gỗ. "Burgess chẳng mấy khi nổi nóng đâu," anh ta nói thêm, "nhưng khi đã nóng thì cháy to, cháy lâu ra trò đấy."

"Tôi bị bắt ư?" Scott Henderson hỏi Burgess khi hắn đứng dậy đi ra phía cửa, kẹp giữa hai viên cảnh sát.

Burgess không trả lời thẳng. Câu trả lời nằm trong lời hướng dẫn ông ta dành cho một người cảnh sát.

"Tắt đèn đi, Joe. Chắc phải lâu nữa mới có người sử dụng căn hộ này."


6 GIỜ TỐI

Chiếc xe đứng đợi cạnh góc phố khi tiếng chuông báo giờ ở đâu đó khá gần vang tới. "Đây rồi," Burgess nói. Họ đã đợi mười phút chô âm thanh này, vẫn để máy nổ.

Henderson, chưa bị bắt nhưng cũng không hẳn là tự do, ngồi ở ghế sau, kẹp giữa Burgess và một trong hai viên cảnh sát từng tham gia thẩm vấn hắn cả đêm và sáng nay trong căn hộ.

Viên cảnh sát thứ ba, được gọi đến với biệt danh 'Hà Lan' đang đứng bên ngoài xe, trên vỉa hè, như chẳng có việc gì làm cả. Anh ta quỳ xuống, buộc lại dây giày trước khi tiếng chuông đầu tiên vang lên. Giờ thì anh ta đã đứng thẳng.

Tối hôm nay cũng giống như tối hôm trước. Giờ cũng là giờ tụ hội, và bầu trời cũng bắt đầu trang điểm ở phía tây, mọi người vẫn hối hả tỏa đi bốn phía. Henderson không ra dấu hiệu gì, cứ ngồi đó giữa hai viên cảnh sát. Nhưng đối với hắn thì mấy giờ vừa qua là cả một sự khác biệt vô cùng lớn.

Địa chỉ nhà hắn chỉ cách đó một quãng, ngay phía sau góc phố kia thôi. Có điều giờ đây hắn không còn sống ở đó nữa; hắn sống trong phòng tạm giam được bố trí trong đồn cảnh sát.

Hắn rầu rĩ nói với Burgess, "Không, ở chỗ cửa hàng trước ấy. Tôi đến chỗ cửa sổ kia lúc nghe thấy tiếng chuông đầu tiên. Tôi nhớ thế, giờ nghe thấy tiếng chuông, nhìn thấy nó thì tôi nhớ."

Burgess nói lại với người cảnh sát trên vỉa hè. "Lùi lại một cửa hàng, bắt đầu từ chỗ đó, Hà Lan. Đúng rồi, chỗ đó. Bắt đầu đi đi!" Tiếng chuông thứ hai vang lên. Ông ta làm gì đó với chiếc đồng hồ bấm giây đang cầm trên tay.

Viên cảnh sát cao, gầy, tóc đỏ trên vỉa hè bắt đầu bước đi. Cùng lúc đó chiếc ô tô cũng bắt đầu chầm chậm bò theo, cùng tốc độ của người đi bộ, men theo vỉa hè.

'Hà Lan' lúc đầu có vẻ tự tin, nhưng một lát sau đôi chân đã bắt đầu cứng và tốc độ bắt đầu giảm dần.

"Anh ta đi thế có ổn không?" Burgess hỏi.

"Tôi nghĩ là tôi đi nhanh hơn một chút," Henderson đáp. "Khi bực thì tôi đi nhanh lắm, tôi cũng để ý, mà tối hôm qua thì tôi rất bực."

"Nhanh chân lên một chút, Hà Lan!" Burgess giục giã.

Viên cảnh sát trên vỉa hè tăng tốc một chút.

Tiếng chuông thứ năm, rồi thứ sáu vọng tới.

"Giờ thế nào?" Burgess hỏi.

"Tương đương với tôi rồi đấy," Henderson chấp nhận.

Họ tới một nút giao. Đèn đỏ bật lên níu chiếc xe lại, nhưng người đi bộ tiếp tục bước. Tối hôm qua, Henderson không để ý điều này. Chiếc xe bắt kịp 'Hà Lan' ở khoảng giữa phố tiếp theo.

Giờ họ đã tới phố Mười Lăm. Một dãy nhà trôi qua. Hai.

"Thấy chưa?"

"Chưa. Mà có qua rồi thì tôi cũng không biết. Tôi nhớ là đỏ lắm, đỏ hơn kia cơ. Toàn bộ vỉa hè đều đỏ hết."

Dãy nhà thứ ba. Thứ tư.

"Thấy chưa?"

"Chưa thấy quen."

Burgess cảnh cáo, "Nhìn cho kỹ đi nhé. Vì cứ đà này một chút nữa thôi thì ngay cả chứng cứ ngoại phạm mà ông nói cũng chẳng có giá trị nữa. Giờ nhẽ ra ông đang ở trong quán đó rồi chứ, giờ đã là sáu giờ tám phút rưỡi rồi."

"Nếu đằng nào ông cũng không tin tôi thì cũng có khác gì đâu."

"Cũng chẳng mất gì khi thực nghiệm chính xác thời gian đi bộ giữa hai điểm cả," viên cảnh sát ngồi bên kia nói chen vào. "Chúng tôi sẽ xác định được thời gian anh thực sự có mặt ở đó rồi sau đó trừ đi thôi."

"Chín phút rồi!" Burgess báo.

Henderson ôm đầu, lặng lẽ nhìn từ trong xe ra những gì trôi qua trên vỉa hè.

Một cái tên trôi qua. Đèn quảng cáo không bật. Hắn quay lại rất nhanh. "Đó, chính là chỗ đó. Nhưng bây giờ đèn không bật. Anselmo hay gì gì đó. Tôi cũng không chắc lắm, tên tiếng nước ngoài..."

"Vào đi, Hà Lan!" Burgess gọi to. Ông ta bấm nút dừng đồng hồ bấm giây. "Chín phút, mười giây rưỡi," ông ta tuyên bố. "Chúng tôi cho ông mười giây rưỡi bù vào những yếu tố khách quan như lượng người trên đường khi đi bộ và xe trên đường tại các nút giao – mấy cái đó thì chẳng bao giờ giống nhau cả. Chín phút tròn, là thời gian đi bộ từ góc phố chỗ nhà ông tới quán này. Chúng tôi cho ông thêm một phút nữa từ nhà ông xuống tới góc phố đó, khi nghe tiếng chuông đầu tiên – đoạn đó chúng tôi đã thực nghiệm rồi. Nói cách khác," ông ta quay sang nhìn hắn, "nếu ông chứng minh được là ông vào trong quán này muộn nhất là sáu giờ mười bảy phút, không muộn hơn được, thì coi như ông tự gạch tên mình khỏi danh sách tình nghi."

"Tôi có thể chứng minh được là tôi vào đây sớm hơn sáu giờ mười," Henderson nói, "nếu tôi tìm được người phụ nữ đó."

Burgess đẩy cửa xe. "Ra ngoài thôi," ông ta nói.

"Gặp người này bao giờ chưa?" Burgess hỏi.

Nhân viên quầy bar nghênh mặt nhìn. "Trông cũng quen quen," ông ta thú nhận. "Nhưng nói chung thì nghề của tôi lúc nào cũng chỉ thấy mặt, mặt, và mặt thôi mà."

Họ để ông ta vắt trí nhớ thêm một lúc. Ông ta lại nhìn Henderson theo một góc khác. Ông ta ra đứng ở góc đối diện, nhìn Henderson từ chỗ đó. "Không biết nữa," ông ta vẫn nói như cũ.

"Nhiều lúc khung tranh cũng quan trọng như bức tranh," Burgess nói. "Thử kiểu khác vậy nhé. Vào quầy đi, anh bạn." Khi tất cả đã đến quầy, ông ta hỏi. "Ông ngồi tại ghế nào, Henderson?"

"Khoảng chỗ này. Đồng hồ ngay trên đầu và bát bánh thì chếch một chút từ chỗ tôi."

"Được rồi, ông ngồi vào đó. Giờ anh quầy thử nhớ lại xem. Đừng để ý đến chúng tôi, nhìn ông khách này là đủ."

Henderson cúi đầu ủ rũ, nhìn chằm chằm xuống mặt quầy, giống như hắn nhìn lúc trước.

Có tác dụng. Nhân viên quầy búng tay. "Đúng rồi. Ông khách cáu bẳn. Tôi nhớ ra rồi. Tối hôm qua, đúng không? Một trong mấy người khác đến uống một ly, không ngồi lại lâu quá."

"Lúc đó là mấy giờ?"

"Ca trực đầu của tôi. Lúc đó khách chưa đông lắm. Hôm qua thì mở quán cũng hơi muộn, thỉnh thoảng thế."

"Ca trực đầu là lúc nào?"

"Sáu giờ đến bảy giờ."

"Rồi. Sau sáu giờ khá lâu hay ngay sau sáu giờ? Chúng tôi muốn làm rõ điểm đó."

Ông ta lắc đầu. "Rất tiếc là tôi chỉ nhìn đồng hồ vào lúc cuối ca trực thôi, nhìn làm gì khi mới vào ca. Có thể là lúc sáu giờ, cũng có thể là sáu rưỡi, mà cũng có thể là sáu giờ bốn lăm. Nói thật là đối với tôi thì đều như nhau cả."

Burgess nhìn Henderson, hơi nhướng mày. Rồi Burgess quay lại nói với nhân viên quầy. "Ông nói cho chúng tôi biết về người phụ nữ có mặt ở đây tại thời điểm đó nào."

Nhân viên quầy không giấu nổi sự ngạc nhiên, "Người phụ nữ nào...?"

Nét mặt Henderson dần dần, chầm chậm chuyển màu, từ tai tái tự nhiên tới trắng bệch như đã chết.

Burgess gõ tay ngắt lời.

"Ông không thấy ông đây đi bắt chuyện với một người phụ nữ nào ư?"

"Không, thưa sếp," nhân viên quầy nói. "Tôi không thấy ông ấy đi nói chuyện với ai cả. Bảo thề thì tôi không dám, nhưng tôi nhớ là ông ấy không nói chuyện với ai ở quầy lúc đó cả."

"Ông có thấy người phụ nữ nào ngồi đây một mình không? Kể cả không thấy ông ta tới nói chuyện ấy?"

Henderson vô vọng chỉ về hai chiếc ghế ở cuối quầy. "Mũ màu da cam," hắn nói trước khi Burgess kịp cản trở.

"Đừng có làm như thế," viên thanh tra cảnh cáo.

Nhân viên quầy đột nhiên trở nên khó chịu vì một lý do nào đó. "Các ông nghe này," ông ta nói, "tôi đã làm nghề này ba mươi bảy năm rồi. Tôi phát ngấy các khuôn mặt ấy, đêm này qua đêm khác, hết mở cửa rồi lại đóng cửa, mở rồi lại đóng. Các ông đừng có mà đến đây hỏi tôi xem là họ đội mũ màu gì, hay họ có đến bắt chuyện với nhau hay không. Đối với tôi thì họ chỉ là những đơn hàng. Với tôi họ là đồ uống, đấy, chỉ là đồ uống thôi. Nói với tôi là cô ta uống cái gì thì tôi mới có thể xác nhận là cô ta có ở đây hay không. Chúng tôi có giữ phiếu thanh toán. Tôi có thể lấy chỗ ông chủ cho các ông xem."

Mọi người đều nhìn về hướng Henderson. "Tôi uống một ly Scotch và nước," hắn nói. "Lúc nào tôi cũng uống như thế, không thêm bớt gì cả. Chờ chút, để tôi nhớ xem cô ta uống gì... Lúc đó là uống gần hết..."

Nhân viên quầy quay lại cùng với một hộp sắt to.

Henderson xoa trán nói, "Ở đáy cốc có thừa lại một quả sơ-ri và..."

"Thế thì có thể là một trong sáu loại đồ uống. Để tôi làm rõ cho ông. Cốc là loại có chân hay đế bằng? Màu nước đồ uống thế nào? Nếu là món Manhattan thì cốc có chân và nước màu nâu."

"Cốc có chân," Henderson nói. "Tôi thấy cô ta còn vần nghịch mà. Nhưng màu nước không phải màu nâu, không, gần như màu hồng ấy."

"Jack Rose," nhân viên quầy nói. "Giờ thì để tôi kiểm cho các ông thấy, dễ thôi." Ông ta bắt đầu lật lật đống phiếu thanh toán, tìm kiếm một lúc, ông ta phải lật ngược chồng phiếu để xem vì phiếu đầu tiên ở dưới cùng. "Đấy, các ông xem, các phiếu này đều có thứ tự cả, đánh số ở phía trên cùng," ông ta nói.

Henderson hơi giật mình, ngả người về phía trước. "Chờ chút!" hắn nói, thở không ra hơi. "Ông nói thế làm tôi nhớ ra một chuyện. Tôi nhớ con số in ở trên đầu phiếu của tôi. Mười ba. Con số đen đủi. Tôi còn nhớ khi ông đưa cho tôi thì tôi còn nhìn một lúc mà, ông mà thế thì cũng nhìn như tôi thôi."

Nhân viên quầy đặt hai tập phiếu xuống trước mặt họ. "Ừ, ông nói phải," ông ta nói. "Đây rồi. Nhưng hai phiếu không cùng chồng. Mười ba - một Scotch và nước. Và đây là Jack Rose, có ba cốc, số bảy mươi tư. Đó là chồng phiếu của Tommy, tức là người làm ca trước, cuối buổi chiều. Tôi nhận ra nét chữ của cậu ấy. Không chỉ có thế, cô ta còn đi với người khác. Ba cốc Jack Rose, một cốc rum. Không có ai lại hâm mà đi trộn hai loại đồ uống này cả."

"Nghĩa là...?" Burgess gợi hỏi nhẹ nhàng.

"Nghĩa là tôi vẫn không nhớ là đã gặp người phụ nữ như ông hỏi, kể cả như cô ta có ở đây vào ca trực của tôi, vì cô ta là đơn hàng của Tommy chứ không phải của tôi. Nhưng mà nếu thực sự cô ta có ở lại thì với ba mươi bảy năm kinh nghiệm phục vụ quầy, tôi cho rằng ông đây sẽ không đứng lên mà đi bắt chuyện với cô ta vì cô ta đang ngồi với một ông khách khác. Ba mươi bảy năm kinh nghiệm của tôi cũng nói với tôi rằng ông khách kia ở cùng với cô ta tới tận phút cuối, bởi vì không ai mua ba cốc Jack Rose giá tám mươi xu mỗi cốc để rồi cứ thế đứng lên mà đi về, bỏ lại khoản đầu tư đó cho kẻ khác đến xơi cả." Ông ta lấy khăn lau một vệt dài trên quầy.

Giọng Henderson lúc này đã run rẩy. "Nhưng ông nhớ là tôi có mặt ở đây mà. Nếu ông nhớ tôi thì ông sao mà lại không nhớ cô ta? Cô ta còn dễ nhớ hơn chứ."

Nhân viên quầy đáp với một lý lẽ đáng sợ. "Đương nhiên là tôi nhớ ra ông. Bởi vì tôi lại gặp ông một lần nữa, ngay trước mặt tôi đây. Mang cô ta đến đây thì có khi tôi cũng nhớ ra ấy. Không có thì tôi chịu thôi."

Hắn chồm người lên hẳn quầy, tì bằng hai tay, như thể đã bị say không đủ sức đứng nữa. Burgess tóm lấy một tay hắn, gầm gừ, "Đi thôi, Henderson."

Hắn vẫn bám lại bằng tay kia, đu về phía nhân viên quầy. "Đừng làm thế với tôi chứ!" hắn nói như bị nghẹn. "Ông có biết người ta buộc tôi tội gì không? Giết người đấy!"

Burgess nhanh chóng lấy tay bịt miệng hắn. "Im đi, Henderson," viên cảnh sát ra lệnh.

Họ kéo hắn lùi lại, nhưng hắn cố rướn về phía quầy.

"Đúng là ông rút đúng phiếu số mười ba rồi," một người cảnh sát nhận xét khi họ dẫn được hắn ra ngoài đường, vây quanh hắn như một cái kìm chắc chắn.

"Kể cả nếu người phụ nữ kia có xuất hiện đi nữa - nhưng tại một thời điểm nào đó muộn hơn, vào tối hôm qua - thì cũng không giúp gì được cho ông đâu," Burgess cảnh cáo khi họ ngồi đợi taxi đến. "Bắt buộc là phải trước sáu giờ mười bảy phút mới được. Nhưng tôi cũng vẫn tò mò muốn biết liệu cô ta có xuất hiện thật hay không, nếu có thì là bao lâu sau đó. Thế nên chúng tôi sẽ dò ngược lại từng bước đi của ông, từng bước một, trong cả buổi tối hôm qua, từ đầu tới cuối."

"Cô ta sẽ xuất hiện, xuất hiện mà," Henderson khăng khăng nói. "Thể nào cũng có người nhớ ra, tại một trong những chỗ chúng tôi tới tối qua. Khi gặp được cô ta rồi thì cô ta sẽ nói cho ông biết là cô ta gặp tôi vào lúc nào và ở đâu."

Người được Burgess cử đi làm nhiệm vụ quay về báo, "Hãng taxi Sunrise có hai lái xe đợi ngoài quán Anselmo. Tôi đưa cả hai về đây rồi. Tên là Budd Hickey và Al Alp."

"Alp," Henderson nói. "Đấy là cái tên buồn cười mà tôi nhớ mãi không ra. Tôi có nói với các ông là chúng tôi thấy cái tên đó là cùng cười ấy."

"Cho Alp vào đây. Người kia thì cho về đi."

Alp trông ngoài đời cũng kỳ cục chẳng kém gì trên ảnh thẻ cả, thậm chí trông còn ngộ nghĩnh hơn vì trong đời thực thì được tô đủ màu sắc.

Burgess nói, "Tối qua anh có chở khách từ chỗ trực tới nhà hàng Maison Blanche không?"

"Mason Blantch, Mason Blantch..." anh ta có vẻ hơi lúng tung lúc đầu. "Tối qua tôi đón, trả khách cũng nhiều..." Rồi phương pháp ghi nhớ nhanh của riêng anh ta đến đúng lúc. "Mason Blantch, khoảng sáu mươi lăm xu, một đêm khô ráo," anh ta lẩm bẩm. Anh ta nói to trở lại, "Phải rồi, tôi có chở. Tôi có một chuyến sáu mươi lăm xu tối hôm qua, giữa hai chuyến ba mươi xu."

"Nhìn quanh đây xem có ai là khách anh chở không?"

Anh ta lướt qua khuôn mặt của Henderson. Sau đó quay lại. "Là người này, đúng không?"

"Chúng tôi đang hỏi anh, đừng hỏi lại chúng tôi."

Anh ta bỏ dấu chấm hỏi đi. "Là người này."

"Đi một mình hay với ai khác?"

Lần này thì anh ta cần tới một phút để tìm trong trí nhớ. Sau đó anh ta chầm chậm lắc đầu. "Tôi nhớ là không có ai đi cùng cả. Chắc là đi một mình."

Henderson xồ về phía trước, như một người bị trượt chân. "Chắc chắn anh đã nhìn thấy cô ấy. Cô ấy còn lên xe trước tôi và xuống cũng trước tôi, giống như..."

"Suỵt, yên nào," Burgess kéo hắn lại.

"Phụ nữ ư?" người tài xế cũng không kém phần hùng hổ. "Tôi nhớ có ông. Tôi nhớ ông rất rõ vì tôi bị lõm cả đầu xe khi đón ông..."

"Đúng, đúng." Henderson nhiệt liệt hưởng ứng. "Có thể như thế mà anh không thấy cô ấy lên xe, vì lúc đó anh quay sang nhìn chỗ khác. Nhưng khi đã đến nơi..."

"Khi đến ơi," người tài xế nói cứng, "đầu tôi không quay đi chỗ khác. Chẳng có cha tài xế nào lại nhìn đi chỗ khác khi đến lúc thu tiền của khách cả. Tôi không thấy cô nào ra khỏi xe cả. Thế được chưa?"

"Chúng tôi có để đèn sáng trên xe, từ đầu tới cuối mà," Henderson nài nỉ. "Làm sao mà anh lại không thấy cô ấy được chứ, ngồi ngay sau lưng anh cơ mà? Chắc chắn là anh nhìn thấy cô ấy ở gương chiếu hậu, mà có khi trên cả kính xe ấy..."

"Giờ thì tôi chắc thật rồi," người tài xế nói. "Tôi có thể khẳng định... cho dù vừa rồi tôi không dám chắc. Tôi đã chạy xe taxi tám năm rồi. Nếu ông để đèn trần sáng thì có nghĩa là ông chỉ đi một mình. Tôi chẳng thấy có ông nào đi với phụ nữ mà lại để đèn trần sáng bao giờ cả. Thế nên mỗi khi thấy đèn sáng là có thể cá chắc là ông khách đó đi một mình rồi."

Henderson hầu như không nói thêm được lời nào. Hình như cổ họng không hoạt động theo ý hắn được nữa. "Làm sao mà anh nhớ ra tôi mà lại không nhớ ra cô ấy chứ?"

Lúc này thì Burgess chen vào, trước khi người tài xế có thể trả lời. "Chính ông cũng có nhớ mặt cô ta đâu. Ông đi cùng với cô ta sáu giờ liền mà, chính ông nói đấy nhé. Còn anh ta xoay lưng lại cô ta khoảng hai mươi phút." Viên cảnh sát đánh dấu chấm hết cho cuộc thẩm vấn. "Xong rồi, Alp. Vậy anh xác nhận lời khai của anh như vừa rồi chứ?"

"Lời khai của tôi là như thế. Không ai đi cùng người đàn ông này khi ông ấy ở trên xe tôi tối hôm qua."

Họ đến nhà hàng Maison Blanche vào lúc nhà hàng đang dọn dẹp. Khăn trải không phủ trên bàn, những thực khách nấn ná cuối cùng cũng đã về hết. Đám nhân viên đang ăn trong nhà bếp, chỉ cần nghe tiếng rổn rảng của bát đĩa và dao dĩa phát ra từ đó là đủ hiểu.

Họ ngồi xuống một trong những chiếc bàn vắng khăn phủ, kéo ghế vào sát, trông giống như một bữa tiệc ma quỷ sắp diễn ra với bát đĩa và món ăn vô hình.

Tay bồi trưởng đã quá quen với việc cúi chào khách tới mức giờ khi ra đón họ thì gã cũng cúi chào cho dù lúc này không phải giờ làm việc. Động tác cúi chào này không đẹp mắt lắm vì lúc này gã đã tháo cổ áo và nơ, trên má lại còn dính một mẩu thức ăn nữa.

Burgess nói, "Anh đã thấy người này bao giờ chưa?"

Đôi mắt đen sâu thẳm quan sát Henderson. Câu trả lời đến nhanh như một cái búng tay. "Rồi, chắc chắn rồi."

"Lần cuối cùng là khi nào?"

"Tối hôm qua."

"Ông ta ngồi đâu?"

Tay bồi trưởng chẳng ngần ngại chỉ một cái bàn. "Ở đằng kia."

"Rồi?" Burgess nói. "Tiếp tục đi."

"Tiếp tục gì cơ?"

"Ông ta đi với ai?"

"Ông ta không đi với ai cả."

Ngang trên trán của Henderson xuất hiện những vết hằn nhỏ. "Ông thấy cô ta đi vào đây một lúc sau khi tôi vào rồi đến chỗ tôi. Ông thấy cô ta ngồi đây suốt bữa ăn. Chắc chắn là ông thấy. Có một lần ông còn đến tận bàn, cúi chào rồi hỏi, 'Mọi thứ hài lòng chứ, thưa ông?' cơ mà."

"Đúng rồi. Đó là phận sự của tôi. Bàn nào tôi chẳng phải làm thế, ít nhất một lần. Tôi cũng nhớ mang máng là có chỗ bàn của ông, bởi vì mặt ông lúc đó – nói thế nào nhỉ – trông cứ càu quạu ấy. Tôi còn nhớ hình như còn có hai ghế trống ở bên ghế ông ngồi. Tôi còn chỉnh lại một chiếc cho ngay ngắn mà.

"Ông cũng vừa nói là tôi nói 'Thưa ông', đúng là tôi nói thế. Và như thế thì nghĩa rằng chắc chắn không ai đi cùng ông cả. Nếu có phụ nữ đi cùng với nam giới thì câu đó sẽ phải là 'ông bà'. Không được phép thay đổi."

Phần màu đen ở giữa mắt anh ta ổn định như được dán hay bắt chặt vào khuôn mặt, không hề lay động. Anh ta quay sang phía Burgess. "Nếu còn có gì nghi ngờ thì để tôi lấy danh sách đặt bàn tối qua ra, các ông có thể tự kiểm tra."

Burgess nói với vẻ hào hứng, rõ ràng là ông ta rất thích ý tưởng đó. "Tôi nghĩ rằng như thế cũng chẳng gây thiệt hại gì cả."

Tay bồi trưởng đi sang đầu kia phòng ăn, mở một ngăn kéo, lấy ra một cuốn sổ. Gã không ra khỏi phòng, cũng không ra khỏi tầm mắt của mọi người. Cuốn sổ được giao mà chưa hề mở ra, vẫn y nguyên như khi được lấy ra từ ngăn kéo, như thể để cảnh sát tự mở ra thì hơn. Gã chỉ nói, "Các ông nên so ngày tháng ở trên đầu trang."

Ngoài gã ra thì mọi người đều chụm đầu vào xem cuốn sổ. Gã đứng ngoài. Chữ viết trong sổ là bằng bút chì, nhưng vẫn đủ để đạt được mục đích. Trang đó ghi trên cùng là '20-5, T.Ba'. Rồi có một chữ X vẽ bằng hai đường kẻ chéo từ bốn góc, cho thấy rằng trang này đã được giải quyết xong xuôi. Nét xổ chữ X không cản trở việc

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net