149 NGÀY TRƯỚC KHI HÀNH HÌNH

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

RẠNG SÁNG

Sau cả nghìn câu hỏi, những tia nắng sớm mai len lỏi qua cửa sổ bắt đầu mang lại một cái nhìn khác cho căn phòng, cho dù thực tế mọi thứ trong đó vẫn y nguyên, kể cả con người. Căn phòng lúc này trông như là nơi tổ chức một bữa tiệc thâu đêm. Đầu mẩu thuốc đầy trong tất cả những gì có thể dùng để chứa, thậm chí có cả ở những nơi không dùng để chứa được. Chiếc đèn màu xanh vẫn ở đó, giờ trông lạ lẫm trong ánh sáng bình minh kết hợp với quầng sáng điện mờ mờ tỏa ra từ đó. Những bức ảnh cũng vẫn còn đó: ảnh của cô và của hắn – một bức thì chủ nhân không còn tồn tại nữa.

Bọn họ đều trông và hành động như những anh chàng say rượu mới tỉnh. Họ không còn mặc áo khoác hay áo vét; áo sơ mi để mở cổ. Một người lúc này đang ở trong buồng tắm, cố gắng làm mình tỉnh táo lại bằng nước lạnh từ vòi. Tiếng ông ta xì mũi vang hẳn ra phòng ngoài. Hai viên cảnh sát còn lại thì vẫn vừa đi tới đi lui vừa hút thuốc không ngừng nghỉ. Henderson là người duy nhất ngồi yên lặng. Hắn vẫn ngồi trên chiếc sô-pha đó cả đêm – với hắn thì cuộc đời gần như gói gọn trên chiếc ghế đó rồi, hắn chẳng còn biết nơi nào khác ngoài căn phòng này nữa.

Viên cảnh sát trong phòng tắm – tên là Burgess – trở ra, tay vẫn đan miết tóc để vắt ra những giọt nước thừa thãi cuối cùng. Có vẻ như ông ta đã nhúng cả đầu vào bồn rửa. "Khăn tắm để đâu hết ấy nhỉ?" ông ta hỏi Henderson với âm điệu bình thản một cách lạ lùng.

"Tôi cũng chẳng mấy khi tự tìm được trên giá đâu," hắn ủ rũ thú nhận. "Cô ấy... Khi tôi cần thì tôi thường hỏi, tôi cũng chẳng biết là mấy cái đó để ở đâu cả."

Viên cảnh sát vô vọng nhình quanh, khiến nước chảy ướt hết cả ngưỡng cửa buồng tắm. "Thế cho tôi dùng tạm cái mép rèm trong phòng tắm nhé?" ông ta nói.

"Cứ tự nhiên," Henderson vừa ra hiệu vừa đáp.

Rồi quá trình thẩm vấn lại tiếp tục, cũng đột ngột như lúc nó đột ngột dừng vậy.

"Lý do không hẳn chỉ là đôi vé xem kịch. Tại sao ông lại cứ tìm cách khiến chúng tôi tin là như thế?"

Hắn nhìn lên, lúc đầu nhìn nhầm người. Trước nay hắn vẫn quen với việc khi nói chuyện thì người ta nhìn hắn. Câu hỏi lần này thì lại tới từ người không nhìn hắn.

"Vì thực tế là như thế. Tôi nói ra như thế là vì nó như thế thôi mà. Chẳng nhẽ ông chưa bao giờ thấy hai người cãi nhau chỉ vì một đôi vé thôi à? Chuyện như thế là có đấy."

Người kia nói, "Thôi đi, Henderson, đừng vờ vịt nữa. Cô ta là ai?"

"'Cô ta' nào?"

"Đừng lặp lại như thế nữa nhé," viên cảnh sát tỏ vẻ khinh thường. "Như thế là chúng ta sẽ phải nhảy lùi lại tới khoảng tiếng rưỡi hay hai tiếng trước, tức là nói lại chuyện từ lúc bốn giờ sáng. Cô ta là ai?"

Henderson lùa những ngón tay mỏi mệt lên mái tóc bù xù, đầu cúi gập xuống như không còn sức lực.

Burgess ra khỏi phòng tắm, nhét đuôi áo vào trong quần. Ông ta lấy đồng hồ từ túi ra rồi đeo vào tay, nhìn liếc qua một chút. Sau đó ông ta lặng lẽ đi ra phòng ngoài. Hẳn ông ta đã nhấc điện thoại lên vì lúc này có tiếng vọng vào. "Bây giờ được rồi đấy, Tierney." Không ai để ý đến chuyện đó, Henderson lại càng không. Hắn lúc này đang gà gật mặc dù mắt vẫn mở, nhìn chằm chằm xuống thảm.

Burgess đã lại đi vào phòng, bước lòng vòng như bản thân cũng chưa biết phải làm gì tiếp theo. Cuối cùng, ông ta dừng lại cạnh cửa sổ, chỉnh lại rèm cửa một chút để ánh sáng dễ vào phòng hơn. Phía bậu cửa bên ngoài có một con chim đang đậu. Nó khẽ ngẩng đầu nhìn ông ta. "Henderson, qua đây một chút. Con chim này là chim gì thế?" Khi thấy Henderson không cử động thì ông ta giục tiếp. "Thôi nào, nhanh lên, kẻo nó bay mất bây giờ." Cứ như đó là việc quan trọng nhất trên đời này không bằng.

Henderson đứng lên, đi tới cửa sổ, đứng cạnh viên cảnh sát, lưng quay vào trong phòng. "Chim sẻ," hắn nói ngắn gọn. Hắn nhìn viên cảnh sát như muốn nói, 'Nhưng tôi biết ông không hỏi chuyện đó.'

"Tôi cũng vừa nhớ ra xong," Burgess nói. Sau đó, để hắn vẫn tiếp tục nhìn ra ngoài, Burgess nói tiếp, "Phòng này nhìn ra cảnh đẹp thật."

"Nhìn được nhiều thứ lắm, cả chim chóc nữa," Henderson đáp với giọng cay đắng.

Không gian lại một lần nữa ngưng đọng. Quá trình thẩm vấn lại dừng.

Henderson quay người trở về chỗ hắn ngồi lúc trước. Lúc này, trên ghế, tại đúng chỗ hắn ngồi nãy giờ, xuất hiện một cô gái trẻ. Hắn không nghe thấy một tiếng động nào cho thấy cô đi vào cả. Không có cả tiếng kẹt cửa hay tiếng vải cọ xát.

Ba cặp mắt xoáy vào mặt hắn khiến cho da mặt hắn như sắp sửa bị lột hết ra. Nhưng từ bên trong, hắn giữ lại được, giữ nó ổn định. Nhưng vì như vậy mà nó trở nên căng cứng. Như một tờ giấy bìa. Nhưng hắn cố giữ cho nó không cử động dù chỉ một chút.

Cô gái nhìn hắn, hắn cũng nhìn cô. Cô thật là xinh đẹp. Cô là mẫu người có máu Anglo-Saxon, thậm chí còn hơn cả những người Anglo-Saxon bình thường hiện nay. Mắt xanh, mái tóc hung đỏ không uốn cong, chải thẳng vắt ngang trán một cách gọn gàng, rẽ ngôi rõ ràng như tóc nam giới. Chiếc áo khoác lông lạc đà của cô chỉ chùm qua vai, hai cánh tay buông thõng. Cô không đội mũ, nhưng tay đang xiết chặt một chiếc túi nhỏ. Cô còn trẻ - ở giai đoạn vẫn còn nhiều niềm tin vào tình yêu và đàn ông. Hoặc là có thể sẽ vẫn mãi như vậy vì đó thuộc vào bản chất con người cô. Điều đó thể hiện rõ ở cách cô nhìn hắn bằng đôi mắt nồng thắm, sáng ngời.

Hắn khẽ nhấm môi một chút, hơi gật đầu khiến nếu không để ý thì khó có thể nhận ra, như khi người ta gặp một người quen từ lâu mà không nhớ nổi tên hay không nhớ được đã gặp ở đâu, nhưng lại không muốn bước qua.

Sau đó thì hắn tỏ vẻ không còn hứng thú gì với cô nữa.

Burgess hẳn đã có ra hiệu bí ẩn nào đó với những người khác vì lúc này đột nhiên họ chỉ còn hai người với nhau. Tất cả đã đi ra ngoài từ lúc nào.

Hắn cố gắng làm một cử chỉ gì đó với bàn tay, nhưng đã quá muộn. Chiếc áo khoác lông cừu đã tuột khỏi vai cô gái xuống góc chiếc ghế sô-pha rồi từ từ tạo thành một đống mềm mại. Còn cô gái lúc này đã bật dậy lao về phía hắn như bị gì đó thúc ở đằng sau.

Hắn cố gắng tránh cô bằng cách bước sang bên. "Đừng. Cẩn thận. Họ cố tình làm thế này. Họ đang nghe đấy..."

"Em chẳng có gì phải sợ cả." Cô nắm lấy hai cánh tay hắn và lắc nhè nhẹ. "Anh có gì phải sợ ư? Có không? Anh trả lời em đi."

"Suốt sáu tiếng vừa rồi anh tìm mọi cách để không đưa tên em vào chuyện này. Làm sao mà họ kéo em đến đây được? Làm thế nào họ biết về em?" Hắn tự đánh mình vào vai. "Mẹ kiếp. Nếu chặt tay phải mà để em không dính vào thì anh cũng làm!"

"Nhưng em muốn cùng anh trong những việc thế này, khi anh gặp khó khăn. Anh không biết nhiều về em rồi, đúng không?"

Nụ hôn khiến hắn không thể trả lời. Sau đó hắn nói, "Em hôn anh mà em không biết là liệu..."

"Không, em không biết," cô đáp, hơi thở phả sát mặt hắn. "À, mà em không sai lầm tới mức thế đâu. Chẳng ai thế đâu. Nếu em sai lầm tới mức thế thì người ta nên đưa trái tim em đến viện tâm thần chữa trị. Có điều trái tim em thông minh lắm."

"Em bảo trái tim em giúp anh là mọi việc sẽ ổn thôi," hắn buồn rầu nói. "Anh không ghét Marcella. Chỉ là anh không yêu cô ấy đến mức muốn tiếp tục sống với cô ấy nữa, thế thôi. Nhưng anh không giết cô ấy. Anh không bao giờ giết ai cả, kể cả người..."

Cô vùi đầu vào ngực hắn với sự cảm thông không thể lẫn được. "Chẳng lẽ anh phải nói thế em mới biết sao? Chẳng phải em đã thấy mặt anh thế nào khi một con chó hoang đuổi theo chúng mình trên phố? Khi thấy một con ngựa đứng ven đường... Lúc này không phải lúc đâu, nhưng anh có biết tại sao em yêu anh không? Anh không nghĩ rằng là vì anh đẹp trai, hay thông minh, hay giỏi giang đấy chứ?" Hắn cười, vuốt tóc cô, đặt lên đó một nụ hôn. "Những thứ bên trong mới là cái em yêu, những cái mà chỉ có em nhìn thấy. Anh có rất nhiều điểm tốt, anh là người tốt... nhưng tất cả là ở bên trong, chỉ có em thấy, chỉ dành cho em."

Cô ngẩng mặt lên nhìn hắn, hai mắt nhòa lệ.

"Đừng thế chứ," hắn âu yếm nói, "anh đâu có đáng."

"Em mới là người đặt giá mà, đừng có cố hạ giá với em làm gì," cô chọc hắn. Cô liếc mắt về phía cánh cửa, ánh sáng trên mặt cô có phần tối đi một chút. "Còn họ thì sao? Họ có nghĩ rằng...?"

"Cho đến lúc này là năm mươi – năm mươi. Nếu không thì họ chẳng giữ anh lâu thế này... Làm sao mà họ kéo em tới đây được?"

"Em nhận được tin nhắn từ anh lúc sáu giờ, khi em về nhà. Em không thể nào đi ngủ mà không biết chắc nên em quyết định gọi điện đến đây hỏi anh, khoảng mười một giờ. Lúc đó thì họ đã ở đây rồi, thế nên họ cho người đến thẩm vấn em ngay. Từ lúc đó tới giờ lúc nào cũng có người ở cạnh em cả."

"Hay quá, thế là họ khiến em thức trắng cả đêm!" gã bực tức nói.

"Em làm sao mà ngủ được khi biết anh đang gặp rắc rối thế này." Những ngón tay cô di chuyển nhẹ nhàng trên mặt hắn. "Chỉ có một chuyện là quan trọng thôi, những chuyện khác tạm gác lại đã. Sẽ giải quyết ổn thỏa được hết, chắc chắn thế. Họ chắc sẽ có cách tìm ra ai là kẻ gây ra chuyện này... Anh đã nói những gì với họ?"

"Về chúng ta ư? Chẳng nói gì cả. Anh muốn giữ cho em không dính gì tới việc này cả."

"Có thể đó chính là nguyên cớ chính. Họ cảm thấy anh đang giấu giếm điều gì đó. Giờ thì em trong cuộc rồi. Anh có nghĩ là tốt hơn nên nói cho họ biết mọi chuyện về chúng ta không? Mình đâu có điều gì phải xấu hổ hay sợ hãi đâu. Càng nói sớm thì càng nhanh giải quyết mọi chuyện. Em nghĩ từ thái độ của em thì họ cũng đã đoán ra được rồi. Gặp nhau là anh với em..."

Cô ngừng nói giữa chừng. Burgess đã quay lại. Ông ta trông thư thái như đã đạt được mục tiêu đặt ra. Khi hai người cảnh sát còn lại cũng vào phòng, Henderson còn thấy ông ta nháy mắt với một trong hai người đó.

"Dưới nhà có xe đang đợi đưa cô về nhà, cô Richman."

Henderson bước tới. "Này, xin ông giữ cho cô Richman đứng ngoài việc này. Thật không công bằng chút nào. Cô ấy không có liên..."

"Cái đó thì phụ thuộc hoàn toàn vào ông thôi," Burgess nói với hắn. "Chúng tôi buộc phải đưa cô ấy tới đây chỉ là vì ông buộc chúng tôi phải làm ông nhớ ra là..."

"Tôi sẽ nói hết những gì tôi biết cho ông," Henderson cam đoan, "nếu như ông đảm bảo rằng cô ấy sẽ không bị báo chí làm phiền, sẽ không bị báo chí nêu tên hay làm ầm ĩ lên."

"Miễn đó là sự thực," Burgess nói rõ.

"Tôi sẽ nói sự thực." Hắn quay sang phía cô, giọng nhẹ nhàng hơn hẳn khi nói với cảnh sát. "Em về đi, Carol. Cố ngủ một chút, đừng lo lắng gì cả. Mọi chuyện sẽ sớm ổn thỏa thôi mà."

Cô hôn hắn ngay trước mặt mọi người như muốn chứng tỏ tình cảm của mình với hắn. "Anh nhớ thông tin cho em nhé! Có gì mới nhớ báo cho em ngay, nhớ chưa? Ngay hôm nay đấy nhé."

Burgess đi ra cửa cùng cô, nới với viên cảnh sát gác bên ngoài, "Nói với Tierney là không cho ai đến gần cô gái trẻ này cả. Không nói tên, không trả lời câu hỏi, không tiết lộ bất kỳ thông tin gì."

"Cám ơn," Henderson nói khi ông ta quay lại, "ông đáng mặt đàn ông lắm."

Viên cảnh sát nhìn hắn như không đón nhận lời khen đó. Ông ta ngồi xuống, lấy ra một cuốn sổ tay, gạch chéo hai, ba trang đã viết chữ loằng ngoằng rồi mở ra một trang mới. "Bây giờ bắt đầu nhé?" ông ta nói.

"Bắt đầu thôi," Henderson đáp.

"Ông nói hai người cãi nhau. Vẫn giữ như thế chứ?"

"Vẫn giữ như thế."

"Còn đôi vé xem kịch? Vẫn giữ chứ?"

"Về đôi vé và về ly dị. Không thay đổi."

"Giờ đến lúc làm rõ hơn. Tình cảm giữa ngai người xấu đi từ lúc nào?"

"Không hề có tình cảm nào cả. Tốt hay xấu đều không có. Giống như kiểu chai lỳ, vô cảm thì đúng hơn. Tôi đã đề nghị ly dị với cô ấy khá lâu rồi. Cô ấy cũng biết về cô Richman, vì tôi có nói. Tôi không hề giấu giếm cô ấy gì cả. Tôi chỉ muốn giải quyết một cách êm thấm, nhẹ nhàng. Nhưng cô ấy từ chối ly dị. Bỏ đi cũng chẳng giải quyết được gì. Tôi không muốn thế. Tôi muốn cưới cô Richman làm vợ. Chúng tôi cố gắng không gặp nhau, tránh xa nhau, nhưng như thế thật là khổ sở. Tôi không chịu nổi. Mà mấy chuyện này có cần thiết không?"

"Rất cần."

"Tối hôm kia tôi có nói chuyện với cô Richman, cô ấy hiểu tình thế của tôi. Cô ấy nói, 'Hay để em thử, để em nói chuyện với chị ấy.' Tôi không cho. Cô ấy bảo, 'Thế anh thử lần nữa đi. Lần này thử kiểu khác. Thử nói lý lẽ khéo vào thì mới được.' Biết là chẳng ăn thua nhưng tôi vẫn cố thử xem sao. Từ chỗ làm, tôi gọi điện đặt một bàn cho hai người ở quán trước cũng có tới. Tôi mua hai vé xem kịch, hàng đầu tiên, cạnh lối đi. Đến phút cuối tôi còn từ chối lời mời của bạn thân nhất tới bữa liên hoan chia tay của anh ấy. Jack Lombard. Anh ấy phải đi Nam Mỹ làm việc mấy năm. Đó là cơ hội cuối để tôi gặp anh ấy trước khi anh ấy lên tàu ra biển. Nhưng tôi quyết tâm thực hiện dự định. Tôi sẽ nhẹ nhàng thuyết phục cô ấy bằng mọi giá.

"Thế rồi khi tôi về nhà thì lại chẳng như mong muốn. Cô ấy không muốn dàn xếp gì cả. Cô ấy thích cuộc sống như thế và muốn cuộc sống tiếp tục như thế. Tôi bực lắm, thú thật là vậy. Tôi nổi khùng. Cô ấy đã đợi đến phút cuối. Cứ để tôi đi tắm rồi thay quần áo. Rồi cô ấy ngồi đó cười. 'Sao anh không rủ cô bạn anh đi ăn cùng đi?' cô ấy mỉa mai. 'Sao phải phí tiền làm gì?' Thế nên tôi gọi điện cho cô Richman. Gọi ngay ở đó, trước mặt vợ tôi.

"Nhưng tôi không được thỏa mãn vì cô ấy không có nhà. Marcella thì tiếp tục cười nhạo tôi. Cô ấy cố tình thế.

"Ông cũng thừa biết là khi bị người ta cười nhạo thì thế nào rồi đấy. Thấy mình như thằng dở hơi. Tôi cáu đến mức tôi không suy nghĩ thấu đáo được nữa, nên tôi quát, 'Tôi sẽ ra phố, mời cô gái đầu tiên đi cùng để thay vào chỗ cô! Bất kỳ ai, miễn là có thân thể phụ nữ và đi giày cao gót nhé! Ai cũng được!' Rồi tôi vớ lấy mũ, sập cửa đi ra ngoài thôi."

Giọng hắn bắt đầu dão ra như chiếc đồng hồ cần lên cót lại. "Chuyện chỉ có thế thôi. Muốn rõ hơn thì tôi cũng chẳng biết nói thế nào nữa đâu. Vì đó là sự thực mà sự thực thì không thể nào làm rõ hơn được cả."

"Sau khi ông ra khỏi nhà, ông vẫn giữ lịch trình như ông đã khai với chúng tôi lúc trước chứ?" Burgess hỏi.

"Vẫn như thế. Trừ một việc là tôi không đi một mình. Tôi đi cùng người khác. Tôi làm y như tôi đã nói với cô ấy: ra phố thấy người phụ nữ nào đó thì mời đi cùng. Cô ta nhận lời, thế là tôi đi cùng cô ta tới tận mười phút trước khi quay về đây."

"Lúc gặp cô ta thì là khoảng mấy giờ?"

"Chỉ vài phút sau khi ra khỏi nhà thôi. Tôi tạt vào quán nào ấy, khoảng đường Mười Lăm, trong quán đó tôi gặp cô ta..." Hắn làm động tác gì đó với ngón tay. "Chờ chút, tôi nhớ ra rồi. Tôi có thể nói chính xác thời điểm tôi gặp đấy, vì lúc đó chúng tôi đều nhìn đồng hồ mà, là lúc tôi đưa cô ta xem đôi vé. Sáu giờ mười phút, chính xác luôn."

Burgess cọ cọ móng tay bên dưới môi. "Quán đó là quán nào thế?"

"Tôi không nhớ chính xác. Cửa quán có đèn đỏ bắt mắt lắm, lúc đấy tôi chỉ để ý thế thôi."

"Ông có thể chứng minh được là ông ở trong quán đó lúc sáu giờ mười phút không?"

"Tôi vừa chẳng nói với ông còn gì. Sao nào? Có điều gì quan trọng sao?"

Burgess nói, "À, tôi lòng vòng với ông cũng được thôi, nhưng tôi lại thích lạ đời. Tôi sẽ nói cho ông biết. Vợ ông chết chính xác vào lúc sáu giờ tám phút. Đồng hồ đeo tay của cô ấy vỡ do đập vào cạnh bàn trang điểm khi cô ấy ngã xuống. Nó dừng ở...," ông ta đọc cái gì đó, "... sáu giờ tám phút mười lăm giây." Ông ta lại cất cái đó đi. "Tôi không thấy cái gì có hai chân, thậm chí là có cánh, mà có mặt ở đây vào thời điểm đó để rồi lại đến được đường Mười Lăm sau đó một phút bốn mươi lăm giây cả. Ông chứng minh được ông ở đó vào lúc sáu giờ mười, thì mọi việc chấm dứt ở đây."

"Nhưng tôi nói với ông rồi còn gì! Tôi có xem đồng hồ mà."

"Đấy không phải là bằng chứng. Đó là lời khai thiếu cơ sở."

"Thế nào mới là bằng chứng?"

"Khi có gì đó chứng thực."

"Tại sao lại phải chứng thực ở đó? Ở đây không được hay sao?"

"Vì nếu ở đây thì mọi thứ cho thấy ngoài ông ra chẳng có ai khác gây ra chuyện đó cả. Ông nghĩ chúng tôi ngồi đây vật vã với ông cả đêm để làm gì chứ?"

Henderson để hai cổ tay buông thõng từ đầu gối. "Ra vậy," hắn thở ra. "Tôi hiểu rồi." Sự tĩnh lặng lại kéo dài, thống trị trong căn phòng một lúc sau đó.

Burgess phá vỡ sự im lặng. "Liệu người phụ nữ ông nói đã gặp trong quán có chứng thực được thời điểm đó không?"

"Có chứ. Cô ta cũng nhìn đồng hồ giống tôi mà. Chắc chắn là nhớ thôi. Có, chứng thực tốt."

"Thôi được rồi, như thế là đủ. Miễn là cô ta làm cho chúng tôi tin được, lời chứng thực phải có tuyên thệ và ông không ép cô ta làm điều đó. Cô ta sống ở đâu?"

"Tôi không biết. Lúc tôi về thì cô ta vẫn ở quán đó, nơi chúng tôi gặp nhau lúc đầu."

"Thế cô ta tên là gì?"

"Tôi không biết. Thực là tôi không hỏi, mà cô ta cũng không tự giới thiệu."

"Họ thì sao? Hay bí danh cũng được? Ông ở với cô ta sáu tiếng liền cơ mà. Thế ông xưng hô cô ta là gì?"

"'Cô,'" hắn đáp.

Burgess một lần nữa lại lấy cuốn sổ ra. "Thôi được rồi. Ông mô tả cô ta xem nào. Chúng tôi sẽ cho người đi tìm cô ta sau cũng được."

Một quãng thời gian chờ đợi kéo dài.

"Sao nào?" Burgess hỏi.

Mặt Henderson càng lúc càng tái dại. Hắn nuốt khan. "Chúa ơi, tôi không nhớ nổi!" hắn thốt lên. "Tôi quên mất cô ta rồi, mất hẳn rồi." Hắn lấy tay xoa mặt một cách vô vọng. "Ngay lúc tôi về đây thì tôi còn nói với ông được, còn bây giờ thì chịu rồi. Nhiều chuyện xảy ra quá. Việc về Marcella... Rồi mấy ông quần tôi suốt đêm nữa. Trong đầu tôi hình ảnh cô ta như phim bị lộ sáng ấy, nhòe hết cả. Ngay cả lúc tôi ở đó với cô ta tôi cũng không chú ý nữa; đầu óc tôi lúc đó đang loạn cả lên."

Hắn ngẩng lên, nhìn viên cảnh sát khác như thể cầu cứu. "Tôi chẳng còn nhớ gì về cô ta cả!"

Burgess tỏ vẻ muốn giúp đỡ. "Cứ từ từ. Cố nhớ lại đi. Màu mắt?"

Henderson xòe hai bàn tay ra, vô vọng.

"Không nhớ? Được rồi. Tóc thì sao? Tóc thế nào? Màu gì?"

Hắn đặt bàn tay lên che hai vùng mắt. "Cũng không nhớ được. Mỗi khi tôi định nói một màu thì tôi lại nhớ ra màu khác. Tôi định nói màu kia thì lại nhảy về màu ban đầu. Tôi không biết nữa, chắc là đâu đó giữa hai màu. Không hẳn nâu, không hẳn đen. Hầu như lúc nào cô ta cũng đội mũ, không nhìn thấy tóc." Hắn nhìn lên, hy vọng. "Tôi nhớ cái mũ nhất. Cái mũ đó màu da cam. Như thế có giúp ích được gì không? Đúng rồi, da cam. Mũ màu cam."

"Thế nếu như từ tối hôm qua thì cô ta không đội mũ đó nữa, phải đến sáu tháng sau mới đội lại sau đó thì sao? Tình thế chúng ta sẽ thế nào? Ông không nhớ được gì khác về cô ta hay sao?"

Henderson day day thái dương để bớt đau đầu.

"Cô ta béo hay gầy? Cao hay thấp?" Burgess vẫn kiên trì gợi ý.

Henderson bắt đầu vặn vẹo cơ thể trên ghế, xoay hết bên này lại sang bên kia như để trốn tránh câu hỏi. "Tôi không trả lời được. Không trả lời được."

"Có phải anh đang đùa chúng tôi không?" một trong hai viên cảnh sát còn lại hỏi lạnh lùng. "Mới ngay tối hôm qua thôi, không phải tuần trước hay năm ngoái đâu."

"Tôi kém nhớ mặt lắm, ngay cả khi tôi... bình tĩnh, không bị quấy rầy. Cô ấy có khuôn mặt... tôi..."

"Không đùa đấy chứ?" viên cảnh sát thứ ba cuối cùng cũng tham gia vào.

Câu trả lời của hắn chuyển cấp từ kém xuống tồi tệ vì hắn mắc sai lầm là nói thẳng ra suy nghĩ của mình mà không chỉnh sửa. "Cô ta có hình dáng như những người phụ nữ khác, tôi chỉ nói được thế thôi..."

Nước tràn ly. Khuôn mặt Burgess nãy giờ đã dần dần dài thượt, cho dù ông ta không hề để lộ ra bất kỳ dấu hiệu bực tức nào khác. Rõ ràng với ông ta chỉ có sự chuyển biến tâm lý từ từ. Thay vì nhét chiếc bút chì đã tù đầu trở lại trong túi, ông ta thẳng tay ném nó như có chủ đích vào bức tường đối diện. Rồi ông ta lại đứng lên, đi tới đó nhặt nó lên. Khuôn mặt ông ta, lúc quay lại, đã đỏ ửng. Ông ta chui vào trong chiếc áo khoác, thắt lại cà-vạt cho ngay ngắn trước ngực.

"Các anh," ông gắt gỏng, "ra khỏi chỗ này thôi, muộn quá rồi."

Ông ta dừng một chút ở khuôn cửa vòm dẫn ra phòng ngoài, nhìn Henderson tóe lửa. "Ông coi

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net