150 NGÀY TRƯỚC KHI HÀNH HÌNH

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

6 GIỜ TỐI

Màn đêm vừa mới chớm buông, hắn cũng chưa hẳn đã gọi là già. Có điều không gian thì thấm đượm sự ngọt ngào trong hắn thì cáu bẳn. Cái cáu bẳn đó người ta có thể thấy từ xa vì nó sưng xỉa trên khuôn mặt hắn. Cái cáu bẳn đó là một trong những trạng thái giận dữ bị kìm nén, bị dồn ép trong khi nó vẫn không ngừng rộp lên từng giờ. Cái cáu bẳn đó cũng là một điều đáng xấu hổ vì nó lạc điệu hoàn toàn với những gì đang diễn ra xung quanh. Nó như một vết rách trên bức tranh phong cảnh.

Tối đó là một tối tháng năm, giờ đó là giờ tụ tập. Vào giờ này đến nửa dân số ở thành phố này, miễn là dưới ba mươi tuổi, đều đã chải chuốt đầu tóc, nạp thêm tiền vào ví rồi tất tả ngược xuôi để đến kịp chỗ hẹn. Nửa dân số còn lại, cũng dưới ba mươi tuổi, đã trang điểm xong, không quên khoác thêm lên người một cái gì đó đặc biệt, rồi cũng nhanh chóng đến chỗ hẹn. Nhìn đi đâu hay chỗ nào thì ta cũng thấy hai nửa thành phố này đang tìm tới nhau. Ở mọi góc phố, trong các nhà hàng hay quán bar, bên ngoài hiệu thuốc, bên trong sảnh khách sạn, bên dưới biển hiệu các cửa hàng nữ trang, hay ở bất kỳ chỗ nào mà các cặp đôi chưa bị cặp đôi nào khác chiếm mất. Và ta có thể nghe thấy những câu thoại cũ rích đã được dùng từ xửa từ xưa như, "Giờ em mới đến được, anh đợi lâu chưa?" hay "Em trông đẹp lắm. Mình đi đâu nhỉ?"

Hôm đó là một buổi tối như vậy. Bầu trời phía tây tô một chút ráng đỏ, như thể mặt trời cũng đang hối hả cuộc hẹn của chính mình, và trước khi đi còn kịp cài lại hai ngôi sao lấp lánh như kim cương trên tấm áo choàng buổi tối.

Biển hiệu đèn nê-ông trên phố bắt đầu nháy mắt làm duyên với những vị khách qua đường, những chiếc taxi bấm còi gọi khách, tất cả mọi người đều đang tập trung đi tới nơi dành cho mình. Không gian lúc này không chỉ là không khí, mà nó có mùi vị sâm-panh, phảng phất hương nước hoa, rõ rệt đến nỗi nếu khách qua đường không biết cách tránh thì chắc chắn nó sẽ xộc thẳng vào khứu giác, thậm chí là trái tim của họ.

Hắn cứ đi như thế, đẩy cái bộ mặt sưng xỉa ra phía trước, làm xấu cả một khung cảnh trữ tình. Người ta khó tránh đưa mắt nhìn theo khi hắn bước qua, trong lòng tự hỏi nguyên nhân gì mà ra nông nỗi, mà khiến hắn có cái thái độ khó ưa nổi đó. Chẳng phải là do sức khỏe rồi. Ai mà đi theo kịp nhịp bước của hắn thì mặt cũng phải đỏ lựng cho xem. Cũng chẳng thể là do hoàn cảnh kinh tế. Quần áo hắn mang trên người rõ ràng là hàng đắt tiền, không phải là đồ giả hay đồ nhái. Cũng không phải là do hắn đã có tuổi. Nếu ai đó nói ra con số ba mươi về tuổi của hắn thì đó hẳn là số tháng chứ không phải năm. Hắn sẽ trông sáng sủa gấp đôi nếu hắn cho những bộ phận trên mặt một cơ hội không bị làm nhăn nhúm. Người ta có thể dễ dàng thấy được cơ sở cho nhận định đó tại những vùng da phía bên ngoài, xa tâm điểm của sự cau có.

Hắn cứ thế sải bước, đeo trên mặt cái vẻ hậm hực không giải tỏa được, hai mép trễ xuống khiến viền môi trở thành một nửa hình ê-líp, như một cái móng ngựa dính vào phía dưới mũi. Chiếc áo choàng hắn khoác trên tay nảy lên nảy xuống theo mỗi nhịp bước. Hắn có đội mũ, nhưng chiếc mũ lại bị ngả quá đà ra phía gáy, vết lõm trên thân mũ cũng lại không đúng chỗ, chắc hắn đã tiện tay bóp mà cũng không buồn chỉnh lại. Lý do duy nhất, có lẽ vậy, khiến đôi giày của hắn không tóe lửa trên vỉa hè là vì có lót bằng đế cao su.

Nơi hắn tới có vẻ như không phải là nơi hắn có ý định ngay trong đầu từ trước, minh chứng bằng việc hắn phanh gấp tại đúng nơi đó. Khó có thể kiếm được từ nào khác để diễn tả việc hắn dừng bước tại chỗ đó, giống như đột nhiên chân hắn bị cứng lại, khóa chặt, khiến hắn phải đứng im một chỗ. Có vẻ như hắn cũng chẳng buồn để ý tới chỗ đó nếu như biển hiệu không đột nhiên lóe sáng đúng lúc hắn bước qua. Biển hiệu có chữ Anselmo màu đỏ rực, tỏa chiếu nhuộm tất cả những ai đi qua quãng vỉa hè đó như những người vừa bị phủ một lọ tương cà chua lên quần áo.

Hắn chuyển hướng, rõ ràng là do một cơn bộc phát nào đó, đi thẳng vào bên trong. Đó là một căn phòng thuôn dài, có trần khá thấp, cách mặt phố khoảng ba đến bốn bậc thang. Nơi này không hẳn là một quán lớn, và tại thời điểm này, cũng không đông khách. Khung cảnh bên trong trông khá dịu mắt; ánh sáng vừa đủ, màu vàng nhạt, được chiếu bằng đèn hắt trần. Hai bên có hai dãy bàn được gá lên tường bằng giá sắt. Hắn không để mắt tới chỗ đó mà đi thẳng tới quầy bar có hình bán nguyệt, đối diện với cửa vào, tận cuối phòng. Hắn cũng không để mắt xem người ở quầy là ai, hay thậm chí xem có ai đang ở quầy hay không. Hắn lẳng chiếc áo khoác lên một chiếc ghế, sau đó đặt mũ lên trên, rồi ngồi xuống chiếc ghế bên cạnh. Thái độ này cho thấy hắn đã quyết ở đó cả đêm.

Một bóng áo trắng mờ mờ xuất hiện ngay phía trước tầm mắt đang nhìn xuống của hắn. Bóng trắng nói, "Chào ông, ông dùng gì?"

"Một ly Scotch," hắn nói, "thêm một ít nước nữa. Thế nào gọi là ít thì mặc xác ông."

Ly nước chẳng hề được đụng tới sau khi chiếc ly được mang ra cùng với nó đã rỗng không.

Chắc hẳn trong tiềm thức, lúc ngồi xuống, hắn đã nhận thấy có một bát đựng bánh hay đại loại gì đó tương tự ở phía bên tay phải, nên hắn thò tay sang phía đó mà không phải nhìn. Tay hắn hạ xuống, không phải chạm vào một cái gì đó sần sùi như bánh mà vào một bề mặt mềm mại di chuyển rất nhanh.

Hắn ngoảnh đầu sang nhìn, rụt tay lại để tránh bàn tay đã tới đích là cái bát bánh trước. "Xin lỗi," hắn lầm bầm trong cổ họng, "cô lấy trước đi."

Hắn lại quay mặt về chỗ cũ, tiếp tục bận tâm tới việc của hắn như trước. Rồi hắn quay sang, nhìn người phụ nữ lần thứ hai. Hắn cứ thế nhìn tiếp, không bị gì khác làm ngắt quãng, tất nhiên là vẫn bằng ánh mắt tính toán và do dự.

Điều lạ lùng ở người phụ nữ này là chiếc mũ. Chiếc mũ trông giống như một quả bí ngô, cả về hình dáng, kích thước lẫn màu sắc. Một màu da cam cháy rừng rực, tới mức có thể khiến người nhìn lóa mắt. Chiếc mũ dường như làm cả quầy bar sáng lên, như thể nó là một chiếc đèn lồng người ta hay treo trong các bữa tiệc. Mọc ra từ chính giữa chóp mũ là một cọng lông vũ mỏng và dài, hiên ngang như một cái râu của côn trùng. Trong một nghìn người phụ nữ thì may ra mới có một người đủ dũng khí đội mũ màu đó. Người phụ nữ này dám đội, và hợp với màu đó. Cô ta khiến người ta ngạc nhiên, nhưng là thú vị chứ không phải là nực cười. Phần còn lại của cô ta thì bị ẩn đi với gam màu đen, gần như là vô hình phía sau sự nổi bật của chiếc mũ. Có lẽ đó là biểu hiện của một dấu hiệu phóng túng nào đó ở cô ta. Có lẽ tâm trạng đi kèm với biệu hiện đó là, 'Tôi đã đội mũ này lên thì các người phải cẩn thận đấy. Cái gì tôi cũng chơi hết.'

Lúc này, người phụ nữ đang nhấm nháp chiếc bánh, cố gắng thể hiện rằng không để ý tới cái nhìn xăm xoi của hắn. Cô ta ngừng cắn, đó là dấu hiệu duy nhất rằng có biết hắn đã rời khỏi chỗ ngồi, bước qua và đang đứng bên cạnh.

Cô ta hơi nghiêng đầu một chút, thái độ lắng nghe, dường như muốn nói, 'Anh muốn nói gì thì cứ nói đi, tôi không cản đâu. Còn sau đó thì tùy thuộc vào điều anh nói ra thế nào thì tính tiếp.'

Điều hắn nói ra đi thẳng vào vấn đề. "Tối nay cô có kế hoạch gì chưa?"

"Có và không." Cách cô ta trả lời rất nhẹ nhàng, nhưng cũng không cho thấy tín hiệu khích lệ. Không có nụ cười nào đánh tín hiệu mời gọi cả. Cô ta cư xử khéo léo, cho thấy dù cô ta thế nào đi nữa thì cũng không phải hạng rẻ tiền.

Phía hắn cũng không phát ra tín hiệu nào thúc giục cả. Hắn nói tiếp với bẻ bàng quan, "Nếu cô có hẹn rồi thì cứ nói, tôi sẽ không làm phiền cô nữa."

"Anh không làm phiền tôi – cho tới lúc này." Cô ta, bằng cách nào đó, thể hiện được rất rõ ý của mình: quyết định của tôi hiện tại vẫn để ngỏ.

Hắn ngước nhìn chiếc đồng hồ treo trên quầy ba, đối diện cả hai người. "Bây giờ đã hơn sáu giờ rồi."

Cô ta cũng nhìn lên theo. "Đúng vậy." Lời tán thành ở mức trung lập.

Trong lúc đó thì hắn rút ví, lấy ra một chiếc phong bì dài và nhỏ. Hắn mở phong bì, lại lấy trong đó ra hai miếng giấy bìa cứng màu vàng nhạt, xòe chúng như xòe bài. "Tôi có một đôi vé hạng nhất xem nhạc kịch tại rạp Casino. Hàng ghế AA, cạnh lối đi. Cô có muốn đi cùng tôi không?"

"Lời mời của anh đường đột quá." Người phụ nữ chuyển hướng nhìn từ đôi vé lên khuôn mặt hắn.

"Tôi thấy cần phải đường đột." Hắn gầm gừ nho nhỏ. Hắn cũng chẳng hề nhìn người phụ nữ mà hắn chỉ nhìn cặp vé với vẻ bực tức. "Nếu cô đã có hẹn trước rồi thì cứ nói, tôi sẽ tìm người khác đi xem cùng tôi cũng được."

Một thoáng quan tâm xuất hiện trong mắt người phụ nữ. "Vậy ra anh bắt buộc dùng tới hai vé này bằng mọi giá?"

"Vấn đề nguyên tắc mà thôi," hắn vẫn đáp bằng giọng hậm hực.

"Như thế rất dễ làm người ta nhầm lẫn với một cách làm quen thô lỗ đấy," cô ta nói. "Lý do tôi không tưởng nhầm như vậy là vì lời đề nghị rất cộc lốc, không hề có rào đón gì. Tôi thấy ý nghĩa thực sự đúng như những gì anh nói."

"Đúng như cô nghĩ." Mặt hắn vẫn đầy những nhét nhăn nhúm.

Người phụ nữ đã hơi xoay người sang phía hắn. Cách chấp nhận lời mời của cô ta là một lời nhận xét, "Trước tới nay tôi vẫn muốn làm một việc gì đó thế này. Có lẽ giờ là đúng dịp rồi. Cơ hội này – theo đúng bản chất của nó – có lẽ sẽ rất lâu nữa mới lại có."

Hắn đỡ người phụ nữ xuống khỏi ghế. "Ta phải thống nhất với nhau một chuyện, trước khi đi, nhé? Để đến khi xong xuôi thì mọi thứ sẽ đơn giản hơn."

"Còn tùy xem điểm thống nhất là gì."

"Chúng ta chỉ là hai người đi cùng nhau tối hôm nay. Hai người ăn tối cùng nhau, xem kịch cùng nhau. Không tên, không địa chỉ, không có những thông tin cá nhân thừa thãi. Chỉ là..."

Người phụ nữ tiếp lời, "... là hai người đi xem kịch cùng nhau, đi cùng nhau một buổi tối. Tôi thấy như thế là hợp lý thôi, hay nói đúng hơn là cần thiết. Cứ như vậy đi. Làm thế thì cũng đỡ phải e dè hơn, cũng tránh được phải nói dối nữa." Cô ta đưa tay ra cho hắn. Hai người bắt tay thống nhất về ý đó. Lần đầu tiên, người phụ nữ cười – nụ cười có thể nói là dễ mến nhưng cũng không quá ngọt ngào.

Hắn ra dấu gọi nhân viên quầy, định thanh toán đồ uống cho cả hai người.

"Tôi đã trả tiền phần tôi rồi, trước khi anh tới cơ," người phụ nữ nói. "Tôi vẫn đang uống dở ly đó thôi."

Nhân viên quầy móc trong túi ra tập giấy nhỏ, ghi bằng bút chì 'Scotch – 60' lên trên cùng, xé tờ giấy ra rồi đưa cho hắn.

Hắn thấy rằng tập giấy đó có đánh số thứ tự, hắn cũng thấy nhân viên quầy đã ghi vào đó một con số tròn trịa màu đen – 75 - ở góc trên. Hắn cười, đưa trả lại cho nhân viên quầy, kèm theo số tiền tương ứng, rồi quay người đi ra sau người phụ nữ.

Cô ta lúc này đã đi trước ra phía cửa. Một cô gái trẻ ngồi cùng bạn trai ở bàn cạnh tường liền ngoái lại, tròn mắt nhìn theo chiếc mũ rực rỡ khi nó lướt qua. Hắn, đi đằng sau, vừa kịp nhìn thấy hành động đó.

Ra đến bên ngoài, cô ta nói với hắn, cũng là đặt câu hỏi. "Giờ tôi sẽ theo anh."

Hắn ngoắc tay gọi một chiếc taxi đang đợi cách đó một quãng. Một chiếc lướt tới, dù cái ngoắc tay không dành cho nó, cố gắng chen ngang bắt khách. Chiếc taxi kia, vì bức xúc, lập tức chồm lên chiếm vị trí tiên phong, nhưng không tránh khỏi có chút va chạm nhẹ khiến đầu xe bị đối thủ cạnh tranh làm cho bị móp. Cho đến lúc xung đột giữa hai chiếc xe đã trở nên êm thấm hơn và người tài xế của chiếc taxi được ngoắc gọi đã hạ hỏa đến mức đủ để quay sang tiếp khách thì người phụ nữ đã vào trong xe.

Còn hắn thì đợi một lát ở cạnh ghế của lái xe để thông báo nơi đến, "Maison Blanche," rồi mới theo cô ta vào xe ngồi.

Đèn trong xe vẫn sáng, họ kệ nó sáng như vậy. Có lẽ là họ cho rằng việc tắt đèn đi là thể hiện một điều gì đó thân mật mà cả hai người bọn họ đều thấy dịp này là không phù hợp.

Hắn nghe thấy cô ta khẽ cười khúc khích, nhìn theo hướng mắt thì cũng cười theo, tỏ ý đồng tình. Ảnh trên bằng lái của tài xế taxi thì hiếm khi được coi là mẫu mực về vẻ đẹp khi chụp ảnh chân dung, nhưng ảnh của người này lại tiến thêm một bậc vì nó trông giống như một bức biếm họa với đôi tai vểnh, cằm dài nghều và đôi mắt trố lồi. Cái tên được in kèm trên đó cũng ngắn một cách khác thường: Al Alp.

Tâm trí hắn ghi nhận điều này, nhưng rồi lại bỏ qua.

Maison Blanche là một nhà hàng dành cho những bữa ăn thân mật, đồng thời cũng rất nổi tiếng về chất lượng tuyệt hảo của đồ ăn. Đây là một trong những nơi ngay cả một tiếng suỵt cũng là lớn, ngay cả trong những giờ đông khách nhất. Ở đây không được phép phát nhạc hay bất kỳ một cái gì khác có thể làm hỏng mục đích duy nhất của nó.

Tại tiền sảnh, người phụ nữ tách khỏi hắn. "Có lẽ tôi phải đi sửa chữa lại những tác động của thời gian. Anh đừng đợi ở đây. Cứ vào trong, ngồi trước đi nhé. Tôi sẽ vào sau."

Khi cánh cửa phòng vệ sinh mở ra trước mặt cô ta, hắn thấy cô ta đưa tay lên phía chiếc mũ, dường như định cởi mũ ra. Cánh cửa đóng lại trước khi cô ta hoàn tất động tác này.

Hắn đoán già đoán non rằng việc này chẳng qua là do dũng khí của người phụ nữ này đã có một chút giảm sút, thế nên cô ta phải tách ra, bỏ cả mũ ra nữa, để rồi giản dị hơn khi bước vào trong sau hắn, tránh lôi kéo quá mức những đôi mắt tò mò.

Một tay bồi bàn, có lẽ là bồi trưởng, chào hắn ngay ở cửa phòng. "Bàn một chỗ, thưa ông?"

"Không, tôi đã đặt bàn cho hai người." Rồi hắn nói tên, "Scott Henderson."

Cái tên đó có trong danh sách. "Đúng rồi." Người bồi bàn nhìn chéo qua vai vị khách. "Ông chỉ đi một mình chăng, ông Henderson?"

"Không phải," Henderson phủ nhận.

Hắn chỉ thấy còn một bàn trống. Bàn này nằm ở vị trí đặc biệt là trong một khoảng không gian ăn vào bức tường do đó nếu muốn nhìn thấy người ngồi tại bàn đó thì chỉ có thể đứng từ đằng trước vì ba phía đều đã ngăn với các bàn khác.

Khi người phụ nữ xuất hiện tại lối vào phòng ăn, cô ta không còn đội mũ nữa, và hắn thực sự ngạc nhiên về tác động của chiếc mũ đối với cô ta từ trước tới lúc này. Ở cô ta có một cái gì đó đơn điệu. Sự rực rỡ đã không còn; tác động từ cá tính lúc này mờ nhạt và yếu ớt. Cô ta đơn giản là một người phụ nữ mặc đồ đen, tóc màu nâu sẫm, là một cái gì đó chắn ngang tầm mắt – thế thôi. Không hẳn giản dị, không hẳn xinh đẹp, không cao, không gầy, không quê mùa, cũng không lạc mốt; chẳng có gì nổi bật, mọi thứ như không có màu sắc, chỉ là một người mang đặc điểm của phụ nữ như mọi người trên phố. Một con số không. Mà cũng có thể là một tập hợp các yếu tố.

Không có cái đầu nào ngoái lại rồi tiếp tục ngoái lại lâu hơn cần thiết dù chỉ một giây, cũng không có cái đầu nào ngoái lại rồi lại phải ngoái lại lần nữa để khẳng định điều mình thấy.

Tay bồi trưởng, do lúc này đang bận rộn với một đĩa salad, nên không thể chỉ đường cho cô ta. Henderson đứng lên để cô ta biết hắn ở đâu. Cô ta không bước thẳng tới qua giữa phòng, hắn có để ý, mà lại ý tứ đi lòng vòng ở hai bên, quãng đường dài hơn nhưng cũng kín đáo hơn.

Chiếc mũ được chuyển từ trên tay người phụ nữ sang mặt chiếc ghế thứ ba tại bàn họ ngồi, được che một phần bằng chiếc khăn trải bàn, có lẽ là để khỏi bị dây bẩn.

"Anh có hay đến đây không?" cô ta hỏi.

Hắn cố tình làm như không nghe thấy.

"Xin lỗi," cô ta nói nhẹ nhàng, "chuyện đó liên quan tới hoạt động cá nhân của anh mất rồi."

Người bồi bàn của họ có một nốt ruồi trên cằm. Hắn thấy khó có thể mà không nhìn thấy nốt ruồi đó.

Hắn gọi món cho hai người, không hỏi ý kiến người phụ nữ đi cùng. Còn cô ta thì chăm chú lắng nghe, đến khi hắn gọi món xong thì còn tặng cho hắn một cái nhìn mến mộ.

Câu chuyện khởi đầu khá khó khăn, cũng bởi vì có rào cản lớn về phía người phụ nữ khi lựa chọn chủ đề để nói cũng như thái độ khó chịu của chính hắn. Cũng như đàn ông nói chung, hắn hầu như để người phụ nữ tùy nghi mở đầu câu chuyện, chẳng mấy khi hắn chủ động nói trước. Mặc dù bề ngoài hắn cũng tỏ vẻ đang lắng nghe lời cô ta nói, nhưng thực ra phần lớn thì tâm trí hắn đang lang thang đâu đó. Thỉnh thoảng hắn cũng nỗ lực đưa tâm trí trở lại với thực tại một cách khó khăn khi mà sự sao nhãng trở nên rõ ràng, rất có thể sẽ biến thành thái độ bất lịch sự nếu không kịp kìm hãm.

"Cô không muốn cởi găng tay ra sao?" hắn nói một lúc nào đó. Đôi găng tay màu đen, cũng như những phần khác trên trang phục của người phụ nữ, tất nhiên là trừ cái mũ. Đeo găng tay dự tiệc coctail, tiệc đứng thì cũng không bị coi là dị hợm, nhưng nó khiến người ta lóng ngóng khi phải cầm dĩa để xiên một miếng chanh trên đĩa như cô ta đang làm lúc này.

Người phụ nữ lập tức tháo găng tay bên phải. Găng tay bên trái thì tháo ra chậm rãi hơn, có vẻ như cô ta vẫn có ý định giữ nó trên tay trước khi có quyết định cuối cùng là nó nên đi theo chiếc kia.

Hắn cố gắng không nhìn vào vệt nhẫn cưới trên tay mà hướng ánh mắt sang một cái gì đó khác. Nhưng hắn biết là cô ta biết là hắn đã nhìn thấy.

Cô ta là người dễ tiếp chuyện, mặc dù không phải thật sự đặc sắc. Cô ta đủ tinh tế để tránh không nói tới những chuyện tầm thường hay nhỏ nhặt: thời tiết, tựa báo, mấy món ăn trên bàn.

"Cái bà diễn viên người Nam Mỹ trong buổi diễn lát mình đi xem ấy, tên là Mendoza ấy, tôi đã có dịp xem một lần rồi, khoảng một năm trước. Lúc đó bà ta hầu như nói không có âm hưởng ngoại quốc. Thế mà càng diễn nhiều ở đây thì tiếng Anh của bà ta lại càng dở đi thì phải, nói càng ngày càng nặng. Thêm một mùa diễn nữa thì bà ta sẽ chỉ còn nói được tiếng Tây Ban Nha thôi."

Hắn đáp lại cô ta bằng một nửa nụ cười. Cô ta là người có giáo dục, hắn thấy được điều đó. Chỉ có người có giáo dục đường hoàng mới có thể làm được những gì cô ta làm hôm nay mà không bị bẽ mặt hay chuyển sang một hướng hoàn toàn khác. Cô ta giữ được phong thái cân bằng giữa một bên là đoan trang và một bên là buông thả. Và đó, nếu như cô ta nghiêng dù chỉ một chút thôi về một bên nào đó thì cô ta sẽ có nét đáng nhớ, dễ nhớ hơn nhiều.

Nếu như cô ta được giáo dục ít đi một chút thì hẳn cô ta sẽ có những thái độ xuồng xã, ham hố hay tham lam. Nếu như được giáo dục tốt hơn một chút thì sự thông minh, lanh lợi cũng sẽ được thể hiện rõ hơn – như thế thì đáng nhớ nhơn. Dù nghiêng về thái cực nào đi nữa thì như thế cũng sẽ tốt hơn là đung đưa ở giữa như hiện giờ.

Đến cuối bữa, hắn thấy cô ta quan sát chiếc cà-vạt hắn đang đeo. Hắn nhìn xuống như dò hỏi. "Màu có vấn đề ư?" hắn gợi ý. Chiếc cà-vạt đó là loại đơn sắc, không có chút họa tiết nào.

"Không, đẹp, đứng riêng nó thì đẹp," cô ta vội trấn an. "Có điều tôi thấy không hợp – có mỗi chiếc cà-vạt là không hợp tông với trang phục của anh. Xin lỗi nhé, tôi không có ý định chỉ trích gì đâu."

Hắn nhìn xuống một lần nữa, lúc này cũng có chút tò mò, như thể chính hắn đến giờ cũng mới để ý xem là mình đeo cà-vạt nào. Người phụ nữ có thể thấy hắn khá ngạc nhiên khi thấy màu sắc của nó. Hắn gỡ gạc phần lạc điệu mà cô ta mới chỉ ra đó bằng cách ấn chiếc khăn tay đang thò ra trên túi áo tụt hẳn vào trong.

Hắn châm thuốc cho cả hai người. Hắn và người phụ nữ tiếp tục ngồi đó uống cognac một lúc, sau đó cùng nhau đi ra.

Ra đến tiền sảnh – đến tận phần mái kính bên ngoài – thì cô ta mới lại đội chiếc mũ da cam lên đầu. Cô ta lại trở nên sinh động, lại có điểm đáng nhớ. Hiệu ứng chiếc mũ tạo ra được với người phụ nữ này thật là tuyệt vời, hắn thầm nghĩ, giống như người ta bật điện cho đèn chùm trên trần sáng lên vậy.

Một người khổng lồ, cao gần hai mét, đang đứng giữ cửa tại nhà hát ra mở cửa taxi cho họ khi chiếc xe tấp vào lề. Đôi mắt của anh ta như lồi ra một cách hài hước khi chiếc mũ lướt qua ngay bên dưới mắt. Ông ta có cặp ria trắng to, cong như ngà voi, trông giống như một bức ảnh minh họa về người gác cổng nhà hát trên tạp chí New Yorker. Cặp mắt lồi đó đảo từ phải sang trái khi người đội mũ bước xuống xe, đi qua trước mặt. Henderson có nhận thấy tình tiết ngộ nghĩnh này, nhưng chỉ thoáng chốc là lại quên ngay. Quên như những việc chẳng cần gì phải nhớ vậy.

Đại sảnh nhà hát lúc này hoàn toàn trống trải – dấu hiệu cho thấy họ đến muộn tới mức nào. Ngay cả người soát vé cũng không còn ở vị trí

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net