Nguoi Hoa Thu 17-19

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng
tôi ra. Những trái chuối to đùng, mỗi trái bự cỡ ống cống bê tông, rớt về phía chúng tôi. Nhưng con nhện với tôi cũng đang rớt.

UỴCH!

Chuối tung toé khắp nơi. Ánh nắng rực rỡ khắp nơi.

Trong cơn hoảng loạn, người đầu bếp đã làm rớt chồng hộp giấy khỏi xe đẩy. Thùng chuối uỵch xuống nền ngay bên trong chỗ lên hàng.

"Ông làm chuối của tôi ra sao rồi?" Người lái xe tải hét lên. Rồi, "Ối, tởm quá! Giết nó đi!"

Tôi đã bị những trái chuối rớt nện nhừ tử nhưng con nhện kia vẫn bấu lấy tôi. Và bây giờ tâm trí người của tôi đang hoảng loạn cao độ, bộ óc gián còn thêm vô nỗi khủng khiếp vì ánh sáng bất ngờ chói chang.

Chạy! Bộ óc gián rên rỉ.

Chạy! Bộ óc người của tôi tán thành.

"Dẫm chết nó đi!" Một giọng ai đó hét lên rung chuyển khắp thân mình tôi.

Một cái bóng khổng lồ, di chuyển chậm chạp sà xuống.

PHẸT! Một trái chuối vỡ tung dưới giày khổng lồ. Thịt chuối ngọt và dính văng lên khắp mình tôi và con nhện.

Con nhện vẫn không chịu buông tôi ra. Tám con mắt màu đen khổng lồ của nó ngó xuống lom lom. Cái mỏ đói khát nghiến ken két vươn ra chờ đợi cơ hội xé xác tôi ra.

Tobias thét lên từ xa lắm.

Cám ơn hàng triệu năm tiến hoá đã cho con diều hâu đôi mắt tuyệt vời. Ồ phải rồi, phải rồi, mình yêu đôi mắt ấy.

Tôi thét lên.

Tôi không nhìn thấy Tobias nhào xuống. Tất cả những gì tôi thấy chỉ là loáng nhoáng một bộ vuốt bự quặp con nhện lên và bay mất.

Tôi bấu chặt lấy trái chuối. Chân tôi đã bị con nhện dứt mất. Chỗ đau ấy tê tê. Nhưng loài gián rất là cứng cỏi.

Anh Jake hô.

Chúng tôi chạy đi. Tôi chạy hơi chậm hơn, hơi lệch người về phía cái chân bị ngắt.

Và từ trên cao, tôi nghe tiếng Tobias vọng xuống.

CHƯƠNG 9

Marco than thở trong khi chúng tôi chạy láo nháo qua sàn nhà dơ hầy.

tôi cự lại.

anh Jake nói.

Marco hỏi.

tôi đoán.

Chúng tôi cười một cách căng thẳng, và tiếp tục chạy vù theo chân tường lót ván của nhà bếp. Thế rồi có một kẽ hở trong tường và chúng tôi chui vô. Tôi khoan khoái vì thoát khỏi vùng sáng chói loà và nguy cơ bị cả một đống giày đe dọa.

giọng Cassie vang lên trong đầu tôi.

Tôi ngớ người,

Ax bổ sung.

Marco thắc mắc. Không ai trả lời cậu ấy cả.

Jake nói.

Bên trong tường là nhà của loài gián. Thực tế thì tôi thấy có một số nơi rải rác phân gián. Trí não gián bảo tôi thế.

Bên trong tường cũng là nơi khá sạch sẽ. Tôi đang đứng trên một tấm gỗ rộng. Vân gỗ giống như những gợn sóng dưới chân tôi. Một chiếc đinh nhô đầu trước mặt tôi, cao cỡ một người lớn. Bên phải và bên trái tôi là mặt sau của lớp đá phiến màu xám vô hồn trông chán ngắt. Tụi tôi dọ dẫm bàn chân trên mặt đá. Trơn trượt. Vì vậy cả bọn bám vào một cây xà gỗ dựng đứng và leo theo nó.

Leo hai mét tư dựng đứng, thiệt kỳ lạ chẳng khác nào đang bay. Tôi cảm thấy "mặt đất" lùi ra xa, xa mãi bên dưới mình. Tôi biết mình sẽ chẳng hề hấn gì khi rớt. Nhưng dù sao, cheo leo trên mép, bò thẳng đứng chống lại trọng lực, cũng nguy hiểm lắm chứ.

Chúng tôi lên tới ngọn cây xà, chun vô khoảng trống giữa một cây xà thẳng đứng và một cây xà ngang. Chúng tôi đã ở ngay bên dưới của tầng thứ hai. Nhưng bây giờ mọi việc đâm rắc rối. Khoảng trống giữa sàn tầng hai và trần tầng một gần như bị một bức tường gỗ bít kín. Cuối cùng thì chúng tôi cũng kiếm được một lối chun vô, bám theo mép và bò theo những đầu gỗ xù xì.

Hai cọng râu của tôi khua như điên, ráng tìm hiểu cái đường hầm dài trước mặt mình. Đường hầm gần như tối thui. Chỉ có một thoáng ánh sáng lọc qua sàn tầng trên lọt xuống. Sau cuộc đụng độ với con nhện, tôi đã tởn lắm rồi. Ai mà biết có cái quái gì trong không gian rộng rinh và tối tăm kia?

anh Jake nói.

Marco nói.

tôi ráng làm bộ can đảm. Tôi nói và lao vào trước.

Ngáng đường tụi tôi là một cái ống khổng lồ. Coi bộ nó bằng kim loại và bự như cây xích tùng bị đốn ngã. Từ cái ống rộng, có hai ống nhỏ hơn chạy thẳng lên chỗ sáng hơn.

anh Jake nhận xét.

Đột nhiên có những cử động trong bóng tối.

Tôi hét lên, mặc dù đã kịp nhận ra cái gì.

Marco nói.

tôi đề nghị và nhảy thẳng lên cái ống dọc gần nhất. Chỉ vài giây sau, tôi thò hai cọng râu như cây roi đuổi bò của mình vô vùng sáng bên dưới một chiếc bồn.

tôi báo cáo.

Ba đứa tôi nhoi qua cái lỗ, và rớt xuống mặt gạch men trắng lạnh buốt.

 Marco nghi ngờ hỏi.

tôi nói.

Tôi cất mình chạy qua nền gạch men, leo lên tường, tới đống bùng nhùng ở cửa sổ. Dĩ nhiên tôi có thể thấy ánh sáng, nhưng hổng nhìn thấy lớp kiếng.

Ax trả lời.

  Tôi trở lại chỗ Marco và anh Jake.

anh Jake nói.

tôi hỏi.

anh Jake quyết định.

Marco phản đối.

anh Jake vạch rõ.

tôi đề nghị. 

Tôi bắt đầu hoàn hình.

Những ô gạch men thu nhỏ lại một cách mau lẹ. Tôi lớn lên như thổi, y chang cây đậu thần trong chuyện cổ tích vậy đó. Tôi cao chừng sáu tấc rưỡi, da màu đường thắng, cặp ăng ten dài trổ ra từ trán, mắt người, những cái chân một nửa đã mang dạng người với những cái lông hình dao găm dựng đứng, tóc vàng, cái bụng màu nâu-vàng phập phồng. Ngay lúc đó, cánh cửa  nhà vệ sinh bật mở.

Một người đàn ông chân mang giày vải lê bước vô. Ổng tiến về phía bồn cầu. Ổng do dự. Rồi chậm chạp, rất chậm chạp, ổng quay đầu lại.

Cái miệng người của tôi vừa kịp hiện ra. Cặp môi mọc ra từ những bộ phận của con gián đã tan chảy.

"Chào. Ông có thể kêu ổng George Edelman giùm tôi được không?"

Người đàn ông gật đầu. "Được chứ." Ổng quay ra rồi lại quay vào. "Em có phải người thiệt không đó."

"Không. Chỉ là do ông tưởng tượng ra thôi."

"À. Ta sẽ kêu George."

CHƯƠNG 10

Lúc ông Edelman thận trọng thò đầu vô phòng tắm thì tôi đã là người.

"Chào," tôi lấy giọng vui vẻ và chìa tay ra. "Tôi... tôi giúp việc cho bà luật sư bênh vực ông ở toà ấy mà."

Ông Edelman giật nảy mình. Ổng lia mắt nhìn xung quanh như thể việc gặp tôi trong một phòng tắm hơi thế này có gì hơi kỳ quặc thì phải. Ổng không để ý đến hai con gián đang chúi vô nhau dưới lavabo.

"Cô bé là ai vậy? Cô làm gì ở đây?" Rồi ổng ngó xuống chân tôi. "Cô hổng mang giày kìa."

"Dạ, xin lỗi vì tôi hơi..." tôi lục trí kiếm một từ thích hợp. "....vì tôi xuất hiện ở đây một cách hơi kỳ quặc."

"Phải. Kỳ quặc." Ông Edelman chằm chằm ngó tôi một lát, chẳng biết ứng phó thế nào với sự xuất hiện một cách cực kỳ quái dị của tôi rồi ổng nắm lấy bàn tay tôi đang chìa ra.

"Tôi nghĩ mình không phải là người thích hợp để nói từ 'kỳ quặc' mới đúng."

"Ông có muốn ngồi không?" tôi chỉ cái bồn cầu.

"Không, cảm ơn." Một lần nữa cái nhìn của ông Edelman như muốn nói. "Có lẽ ta điên thiệt, nhưng cái vụ này lạ lùng quá rồi," Rồi ông nói, "Cô còn trẻ quá."

"Cảm ơn ông," tôi đáp. "Nhờ chịu tập tành, ăn uống đúng chế độ, và bao giờ cũng thoa kem chống nắng mà tôi trông trẻ hơn cái tuổi hai mươi lăm đấy... Ông Edelman à, sao ông lại tìm cách tự tử hả?" Tôi nói đại trước khi ổng có thì giờ hỏi tôi thêm câu khác.

Ông Edelman ngồi xuống thành bồn tắm. Tôi tựa vô lavabo và ráng tỏ ra mình là một người chín chắn dù vẻ ngoài trẻ tuổi... và hổng mang giày. Ông Edelman ngó tôi bằng đôi mắt màu xám bối rối. Và ông nói, "Tôi không có cách nào khác. Trong đầu tôi có cái gì đó."

Tôi gật đầu, "Cái gì trong đầu ông vậy?"

"Tên Yeerk," Ông Edelman mỉm cười, yếu ớt, như thể đợi tôi bật cười và coi ổng như một thằng điên.

Tim tôi đập lẹ hơn và tôi cảm thấy hụt hơi. Tôi hít một hơi dài và cố giữ vẻ mặt nghiêm nghị.

"Một tên Yeerk chính xác là cái gì, thưa ông?"

Ông Edelman lại ngần ngừ. Chắc ông đã quá oải cái vụ kể những chuyện chẳng ai tin rồi, lại còn bị nhốt vào bệnh viện tâm thần này nữa chứ. Có lẽ ông đã bị nhồi đầy thuốc tâm thần hay gì gì đó rồi. Đột nhiên tôi cảm thấy tội nghiệp cho ông ấy quá...

"Ông Edelman, tôi tin ông là một người tỉnh táo. Ông có thể cho tôi biết Yeerk nghĩa là sao không?"

Ông Edelman gật đầu, "Được. Yeerk là những vật ký sinh ngoài Trái Đất. Chúng chun vô óc người qua lỗ tai. Chúng chiếm lấy quyền kiểm soát mọi chức năng của tâm trí mình. Chúng..." Đột nhiên ông Edelman lên cơn co giật. Người ông gập làm hai, giật như điên, hai bàn tay ông ôm ghì lấy người, ráng kiểm soát bản thân. Miệng ông há ra rồi lại khép vô y chang một anh hùng nói tiếng bụng đang phát khùng.

Tôi nắm chặt hai vai ông Edelman, ráng kiếm cách giúp ông. Nhưng ông Edelman bắt đầu mê sảng. Ông nói bằng một giọng lạ lùng hết biết.

"Tôi... tôi... tôi cái gì? Farum yeft kalash sip! Sip! Vũng! Gahala sulp! AAAHHH! Cứu tôi với! Coranch! Coranch!"

Đột nhiên ông Edelman im bặt và gần như quỵ hẳn. Tôi đỡ ông dậy.

Ông Edelman thì thầm, "Đôi khi việc như thế này xảy ra. Tên Yeerk đó, nó bị điên. Nó ở trong đầu tôi và không chịu ra. Nhưng nó bị điên! Điên!"

"Được rồi, được rồi, ráng bình tĩnh lại nào ông Edelman. Tôi không ở lại được lâu đâu. Nhưng ông phải nói tôi hay: Làm sao tên Yeerk vẫn sống được khi không có tia Kandrona? Ông đã ở trong này quá ba ngày rồi mà..."

Tôi không thể nào tả được cái cách ông Edelman nhìn tôi lúc đó. Hy vọng. Sợ hãi. Kinh ngạc. Cả ba.

Tôi lại nắm lấy hai vai ổng. "Tôi biết là kỳ quặc thiệt đó, nhưng ông phải tin tôi. Chuyện đó xảy ra như thế nào? Vì sao tên Yeerk lại phát điên? Làm sao hắn sống sót được khi không có tia Kandrona?"

"Andalite?" Ông Edelman thì thào nửa tin nửa ngờ.

"Phải," tôi xạo. "Andalite."

"Đó là do đồ ăn," Ông Edelman bộc lộ. "Trong thời kỳ đói kém sau khi bọn Andalite các người phá huỷ nguồn Kandrona, chúng ta đã kiếm ra, à, chúng nó đã kiếm ra một loại thức ăn có thể giúp chúng nó chống đỡ qua ngày. Nhưng có nhiều vấn đề với loại đồ ăn ấy - AAAHHH! Yeft, hiyi yarg felorka! Ghafrash fit Visser!"

Ông Edelman co giật đùng đùng, chảy dãi chảy dớt, và hét tới mấy phút. Tôi đợi và lo có thể ai đó sẽ tới. Nhưng chẳng có ai hết.

Tôi ước gì có thể giúp được ổng. Tôi đã tiêu tốn khá nhiều thời gian đủ để quen thuộc với nhiều loại kẻ Mượn xác - người, Hork-Bajir, Taxxon - nên tôi biết những lời ông Edelman mới thốt ra là sự pha trộn giữa ngôn ngữ Yeerk và Hork-Bajir. Bọn Yeerk có vẻ như đã điều chỉnh một ít ngôn ngữ của mình theo ngôn ngữ của vật chủ. Tên Yeerk trong đầu ông Edelman hẳn đã từng có vật chủ là người Hork-Bajir.

Ông Edelman dịu dần và lại khôi phục được sự kiểm soát bản thân. "Xin lỗi nha. Đôi khi tên Yeerk vùng lên. Cái mà cô nghe thấy là lời nói mê sảng của tên Yeerk đó."

"Không sao," tôi nói. "Đồ ăn ấy là thức ăn gì vậy? Đồ ăn giúp bọn Yeerk sống sót khi không có tia Kandrona í?"

"Chúng khám phá ra nó cũng tình cờ thôi. Chẳng đứa nào đoán được là nó hữu dụng. Chẳng đứa nào phát hiện là nó gây nghiền. Nhưng đúng là thế. Nó gây nghiền kinh khủng luôn. Và sau một thời gian, việc tiêu hoá liên tục đồ ăn ấy bắt đầu làm mất nhu cầu về tia Kandrona của bọn Yeerk. Cùng lúc, nó khiến chúng phát rồ phát dại. Cô coi đó, hình như nó làm biến đổi một phần bộ óc của tên Yeerk rồi."

Tôi gật đầu. Tôi vất vả lắm mới kiềm chế được sự kích động trong lòng mình. Một thứ đồ ăn có thể tiêu diệt bọn Yeerk. "Đó là thứ đồ ăn gì hả ông Edelman?"

"Bột yến mạch," ổng nói. "Nhưng chỉ là loại hoà tan liền thôi. Và cũng chỉ loại có hương vị lá phong và gừng thôi." Ông Edelman lắc đầu. "Bọn Yeerk không thể cai được cơn nghiền một khi đã mắc. Và chúng dần dần phát điên, một cách chậm chạp nhưng chắc chắn. Có hàng chục kẻ giống như tôi. Ở thành phố. Hay tệ hơn nữa..."

"Cảm ơn ông đã cho tôi biết." tôi nói. "Ừm... nè ông, tôi có thể làm gì cho ông được không?"

Ông Edelman lắc đầu buồn bã, "Bọn Yeerk sẽ để mặc tôi thôi. Rút cuộc thì ai mà tin nổi một thằng điên cơ chứ? Tôi... tôi rất tiếc là đã tìm cách tự sát. Tất cả đã quá sức chịu đựng rồi. Gia đình tôi muốn tôi bị giam mãi trong này."

"Có cách nào để làm tên Yeerk ra khỏi đầu ông không?"

"Không. Hắn sẽ sống chừng nào tôi còn sống."

Tôi chưa từng thấy đôi mắt nào buồn hơn thế.  Tôi ngó đi chỗ khác.

"Tôi chỉ mong... những khi tôi là chính mình, khi tôi kiểm soát được bản thân, tôi ước chi mình không phải sống trong cái bệnh viện này."

Ông Edelman buồn rầu ngó qua khung cửa sổ dơ dáy của nhà tắm với mớ dây thép bùng nhùng.

CHƯƠNG 11

"Tụi mình có thứ vũ khí tối hậu," Marco thông báo với mấy đứa kia khi cả bọn tập hợp lại trong kho nhà Cassie. "Bột yến mạch vị lá phong và gừng."

"Bột yến mạch vị lá phong và gừng ăn liền," tôi sửa lại.

"Ăn liền," Marco tán thành.

Cassie, Ax và Tobias chỉ biết trố mắt ra nhìn. Ax đang ở trong lốt Andalite, nên có thể trố cả bốn mắt cùng một lúc.

"Bột yến mạch?" Cassie ngỡ ngàng.

"Bột yến mạch," Anh Jake xác nhận. "Nhưng chỉ loại bột yến mạch có vị lá phong và gừng thôi. Chắc chúng chẳng thể hiểu tại sao đâu."

Tobias gợi ý.

"Có thể do gừng. Cũng có thể do ăn liền. Cái nào cũng tốt hết." Tôi nói. "Đột nhiên tụi mình có được một loại vũ khí lợi hại để chơi bọn Yeerk. Hễ vật chủ người tọng cái món đó vô là bị mắc bẫy và tên Yeerk trong đầu hắn sẽ phát điên. Điều tụi mình cần làm là kiếm cách nào tọng món đó thật nhiều vô thiệt nhiều tên Bị-mượn-xác ha."

Tôi liếc xéo Cassie một cái. Có cái gì đó cho hay rằng nhỏ sẽ không tán thành vụ này. Nhưng Cassie cúi mình trên một cái lồng, thò tay qua song sắt để kiểm tra chỗ băng bó trên mình một con lửng.

Tôi bất ngờ vì chính Tobias lên tiếng.

Marco đang ngả lưng trên một bao cỏ, nhảy dựng lên. "Cái gì? Tụi mình đang có trong tay một thứ vũ khí hạt nhân xanh, cái có thể làm cho bọn Yeerk phát điên. Vì sao lại không tốt kia chứ?"

Tobias nói.

Tôi nháy mắt, "Đó là bột yến mạch. Đâu phải thứ gì bất hợp pháp."

Tobias tranh luận,

"...thì nó vẫn cứ là bột yến mạch," tôi kết luận. "Bột yến mạch là bột yến mạch. Khùng quá đi mất! Mình không thể tin nổi là tụi mình lại sa vô câu chuyện vớ vẩn này..."

"Coi nè," Marco nói, "Vấn đề lớn nhất là AI THÈM QUAN TÂM? Bọn Yeerk là kẻ thù của chúng ta. Chúng tấn công chúng ta trước chứ đâu phải chúng ta uýnh chúng trước."

Ax hỏi.

"Nếu chúng ta thua cuộc chiến này thì tất cả chúng ta sẽ chẳng còn chút hy vọng nào đâu," tôi nói. "Ax, tôi tin là trong tất cả mọi người thì anh thậm chí không thể do dự mới phải chứ."

Ax quay đôi mắt cuống về phía tôi.

Tôi ngó quanh nhà kho. Marco và tôi đã xích lại gần nhau mà hầu như không ý thức về việc đó. Tobias đậu trên xà nhà, vận dụng các giác quan của loài diều hâu để nghe và nhìn coi có ai tới gần nhà kho hay không. Ax thì đang dậm dậm bốn chân và vươn cái đuôi bọ cạp lên...

Anh Jake coi bộ bối rối. Tôi có thể đoán được ý nghĩ của ảnh. Tom, anh trai của ảnh, là một kẻ bị mượn xác mà.

Nhưng chính Cassie mới là người làm tôi ngạc nhiên. Thường thì nhỏ là đứa biết phân biệt phải trái nhất bọn.

"Cassie?" Tôi hỏi. "Bồ nghĩ sao?"

Nhỏ ngập ngừng. Hình như nhỏ chỉ muốn để tâm đến con lửng. Nhỏ thở dài và đứng dậy.  Khi nhỏ quay người lại, tôi bị choáng. Nhỏ có một ánh nhìn khó chịu.

"Mình... mình không biết gì hết, được chưa?" Nhỏ nói.

Tôi bối rối mất một phút. Rồi một câu chuyện cũ chợt nhảy vào óc tôi. Tụi tôi đã có một cuộc rượt đuổi với một kẻ Mượn xác người mà tên Yeerk trong đầu hắn là anh em sinh đôi với Visser Ba. Tên Yeerk này đã tìm ra được một hướng đi khác để giải quyết nhu cầu tia Kandrona. Anh ta đã  "làm thịt" tên Yeerk trong đầu. Đôi khi vật chủ người có cách xử lý riêng của mình.

Trong khoảnh khắc nước sôi lửa bỏng, nghe loài sinh vật ghê tởm đó nói, Cassie đã đề nghị phải tiêu diệt hắn. Nhỏ đã yêu cầu Jake thực hiện nhưng Jake đã từ chối.

Tôi không biết lý do, nhưng tôi thấy hoảng khi nghĩ rằng Cassie không biết đâu là phải và đâu là trái. Cassie là bạn thân nhất của tôi. Tôi hy vọng nhỏ là người giúp tôi lấy lại cân bằng. Nhỏ được coi là đứa có óc xét đoán, có lương tâm trong khi tôi lại là kẻ liều lĩnh và nhẫn tâm.

Nhưng, với tất cả tụi tôi, mọi thứ càng ngày càng trở nên rối rắm.

 "Được rồi," tôi nói. "Có thể món bột yến mạch đó là một thứ ma tuý với bọn Yeerk. Nhưng... đây là một cuộc chiến tranh. Sớm hay muộn gì, nếu tụi mình thành công, nếu người Andalite cử người đến trợ giúp, nếu loài người nổi dậy, tụi mình sẽ luôn cố gắng tiêu diệt từng tên Yeerk một trên Trái Đất này. Phải không? Đó chính là mục đích của tụi mình. Không giống những cuộc chiến thông thường mà chúng ta hy vọng có thể hoà đàm và nhân nhượng. Bọn Yeerk là bọn ký sinh. Làm sao chúng ta nhân nhượng được chứ? Để cho chúng có hàng triệu con người làm vật chủ sao?" 

Ax nói.

Tobias nói với giọng kinh tởm rõ rệt.

"Đó là MÓN - YẾN MẠCH - KINH HOÀNG!" Marco kêu tướng lên.

Đột nhiên Cassie cười. Đó là một tiếng cười cay độc. Tôi không biết là nhỏ có khả năng cười một cách cay độc như thế. "Và mọi chuyện đúng sai, mọi ranh giới của thiện và ác chỉ là vớ vẩn thôi, đúng không?"

Anh Jake lắc người như rũ bỏ cơn mê. "Mình tự hỏi: nếu như đó là anh Tom, liệu mình có làm chuyện đó với ảnh không? Hoặc phải sống như nô lệ của tên Yeerk, hoặc không có chút ý chí tự do. Hoặc như cái ông Edelman đó, có được chút tự do ý chí, nhưng lại phải mang trong đầu cái tên Yeerk điên khùng ấy suốt đời."

Tobias hỏi.

Anh Jake nhún vai. "Cuộc Nội chiến kết thúc chế độ nô lệ. Hầu hết các người lính Miền Nam bị giết đều không phải là chủ nô. Họ chỉ là những chàng trai dũng cảm. Có thể họ đã thực hiện một lời hứa. Có thể họ đã kết thúc chiến tranh sớm hơn nếu Miền Bắc chấp thuận giải phóng một vài nô lệ. Nhưng điều đó có đúng không? Không. Do đó, chiến tranh đành phải tiếp tục cho tới khi tất cả mọi người được giải phóng."

Tobias bổ sung với giọng ảm đạm.

Tôi thấy máu bốc lên trong người. Không giống như Cassie hay Tobias, có những khi tôi thật tàn ác. Nhưng ngay cả như vậy, tôi cũng khá tỉnh táo để biết rằng cụm từ "Chúng ta phải chiến đấu và chiến thắng" là những bước chân đầu tiên của chúng tôi đi tới địa ngục.

Và tôi nhận ra rằng anh Jake không bao giờ tự trả lời những câu hỏi có liên quan đến anh Tom. Tom có sẽ ăn món ngũ cốc đầy ma lực đó vào bữa sáng không? Không có câu trả lời. Anh Jake vẫn hy vọng một ngày nào đó sẽ cứu thoát được Tom. Và từ những gì ông Edelman đã nói, không cách gì cứu được một tên Yeerk nghiện ngũ cốc.

 "Biết kiếm đâu ra một mớ những tên Mượn xác Người cùng ngồi ăn với nhau hả?" Marco băn khoăn.

Tôi thở dài, "Ở vũng Yeerk, Marco. Vũng Yeerk."

CHƯƠNG 12

Vũng Yeerk. Đêm nào tôi cũng nằm mơ thấy nó.

Ngày xưa, tôi chẳng mấy khi nằm mơ, hoặc đúng hơn là nhớ được nội dung giấc mơ. Nhưng bây giờ, tôi nằm mơ thật nhiều. Những giấc mơ kinh khủng về tình trạng mắc kẹt của tôi ở dạng nửa người, nửa côn trùng. Tôi mơ về cuộc chiến đấu kinh hoàng trong đường hầm với lũ kiến. Tôi mơ thấy tiếng hét, thấy cuộc thảm sát khi tụi tôi phá hủy nguồn Kandrona trên đỉnh tháp EGS.

Nhưng, Vũng Yeerk là thứ xuất hiện nhiều nhất trong những giấc mơ của tôi. Tôi nghe thấy những tiếng thét và những lời nguyền rủa của vật chủ người bị giam trong lồng trong khi những con sâu Yeerk đang bơi lội trong dòng nước xám xịt của Vũng. Tôi ghét âm thanh đó. Tôi ghét cái âm thanh đầy tuyệt vọng đó. Nó khiến tôi phát điên. Trong mơ, tôi nổi khùng với mấy người khốn khổ đó và tôi muốn hét tướng lên, "Tại sao mấy người không chiến đấu? Tại sao mấy người không đấu tranh?"

Nhưng rồi tôi thấy chính tôi. Chính tôi đang bị hai chiến binh Hork-Bajir kéo ra cái cầu thép. Chính tôi đang vung chân đá lung

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net

#camtrinh
Ẩn QC