Nguoi Hoa Thu 14-16

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

TẬP 14 BÍ MẬT QUỐC GIA

VÙNG 91

CHƯƠNG 1

     Trong nhà kho, Rachel đang đứng nhìn tôi chằm chặp.

     "Cassie! Bồ có thể bận quần jeans, mang áo bảo hộ lao động, xỏ chân vô đôi bốt cao su bết bùn... nhưng ít ra bồ cũng phải mua cái quần jeans cho vừa người chứ."

     "Cái này mà không vừa sao?" tôi cãi.

     "Bồ mặc cái quần jeans này lội qua sông Mississippi cũng chẳng ướt nổi đó. Bồ mua nó hồi nào vậy? Hồi mới lên bốn hả?"

     Tôi nhìn xuống chiếc quần jeans của mình.

     Gấu quần cách đầu đôi bốt của tôi tới hơn hai centimet lận.

     Tôi toét miệng cười trong khi Rachel có vẻ đau khổ rõ rệt. Làm như sự tồn tại của cái quần jeans cũn cỡn này làm nhỏ tan nát cả cõi lòng vậy.

     "Bồ cho là nó ngắn quá hả Rachel?"

     "Mặc chạy lụt thì hợp lắm đó," Rachel châm biếm. "Thôi, đi với mình nào. Mình biết chỗ có nhiều hàng bán xon lắm. Mình muốn bồ đi với mình."

     Tôi nheo mắt lại.

     Tôi biết "chỗ ấy" là ở đâu rồi.

     "Mình hổng tới khu thương xá với bồ đâu," tôi nói.

     "Ai đi thương xá vậy?" có tiếng người hỏi. Đó là ba tôi đang mở cửa hông nhà kho.

     "Rachel đó ba," tôi đáp.

     "Bác bảo Cassie đi với cháu nha bác," Rachel năn nỉ ba tôi.

     Ba tôi cười vang. "Xin lỗi vì phải làm cháu buồn, Rachel. Bác đang cần Cassie đây. Bà Helen Khùng vừa gọi tới. Có một con ngựa bị đau ở lối bìa vùng Đất Khô."

     Rachel ngó xuống cái quần jeans của chính ba tôi.

     Gấu quần cách mép giày của ông gần cả hai tấc, để hở đôi vớ chẳng ăn nhập lắm với bộ quần áo...

     Tôi cười bảo Rachel.

     "Mình hổng thể theo đuôi bồ trong khi bồ mua sắm tá lả được rồi..."

     Rachel nhăn mặt với tôi rồi cười giòn tan. "Hừ, một con ngựa đau quan trọng hơn việc đi mua một chiếc quần jeans vừa vặn chứ."

     "Bồ đi với mình và ba mình đi," tôi rủ Rachel. Tôi rất thích cùng ba tôi chăm sóc các con thú, nhưng hai giờ chạy xe với mỗi mình ba và cái đĩa hát Stevie Wonder của ông sẽ chẳng lấy gì làm vui lắm.

     "Ừ, được đấy," Rachel nói.

     Tôi trấn an nhỏ. "Hôm nay bồ đi với mình, và ngày mai mình sẽ theo bồ đi kiếm một cái quần jeans mới."

     "Quần jeans thứ thiệt nha? Hổng phải thứ jeans dỏm trông cứ như làm bằng bìa cứng quèo... À, và phải thêm một cái áo cho bồ nữa chứ hả?" Rachel cắn môi và hai mắt nhỏ trở nên mơ màng...

CHƯƠNG 2

     Trời sập tối khi chúng tôi ra xa khỏi thành phố, xa bờ bên kia rừng, tới một vùng thường được gọi là Đất Khô.

     Đất Khô ở đây không có nghĩa là hoang mạc, với những cây xương rồng và những thứ khác đâu.

     Khu vực này là một kiểu đất hoang mà cỏ dại và sự trống vắng dường như trải dài tới vô cùng. Lác đác đây đó có một vài cái cây, nhưng phần lớn vẫn chỉ toàn cỏ là cỏ, hoa dại, bụi rậm và những đống đá tảng đột ngột u lên như thể có bàn tay người khổng lồ từ xa xưa xếp lên vậy đó.

     Cả ba người chúng tôi dồn hết vô băng ghế trước của chiếc xe tải nhẹ. Ba tôi không để cho tôi và Rachel ngồi ở thùng xe, vì sợ không an toàn. Đường tới vùng Đất Khô xa hun hút.

     "Helen Khùng là ai vậy bác?" Rachel hỏi ba tôi cho có chuyện để nói.

     "Đó là một bà già, cũng tới tám mươi tuổi rồi. Bà ấy sống trong một chiếc xe moóc ở phía sau sạp bán hàng lưu niệm của mình, và luôn tự kêu mình là Helen Khùng, riết rồi chết tên. Bác gặp bà ấy từ nhiều năm trước, khi có chuyện rắc rối với những bầy ngựa ở Đất Khô." Ba tôi nói.

     "Chuyện rắc rối với bọn ký sinh trùng đường ruột," tôi giải thích. "Giun í mà."

     "Ai bị? Lũ ngựa hay bà Helen Khùng?" Rachel hỏi.

     "Kia rồi," ba tôi nói, làm tôi chẳng kịp kiếm ra câu nào để giỡn lại Rachel.

     Ba tôi đánh xe tới một cái sạp có bán hàng lưu niệm bên trên có gắn một tấm bảng lớn kẻ hàng chữ HÀNG LƯU NIỆM MAY MẮN. Tấm bảng còn lớn hơn cả sạp hàng. Sạp đã đóng cửa và trông như đã đóng cửa từ nhiều năm rồi.

     Phía sau sạp là một chiếc xe moóc hiệu Airstream, loại xe moóc hình viên đạn sơn màu bạc í mà. Nó  có một mái hiên ở đằng trước kết một dãy đèn Giáng sinh rực sáng. Mặc dù còn lâu lắm mới tới lễ Giáng sinh...

     Helen Khùng bước ra khi bà trông thấy chúng tôi chạy xe tới. Tóc bà bạc và xõa xợi. Bà mặc áo blouse in bông đã phai màu, mang chiếc quần jeans vá víu và đôi bốt cao bồi.

     "Ê," Rachel thốt lên. "Cassie, đó là hình ảnh của bồ khi lên lão kìa..."

     Tôi thục cùi chỏ vô sườn Rachel, và cả hai cười rân.

      "Cassie nè, chắc ít bữa nữa bồ sẽ là người điều hành một tổ chức tình nguyện chuyên cứu gà con, cá voi xấu số hay gì gì đó cho coi," Rachel nói, giọng có phần châm biếm.

      "Cô ả ở đằng kia kìa. Đằng kia kìa," Helen Khùng hét lên ngay khi chúng tôi bước ra khỏi xe. "Một con ngựa cái lang bự. Ả coi bộ tức cười lắm. Như thể ả ăn phải cỏ độc hay sao đó."

      "Cỏ độc?" Rachel hỏi tôi.

      Tôi nhún vai.

      "Chào Helen," ba tôi bình tĩnh nói. "Chúng tôi sẽ đi coi liền. Bà có được khỏe không?"

      "Những đồ yêu ngoài Trái Đất ấy vẫn làm tôi mất ngủ," bà Helen đáp.

      Tôi thấy Rachel cứng người lại.

      Tôi nháy mắt với nhỏ, và thì thầm, "Lắm loại người ngoài Trái Đất thế."

      "Họ cứ gởi thông điệp qua răng tôi hoài à," bà Helen nói. "Họ cứ bảo là họ sắp hạ cánh ngay tại đây. Nhưng đã bốn mươi năm rồi tôi chưa thấy một người Sao Hỏa nào. Thiệt là khó tin tưởng. Những con người rất, rất không đàng hoàng, khó lòng tin tưởng."

      "Ai kia?" ba tôi hỏi.

      "Thì người Sao Hỏa ấy." Helen Khùng bật cười, nghe nhã nhặn và khôn ngoan ra trò, chẳng điên khùng chút nào.

      Không biết là bà Helen này thực sự khùng hay bả chỉ diễn trò thôi...

     "Được rồi, chúng tôi sẽ đi coi con ngựa ấy," ba tôi nói.

      Rachel và tôi chiếu đèn vô bóng đêm.

      Trên trời có trăng, nhưng chỉ là mảnh trăng lưỡi liềm hổng sáng cho lắm. Và chúng tôi mau chóng ra khỏi vùng sáng của chiếc xe moóc và bảng quảng cáo, dấn mình vô màn đêm mù mịt ở những miền xa thành thị.

      Ánh đèn rọi vô những thân cây lúp xúp, những bụi rậm và tảng đá. Chỉ có tiếng rột roạt của đám cỏ cao khi chúng tôi bước qua.

      Ba tôi và tôi căng mắt nhìn sâu vô đêm tối để kiếm con ngựa. Còn Rachel thì quay người lại nhìn về hướng xa lộ.

      "Ê, có phải con ngựa mình kiếm đó không há?" Rachel hỏi.

      "Đâu kia?"

      "Kia kìa. Trên đường cái í. Gần bên cái trạm điện thoại."

      Ba tôi và tôi quay người lại nhìn. Một con ngựa lang đang lếch nhếch bước đi. Khật khà khật khưỡng như người say vậy đó...

      Trong khi chúng tôi quan sát, con ngựa dường như bị thu hút về cái trạm điện thoại. Nó lấy mõm lôi cái ống nghe ra và cứ để lủng lẳng như vậy.

      Và đó là lúc mọi việc trở nên kỳ lạ.

      Con ngựa cúi thấp đầu xuống, giật một nhánh cỏ lên miệng, và có vẻ như đang bấm vô bảng số điện thoại...

      "Cassie, hoặc là mình đã phát khùng, hoặc là con ngựa kia đang tìm cách kêu điện thoại, phải vậy không?" Rachel thốt lên.

      Ba tôi nhún vai. "Con ngựa này chắc bị mất trí rồi. Nó không biết nó đang làm gì nữa. Nào, chúng ta tới tận nơi coi sao."

      Tôi tụt lại vài bước để đi ngang với Rachel.

      "Con ngựa bấm máy điện thoại thiệt đó," Rachel thì thào.

      "Ừ, thoạt trông thì đúng là vậy," tôi tán thành.

      "Nó đặt mua bánh pizza?" Rachel gợi ý.

      "Cỏ khô, cỏ linh lăng, thêm vô ít phó mát?"

      Ba tôi đang tới gần con ngựa.

      Nó nhìn thấy ông và do dự, nửa như muốn tiếp tục thực hiện cú điện thoại, nửa như muốn bỏ chạy. Thế rồi nó quyết định chạy. Có điều nó không đủ sức để chạy. Nó chỉ có thể lảo đảo đi vô bóng tối, vừa đi vừa té lên té xuống.

      "Ê nè, cưng ơi," ba tôi nói với cái giọng có ma lực trấn an các con thú của mình. "Cưng à, ta chỉ muốn giúp con thôi mà."

      Nhưng con ngựa chẳng thèm chú ý đến ba tôi. Nó cứ khật khưỡng, lảo đảo trượt đi, ráng hết sức nó. Tôi mất hút nó trong bóng đêm, nhưng rồi tôi nghe thấy một tiếng KHẬP.

      Tôi bật chạy và mau lẹ tới chỗ ba tôi.

      Ông đang quỳ gối bên con ngựa bị té.

      Nó vẫn cố tìm cách đứng dậy, nhưng không dậy nổi.

      "Nó làm sao vậy ba?" Tôi lo lắng hỏi ba tôi. Con ngựa túa hết mồ hôi. Hai con mắt nâu, to của nó chăm chăm nhìn chúng tôi.

      "Hừ, có thể là nó bị rắn cắn," ba tôi trả lời. "Con ráng làm cho nó bình tĩnh đi. Ba đi lấy mấy thứ trong xe hơi, rồi quay lại liền."

      "Rắn hả?" Rachel hỏi.

      "Chắc vậy. Chỗ này đầy nhóc rắn," tôi đáp. Tôi vỗ vỗ sườn con ngựa và nói với những lời êm ái.

      "Cassie, hình như rắn là loài hoạt động ban ngày mà...phải hông?" Rachel hỏi tôi.

      "Hổng phải lúc nào cũng vậy đâu." Tôi đáp.

      "Tuyệt. Như thế này thì hay hơn đi thương xá nhiều chớ. Rắn độc nè, ngựa kêu điện thoại nè..."

      Đột nhiên tôi để ý thấy có cái gì đó trên đầu con ngựa.

      "Coi kìa!" Tôi la lên.

      Trời ạ, một con sên bự màu xám đang bò ra khỏi lỗ tai trái của con ngựa.

      Nó nặng nề rớt xuống mặt đường đầy sỏi và cỏ dại. Và bắt đầu vặn vẹo bò đi.

      Trước đây tôi đã từng trông thấy những con sên như thế. Cả tôi và Rachel đều đã thấy.

      "Yeerk," tôi thì thào. "Có một con sên Yeerk trong đầu con ngựa này."

      Con sên Yeerk bò vô bóng đêm.

      Tôi liếc ra phía sau và thấy ba tôi vẫn đang lục lọi trong thùng dụng cụ y tế của ông trên xe hơi. Và đó là lúc một con ngựa đực giống màu sáng hiện ra.

       Nó không thật to lớn, nhưng trông rất khỏe. Nó bình thản bước về phía chúng tôi, đầu ngẩng cao. Nó nhìn xuống con ngựa bị rắn cắn. Rồi nhìn con sên Yeerk đang bò.

       Trong bóng tối khó lòng nhìn thật rõ, nhưng tôi nghĩ là tên Yeerk đang ráng ngóc lên phía con ngựa, như thể tìm cách nhảy lên mình nó. Lúc đó con ngựa giống quay người lại và bỏ chạy.

      "Rachel?"

      "Hả."

      "Tụi mình phải chuồn khỏi đây thôi."

      "Bồ nói gì vậy? Vì sao chứ?"

      Tôi chẳng biết tại sao nữa, nhưng tôi có một linh cảm rất tệ. "Cứ nghe mình đi. Chạy! CHẠY!"

      Tôi kéo tay Rachel và lôi nhỏ theo mình. Hai đứa vừa chạy được khoảng tám bước, thì...

      CHÍ Í Í UUU! CHÍ Í Í UUU!

      Một luồng sáng chói lóa!

      Rực sáng và mạnh như một ánh đèn flash đánh thẳng vô mặt!

      Luồng sáng từ trên cao.

      Từ trên trời đánh xuống.

      Những tảng đá vỡ tung. Mặt đất dường như cũng nổ tung!

      Mặt tôi sập xuống đất trước khi tôi kịp biết là mình té.

CHƯƠNG 3

     Tôi mở mắt.

     Ngó xuống tôi là một người ngoài Trái Đất. Một khuôn mặt hình trái soan lợt lạt ma quái với đôi mắt to tướng. Trông giống như một đứa trẻ tay chân tong teo.

     Trông giống như một người ngoài Trái Đất trong bộ phim xưa Đụng độ kiểu thứ ba. Chính xác là một trong những người đó.

     Tôi chớp chớp mắt và nhìn lại lần nữa. Hóa ra đó là một tấm hình lớn bằng người thật cắt từ bìa cứng. Đứng liền sau lưng người ấy là nhân vật Data trong phim Star Trek: Thế hệ sau.

      Tôi ngồi dậy.

      Khắp xung quanh tôi là những cái giá chất đầy những mặt nạ Chiến tranh giữa các vì sao - tụi Wookiee và Darth Vader, những tên lính Hoàng gia, cùng với những đồ nhái dụng cụ của con tàu Star Trek với những đôi tai của Spock. Chỗ nào cũng có những tờ quảng cáo cho các phim viễn tưởng đủ loại. Nhưng nhiều nhất vẫn là những tờ quảng cáo, những cái ca, đồ gạt tàn, viết, áo thun, tất cả đều in logo hai màu đỏ trắng nổi bật dòng chữ  "Vùng 91."

     "Cassie tỉnh rồi," Rachel reo lên. Nhỏ đang cầm trong tay một cây gậy ngắn.

     "Chuyện gì xảy ra vậy?" tôi hỏi Rachel.

     "Hai đứa mình bị nốc ao, khi xảy ra cái vụ nổ hoàn toàn hổng giải thích nổi đó." Nhỏ nhướn cong một bên mày và nhìn tôi một cách ý nghĩa.

     Tôi hiểu.

     Rachel như có ý nhắc tôi rằng hai đứa tôi phải coi như không thấy những gì đã thấy, không có con sên Yeerk chui ra khỏi lỗ tai của con ngựa nào hết. Cũng không có cái tia Nghiệt đó luôn.

      Ba tôi nhào tới, theo sau là bà Helen Khùng. Bà quì xuống và bắt đầu sờ sờ mó mó đầu tôi.

     "Ái!"

     "Vết thương nông thôi. Thâm tím nhiều, ngờ là có bị chấn thương. Trên đường về nhà ba sẽ đưa con tới phòng cấp cứu của bệnh viện, để các bác sĩ kiểm tra." Ba tôi lầm bầm nói.

     Rachel chớp mắt. "Có thể có bác sĩ Carter ở đó. Noah Wyle đóng vai đó trong phim Cấp cứu. Hừm."

     "Chuyện gì đã xảy ra vậy ba?" Tôi hỏi ba tôi.

     "À, cưng à..."

     "Bọn người ngoài Trái Đất đó chứ gì nữa," bà Helen Khùng ngắt lời. "Chúng rải những tảng đá nổ khắp nơi khắp chốn ở vùng này. BÙM! BÙM!"

     Ba tôi đảo hai mắt. "Chúng ta đang ở sát mép căn cứ Không lực. Máy bay phản lực bay qua đây suốt là gì. Ba ngờ rằng họ đã đánh rớt một trái bom, tên lửa hay gì gì đó. Con ngựa bị rắn cắn kia chắc đã chạm vô ngòi nổ của nó, và tiếng nổ đã làm con ngất xỉu."

     "Đúng là bọn người ngoài Trái Đất rồi!" bà Helen Khùng la lên. "Họ giữ những người ngoài Trái Đất trong Vùng Chín Mốt! Vì thế mà vùng ấy hoàn toàn được giữ bí mật. Vì thế mà Không lực không nói năng gì tới nó hết. Vùng Chín Mốt là một căn cứ bí mật trong đó chính quyền giữ những người ngoài Trái Đất đã bị bắt. Họ nhốt chúng trong những chiếc lồng để khai thác các bí mật về công nghệ. Các người tưởng máy computer tự nhiên mà có hả? Tất cả là từ người ngoài Trái Đất đó. Ở đây ta có một loại ca lưu niệm. Bình thường ta bán mười đồng chín mươi chín xu, nhưng cháu có thể lấy một cái về, vì cháu đã bị thương ở đây."

     Bà Helen vớ một chiếc ca ở trên giá, lau nó vô tay áo và đưa cho tôi.

     Rachel giơ chiếc gậy lên. "Cháu lấy một khúc gỗ hồ đào," nhỏ nói.

     "Cháu cũng muốn có một chiếc ca hả?" bà Helen hỏi.

     "Không ạ, gỗ hồ đào tuyệt lắm. Nhưng cháu hổng thực sự tin tưởng bọn người ngoài Trái Đất đâu." Rachel nói, vẻ mặt rất nghiêm trang.

     Bà Helen chỉ mỉm cười. "Nhiều người tin đó, tiểu thư à. Cả những người rất thông minh nữa kìa. Những người sống trong Vùng Chín Mốt biết lắm đó. Chính quyền chẳng muốn cho ta nói ra sự thật. Họ canh chừng ta rất chặt chẽ. Họ nghe lén qua những con microchip mà họ gắn vô đầu ta. Ngay lúc này họ cũng đang nghe đấy! Một trong những chiếc trực thăng màu đen kia của họ đang nghe và chuyển những gì chúng ta nói về đại bản doanh của Trật tự Thế giới Mới ở Azores, nơi vốn là lục địa Atlantis đó, các người biết chứ."

     Tràng diễn văn ấy khiến tất cả chúng tôi nhất thời chẳng biết nói năng gì. Chúng tôi chỉ chống mắt lên mà ngó thôi.

     Ba tôi cắt đứt câu chuyện. "Cassie à, con cảm thấy ổn chưa? Con nhìn có rõ không?"

     "Ừm, có ạ," tôi đáp. "Nhưng con ngựa ra sao rồi ba?"

     Ba tôi lắc đầu, vẻ bí hiểm. "Lạ lắm. Chẳng còn vết tích nào của nó hết. Không một vết tích."

     "Ha. Đúng là bọn người Sao Hỏa rồi," bà Helen Khùng tuyên bố. "Hoàn toàn là lỗi của bọn người ngoài Trái Đất trời đánh ấy."

     Rachel và tôi nhìn nhau. Cả hai đứa tôi cùng có chung một ý nghĩa: Thật là một thế giới kỳ quặc, trong đó có cái người có tên là Helen Khùng ít ra lại có phần có lý.

CHƯƠNG 4

     "Bồ chưa bao giờ nghe nói tới Vùng Chín Mốt hả? Đó là Đất Thánh của bọn khùng ưa những chuyện âm mưu này nọ," Marco nói giữa hai ngụm soda. "Bồ mà vô mạng Internet sẽ thấy trên đó đầy những kẻ nghĩ rằng có người ngoài Trái Đất ở Vùng Chín Mốt đó nghen. Vùng ấy được kêu là Địa điểm Tối mật trên Trái Đất mà."

     "Mình có vô Internet," Rachel đáp. "Chỉ có điều mình hổng luẩn quẩn ở các chat room, tự đặt tên là 'Lao Ái' và tìm cách thuyết phục mọi người rằng mình là một tay triệu phú ba mươi mốt tuổi cực kỳ đẹp trai thôi."

     Bọn tôi tụ tập đông đủ trong sân bán thực phẩm của khu thương xá, sau bữa xảy ra sự cố ở vùng Đất Khô. Trên tay tôi là một cái bịch bự, bên trong là nhiều túi nhỏ của các tiệm thời trang The Gap và J.Crew.

     Công trình của Rachel đó.

     Bất kể mọi sự trên đời, nhỏ vẫn nhớ tới lời hứa ngốc nghếch của tôi. Bây giờ thì tôi đã có những bộ đồ vía. Không chỉ đơn giản là quần áo, mà là đồ vía. Bạn nhớ đó nha.

     "Mình cũng đã từng nghe nói tới Vùng Chín Mốt," Jake nói. "Dù rằng mình chỉ là một người bình thường thôi, hổng phải như Marco..."

     Marco ném một miếng khoai tây chiên vô Jake. Jake né, và bằng một động tác rất lẹ, Ax chộp miếng khoai tây chiên giữa không trung, đưa tọt vô miệng và thốt lên, "Ừmmm. Béo. Beééo và mặn!"

     Đúng lúc đó một cậu chàng bước tới bàn chúng tôi. Cậu ta có vẻ căng thẳng, lo âu, như thể hơi sợ sệt khi phải vô khu thương xá này vậy. Cậu ta cứ luôn luôn ngó lại phía sau. Và khi cậu ta nhìn bạn, cậu ta nhíu mắt lại như bị cận thị vậy đó.

     "Ê, Tobias," Marco kêu lên. "Tụi này đang tính kêu mấy phần pizza. Phần bồ, bồ có muốn thịt chuột không?"

     Người Ellimist vừa cho Tobias lấy lại được quyền năng biến hình, nhưng nếu như trước hai tiếng đồng hồ tụi tôi phải trở lại hình người, thì Tobias phải trở lại lốt diều hâu.

     Vậy là cái thân hình người của Tobias đang có mặt trong thương xá lúc này thực ra là cái lốt biến hình mà cậu ấy mượn từ chính thân xác của mình. Đó là lý do tại sao Tobias coi bộ như cận thị: Cậu ấy đã quen với cặp mắt diều hâu bén nhọn như tia laser rồi.

     Tobias có thể ở mãi trong thân hình người, nhưng khi ấy có nghĩa là bị kẹt trong lốt người rồi, và chẳng còn khả năng biến hình nữa...

     "Có chuyện gì hả?" Tobias hỏi.

     Sáu cặp mắt bỗng nhiên quét khắp xung quanh địa bàn.

     Thương xá còn vắng người, chưa tới giờ thiên hạ ùn ùn kéo tới ăn chiều ở sân bán thực phẩm này. Nhưng chúng tôi phải chắc cú là không có ai héo lánh tới gần tầm có thể nghe lén được...

     "Rachel và Cassie vừa đi tới Vùng Chín Mốt và phát hiện ra những con ngựa biết kêu điện thoại," Marco nói.

     Tobias ngó chằm chằm vô tôi rồi Rachel. Trông cậu ấy thật nghiêm trang, dường như Tobias đã quên cách biểu hiện tâm trạng qua nét mặt rồi. Nhưng cậu ấy vẫn là Tobias.

     "Ai đó làm ơn dịch lại những lời lắp bắp vừa rồi của Marco ra tiếng bình thường giúp mình không?" Tobias đề nghị.

     "Tui khoái thấy bồ là một con gà chíp hơn đó, Tobias à," Marco khiêu khích.

     "Là diều hâu đuôi đỏ chớ," Tobias độ lượng.

     Marco nhún vai. "Gà con, bồ câu, diều hâu, bất kể con gì..."

     "Thôi nào, trở về công việc trước khi có người phá đám thì hay hơn đó," Jake đề nghị.

     "Dạ thưa Ba," Marco đáp rồi lẹ làng tóm tắt rất khéo cho Tobias hay những thông tin mà tôi và Rachel vừa cung cấp.

     "Bọn Yeerk trong đầu lũ ngựa," Rachel nói. "Hoàn toàn vô nghĩa. Tại sao bọn Yeerk lại muốn mượn xác những con ngựa kia chứ?"

     "Vì loài ngựa có một số sức mạnh đặc biệt nào chăng?" Ax hỏi.

     Tôi nhún vai. "Chúng là loại thú quen sống bầy đàn. Trí thông minh hổng lấy gì làm xuất sắc cho lắm. Chúng chạy lẹ thiệt đó, nhưng có nhiều loại thú khác chạy còn lẹ hơn. Chúng cũng mạnh thiệt, nhưng thiếu gì những loài thú khác còn mạnh hơn như thế." Tôi lại nhún vai. "Mình chẳng hiểu tại sao bọn Yeerk lại muốn ký sinh vô loài ngựa đấy."

     "Có thể chúng muốn tranh giải đua ngựa Kentucky Derby chăng," Rachel giỡn.

     "Có thể đó là một kiểu giải trí quái chiêu của bọn Yeerk," Jake gợi ý. "Trò ấy giúp vui cho chúng thì sao."

     "Tôi không tin bọn Yeerk lại làm một việc gì đó cốt chỉ để cho vui đâu, thưa Hoàng tử Jake." Ax nói. "Hẳn phải có lý do nào đó."

     "Ax, làm ơn đừng có xưng hô kiểu đó nữa, nhất là giữa nơi công cộng như thế này."

     "Vâng,

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net

#camtrinh