Nguoi Hoa Thu 17-19

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

TẬP 17 ĐƯỜNG HẦM KINH HOÀNG

CƠN ĐIÊN YẾN MẠCH

CHƯƠNG 1

Tên tôi là Rachel.

Bạn muốn biết họ của tôi ư? Quá dở. Tôi không tiết lộ họ của tôi đâu. Không hề muốn làm mếch lòng các bạn. Tôi không hề khó chịu hay quá "chảnh". Mà tôi chỉ đang "cẩn tắc vô áy náy" do hoàn cảnh thôi. Trái Đất, hành tinh phủ đầy màu xanh cây cối, màu xanh đại dương với những áng mây trắng mượt mà của chúng ta đang bị tấn công. Không giống những cuộc tấn công được ghi chép lại như hồi Chiến tranh Thế giới lần thứ II hay như trong những cuộc chiến giông giống thế. Cũng không giống các cuộc tấn công trong Chiến tranh giữa các vì sao. Nó huyền hoặc hơn thế. Không có nhiều những vụ nổ, súng ống. Trong hầu hết các cuộc chiến tranh, người ta thường theo đuổi mục đích chiếm đoạt đất đai hay lãnh thổ, hoặc chí ít cũng là bắt người khác phải tuân phục tư tưởng của mình. Trong cuộc chiến này, kẻ thù của chúng ta không quan tâm đến đất đai, đến hệ tư tưởng.  Chúng cũng chẳng để ý đến việc tiếp quản thủ đô của chúng ta, giương cao mấy ngọn cờ hay đại loại như thế. Chúng muốn chúng ta. Chúng muốn cơ thể của chúng ta. Chúng có tên là Yeerk. Chúng là những con sên ký sinh, nom giống như những con sán dây vậy. Chúng cần phải có cơ thể của loài khác để sống. Nếu không, chúng chỉ là những con sên màu xám xịt bất lực loi ngoi trong một cái vũng Yeerk. Nhưng không giống như con sán dây, chúng không sống trong hệ tiêu hoá của bạn. Chúng không tàn sát bao tử của bạn. Bộ não của bạn mới là đích ngắm của bọn chúng. Chúng xâm nhập bộ não của bạn thông qua đường tai. Chúng vặn vẹo, ép mỏng người để có thể len qua những khoảng không nhỏ xíu trong lỗ tai rồi vào đến não bộ của bạn. Ở đó chúng rỉ nước dãi giống như chất keo lấp đầy những kẽ nứt, khe hở và rồi chúng bao phủ hoàn toàn bộ não của bạn. Chúng kiểm soát bạn. Hoàn toàn, tuyệt đối. Chúng có thể mở toang ký ức của bạn bất cứ lúc nào. Bạn không còn sự riêng tư nào nữa. Không bí mật. Không lối thoát. Chúng hiện diện trong giấc mơ, trong suy nghĩ, trong mong muốn và trong khao khát của bạn.  Trí não của bạn đã trở thành của chúng. Chúng sở hữu nó. Chúng nâng cánh tay, chúng cúi gập người bạn. Chúng điều khiển cặp mắt của bạn, hướng ánh nhìn của bạn theo ý muốn của chúng. Chúng ăn giùm bạn. Chúng tắm rửa giùm bạn. Và vì chúng đã tiếp cận được từng suy nghĩ của bạn, nên chúng có thể xử lý giùm bạn. Một cách hoàn hảo. Chúng là bạn trong khi chúng vẫn là chúng. Bạn bè của bạn không bao giờ biết. Cha mẹ bạn không bao giờ hay. Bạn cô độc, bất lực, bị kẹt cứng ngay trong chính cơ thể bạn. Ngay cả một quyết định đơn giản nhất, bạn cũng không thể tự quyết. Không thể ngăn bản thân không phản bội lại những người bạn yêu thương. Không thể báo động cho người là mục tiêu kế tiếp của bọn Yeerk Mượn xác. Đó là tên gọi chúng tôi đặt cho người bị một tên Yeerk chiếm đoạt. Một kẻ Mượn xác-người. Cũng có những giống loài khác trong dải Ngân Hà cũng bị thất thủ trước bọn Yeerk. Người Hork-Bajir bị biến thành nô lệ. Người Gedd. Bọn Taxxon, những con sâu ghê gớm, kinh tởm tự nguyện trở thành vật chủ. Và chúng tôi mới biết bọn Yeerk đang tiến hành chinh phục thêm một loài nữa có tên là Leeran.

Và chúng cũng đang tiến hành chinh phục Trái Đất, ở đó loài người vẫn đang tiếp tục cuộc sống thường ngày của mình mà không hề hay biết. Tôi hình dung nó giống như bệnh ung thư hay bệnh tương tự thế. Bạn không hề biết khối u đang lớn dần trong bạn cho tới khi quá muộn.

Đó, bây giờ bạn đã biết vì sao tôi phải thận trọng đến thế. Vì sao tôi lại phải giấu nhân dạng thật sự của tụi tôi.

Tụi tôi là ai ư? Tụi tôi là Hội Animorphs. Năm đứa trẻ được trao tặng quyền năng biến hình thành bất cứ một con vật nào tụi tôi chạm tay vào. Năm đứa trẻ xui xẻo có mặt đúng lúc ông hoàng người Andalite Elfangor hạ cánh cái phi thuyền đầy thương tích của ổng. Năm đứa tụi tôi và người em trai nhỏ của Elfangor, Aximili-Esgarouth-Isthill. Tụi tôi gọi ảnh là Ax.

Ax gặng hỏi.

"À-nun?" Marco hỏi lại. "Ai nhà À-nun hả? À-nun nhà một nhười xàn ông."[1]

"Người gì?"

"Người đàn ông," Marco giải thích như không giải thích.

Đó là một buổi chiều đẹp trời và ngày học đã chấm dứt. Chúng tôi đang đi bộ trong rừng. Mặt trời ấm áp, những đám mây bông xù lên và sáng trắng, để lộ ra ở giữa những khoảng trời xanh lam. Gió nhẹ và ấm. Một ngày tuyệt vời như thế này mà nằm ru rú trong nhà thì quả là một tội ác.

Và vì có lúc tụi tôi không phải giải quyết vụ nào đặc biệt, nên tụi tôi tụ tập lại làm những việc mà tụi tôi được dặn dò là không bao giờ được làm: sử dụng quyền năng đặc biệt của mình cho những mục đích cá nhân.

Nhưng tụi tôi dùng mánh. Đó, bởi vì tụi tôi biết Jake, anh họ tôi và là thủ lĩnh tạm thời của tụi tôi, sẽ làm găng và giảng giải đạo lý với tụi tôi. Hổng phải lúc nào ảnh cũng thế. Nhưng ảnh là người rất có trách nhiệm. Cũng phải có ai đó như vậy chứ. Nhưng chắc chắn người đó hổng phải là tôi.

Còn nữa, nếu ảnh quyết định đi cùng tụi tôi vẻ miễn cưỡng, tụi tôi đương nhiên sẽ làm. Nếu ảnh quyết định chống lại ý định của tụi tôi, rất có thể tụi tôi sẽ không làm. Hoặc còn cách khác, Marco và tôi sẽ làm mà không nói với Jake.

Mánh đã được dụng theo cách "danh chính ngôn thuận".

"Jake nè," Marco nói. "Ax - ngố hổng biết chút cheo gì về văn hoá loài người hết á. Chẳng biết gì hết! Vậy mà hắn đã sống ở Trái Đất bao nhiêu tháng trời rồi đó. Thiệt là một sự bôi bác. Đáng thương hại. Hổ thẹn. Đó là một..."

"Thôi, ngậ-ậ-m miệng lại đi bồ tèo," anh Jake cáu kỉnh gắt ngang. "Nói huỵch toẹt ra nha. Nhà hát Planet Hollywood mới khai trương trong thành phố. Và bồ với Rachel đã quyết ý đi coi, nhưng lại hổng có vé. Cho nên mấy bồ muốn biến hình để bay vô trong coi cọp chứ gì?"

Tôi lắc đầu nguầy nguậy. "Hổng tệ vậy đâu, anh Jake. Bọn này muốn làm chuyện đó là vì Ax. Ảnh cần được tiếp xúc với văn hoá loài người, chứ em thì chẳng thèm quan tâm đâu..."

Tôi toét miệng cười, hổng biết cách nói xạo làm sao cho êm.

"Đây là một sự kiện về giải trí!" Macro kêu lên. "Một sự kiện hàng đầu, hàng đầu. Những ngôi sao! Những nhân vật lừng danh! Các hoa hậu! Cơ hội ngàn vàng cho Ax - ngố được gặp Bruce và Demi Moore!"

Cassie cười rộ lên rồi ráng làm bộ nghiêm túc trở lại. Tobias, thành viên còn lại của Hội, đang bay lượn trên một luồng khí nóng tuyệt vời trên đầu tụi tôi xa cỡ ba chục thước. Cậu ấy đang ngó chừng xem có ai đó đang lai vãng gần đó đủ để nhận ra tụi tôi đang dạo bước cùng với một người Andalite.

Trong trường hợp bạn chưa từng nhìn thấy một người Andalite, mà đương nhiên là bạn chưa thấy bao giờ rồi, họ nom giống như một con hươu khoẻ mạnh có lông xanh dương với một khuôn mặt không có miệng, có thêm hai cái mắt đính trên hai cái cuống, hai cánh tay giống tay người nhưng yếu xìu và một cái đuôi xấu xí như đuôi bò cạp.

Tụi tôi cần cặp mắt của Tobias ở trên cao vì với mắt của một chú diều hâu, không nói ngoa, có nghĩa là không ai có thể lẻn vào chỗ tụi tôi được.

Anh Jake gật gù với vẻ không để tâm.

Anh Jake nhướng mày nhìn tôi với vẻ hoài nghi. "Rachel, nói toẹt ra đi nào. Vì sao em muốn nhào vô vụ này?"

"Ừm... một phần của chương trình là trình diễn thời trang... Ralph Lauren. Anh biết là em mết Ralph Lauren cỡ nào rồi mà."

"Ôi trời!"

"Lại còn..." Macro buông lửng câu nói.

"Lại còn gì nữa?" Anh Jake hỏi.

Tôi thở dài. "Lucy Lawless cũng có ở đó nữa. Nhưng hổng phải vì vậy mà em muốn đi coi đâu."

Anh Jake ngó bộ ngơ ngác.

"Lucy Lawless, nữ tài tử đóng vai Xena - Công chúa chiến binh. Thần tượng của Rachel đó," Macro giải thích.

Hừ, Xena đâu phải thần tượng của tôi. Đó chỉ là trò ngốc nghếch mà Macro dựng lên để chọc giận tôi thôi. Nếu như người ta được trả tiền để quậy phá, thì Macro sẽ trở thành triệu phú luôn.

Nhưng bây giờ chưa phải lúc trả miếng Macro.

"À, còn cái này nữa," Macro nói vẻ láu lỉnh. "Có cả O'Neal ở đó nữa. Shaqquile O'Neal đó."

"Shaq?"

"Phải. Shaq"

"Hay lắm. Vậy thì tụi mình sẽ tới đó." Anh Jake tuyên bố.

CHƯƠNG 2

Tụi tôi xài vé hạng bét trong suốt chương trình biểu diễn đó - cách xa sân khấu tới cả ba trăm mét chứ ít gì đâu, xấp xỉ chiều dài của cả ba cái sân đá banh, vậy mà cả bọn vẫn có thể coi mọi thứ mới tuyệt chứ.

Tôi có thể nhìn thấy những tia nước miếng bắn ra khi Bruce Willis chơi harmonica, thấy cả dây giày của Shaq, thấy từng chiếc nút trên áo khoác của Ralph Lauren... thấy cả những lỗ chân lông trên mặt Naomi Campbell nữa đó. Tuy vậy trông cổ vẫn cứ tuyệt vời như thường...

Tôi có con mắt của một con chim đại bàng đầu bạc. Và với một con chim đại bàng đầu bạc thì ba trăm mét chẳng nhằm nhò gì hết.

Tôi dang đôi cánh rộng tới gần hai mét, duỗi tận những đầu cánh giống như các ngón tay có lông vũ, và cảm thấy luồng không khí ấm dâng lên, nâng bổng mình lên cao, cao mãi.

Trong không trung, xung quanh tôi, ở những tầng cao khác nhau, khoảng cách khác nhau, có một đôi ó biển, một con chim ưng Peregrine, một con diều mướp và một con diều hâu đuôi đỏ.

Tobias thì thào.

tôi nói.

Tobias bị kẹt trong lốt hình biến một chú diều hâu đuôi đỏ. Cậu ấy sống như một chú diều hâu săn và giết con mồi. Cậu ấy giữ lại được quyền năng biến hình, thậm chí có thể biến hình người thành chính cậu ấy ngày xưa. Nhưng hình dạng người của cậu ấy chỉ là một lốt hình biến mà thôi: nếu cậu ấy ở dạng người quá hai giờ, cậu ấy sẽ bị kẹt trong lốt người vĩnh viễn, đồng thời cậu ấy cũng không thể biến hình được nữa.

Cuộc trình diễn dưới đất diễn ra trên một sân khấu ngoài trời khổng lồ. Đám đông dày đặc áp sát sân khấu, ngó mà ớn luôn. Tôi muốn nói là, từ trên không trung, phần lớn cái mà ta nhìn thấy ở con người là những cái đầu của họ. Những mái tóc hình bầu dục nhỏ xíu. Và tôi nói cho bạn nghe điều này nha: có nhiều kiểu đầu xấu hết biết luôn.

Planet Hollywood nằm trong khu cảng, nơi dòng sông cắt ngang qua thành phố. Những toà nhà cao ốc nghễu nghện ló mắt ngó xuống nó. Toàn là những toà nhà cao năm sáu chục tầng không à... Tôi ngó vô các cửa sổ và thấy rất nhiều người ở lại sau giờ làm việc, đang chăm chăm chĩa ống nhòm và kính viễn vọng các kiểu xuống sân khấu...

Tôi hét lên đầy ngạc nhiên.

Marco vui sướng hét.

Tôi thở dài.

Lúc đó, tôi định dạy cho Marco một bài học. Cậu ấy đang là một con mòng biển. Mòng biển là một loài chim bự con. Nhưng chúng chỉ là những chú gà con so với đại bàng đầu bạc-tôi mà thôi. Tôi dễ dàng bay sà xuống, lướt qua cậu ta, xòe rộng cánh phía trên và hất cậu ta ngã lăn chiêng.

Hừ. Thế thì không phải chút nào.

Tôi lượn một vòng rộng và tới gần cao ốc Kenny. Đó là một toà cao ốc bằng kiếng, trơn láng và đồ sộ. Nó gần như nằm sát bên dòng sông, chỉ cách mép nước một con đường rộng bốn làn xe và một vạt cỏ. Mặt kiếng phản quang khiến mắt người thường không thể nhìn rõ bên trong nhà, nhưng mắt đại bàng đầu bạc thì nhìn rõ mồn một...

Tôi thấy một người đàn ông trong một văn phòng vắng bóng người trên tầng áp chót. Tầng thứ sáu mươi. Tôi chẳng biết vì sao ông ấy ló mắt nhìn tôi, và đúng là như vậy. Tôi vòng lại về phía ổng.

Và đó là lúc ổng nhấc ghế tựa có khung thép lên và ném vô cửa sổ.

Xoảng! Kiếng bể tan và rớt tung toé xuống đất. Những miếng lớn cắt qua nóc những chiếc xe hơi đậu trên bãi.

Tôi kêu lên.

Cassie cũng đã nhận thấy cái cửa kiếng bể.

Ax nhận định.

Người đàn ông đó đã lui lại lấy đà và chạy thẳng tới cái cửa sổ mở toang.

Tôi hét lên.

Tobias nói.

Tôi bay vèo tới cửa sổ. Những đứa kia từ bên dưới vút lên hoặc từ trên cao sà xuống, hoặc cùng độ cao với tôi bay trở lại.

Người đàn ông chạy lấy đà. Ổng vung tay xô những miểng kiếng còn lại trên cửa sổ rồi nhảy vô không trung...

CHƯƠNG 3

Gió thổi tạt vô mặt tôi. Tôi tận dụng tất cả bản năng bay của loài đại bàng để gia tăng tốc độ. Chẳng biết như vậy có đủ lẹ không nữa...

Thực sự tôi đã đối mặt với người đàn ông vào lúc ổng nhảy khỏi toà cao ốc. Đó là thời điểm ổng như thể sững lại, treo lơ lửng giữa không trung trước khi lao xuống đất.

Tôi giương tất cả móng vuốt ra, một bên chân tôi quắp được cổ áo của ông trước khi ổng bắt đầu rơi. Lập tức ổng kéo tôi lao xuống vùn vụt, tôi vội quặp bàn chân kia vô xương đòn gánh của ông. Chắc tôi đã làm ổng đau, nhưng với ổng bây giờ rõ ràng chỉ là chuyện nhỏ.

Tôi dang hai cánh, nhưng chỉ như mở một chiếc dù che nắng mà thôi. Có lẽ tôi làm giảm tốc độ rơi của ổng được chút ít, nhưng vậy cũng chẳng nhằm nhò gì hết.

Lúc đó Tobias bay xẹt tới túm lấy cánh tay trái người đàn ông. Trong lốt chim ưng Peregrine, anh Jake vút tới lẹ như chớp. Ảnh quắp lấy cổ áo phía sau người đàn ông.

Ổng rớt chậm lại. Nhưng chưa đủ...

Tobias hét lên.

Tôi tha thứ cho Tobias tội kêu tụi tôi là lũ ngốc. Về vụ bay thì cậu ta là số dzách, vả lại lúc này đang trong một tình thế khá là hiểm nghèo mà...

"Aaaaahhhh!" Người đàn ông đột ngột la toáng lên khiến tôi xém chút nữa thì tuột chân. Ổng ngó tôi trừng trừng, con mắt trái của ông có lẽ chỉ cách mắt phải tôi có vài centimet. Trông ổng có vẻ bình thường, hổng kể cái việc ông ấy la lối vì kinh hãi.

Cassie và Ax bay tới. Cả hai góp các bộ vuốt của mình vô. Macro tới cuối cùng và quắp vô chỗ còn trống là cái lưng áo khoác của người đàn ông.

Tobias hét lên.

  Sáu con chim săn mồi bám chặt người đàn ông. Ông vẫn gào thét nhưng đã rớt chậm lại, chậm lại rõ rệt. Tuy vẫn còn quá lẹ để có thể sống sót nếu rớt xuống mặt bê tông nhưng thực sự là có chậm lại.

Và ổng đang được di chuyển về phía trước, từng tấc một hướng về phía mép nước.

Tôi muốn cười ầm lên. Cứ như một bài toán hình học kì quặc vậy đó. Tổng bình phương các góc... liệu chúng tôi có giải được không?

Mặt đất lao vùn vụt vô chúng tôi. Những chiếc xe hơi lướt sáu mươi dặm một giờ ở bên dưới. Rồi một dải cỏ. Quá gần rồi. Tụi tôi chỉ còn cách mặt đất không quá mười lăm mét.

Mép nước!

Tobias la lên.

Tụi tôi buông chân. Người đàn ông rớt xuống. Được giải phóng khỏi gánh nặng, tôi mất kiểm soát nhào lộn giữa không trung. Tôi đập cánh, tôi lộn vòng, rồi giữ lại cân bằng nhờ một phép lạ nào đó.

Ồ, hoá ra cái điều mà Tobias kêu là "bị giật hậu" là như vậy đó.

VÈÈO! Tôi bay sạt mặt nước, thấp đến mức xương ức của tôi lướt trên ngọn sóng.

Lại dang rộng hai cánh, tôi bắt một cơn gió để bay vút lên. Tôi hét toáng lên và bay trở lại kiếm người đàn ông. Không thấy ổng ở trên mặt nước. Tôi nhìn xuyên qua lòng nước tối tăm ngầu bùn. Ngoi ngóp dưới mặt nước, người đàn ông đang cuống cuồng vùng vẫy tay chân, miệng sủi bong bóng, coi bộ rất khiếp hãi.

Tôi rền rĩ.

Tôi lặn một hơi xuống nước.

Một cảm giác tuyệt vời làm sao. Giây trước còn ở trong không khí ấm áp, giây sau đã là nước lạnh ngắt.

Nhưng rồi hổng tuyệt vời lắm nữa. Nước không thấm vô lông vũ của tôi, nhưng nó làm tôi chẳng thể nào đập cánh được nữa. Tôi tưởng như mình đã gần như bay dưới nước vậy. Lầm to. Đại bàng có thể lặn xuống bắt những con cá gần mặt nước nhưng chúng đâu phải là vịt.

Tôi hét lên trong suy nghĩ.

Marco đáp.

Cassie kêu lên.

Tôi đã đang biến đổi rồi. Mỗi khi bạn biến hình, bạn buộc phải trở về hình dáng thực của bạn trước khi biến thành một dạng khác. Do đó, tôi bây giờ là một chú chim ướt sũng, ở dưới nước, đã cảm nhận được những lá phổi của mình bỏng rát, và đang bị quét ra xa. Tôi hoàn hình thật nhanh trong khả năng của mình.

Ngay khi cảm thấy tay chân mình bắt đầu hiện ra, tôi vùng vẫy để ngoi lên mặt nước. Tôi trông thấy trên đầu mình cái rào ngăn ánh bạc lấp lánh giữa trời và nước và tôi sử dụng tứ chi đang biến hoá của mình - những mẩu chi có lông vũ, nửa chim nửa người - để bơi lên, ngoi khỏi dòng nước.

"Aaarrrhhh!" Có ai đó kêu lên.

"Ôi thượng đế, cái gì vậy nè?"

Có vài người đang ngồi trên một chiếc xuồng máy nhỏ. Tôi đoán là họ đang nghe nhạc vọng ra từ Planet Hollywood.

Tôi hít đầy không khí và lặn xuống nước trở lại.

"Hình như đó là một cái xác chết trôi!" Giọng ai đó thảng thốt.

Tôi tập trung tâm trí để biến thành cá heo.

Bây giờ tôi là một loài kỳ quái pha trộn giữa người và cá heo. Làn da nhám màu xám, hai chân tan chảy thành đuôi, và hai cánh tay biến thành hai tay chèo. Mặc dù rất bực mình nhưng tôi vẫn cố bơi hết sức về phía ông cố tự tử khốn khổ kia. Sao lại có những con người ngu ngốc tự huỷ hoại đời mình như thế nhỉ?

Ổng đã ngập trong bùn tới tận bắp vế. Tôi thục mỏ vô hõm lưng ổng, lật ổng ra cho ổng nằm hẳn trên lưng tôi, rồi quẫy cái đuôi cá heo của mình như điên.

Người đàn ông bật lên khỏi đáy sông với một tiếng phựt và một đám mây bùn loãng. Tôi đẩy ông lên mặt nước, vô phía bờ sông.

Những cánh tay người khoẻ mạnh chìa ra và kéo ổng lên bờ đất khô.

CHƯƠNG 4

"Thế đấy, bao giờ cũng vẫn như vậy." Tôi phàn nàn khi cả bọn họp nhau ở sân bán đồ ăn của khu thương xá sau giờ học bữa hôm sau. Tôi cầm trong tay tờ nhật báo địa phương và một mớ những tờ khác. Tờ nào cũng in một tấm hình y chang nhau. Và căn bản chạy cùng một tít:

Người anh hùng Schwarzenneger Có Thực Trên Đời.

Mũi chạm mũi với Người Đàn ông Chết Đuối.

Một tờ báo viết:

Terminator Biến thành Kẻ phục sinh.

"Cái xã hội này thiệt là bị ám ảnh quá mức vì danh tiếng," tôi bình luận. "Thiệt là giả tạo!"

"Ừa, mình ghét mấy trò đó thí mồ," Cassie nói và nhìn tôi với ánh mắt giễu cợt. Nhỏ nghĩ là tôi hay quá bận tâm về vẻ ngoài và quần áo đó mà... Cassie là nhỏ bạn thân nhất của tôi và tôi sẵn sàng hy sinh đời mình cho nhỏ. Nhưng bạn thử nhìn cách ăn mặc của nhỏ mà coi. Với Cassie, bận một cái quần jean sạch sẽ cùng với vớ ngắn là hợp thời.

"Tụi mình thiệt là hên," anh Jake nói. "Chẳng ai chớp được tấm hình nào lúc một bầy chim săn mồi đang lôi người đàn ông ra sông. Và chẳng ai tự hỏi vì sao một con cá heo có thể ở tít trong đất liền xa biển đến như vậy."

"Ông đó cũng hên quá ha," Cassie tiếp lời.

Marco lắc đầu. "Không hề. Hên là phải mũi chạm mũi với Naomi Campbell kia."

"Bánh quế ở đâu?" Ax hỏi. "Tobias nói cậu ấy sẽ mang về một ít bánh quế. Qu.. uê... quế."

Dĩ nhiên là Ax đang trong lốt biến người, vì hình ảnh một người Andalite đang lảng vảng xung quanh khu bán đồ ăn sẽ thu hút sự chú ý. Ax-Andalite không có miệng, không có khả năng phát âm. Và tệ nhất là không có cảm nhận về mùi vị.

Do đó, mỗi khi ảnh biến thành người, ảnh có chiều hướng say sưa với mùi vị và âm thanh. Nhất là mùi vị. Và còn đặc biệt hơn nữa, chẳng biết vì lý do lạ lùng nào đó mà ảnh rất cực kỳ thích bánh quế.

"Mình băn khoăn hổng biết George Edelman bây giờ ra sao rồi?" Cassie hỏi.

"Ai kia?" Tôi ngơ ngác.

Cassie đảo mắt ngó tôi. "Cái ông đó đó. Cái người mà bồ cứu sống đó, Rachel."

"Ồ, tên ổng là vậy hả?"

"Phải, cái tên ấy cũng xuất hiện trên tất cả các báo mà," Cassie nói, vẻ tức giận.

Tôi nhún vai. "Phải rồi, phải rồi. Vậy ra tên ổng là George Edelman..."

Cassie nghiêng người ngó qua bàn. "Rachel, nếu hổng có bồ thì tụi này đã chẳng thấy ổng kịp thời. Hổng có bồ thì ông ấy đã nát bét trên nền bê tông rồi. Bồ là một anh hùng. Mạng sống của một con người được cứu thoát. Bây giờ ổng có thể tiếp tục trị bệnh ung thư gì gì đó. Vậy mà bồ hổng nhớ tên ổng ta sao?"

"Ê, chờ chút. Nhưng cái nhà ông này đâu liên quan tới mình," tôi nói. "Mình đâu cần phải có trách nhiệm với ổng chứ..."

Marco quay lại và quơ tay. "Tui không biết. Chả phải người Trung Quốc có câu rằng nếu bạn cứu sống một người thì bạn có trách nhiệm với người đó sao? Cũng có thể đó là câu của người Nhật, hay người Hy Lạp. Đại loại là của một ai đó. Tui nghe nói thế trong một bộ phim."

Tôi lại nhún vai. Bây giờ tôi cảm thấy phải phòng thủ. "Đó gần như chỉ là một

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net

#camtrinh
Ẩn QC