Chương 6

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Em có thể phẫn nộ gào thét bất bình với tất cả xung quanh như một kẻ điên, em có thể nguyền rủa số phận của mình, nhưng đến phút cuối cùng , em cũng đành buông tay.

__ “Cải lão hoàn đồng” __

Một ngàn lẻ chiếc gương

Buổi chiều, ký xong mấy giấy tờ quan trọng cuối cùng, Triệu Thành Tuấn và Peter lại bàn bạc những biện pháp tiếp theo để đối phó với Nirvana. Peter đưa ra rất nhiều ý kiến, anh đều lắc đầu, hoàn toàn một vẻ thờ ơ không muốn đối phó, hỏi anh có giải pháp gì, anh lại không nói được. Lát sau, A Mạc mang cà phê vào, anh nhấp một ngụm, cảm thấy vị đắng xộc vào tận tâm can, ngũ tạng co rút, quằn quại trong nỗi đau không gì có thể xoa dịu.

Tâm thần ngơ ngẩn, anh lấy ra chiếc bật lửa bạc, rút điếu thuôc, châm lửa.

Peter nhìn chiếc bật lửa, đành chuyển chủ đề, cười nói: “Chiếc bật lửa này anh đã dùng nhiều năm, chưa hề thay, không ngờ anh quyến luyến đồ cũ như vậy.”

Triệu Thành Tuấn mệt mỏi nhả khói thuốc, giọng nói như không còn hơi sức: “Dùng quen rồi!”

Đúng, quen rồi. Trên đời mọi thứ đều có thể quen, bị người yêu làm tổn thương, bị người yêu phản bội, đau mãi cũng thành quen.

Anh đứng dậy đi đến bên cửa sổ, lặng lẽ nhìn thành phố bên ngoài lớp kính, mọi thứ đểu có thể là hư ảo, chỉ có thành phố rợp bóng cây xanh ngoài lớp kính này là thật, thời tiết đẹp hiếm có, đã mấy ngày không thấy mặt trời, cả thành phố một màu ảm đạm bây giờ lại bừng sáng, dòng xe trên đại lộ Dân Tộc cơ hồ cũng đông hơn mọi ngày, trong thành phố dường như có mạch máu cuồn cuộn chảy, tràn trề sức sống. Bầu trời cao khoáng đạt, xanh nhức mắt, vài dải mây trắng nhởn nhơ phía cuối trời, như một cảnh phim câm, chỉ tiếc không một cánh chim bay, bầu trời sao mà cô đơn.

Mao Lệ, anh không muốn như thế...

Anh thầm nói trong lòng.

Chuyện đã qua nhiều ngày, Triệu Thành Tuấn dường như rất bình tĩnh, nhưng khuôn mặt trắng bệch của Mao Lệ khi ngã ngất hôm đó vẫn không lúc nào ra khỏi tâm trí anh, lúc đó anh bế cô lên, cảm giác cơ thể cô mềm nhũn, đầy mồ hôi lạnh, Chương Kiến Phi lập tức xông đến, giật cô khỏi tay anh: “Cút! Cút thật xa! Nếu Mao Lệ có chuyện gì, tôi sẽ giết cậu!” Từ bé đến giờ, đây là lần đầu tiên anh nhìn thấy Chương Kiến Phi gầm lên như hổ.

Mao Lệ lập tức được đưa đến bệnh viện ở Bắc Hải, không có vấn đề gì lớn, tối đó cô tỉnh lại. Nhưng tinh thần rất xấu, cô gào thét trong phòng bệnh, với một giọng quái đản như không phải tiếng người, không ai có thể đến gần cô, ngay cả mẹ cô. Tiếng đập phá loảng xoảng, tiếng huỳnh huỵch nặng nề, đó là Mao Lệ đập đầu vào tường, sau đó y tá đi vào. Khi chiếc khay đựng bông gạc đầy máu đưa ra khỏi phòng, Chương Kiến Phi bật khóc, ôm đầu ngổi sụp xuống nền, có lẽ cảnh đó chạm vào vết thương sâu kín nào trong lòng anh.

Triệu Thành Tuấn đứng trên hành lang, giống như đã chết, Chương Kiến Phi hoàn toàn không cho anh đến gần phòng Mao Lệ, cuối cùng anh đành lặng lẽ rời khỏi bệnh viện. Tối đó, anh lại trở về Hải Thiên Uyển, nằm trên giường không bật đèn, căn nhà tối om, yên lặng đến mức chỉ nghe thấy hơi thở của anh, anh biết, lần này anh đã đẩy cô đi càng xa. Đây là quả đắng anh tự gieo, chỉ có mình anh nhấm nháp, mặc dù đã lường trước hậu quả này, nhưng khi thực sự đối diện với nó, anh vẫn không thể nào chịu được, nỗi đau đớn giày vò anh tưởng chừng không sống được đến sáng hôm sau.

Cuối cùng anh vẫn qua được, vừa sáng là đến bệnh viện thăm Mao Lệ, nhìn thấy anh, Chương Kiến Phi không kích động như hôm qua, mắt vằn những tia máu nhỏ, có lẽ cũng suốt đêm không ngủ.

“Cậu đến thì tốt, tôi có lời muốn nói với cậu.”

“Xin cứ nói.” Lúc đó mẹ Mao Lệ đã sang phòng thuốc, trong phòng chỉ có một y tá đang đo huyết áp cho Mao Lệ.

“Ra ngoài.” Chương Kiến Phi lạnh lùng, quay người đi ra cửa.

Triệu Thành Tuấn theo sau, hai người đứng trên hành lang lộ thiên nối hai tòa nhà, chỗ người nhà bệnh nhân thường ra hút thuốc, trời hơi tối, có mưa nhỏ lắc rắc, cho nên lúc đó chỉ có hai người. Chương Kiến Phi không còn vẻ hòa nhã mọi ngày, vừa mở miệng là ngả bài với Triệu Thành Tuấn, đưa ra cho anh hai thông điệp cuối cùng: “Những chuyện khác tôi không nói nhiều, tôi chỉ nói hai điểm: Một, cậu lập tức rời Nam Ninh quay về Penang, tôi không cho phép cậu lại xuất hiện trước mặt Mao Lệ. Hai, nếu cậu vẫn nấn ná ở lại Nam Ninh, tôi sẽ có cách buộc cậu ra đi, tôi đã nhiều lần nói với cậu, Mao Lệ là điểm yếu của tôi, cậu làm tổn thương cô ấy, tôi quyết không tha cho cậu! Đằng nào chúng ta đối đầu với nhau không chỉ một hai lần, chẳng phải cậu luôn muốn đo găng với tôi? Vậy được, tôi sẽ cho cậu toại nguyện, đến lúc đó cậu đừng trách tôi nhẫn tâm!”

‘Tôi không đi, có chết tôi cũng chết ở đây!” Triệu Thành Tuấn nói: “Nhưng tôi có thể đảm bảo từ nay không quấy rầy cô ấy nữa, tôi không muốn đi, ở đó không có gì để tôi lưu luyến.”

“Văn phòng tổng công ty cậu chẳng phải vẫn ở bên đó? Tại sao không quay về?”

“Tôi... dù thế nào cũng không quay về.”

“Vậy không khách khí nữa, tôi sẽ buộc cậu rời khỏi đây!”

Nói xong Chương Kiến Phi quay người đi, không cho Triệu Thành Tuấn cơ hội thương lượng, anh nhìn bóng Chương Kiến Phi đi xa, thở dài.

Thực ra, từ hôm qua anh đã thấy cơ thể rất khác, buổi tối trở về Hải Thiên Uyển bắt đầu sốt, sáng ra nếu không nhớ phải đi thăm Mao Lệ anh đã không thể xuống giường. Anh không biết lúc đó mình ra khỏi tòa nhà bệnh viện thế nào, hình như đã khuỵu xuống trong thang máy, có một y tá nhìn thấy dìu anh ra cổng bệnh viện gọi xe giúp.

Trở về Hải Thiên Uyển, anh ho ra rất nhiều máu, một đám đỏ tươi trên nền phòng tắm, vì Peter sắp đến, không muốn anh ta nhìn thấy, anh lấy khăn lau sạch vết máu, Henson đã nói, nếu xuất hiện thổ huyết, phải nhập viện ngay. Nhưng rất lạ, anh không thấy lo lắng, có lẽ anh đang chờ ngày này.

Buổi chiều hôm đó Peter đến Bắc Hải, trước đó anh đã suy nghĩ rất lâu, đã thầm ra quyết định. Anh trao đổi một số công việc với Peter, bảo anh ta cố gắng nhanh nhất mời luật sư từ Mã Lai sang, mấy ngày nữa anh trở lại Nam Ninh cần gặp luật sư. Peter không yên tâm để anh một mình ở Bắc Hải, nhưng anh kiên quyết muốn ở lại đó tĩnh dưỡng mấy ngày, Peter không biết làm thế nào, đành thuê hai y tá chăm sóc anh, nhưng Peter vừa về Nam Ninh, ngày hôm sau anh đã một mình đến đảo Huy Châu, lưu lại ở đó vài giờ rồi theo tàu cá đến một hòn đảo nhỏ vô danh khác.

Nơi đó không ai biết, không tìm thấy trên bản đồ, đó là một đảo nhỏ anh vô tình phát hiện từ nhiều năm trước, bốn phía là biển, dường như còn hoang vu, trên đảo chỉ có chục hộ ngư dân sinh sống, đều là những người chất phác, không ai quấy rầy anh, hoàn toàn yên tĩnh để suy nghĩ. Mỗi lần thấy mình cận kề cái chết, anh đều đến hòn đảo này, lặng lẽ lưu lại mấy ngày, tâm trạng nặng nề xáo động dần dần tĩnh lại, hoàn trả vẻ nguyên sơ thuần túy nhất của sự sống. Biển vô cùng bao dung, bầu trời vô cùng khoáng đạt, sinh tử, yêu hận tất thảy đều trở nên vô cùng bé nhỏ trong tiêng ầm ào lên xuống của thủy triều sớm tối. Anh dùng di động chụp một cảnh biển trong đêm sao đưa lên Facebook, nếu Mao Lệ vào mạng nhất định nhìn thấy, cô nghĩ thế nào, anh không biết, anh chỉ biết đã đến lúc mình được giải thoát.

Hai ngày sau anh quay về Nam Ninh, lòng đã thanh thản trở lại.

Suốt mấy ngày tiếp theo, anh đều làm việc với luật sư trong văn phòng, ngoài Peter và phó tổng giám đốc Rosen từ Mã Lai đến cùng hai vị nguyên lão cao cấp nhất, không ai biết nội dung cuộc gặp. Sau đó anh bắt đầu điều chỉnh vận hành của công ty, gọi điện cho bác Dương ở Anh quốc, đề nghị ông rút vốn, bởi vì Chương Kiến Phi đã nói sẽ tính sổ với anh, rõ ràng không nói suông, anh không muốn ông bị tổn thất vô ích. Ông là cổ đông lớn nhất công ty, anh không thể đảm bảo đầu tư của ông tiếp tục sinh lời. Bác Dương cười nói, ông đầu tư cho Bác Vũ hoàn toàn không nghĩ tới lợi nhuận. “Tại sao bác tin cháu như vậy?” Khi bác Dương nói thế, anh không hiểu.

Ông đáp: “Bởi vì cháu đáng tin tưởng.”

Anh không biết nói gì, người thân nhất chưa bao giờ tin anh, người tin anh lại chẳng có quan hệ thân tình, không biết nên vui hay nên buồn. “Vậy tại sao lúc đầu bác rót vốn cho Bác Vũ?”

Bác Dương thở dài: “Là bác muốn cháu hiểu ra, trên đời điều khiến cháu không vui, không hạnh phúc, thực ra không phải là đối thủ của cháu, cũng không phải là kẻ thù của cháu, mà là chính bản thân cháu. Bác rót vốn cho cháu để cháu đi báo thù chính là hy vọng cuối cùng cháu ngộ ra được điều này, thù hận là con dao hai lưỡi, nó giết đối thủ và cũng giết chính mình. Bác hỏi cháu, cháu đã thù hận đến bây giờ, cháu có bao giờ thực sự thấy vui?”

“...”

“Con à, con trai bác nếu còn sống cũng bằng tuổi con, bác đối con như với con đẻ, tài sản lúc sinh ra không có, lúc chết không mang đi được, nếu đầu tư của bác có thể khiến con tỉnh ngộ, bác cảm thấy rất đáng.”

“Bác Dương...”

Triệu Thành Tuấn trầm ngâm, chưa thể nói anh đã hoàn toàn tỉnh ngộ, anh chỉ cảm thấy vô nghĩa, tất cả đều vô nghĩa, cho dù cuối cùng Chương Thế Đức phải nhảy từ đỉnh tòa cao ốc Hồng Hải xuống, anh cũng thấy vô nghĩa, báo thù rửa hận thì sao? Cha mẹ đã chết cũng không thể nào sống lại, họ ngủ trong lòng đất cũng đang chờ một ngày nào đó anh xuống cùng. Đương nhiên Chương Thế Đức không thế nhảy lầu, ông ta bị trúng phong, nghe nói bây giờ đã nằm liệt giường, có lẽ chẳng bao lâu cũng về với đất, vậy mà những kẻ vây quanh giường ông ta, dù người nhà hay bọn Tô Nhiếp Nhĩ, đều chỉ nhắm vào chỗ cổ phần trong tay ông ta như một bầy sói, chỉ đợi ông ta tắt thở là tranh nhau xé thịt lột da ông ta, lại còn thèm thuồng liếm sạch bộ xương, không cho ông ta mang một mảnh vào quan tài.

Đây cũng là nguyên nhân khiến Triệu Thành Tuấn chán chường, từ nhỏ đã ôm mối thù như vậy, mười năm tìm cách phá Chương gia, cái giá phải trả lớn hơn cái được, cho nên câu nói nói của bác Dương như đâm thẳng vào lòng anh. Đương nhiên không vì câu nói của ông mà anh tha thứ cho Chương Thế Đức, nhưng anh cũng chán không muốn bỏ công sức vào ông ta, bên cạnh con người đó có cả bầy sói, như vậy đã khiến ông ta chết không có chỗ chôn, hà tất cần anh thêm nhát dao, kết cục của bản thân anh cũng chẳng ra gì, những gì phải trả anh đều đã trả hết, anh còn lại gì?

Cuối cùng anh vẫn thua chính mình.

Lúc này nhìn thế giới bên ngoài qua bức tường kính, xung quanh chỉ có những tấm gương trong suốt, tất cả đều trong suốt, anh như bị nhốt trong một lồng kính, thế giới chân thực trong tầm tay nhưng luôn cách bức tường kính. Mỗi tấm kính là một mảnh gương chiếu bóng anh lộn ngược, có lúc nhìn lâu lại thấp thoáng thấy bóng cô, lờ mờ nhưng vô cùng chân thực, làm anh nhớ tới tập thơ từng đọc trên máy bay nhiều năm trước của một nhà thơ người Iran, trong đó có bài anh rất ấn tượng, từng chép vào cuốn sổ nào đó, nhìn bóng mình trong gương anh buột miệng khẽ đọc: “Tôi càng trốn xa, lại càng thấy gần em, tôi càng quay đi lại càng nhìn rõ em. Tôi là hòn đảo bơ vơ giữa biển nước tương tư, bốn bề sóng nước triệt đường đến với em. Một ngàn lẻ tấm gương, soi bóng hình em, tôi bắt đầu từ em, tôi kết thúc ở em.”

Đọc xong anh thấy ngạc nhiên, tại sao mình nhớ rõ như thế?

Peter ngây người nhìn anh, không ngờ anh còn đọc thơ, thật là chuyện khó tin: “Brant, tôi không nghe nhầm chứ?” Peter ngạc nhiên.

Anh thở dài: “Là tôi sai, tôi không nên đến đây, không nên xuất hiện trước mặt cô ấy. Từ đầu đến cuối đều sai, sai một cách khó tin, sai tệ hại.” Anh từ từ quay người, đúng lúc có ánh mặt trời hắt từ phía sau, đó là đỉnh tòa cao ốc Địa Vương sáng lóa dưới ánh mặt trời, anh quay lung về phía ánh sáng đó trở về ngồi xuống sofa, nhắm mắt, giọng hơi run: “Nhưng A Kiệt, tôi vẫn rất nhớ cô ấy, đêm nào cũng mơ thấy cô ấy, buổi sáng thức dậy cảm thấy rất buồn không muốn ra khỏi giấc mơ, giá cứ ở trong mơ có thể được cùng với cô ấy thêm chút nữa thì hay biết mấy. A Kiệt, như vậy thì hay biết mấy!”

“Brant...”

“Sắp rồi, ngày đó sắp đến rồi, cho nên tôi không sợ.”

“Cha, theo cha thế nào là tình yêu?” Chập tối, Mao Lệ khoác tay cha đi bộ trên bãi biển, đột nhiên hỏi một câu bản thân cũng thấy ấu trĩ: “Hoặc là, cái gì có thể chứng minh tình yêu?”

Mao Diên Bình mới đến Bắc Hải sáng nay, lần này ông đưa Mao Tấn đến Quảng Tây là để hợp tác với Nirvana đầu tư xây dựng khách sạn, đương nhiên ông còn một việc rất quan trọng là làm công tác tư tưởng cho mẹ Mao Lệ, động viên bà chuyển đi, bởi vì khu vực nhà Mao Lệ đang ở cần di chuyển toàn bộ để phát triển thương mại, nếu bà không thích đến nơi nhà đầu tư sắp xếp, thì ông sẽ giúp bà tìm mua một căn nhà ở vị trí tốt để bà và chồng sống yên ổn những năm cuối đời. Kết quả ông vừa nêu ý kiến đã bị bà mắng té tát.

Lúc đó trên sân phơi đầy cá khô, Mao Diên Bình trang phục lịch sự chỉnh tề bị vợ cũ mắng cũng không giận, chỉ cười nói với ông Hoàng: “Anh xem, cô ấy vẫn thế, bao nhiêu năm chẳng thay đổi chút nào.”

Lúc ăn cơm, khi biết Mao Diên Bình đến Nam Ninh đầu tư xây dựng khách sạn, mẹ Mao Lệ lại sầm mặt, chỉ đũa vào mặt ông: “Ông xem đấy, chính bọn thương nhân các ông lòng tham vô đáy mới ép chúng tôi bỏ cửa bỏ nhà!” Rồi bà chỉ Mao Tấn: “Còn mày nữa, cha nào con nấy, lương tâm bị chó ăn mất rồi!”

Mao Tấn nhăn nhó: “Mẹ ơi, con làm gì có lương tâm, chó không ăn được.”

Khục!” Mao Lệ không nhịn nổi bật cười.

Cả nhà cùng cười.

Dù mắng nhưng mẹ cô vẫn làm một bàn thức ăn, chiêu đãi chồng cũ “lòng tham vô đáy” và thằng con “lương tâm bị chó ăn”, cả nhà quây quần có bao chuyện để nói, nhưng Mao Lệ vẫn buồn. Bác Hoàng chất phác chỉ cười hiền hậu, ăn qua loa bát cam rồi ra sân vá lưới, dường như muốn để cho cả nhà ngồi riêng với nhau, nhưng bác vừa đi khỏi mẹ cô lại trầm ngâm, đăm đăm nhìn xuống bàn, tránh ánh mắt của Mao Diên Bình.

“Mẹ con già rồi.” Khi Mao Lệ hỏi ông cái gì có thể chứng minh tình yêu, ông không trả lời câu hỏi của cô, nói một câu không liên quan: “Ba mươi năm rồi, bà ấy đã chịu nhiều vất vả.”

“Cha! Cha chưa trả lời câu hỏi của con.” Mao Lệ đá cát dưới chân, giọng hờn dỗi.

Mao Diên Bình ngoảnh sang nhìn cô: “Cha vừa trả lời đây thôi.”

Mao Lệ không hiểu: “Vừa trả lời?”

“Ồ, con gái, rốt cuộc con vẫn còn trẻ.” Mao Diên Bình thở dài, mắt nhìn cảnh mặt trời lặn huy hoàng trên biển: “Cha kể chuyện nhé, con muốn nghe không?”

“Chuyện gì?”

“Chuyện về tình yêu và thời gian.”

“Tình yêu và thời gian?”

“Ừ, chuyện thế này, ngày xưa có một hòn đảo, trên có bốn người là Tình yêu, Tiền bạc, Hư vinh và Vui vẻ. Một ngày nọ, đảo sắp chìm, mọi người tranh nhau đi lấy thuyền cứu mạng, cuối cùng chỉ có Tình yêu không tranh được thuyền, cô cầu cứu Tiền bạc mang cô đi cùng, nhưng Tiền bạc nói trên thuyền chở đầy vàng không thể chở cô, hãy đi tìm người khác. Vậy là Tình yêu lại đi cầu cứu Hư vinh, Hư vinh cũng từ chối, sau đó đến lượt Vui vẻ cũng kiêm cớ chối từ không chở Tình yêu, cuối cùng Tình yêu bị bỏ lại cô đơn trên đảo, nhìn hòn đảo sắp chìm. Lúc đó một ông già chèo thuyền đến, ông già cứu Tình yêu lên thuyền, cho đến khi xuống thuyền Tình yêu mới sực nhớ mình chưa kịp hỏi tên ông, sau đó cô tìm ông bao năm, mãi vẫn không tìm thấy, về sau có một ngày gặp được Trí tuệ, Trí tuệ bảo với cô, ông già cứu cô tên là Thời gian, bởi vì chỉ có thời gian mới có thể chứng minh sự tồn tại của tình yêu...”

Mao Lệ ngây người nhìn cha trong sắc hoàng hôn: “Thời gian?”

“Phải, thời gian, bây giờ con hiểu chưa?” Mao Diên Bình mỉm cười, ôm vai con gái, tiếp tục bước đi: “Trong lòng mẹ con có cha, không phải cha không biết, đó chính là tình yêu, ba mươi năm rồi, dẫu lòng bà ấy hận cha, dẫu bà ấy sống với người khác, nhưng tình yêu vẫn chung thủy ở sâu trong lòng bà ấy. Vừa rổi trong lúc ăn cơm, nhìn mái tóc bạc của mẹ con, cha rất buồn, bà ấy già thật rồi, cha cũng già, trong dòng chảy thời gian, ba mươi năm chỉ là một cái búng tay, nhưng đối với nhiều người chúng ta, lại là nửa cuộc đời, thậm chí cả cuộc đời. Cha rất cảm ơn mẹ con, đúng vậy, cha có thể cho bà ấy tất cả, duy chỉ không thể cho được tình yêu ngang bằng, cha mẹ không có cơ sở để chung sống lâu dài, đó là bi kịch thời đại của cha mẹ, lòng cha luôn áy náy nhưng chẳng biết làm sao. Mao Mao, con hiểu không?”

“Cha, con có thể hiểu.”

“Con hiểu được là tốt, cha chỉ sợ các con hận cha, trách cha không cho các con một gia đình hoàn chỉnh. Trong mắt nhiều người cha là người ích kỷ vô trách nhiệm, năm xưa ly hôn với mẹ con, cha bị chỉ trích rất nhiều, nhưng hôn nhân không có tình yêu rất đau khổ, lại thêm hai người không có tiếng nói chung, lối sống cũng khác, đời người ngắn ngủi mấy chục năm, cả hai đều hao mòn tinh lực của những năm tuổi trẻ vào những cuộc cãi vã triền miên, quả thực là điều rất tàn nhẫn, mẹ con mặc dù không có văn hóa bao nhiêu, nhung bà ấy hiểu đạo lý này, thật hiếm hoi. Suy cho cùng, thực ra năm xưa bà ấy để cha đi cũng là vì cha, bà ấy biết cha ở lại sẽ không vui, cho nên mới để cha đi, đó chính là tình yêu, chỉ có thật lòng yêu một người mới nghĩ cho người đó, mong người đó hạnh phúc, bà ấy tuy không thừa nhận nhưng cha biết.”

Mao Diên Bình xoa đầu con gái: “Mao Mao, cha biết gần đây con không vui, chia tay với bạn trai phải không? Không sao, tình yêu là duyên phận, có lẽ cậu ta không phải là người trong mệnh của con, hai đứa mới quen chưa lâu, cho dù tình sâu nhưng duyên mỏng...”

“Cha, anh ấy có phải là người trong mệnh của con hay không, con không quá bận lòng, tình cảm quả thực là duyên phận, con có thể chấp nhận anh ấy không yêu con, nhưng không thể chấp nhận anh ấy lợi dụng con, đấy là điều con khó chịu nhất, bây giờ con đang tĩnh tâm suy nghĩ, anh ta tiếp cận con có lẽ đã âm mưu từ lâu, con muốn biết những gì anh ta làm vì con lẽ nào là giả dối? Một người lòng dạ phải cứng rắn bao nhiêu mới có thể mặt sắt vô tình như vậy?” Mao Lệ nghẹn ngào, gục vào vai cha khóc: “Nhưng, cha ạ, nếu anh ấy đúng là người như thế cũng chẳng sao, coi như con gặp phải người xấu, đằng nào cũng không phải lần đầu bị lừa, nhưng trực giác mách bảo con, lần này không như vậy, con thấy không giống như với Ngô Kiến Ba, bởi vì con không sao hận anh ấy được, khác hẳn như với Ngô Kiến Ba, cho dù anh ta chết, con vẫn thầm rủa anh ta, nhưng nghĩ tới Triệu Thành Tuấn con không thấy hận, chỉ thấy buồn, buồn vô hạn...”

Cha cô thở dài: “Con gái, điều đó chỉ chứng tỏ con chưa dứt lòng với cậu ta, vẫn ôm hy vọng.”

“Không, cha ạ, trực giác của con chưa bao giờ sai, hôm đó trước lúc con ngất đi, vẫn còn ý thức, cảm giác lúc anh ấy ôm con, con... không nói ra được, giống như sinh mệnh chúng con gắn vào nhau, chúng con không ai có thể mất nhau, cho nên bây giờ con muốn đến hỏi thẳng anh ấy, muốn nghe một lời nói thật của anh ấy...”

Mao Diên Bình ôm vai con gái, lòng xót xa: “Tiểu tử đó lại dám làm tổn thương con gái cha nặng như vậy, cha rất muốn dạy cho nó một bài học! Mao Mao, con đừng để mình lún quá sâu vào tình cảm, bất luận anh ta có lừa con hay không, tổn thương anh ta mang đến cho con là thật, quên anh ta đi, cùng cha trở về Thượng Hải làm lại từ đầu, con còn trẻ nhất định sẽ gặp được người tốt.”

“Nhưng, cha ạ, con có gặp được người tốt hơn cũng không phải là anh ấy, không phải là anh ấy!”

Chương Kiến Phi quả nhiên là người lợi hại, bình thường luôn hòa nhã, có vẻ không tranh với đời, nhưng khi ra tay thực sự quyết liệt không kém bất kỳ ai. Để ép Triệu Thành Tuấn ra đi, anh lập tức lệnh cho thuộc hạ tổng thu mua cổ phần của Bác Vũ, có bao nhiêu mua bấy nhiêu, mua hết. Không chỉ vậy, anh còn liên lạc với những ngân hàng có quan hệ tín dụng với Bác Vũ, đưa ra điều kiện ưu đãi yêu cầu họ dừng cho Bác Vũ vay tiền, đồng thời thu hồi toàn bộ các khoản vay cũ, thu hồi không được thì dùng tài sản thế chấp, những doanh nghiệp trực thuộc đã bị thu mua, tuyên bố sáp nhập vào Nirvana, không thể sáp nhập thì tuyên bố phá sản, sa thải nhân viên...

Mỗi lần Chương Kiến Phi thực thi một bước là lại nhắc Triệu Thành Tuấn: “Bây giờ cậu thay đổi vẫn còn kịp.”

Triệu Thành Tuấn trước sau vẫn câu đó: “Tôi có chết cũng

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net