1-20

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng
tính của mình, mút ga giường bằng tơ lụa tản ra hương thơm nhàn nhạt, lúc này mới cảm thấy thoải mái hơn một chút.

Hoàng Huyền đứng bên cạnh chỉ mỉm cười, hắn cảm thấy Vu như vậy rất đáng yêu.

Bộ dạng Mại Vu như vậy không liên quan gì tới cái gọi là đẹp, ngược lại, anh trưởng thành có phần hơi cương nghị, đây là ấn tượng đầu tiên mọi người có với anh. Nhưng thật ra người ở cùng anh lâu mới biết, Mại Vu là một người đáng yêu, anh đáng yêu ở chỗ biểu hiện như trẻ con ở cả động tác và hành vi, tất nhiên bản thân anh không phát hiện ra.

Nếu như muốn Hoàng Huyền dùng thứ gì đó để hình dung sự đáng yêu của anh, có thể hắn sẽ chọn: Như một con chó khổng lồ đáng yêu. Ừm? 

Động tác cọ xát của Mại Vu càng lúc càng mạnh, nam căn chạm khẽ vào ga giường tơ lụa có thể làm anh khoái cảm thoải mái hơn chút, trong miệng càng la lớn, ý đồ muốn bắn ra xuất hiện toàn cơ thể anh.

Anh thật sự hận chết cái cách xử phạt này!

Xử phạt này là giao ước khi Mại Vu vừa chuyển vào ở cùng Hoàng Huyền quyết định. Vừa ở chung, rất nhiều thói quen trong cuộc sống sẽ lộ ra trước mặt đối phương, Hoàng Huyền nhìn không vừa mắt sẽ chỉ ra chỗ sai. Vì Hoàng Huyền có phần hơi thích sạch sẽ, cho nên Mại Vu bị hắn hạn chế, ví dụ: Không được ném quần áo lung tung, không được vứt rác bừa bãi...., ngoài ra Hoàng Huyền cũng là người coi trọng sức khỏe, hắn không cho phép Mại Vu ăn đồ ăn vặt và xem chương trình không có tác dụng gì, thế là Mại Vu bị cấm chỉ ăn quà vặt và xem TV. Đương nhiên Mại Vu không thể quen, nhưng vì anh theo đuổi Hoàng Huyền nhiều năm như vậy, anh bằng lòng hi sinh. 

Nhưng từ đầu tới cuối Mại Vu cảm thấy không công bằng, sau đó phát triển thành dạng như thế này, hai người liền quyết định ra thỏa thuận, nếu như ai phạm sai lầm sẽ phải chấp nhận đối phương xử phạt.

Hoàng Huyền xử phạt Mại Vu chính là "Trò chơi" bây giờ, còn nội dung Mại Vu phạt Hoàng Huyền chính là Hoàng Huyền phải dẫn anh đi công viên chơi trò chơi mà Hoàng Huyền ghét nhất. Cũng không biết vì sao, Hoàng Huyền vô cùng ghét nơi công viên trò chơi người ta chen lấn đông đúc, nhưng cố tình Mại Vu lại rất thích.

Đáng tiếc từ khi ở chung đến bây giờ, Hoàng Huyền chưa xảy ra sai lầm nào, đổi lại từ sau khi ở chung Mại Vu chưa từng công viên chơi trò chơi anh yêu thích nhất; còn sau khi ở chung đến bây giờ, Mại Vu sớm bị Hoàng Huyền xử phạt không biết mấy lần rồi.

"A ư...." Giọng tắc nghẹn từ trong cổ họng Mại Vu bật ra không ngừng, thấm đẫm run rẩy. Nhanh! Mại Vu muốn nhanh chóng giải phóng dục vọng của mình, tăng cường cọ xát, đáng tiếc cọ xát nhẹ như vậy khó mà giải phóng được mình. Cổ tay Mại Vu bị vải cọ đỏ au, nước mắt chảy ngổn ngang trên mặt, nhưng Hoàng Huyền vẫn không có động tĩnh gì, vì sự nhẫn nại của Hoàng Huyền từ trước tới giờ mạnh hơn người khác.

Rất lâu sau, trải qua một hồi vùng vẫy, cuối cùng sau một đợt đong đưa kịch liệt Mại Vu bắn tinh dịch màu trắng của mình lên chiếc ga màu hồng, hình thành thế đối lập rõ rệt. Hoàng Huyền thì lại cười khẽ một tiếng, lúc này mới chịu đứng dậy đi đến bên cạnh Mại Vu.

Hắn nhìn Mại Vu há miệng thở phì phò, mệt đến nằm sấp không muốn động đậy, vô cùng "Tốt bụng" cởi bỏ trói buộc trên tay cho anh.

Hai tay tự do, Mại Vu lại như người tàn phế không thể cử động nổi hai tay tê dại, trong lòng anh oán thầm Hoàng Huyền: Bây giờ thả ra còn có ích gì nữa?

"Vu Vu, như vậy mà cũng có thể bắn ra, tại sao? Lâu quá rồi anh không về nên em chưa thỏa mãn dục vọng hả?" Khóe miệng Hoàng Huyền cong 45 độ, cười rất vui. Mại Vu khốn khổ ngẩng đầu, hốc mắt đỏ bừng có chút tức giận; điều này thể hiện anh không thích Hoàng Huyền chơi trò này. Đáng tiếc! Từ trước đến nay Hoàng Huyền chính là người điều khiển người khác, nhìn Mại Vu tuyệt đối không có cảm giác uy hiếp gì, vẻ mặt tức giận không có tác dụng gì với hắn.

"Đừng nhìn anh như vậy, là em sai trước đấy, Vu Vu."

Chương 5:

Hô hấp Mại Vu có phần bình phục, nhưng vì thuốc kích thích chưa tan đi hết, thân thể vẫn nóng bừng khó hiểu, cho nên tinh thần hơi uể oải.

Hoàng Huyền ngồi bên cạnh giường, tay nhẹ nhàng xẹt qua gò má có tính đàn hồi của Mại Vu, môi mỏng cong lên, rồi sau đó rơi vào trên má anh: "Vu Vu, xoay người lại."

Mại Vu đưa mắt dò xét Hoàng Huyền, chậm rãi xoay người, sau đó ngồi dậy, khóc nức nở: "Để làm gì?"

Trong mắt Hoàng Huyền mang theo ý cười nhìn Mại Vu, không nói gì, chỉ nhẹ nhàng nâng mặt Mại Vu lên rồi hôn lên môi anh. Trong lúc nhất thời Mại Vu có chút sững sờ luống cuống không kịp phản ứng, điều này chỉ khiến Hoàng Huyền càng phóng túng khẽ gặm môi anh.

Đã lâu lắm rồi không hôn, Hoàng Huyền khẽ cười, cảm nhận mềm mại trong miệng, duỗi lưỡi ra liếm láp dò xét, thấm ướt môi Mại Vu. Hắn không muốn rời khỏi môi Mại Vu, buồn cười nhìn biểu hiện ngơ ngác của anh, "Ngây ngốc gì đó, Vu Vu?"

Lúc này Mại Vụ mới thoáng lấy lại tinh thần, giật mình bị hắn hôn, thế mà lại đột nhiên đỏ mặt, khiến Hoàng Huyền lại cười một tràng: "Cũng đã hôn nhiều lần rồi, em đỏ mặt gì nữa?"

"Em.... Em chỉ cảm thấy lâu không được anh hôn, có chút xúc động." Huyền Huyền hôn anh đó nhé! Vẻ mặt Mại Vu chợt giống như chó nhỏ được chủ nhân khen ngợi, cũng không biết là Hoàng Huyền bị ảo giác hay là bị gì, hắn cảm thấy mắt Mại Vu ngập nước, đáng yêu không chịu nổi! LQĐ Bạn đang đọc truyện tại WebTru yen Online . com

"Đó, như vậy mà Mại Tiểu Vu em cảm động đến thế?" Giọng điệu Hoàng Huyền khẽ khàng, có ý đồ xấu lấy tay giữ chặt cằm Mại Vu, nhíu mày hỏi: "Vậy em còn muốn hôn lại lần nữa hay không?"

Mại Vu nghe xong dứt khoát gật đầu, nước trong hốc mắt được ánh sáng mờ của ánh đèn chiếu làm sáng rực, Hoàng Huyền cười khẽ, hôn lên gò má Mại Vu, ra lệnh nói: "Hé miệng ra, Vu Vu." 

Mại Vu rất nghe lời hé môi ra, trong mắt tản ra ánh sáng cảm động, chờ động tác tiếp theo của Hoàng Huyền, Mại Vu rất thích tiếp xúc tay chân với Hoàng Huyền, như là hôn môi và ôm, mỗi lần có tiếp xúc như vậy trong lòng Mại Vu sẽ cảm thấy Hoàng Huyền thật sự thích anh, vì thời gian bình thường, Hoàng Huyền quả thực rất thích bắt nạt anh, khiến Mại Vu có phần lẫn lộn giữa chuyện Hoàng Huyền thích anh hay là thích "Bắt nạt" anh.

Hoàng Huyền nhìn lưỡi non trong miệng Mại Vu như có ý nghênh đón, thuận thế hôn xuống, dùng môi chạm môi, lưỡi kịch liệt quấn lấy lưỡi Mại Vu, không để anh có cơ hội chạy thoát. Lưỡi linh hoạt trơn tru của Hoàng Huyền làm nóng miệng Mại Vu, liếm vách tường trong miệng anh, vừa gián tiếp khẽ cắn lưỡi anh, khiến Mại Vu run rẩy từng đợt.

Chương 6

Tình hình hiện tại của Mại Vu quả thực không thể nào lại bị đâm tiếp, bộ dạng Hoàng Huyền thì vẫn vui vẻ.

Hoàng Huyền đưa lọ nhỏ trong tay cho Mại Vu, bắt đầu ưu nhã từ từ cởi quần áo của mình, ngại ngùng nói: "Mại Tiểu Vu, thừa dịp anh cởi quần áo thì tự mình làm mềm chỗ đó đi, đỡ phải đến lúc đó làm anh đau."

Mại Vu vừa nghe thiếu chút nữa ngất đi, anh rất quen thuộc thứ gì trong lọ đó, là dầu bôi trơn trơn bóng có mùi thơm thoang thoảng! Vì vậy Mại Vu rất không thích thứ này, mặc dù lần nào cũng có thể bảo vệ mông anh không bị chảy máu cũng không bị thương, nhưng... Điều này thể hiện anh sắp phải tiếp nhận tinh lực "Dạy dỗ" khác thường của Hoàng Huyền. Song nguyên nhân khiến Mại Vu muốn trực tiếp ngất xỉu không phải là chuyện này, mà là... Hoàng Huyền kêu anh bảo tự làm mềm mình là có ý gì?

Mại Vu nắm chặt lọ trong tay, vẫn duy trì tư thế nằm sấp, không hiểu câu nói giọng run run hỏi lại: "Ý của anh là gì, Huyền Huyền?"

Từ trước đến nay Hoàng Huyền sẽ đổ chất lỏng hơi dính lên ngón tay thon dài xinh đẹp như giáo viên Piano của hắn, rồi sau đó dịu dàng bảo Mại Vu nằm sấp xuống, dùng ngón tay thăm dò lối vào giữa hai khe mông rắn chắc của Mại Vu, rất kiên nhẫn giúp anh làm mềm nó. Nhưng... Nhưng Mại Vu nghi ngờ vừa rồi anh nghe lầm chăng, miệng Hoàng Huyền nói, ý trên mặt chữ là gì?

"Không hiểu sao, Vu Vu?" Khóe miệng Hoàng Huyền mỉm cười lười biếng khiến trái tim nai con của Mại Vu đập loạn, động tác vừa gọn gàng mà không mất đi ưu nhã lấy lại cái lọ trong tay Mại Vu, nhẹ nhàng nâng bàn tay có chút thô ráp vì giết cá rửa cá lâu dài lên. Mại Vu bị hành động của Hoàng Huyền khiến sắc mặt hồng hồng, trái tim đập kịch liệt. Hoàng Huyền mở nắp lọ, đổ 1/3 chất lỏng trong lọ ra ngón tay Mại Vu, dùng khẩu hình xinh đẹp thong thả nói với anh: "Đây, mời em làm mềm hậu huyệt của mình, đừng để đến lúc đó kẹp anh đau."

Giống như có thuốc nổ nổ tung trong đầu Mại Vu, trong đầu anh hoảng loạn lửa cháy phừng phừng.

Kêu anh tự..... Làm? Nhìn dịch trơn bóng như mật trên tay, Mại Vu thầm nghĩ: Nhưng em chưa từng làm chuyện như vậy mà! Tinh thần biểu cảm sáng láng vừa được Hoàng Huyền hôn trong nháy mắt tối xuống, hai gò má nóng rực.

"Có thể đừng làm được không, Huyền Huyền?" Mại Vu buồn bã cầu xin nói, không biết làm sao với dịch bôi trơn không ngừng chảy dọc từ cổ tay xuống.

"Không. Phải. Làm!" Hoàng Huyền mỉm cười cho anh ánh mắt đáng yêu, "Nếu như em không làm thì lát nữa chúng ta làm trực tiếp."

Mại Vu đang quan sát để đưa dịch bôi trơn này vào hậu huyệt mình lập tức chấn động, trực tiếp vào ư, hic hic hic, vậy thì sẽ chết à?

Trong lòng Mại Vu sợ hãi tưởng tượng tình trạng bi thảm mình bị Hoàng Huyền đâm vào mông máu chảy không ngừng, cuối cùng mất máu quá nhiều mà chết, không khỏi đổ mồ hôi lạnh, anh thở dài một hơi, "Em làm là được chứ gì."

"Vu Vu ngoan, vậy em phải nhanh lên nhé, nếu không quần áo anh cởi sắp xong rồi." Vừa đúng lúc Hoàng Huyền cởi hết áo lót, còn chiếc quần tây.

"Đừng ~" Mại Vu chép miệng, thân thể run lẩy bẩy, nhìn sang Hoàng Huyền rồi lại nhìn chất lỏng trên tay. A, hiểu rồi!

Khuôn mặt Mại Vu đỏ bừng, dùng tay phải đẩy mông bên phải ra, ngón tay trái thì chậm rãi đi vào, trước tiên anh chầm chậm cho ngón giữa vào, dưới sự trợ giúp của dịch bôi trơn ngón tay dễ dàng tiến vào, nhưng Mại Vu lại cảm giác có chút không thoải mái, thấy hơi trướng. Muốn lùi ngón tay ra lại phát hiện Hoàng Huyền đang nghiền ngẫm theo dõi anh, không còn cách nào khác, sợ Hoàng Huyền thật sự làm trực tiếp Mại Vu đành phải cố gắng cho ngón tay thứ hai vào.

Tâm tình Hoàng Huyền bây giờ rất tốt, giải quyết xong chuyện rắc rối trở về có thể nhìn biểu tình vừa thẹn thùng vừa tủi thân của Mại Vu, thật sự khiến tâm tình hắn tốt hẳn. Nhưng phía Hoàng Huyền thì tốt, phía bên Mại Vu thì không tốt chút nào, lông mày anh nhíu chặt, mồ hôi lạnh túa ra, đầu ngón tay đang đọ sức với chính mình.
Bạn đang đọc truyện tại Web Truyen Online . com
Thật lâu sau, rất vất vả bỏ vào ba ngón tay, Mại Vu nhẹ nhàng thở ra, đầu ngón tay cũng đã mỏi nhừ, anh thật không hiểu nổi, sao trước kia Hoàng Huyền giúp anh bôi trơn dễ thế?

Mệt mỏi quá, mặc dù nói đầu ngón tay vận động nhưng Mại Vu thở hổn hển, giống như cả người vừa vận động kịch liệt vậy. Mại Vu đã không chịu nổi, anh không muốn làm nữa, cứ cảm thấy mình đến là lạ, thế là anh quyết định cầu cứu Hoàng Huyền, nhưng phát hiện Hoàng Huyền thừa dịp toàn bộ sự chú ý của anh đều đặt trên chuyện bôi trơn vừa nãy đã đi qua phía đầu giường, đứng sau anh, "Huyền......."

Khi Mại Vu đang muốn dùng nhũ danh của Hoàng Huyền để cứu cầu thì lại phát hiện Hoàng Huyền cúi người xuống, bàn tay trắng noãn xinh đẹp đặt trên tay trái anh, sau đó lại cùng đưa ngón tay của mình vào trong hậu huyệt nơi đã bị tay mình lấp kín.

"Ô!" Mại Vu hoảng sợ kêu lên một tiếng, có chút đau, thoáng cái thừa nhận nhiều ngón tay như vậy khiến anh thấy khó chịu vô cùng.

Hậu huyệt của Mại Vu nhét đầy sáu ngón tay đan chặt nhau và chất lỏng trắng nõn, anh không thoải mái vừa muốn khóc thì nghe Hoàng Huyền lên tiếng an ủi: "Ngoan nào, Vu Vu, làm tốt công việc đó trước thì mới không đau."

Mại Vu lại thấy cảm động, Huyền Huyền của anh rất dịu dàng, xương cốt anh cũng muốn mềm đi rồi. Anh rút ngón tay của mình ra, ngoan ngoãn để Hoàng Huyền quấy nhiễu hậu huyệt của anh.

"Ngoan lắm, Vu Vu, để anh thương em nào." Hoàng Huyền cười, ngón tay càng đâm sâu vào.

Chương 7

Duy trì căng đầy, xoay tròn, Hoàng Huyền vô cùng kiên nhẫn dùng ngón tay xinh đẹp của mình càn quấy trong hậu huyệt màu hồng mềm mại.

Mặc dù hơi phiền phức nhưng Hoàng Huyền hết sức hài lòng sự căng chặt của Mại Vu, điều này chẳng phải chứng mình hắn đi công tác hai tháng anh không vụng trộm bên ngoài. A nhưng nghĩ lại, Mại Vu cũng không có gan lớn như con trời dám hồng hạnh xuất tường!

Ngón tay cảm nhận được xúc cảm non mềm trơn bóng, ba ngón tay tách ra khoảng nhỏ cũng khá dễ dàng rồi, xem ra đã mềm. Hoàng Huyền rút ngón tay ra, lật qua người Mại Vu, kê đầu gối dưới lưng anh.

"Huyền...." Thân thể Mại Vu hơi run rẩy, không biết là hưng phấn hay sợ nữa, đôi mắt nhấp nháy liên tục.

Cảm nhận người phía dưới run rẩy, Hoàng Huyền nhíu mày đẹp, ngón tay trêu chọc tóc Mại Vu, ý xấu cười trộm. Hắn có thể chắc chắn đó là hưng phấn đến phát run, anh đáng yêu quá, từ trước tới giờ miễn dịch với thuốc kích thích cực kỳ kém.

Nhìn anh đang run giống như chú chó nhỏ chịu nhục thì Hoàng Huyền thấy vui hẳn, cho nên chuyện xử phạt này chơi rất vui!

Hoàng Huyền hôn gò má Mại Vu, từng chút từng chút một, như gió xuân thổi qua khiến trong lòng Mại Vu cuồng loạn, nhiệt độ cơ thể liên tục tăng cao, tay anh vịn vai Hoàng Huyền, tình cảm mãnh liệt khiến cả người nhiễm hồng.

Hoàng Huyền chuyển tấn công từ gò má Mại Vu xuống hai hạt hồng đỏ tươi đẹp trước ngực, dùng môi mỏng ma sát, lại còn dùng răng nhọn gặm cắn, khiến hai hạt trước ngực vừa đầy nước vưag dựng đứng lên.

Nhìn chiếc đầu được nhuộm màu bạc xinh đẹp đang tàn sát bừa bãi trước ngực, Mại Vu cảm thấy thân thể vốn chưa tắt hết tàn tro đang thiêu đốt, cảm giác ngứa ngày chạy tán loạn trong người.

"Huyền Huyền... Đừng, đừng liếm nữa, ngứa quá.... A!" Nóng ướt trước ngực xẹt qua khiến Mại Vu không hiểu vì sao tim đập nhanh, anh phát ra tiếng kêu nức nở nghẹn ngào, cuối tiếng kêu lại biến thành tiếng rên dâm đãng.

Hoàng Huyền không đáp lại, chỉ chuyên chú ăn hai hạt đậu vô cùng tươi đẹp sưng lên kia, Mại Vu không cách nào kiềm chế Hoàng Huyền, đành phải cắn răng chịu đựng cảm giác tê ngứa quái dị đó.

Hoàng Huyền liếm trái cổ Mại Vu, rồi khẽ cắn da thịt co dãn, nhiệt độ trong cơ thể mình cũng đã bốc cháy. Nghe miệng Mại Vu rên ưm ưm, cuối cùng Hoàng Huyền cũng không chịu đựng được nữa vội nâng chân Mại Vu gác lên vai, cắm nam căn đỏ rực ngẩng cao đầu vào hậu huyệt đã được bôi trơn của Mại Vu.

Chất lỏng và mềm mại siết chặt ôm trọn Hoàng Huyền, hắn cảm thấy thoải mái thở phào thỏa mãn

"A ư!" Hậu huyệt đã được khuếch trương trước nên Mại Vu không thấy đau đớn lắm, ngược lại Hoàng Huyền cắm sâu vào trong, đâm vào trực tràng làm anh khoái cảm dữ dội tràn ngập toàn thân.

Hoàng Huyền vận động vô cùng mãnh liệt trên người Mại Vu, khiến người Mại Vu cong thành hình chữ  tác dụng của thuốc kích dục tăng thêm hiệu quả, Mại Vu thật sự nhiệt tình lựa ý hùa theo. 

Hoàng Huyền nhìn vẻ mặt mê loạn của Mại Vu, tâm tình bây giờ không khỏi thấy phấn chấn cong khoe miệng, Vu của hắn cứ mãi đáng yêu như vậy!

Hoàng Huyền hung hăng đâm sâu vào bên trong, nam căn thô to giao hợp quấn chặt hậu huyệt màu hồng, khiến họ hợp thành một thể. Hoàng Huyền quyết định, hôm nay hắn phải làm bù phần hai tháng qua hắn không làm.

Chương 8

"Đừng a...." Nhỏ giọng gầm rú, sắc mặt chàng Mại Vu bán cá của chúng ta tái nhợt, bộ dạng như sắp chết.

Bây giờ khoảng 4h sáng, sắc trời còn tối vô cùng, Mại Vu đã sớm mở to đôi mắt đầy sương mù, từ trong chăn ấm áp bò dậy, cũng không phải Mại Vu tự làm khổ mình mà chỉ là anh ... "Đói bụng quá!"

Từ chiều hôm qua, sau khi bị Hoàng Huyền xử phạt thì bị ép nằm trên giường cùng hô mưa gọi gió với hắn, làm suốt đến khi anh không chịu nổi mệt mỏi ngủ thiếp đi mới thôi, cho nên từ chiều qua đến giờ, ngoại trừ đồ ăn vặt ra thì anh chưa ăn gì cả. 

Mại Vu khó khăn đứng dậy, phần eo hơi đau nhức vô lực, theo bộ dạng này, ngày mai sẽ đau hơn; hậu huyệt có hơi nóng rát, xem ra ngày hôm qua dù đã bôi trơn đầy đủ vẫn bị đâm thảm vô cùng, ngược lại cảm giác dinh dính khó chịu trên người thì biến mất hầu như không còn, lại còn đang mặc bộ đồ ngủ mình thích.

Nhất định ngày hôm qua Huyền Huyền yêu dấu của anh tắm rửa người trong khi anh ngủ say, xem đi, ngay cả ga giường anh ấy cũng đổi rồi đó! Mại Vu nhìn qua ga giường màu xanh đậm thì bị cảm động, muốn nhào tới hung hăng hôn người đang ngủ say trên giường kia, đáng tiếc lại sợ bị mắng một trận nên Mại Vu đành phải kiềm chế xúc động, sờ mũi rồi đi vào phòng bếp.

Thật vất vả bước nặng nề đi vào phòng bếp, mở tủ lạnh, anh lấy một cốc sữa và một chiếc bánh mì bỏ vào lò nướng bên cạnh, ngáp một cái rồi bắt đầu ăn như hổ đói.

Mại Vu rất thích uống sữa, gần như là thay nước lọc, bình thường cho dù ăn gì cũng đều uống kèm với sữa, nhưng Hoàng Huyền thì hoàn toàn khác hẳn, hắn hận chết sữa bò.

Mại Vu nhét một miếng bánh mì vào miếng, nhìn đồng hồ, cũng sắp đến giờ anh phải đi ra ngoài làm việc rồi, mặc dù Hoàng Huyền mới vừa về nhà, nhưng anh cũng không thể bỏ mặc công việc không để ý tới.

*******

Mặc xong quần áo tử tế, Mại Vu chào hỏi với bảo vệ đứng đối diện ở cửa 24 tiếng đồng hồ gần như không rời, rồi cưỡi xe đạp đi ra cửa; đương nhiên bình thường Mại Vu đều lái xe đi ra ngoài, đáng tiếc Hoàng Huyền cũng cấm phương tiện giao thông này, hắn cảm thấy quá nguy hiểm, cho nên Mại Vu chỉ có thể khôi phục như trước kia, đạp xe đạp. 

Quãng đường đến chợ bán đồ ăn khoảng 30', sau đó rất tự nhiên nhận cá, mở cửa sạp buôn bán, chờ đến lúc gần trưa không còn ai buôn bán anh lại trở về nhà ngồi âu yếm cùng Hoàng Huyền của anh.

Cuộc sống vừa không bình thường lại vừa bình thường.

Hôm nay cũng như ngày thường, anh mổ cá, lọc xương, rồi bán cho mấy người ưa thích được gọi là bà tám, nhưng hình như hôm nay có mấy người không thích hợp xuất hiện ở chợ này, hơn nữa vừa đi qua sạp cá của anh.

Trong đó có hai người, hai người này đều rất cao, một người trong đó cao gầy tóc tai màu đen gọn gàng, mày rậm, đôi mắt xếch hẹp dài xinh đẹp, mũi thẳng tắp, môi mỏng hồng, là một người đàn ông phương đông, còn người kia là một người phụ nữ rất cao lớn, chiều cao gần bằng người bên cạnh, thân hình cũng "Hoành tráng" hơn phụ nữ bình thường, áo khoác màu đen mặc lên người càng khiến 'cô ta' như một người đàn ông, nhưng đừng nhìn về phương diện dáng người thì 'cô ta' thật quả đúng là một người phụ nữ có vẻ đẹp kinh người, nhất là đôi môi đỏ mọng trên khuôn mặt xinh đẹp của 'cô ta,' khiến đàn ông rất muốn vuốt ve nó.

Ngay cả Mại Vu cũng ngây người nhìn, song anh chẳng hề động lòng, trong nhà anh còn một người anh cảm thấy đẹp hơn nhiều.

Người đẹp cười với anh làm Mại Vu đỏ mặt, còn người đàn ông mắt phượng tự mình đi về phía trước, hai người đi qua cửa hàng cá đông nghẹt của anh như một trận gió xuân sau đó cất bước về phía trước.

Mại Vu nhúm vai, cảm thấy những người đẹp đôi đi qua chợ bán thức ăn này quả thực rất hiếm thấy, anh lấy lại tinh thần, tiếp tục dùng giọng nói còn lớn hơn cả tiếng phụ nữ mời khách. 

Phản ứng vừa chậm chạp lại ngu ngốc chắc hẳn còn chưa chú ý tới, hai người kia đang đi về phía nhà anh.

Chuyện này là chuyện kỳ quái đầu tiên trong hôm nay, nhưng sau đó còn kỳ lạ hơn. Hơn mười hai giờ trưa, đến thời gian dọn hàng, Mại Vu vươn vai ra tay thu dọn đồ đạc, bận rộn trong chốc lát, lúc chuẩn bị kéo cửa thì nghe tiếng ấn nút gì đó, sau đó có ánh đèn chiếu lên người mình. Mại Vu quay đầu, có người ngồi xổm phía sau anh, tay cầm một chiếc máy chụp ảnh, chụp cái mông căng đầy được quần jean ôm chặt của Mại Vu.

Người nọ có mái tóc hơi dài, có chút lộn xộn, tuổi khoảng bằng Mại Vu, đàn ông, đeo kính không gọng, khuôn mặt bình thường, nhưng coi như vẫn khá tuấn tú, hành vi động tác cực kỳ giống mấy tên đàn ông trung

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net

#nhanha109