1-20

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

C1-2

Phố bán thức ăn, tiếng người đun nước, nhưng kỳ lạ, tất cả mấy chị mấy dì lắm chuyện đều tụ tập cùng một chỗ.

Ở đâu? Chính là ở sạp tản ra mùi cá nhàn nhạt kia!

Bán cá?

Đúng vậy, chỉ thấy một thanh niên đang thể hiện công phu giết cá tuyệt đỉnh.

"Cậu nhỏ, cá này bán sao vậy?" Một người phụ nữ mập mạp lớn giọng hỏi.

"Ái chà, bà chủ xinh đẹp này thật là tinh mắt, cá này rất tươi đấy!" Thanh niên đang giết cá dừng động tác, đôi mắt sáng như vì sao chói lọi, miệng lưỡi trơn tru nói, người phụ nữ đứng bên cạnh bị anh chọc cười ha ha không ngừng.

Đây chính là nguyên nhân vì sao mọi người tụ tập ở chỗ này, là vì ông chủ sạp cá này có quan hệ với Mại Vu.

Mại Vu Mại Vu, đồng âm với bán cá, vừa khéo ba đời nhà Mại Vu đều là lái cá, chất lượng được đảm bảo, cộng thêm bộ dạng Mại Vu từ nhỏ đáng yêu đến đòi mạng: Mày rậm mắt to, lớn lên có góc cạnh, mặc dù không thể nói là soái ca đỉnh nhất, nhưng là người biết làm duyên khiến người ta vui vẻ, anh không quá cao, vừa 1m78, dáng người không quá cường tráng cũng không gầy yếu, lại còn vô cùng rắn chắc, được xưng là "Sát thủ sư cô" ở chợ.

Anh như vậy là hơi không tầm thường như người thường, nhưng nói đến chỗ không tầm thường ở đây chính là chuyện ít ai biết, ngoại trừ người nhà của anh –

Mại Vu bán cá, 25 tuổi, tiền lời không được vài đồng nhỏ, nhưng lạ thay, anh lại ở trong một căn nhà rộng lớn mà người bình thường không ăn không uống kiếm 300 cuộc đời cũng không kiếm được, lái xe lại càng nổi tiếng, hình như là xe thể thao cao cấp Jaguar. Mặc dù mọi người đều canh cánh trong lòng cảm thấy tò mò với chuyện này, nhưng chưa ai dám mở miệng hỏi, sợ Mại Vu bình thường hiền hòa song vốn có anh trai hắc bang hung ác gì đó, nếu như anh trai anh nhất thời khó chịu tìm người xử lý những dân chúng bé nhỏ như bọn họ thì phải làm sao bây giờ?

Nhưng mọi người cũng không phát hiện, nếu như nhẹ nhàng chạy tới hỏi anh, anh cũng sẽ nhẹ nhàng thậm chí vẻ mặt cợt nhả nói cho bạn biết: "Xin lỗi, những thứ đó không phải của tôi, là của người yêu tôi."

Đúng vậy, chỗ không bình thường của Mại Vu chính là người yêu kia của anh.

*******

Vung chìa khóa một vòng, Mại Vu thở phì phò huýt sáo, trong lòng đã có một ý kiến rất tuyệt, chờ lát nữa về đến nhà cậu muốn ngồi trong ghế sofa xem TV an ủi sự vất vả của mình!

"Ha ha, tôi đã về!" Mại Vu cong miệng, vẫy tay nói với mấy tên đàn ông cao lớn mặc đồ đen đứng trước cửa.

"Hoan nghênh trở về, thiếu chủ phu nhân." Không ngờ một người áo đen lại trả lời như vậy.

"Mẹ, ai bảo cậu các cậu gọi tôi là thiếu chủ phu nhân?" Mại Vu uống một ngụm trà Đài Loan, thô lỗ nói, mấy tên bảo vệ này là kẻ ngốc hay sao?

"Là thiếu chủ nói."

"Mẹ, vậy là người chết còn nói lung tung rồi!" Mại Vu chậc chậc nói, "Lần sau đám người các cậu đừng gọi bậy bạ nữa, nếu không tôi liền cắt các cậu như giết cá đó!" Nói xong, cậu làm mặt quỷ tinh nghịch mà đáng lẽ một người đàn ông 25 tuổi không nên có, cong miệng cười, nghênh ngang mở cửa đi vào phòng, mấy người áo đen đưa mắt nhìn nhau, im lặng hỏi trời xanh.

Tất cả đều do thiếu chủ bọn họ dặn dò mà! Bảo vệ ở cửa khóc không ra nước mắt, lặng lẽ than khóc tương lai của mình.

"Ha ha ha ha!" Mại Vu đi vào trong phòng, cười ha ha.

Phòng này là của người yêu Mại Vu, có vài thứ anh không biết, vì chưa từng để ý kỹ, anh chỉ biết là vô cùng khoa trương. Trong phòng sắp xếp gọn gàng làm chủ đạo, là sự thưởng thức của người yêu Mại Vu, đáng tiếc Mại Vu lại cảm thấy quá đơn điệu. Nhưng anh cũng không phàn nàn, Mại Vu không muốn bị mắng một trận.

Mại Vu sợ người yêu, không phải trời sinh anh tính nhát gan, mà là người yêu cậu thật sự rất có quyết đoán rất có uy nghiêm, cho nên Mại Vu xem người yêu thô lỗ đó là bộ dạng của vợ nhỏ uất ức, nhưng.... Ngày hôm nay, lão đại Mại Vu cậu có thể làm mưa làm gió trong phòng người yêu.

"Ha ha ha ha!" Mại Vu cầm một nắm khoai tây lớn tối hôm qua ăn thừa bỏ lên bàn gỗ trong phòng khách, vừa cười lớn vừa ngã xuống sofa đủ chứa ba, bốn người, mở TV, thư thái gặm đồ ăn vặt xem chương trình. Việc làm này chỉ có trung niên mập mạp và đàn ông thất nghiệp mới làm nhưng lại là hoạt động giải trí Mại Vu bình thường thích nhất, song người yêu Mại Vu ghét anh lôi thôi như vậy, cho nên hành vi này ngày thường là tuyệt đối cấm, thời gian anh được xem TV chính là lúc người yêu xem tin tức thời sự mới có thể ngồi bên cạnh xem cùng.

Nhưng... Người bây giờ yêu Mại Vu đang đi công tác ở nước Đức xa xôi, anh đang ở Đài Loan cách xa vạn dặm! Bây giờ bộ dạng Mại Vu lười biếng, ngoại trừ người yêu anh có 'Thông thiên mắt, thuận phong nghĩ' (Nghĩa là mắt nhìn xuyên trời tai nghe xuyên gió), nếu không thì không thể nào biết được. Bình thường lúc gọi điện thoại thì Mại Vu sẽ biểu hiện bộ dạng em rất biết điều! Em rất biết điều! Bộ dạng như vậy không chê vào đâu được, người yêu anh tuyệt đối sẽ không phát hiện.

Người yêu Mại Vu đi công tác hơn hai tháng rồi, ngoại trừ thỉnh thoảng anh thấy cô đơn trống trải khi đó sẽ làm nũng với người yêu, còn bình thường sau khi làm việc sẽ là bộ dạng lười biếng như thế này. Cách ngày người yêu Mại Vu đi công tác về còn phải hai tuần nữa, mặc dù Mại Vu cảm thấy cô đơn có chút khó nhịn, nhưng nếu như để anh hàng ngày đều có thể dựa vào sofa ăn quà vặt xem TV như bây giờ mà nói... Được rồi! Vậy thì anh có thể nhịn thêm vài ngày nữa.

Rắc rắc nhai quà vặt, bánh bích quy còn rớt một ít trên đất, Mại Vu thầm nghĩ: Nếu như bộ dạng này bị tên kia thấy được, chắc chắn chặt mình thành tám khúc? Mại Vu cười ha ha, trong lòng tự giễu: Sao có thể có chuyện đó? Truyện bên Lequydoon

Đúng lúc Mại Vu cười giỡn thoải mái, một đôi tay thon dài không lường trước quấn quanh cổ anh, giọng nói trầm thấp khêu gợi thổi nhiệt vào bên tai anh, chậm rãi, chậm rãi khẽ cười nói: "Bảo bối Mại, anh về rồi."

Hết chương 1
Chương 2:
Một tiếng "Bảo bối Vu, anh đã về," khiến Mại Vu đang ăn vặt hoảng sợ. Không! Chuyện này không thể nào, rõ ràng tên kia không về sớm như vậy mà, Mại Vu thầm an ủi mình, một khuôn mặt đầy mảnh vụn bánh bích-quy quay đầu về phía sau.

Đập vào tầm mắt Mại Vu là một khuôn mặt tươi cười, trên mặt có một đôi mày rậm đẹp mắt, đôi mắt xếch xinh đẹp, mũi rất thẳng, còn có đôi môi mỏng gợi cảm hồng nhạt, hơn hết là khuôn mặt đẹp trai vạn phần tán thưởng! Khuôn mặt tươi cười để mái tóc dài chạm vai.

Do phần đuôi tóc nhuộm trắng hết, chỉ chừa mấy sợ đen, tóc rất cứng nên hơi dựng lên, khiến người ta có cảm giác phóng túng không nói ra được.

Đối mặt với Mại Vu, người đàn ông chỉ cười.

Người đàn ông rất cao, cao hơn Mại Vu người vừa vội nhảy từ trên ghế sofa xuống nửa cái đầu, thân hình người đàn ông rất đẹp, đang mặc tây trang màu đen tôn lên vóc dáng thon dài rắn chắc hoàn mỹ cực hạn. Toàn thân hắn tản ra khí thế bức người, nhưng đồng thời cũng khiến người ta mê mẩn. Cả người Mại Vu cứng đờ nhìn chằm chằm vào người đàn ông, anh sợ hãi mở miệng, tuyệt đối không hề phù hợp với bộ dạng đĩnh đạc lúc ở chợ bán đồ ăn, "Hắc, Huyền, anh.... Sao anh về sớm như vậy?"

Người đàn ông được Mại Vu gọi tên đưa tay vòng qua vòng eo rắn chắc của Mại Vu, nhẹ nhàng vuốt ve: "Nhớ em, nên cố gắng kết thúc công việc để về nhà."

Người đàn ông tên đầy đủ là Hoàng Huyền, là người Mại Vu yêu nhất và cũng sợ nhất, người yêu của anh. Tên Hoàng Huyền không xa lạ gì trong các giới, ba Hoàng Huyền từng là nhân vật nổi tiếng lừng lẫy trong giới hắc đạo, mấy năm trước, sau khi ba Hoàng Huyền mất đã giao cơ nghiệp hắc đạo này lại cho hắn, cũng nhờ vào thông minh tài trí và thủ đoạn xã giao của hắn, Hoàng Huyền giữ ổn định sự nghiệp của ba giao cho, thậm chí hiện tại còn phát triển hơn. Nhưng thiếu chủ hắc đạo này khống chế được tất cả mọi thứ lại không khống chế được một tên tiểu thương bán cá.

"Đúng... A, đã lâu không gặp anh, anh... Anh trở nên đẹp trai hơn, Huyền Huyền." Mại Vu cố gắng mở miệng đang cứng đờ, khiến vẻ mặt mình thoạt nhìn ngốc nghếch hơn là háo sắc.

"Đúng vậy, Vu Vu, đã lâu không gặp, em trở nên...." Mặc dù ngoài miệng Hoàng Huyền vẫn mỉm cười, nhưng trong đôi mắt màu lam trộn lẫn dòng máu nước Anh lại tản ra ánh sáng lạnh lùng, ánh mắt rét lạnh quét qua trên ghế sofa, trên bàn là các mảnh vụn của đồ ăn vặt, cùng với màn hình TV đang chiếu phim hoạt hình, bề ngoài hắn cười nhưng trong lòng không cười, trên trán nổi đầy gân xanh, nói: "Em trở nên không ngoan rồi."

Mại Vu bị Hoàng Huyền nhìn chằm chằm run rẩy, anh biết Hoàng Huyền kiêng kỵ nhất là anh làm mấy hoạt động không khỏe mạnh này. Nghĩ lại lần trước sau khi bị phát hiện, chuyện bị xử phạt kia... Tình trạng thảm thương, Mại Vu không nhịn được sợ hãi, hai chân run rẩy: "Huyền Huyền, muốn tắm nước nóng cho thoải mái chút trước không, em xả giúp anh!" Anh nịnh nọt nói, thuận tiện dời tiêu điểm.

Hoàng Huyền không nói gì, hắn chỉ liếc nhìn Mại Vu, sau đó ngồi xuống ghế sofa, nghênh ngang bắt chéo hai chân quan sát Mại Vu hai tháng rồi hắn không gặp, Mại Vu thì chỉ ngây ngốc đứng đó, nhìn nhau với Hoàng Huyền.

Thảm rồi thảm rồi! Trong lòng Mại Vu thầm kêu thảm, anh biết ánh mắt bây giờ của Hoàng Huyền nhìn anh là chỉ khi nào anh làm chuyện gì đó khiến hắn không vui mới có... Quả nhiên, giọng trong veo trầm thấp của Hoàng Huyền vang lên, "Thật không ngoan chút nào, Vu Vu, thật không ngoan."

Hoàng Huyền giơ ngón trỏ thon dài lên lắc lư trái phải, trong miệng thỉnh thoảng còn phát ra tiếng chậc chậc.

"Thật xin lỗi, Huyền Huyền, tha cho em, lần sau em tuyệt đối không dám tái phạm nữa, đừng phạt em." Cuối cùng Mại Vu không nhịn được nhào tới trước cầu xin tha thứ, nước mắt nước mũi tè le, như một đứa trẻ làm sai chuyện. Nhưng quái lạ, vẻ mặt này động tác này, không ngờ hết lần này tới lần khác lại vô cùng thích hợp với hình tượng người đàn ông cao lớn là anh, nhìn qua rất đáng yêu.

"Không được, Vu Vu." Hoàng Huyền vừa cong miệng cười, vừa đưa tay vỗ vỗ mái tóc ngắn của Mại Vu, "Anh phải sửa thói quen xấu của em."

"Đừng mà! Em không cần, Huyền ~"

Không để ý tới Mại Vu đau khổ cầu xin, Hoàng Huyền xem như gió thoảng bên tai, "Cũng đã hơn hai tháng rồi không chạm vào em, chỉ là chút trừng phạt không nghiêm trọng, làm chút chuyện dạo đầu."

"Không được, Huyền, anh sẽ giết em mất!"

Hoàng Huyền cảm thấy thái độ nhăn nhó của Mại Vu rất phiền phức, lúc trước giữa bọn họ đã sớm có thỏa thuận, nếu Mại Vu làm sai chuyện thì hắn được phép xử phạt anh vô điều kiện. Hoàng Huyền nâng đôi mày xinh đẹp, giọng nghiêm túc: "Mặc kệ! Em cởi quần áo đi vào phòng cho anh!"

**********

Trong lòng Mại Vu thầm nghĩ, sao lúc trước lại yêu, và ngày cả bây giờ vẫn yêu ác ma này chứ?

"A... Ưm." Hai tay bị vải trói chặt, toàn thân không mảnh vải che thân, lộ ra thân thể rắn chắc thon dài, dưới ánh đèn da thịt màu lúa mạch lộ ra vẻ sáng bóng mê người. Toàn thân Mại Vu nóng bức, nhũn như con chi chi ngã xuống chiếc giường Kingsize mềm mại, trong mắt anh đầy nước nhìn qua Hoàng Huyền đang ngồi ở ghế sofa đối diện quan sát quá trình.

Hoàng Huyền cũng nhìn qua Mại Vu, cười khanh khách, ngay cả đáy mắt cũng lộ ra ánh sáng hưng phấn. Đáng yêu quá, bộ dạng Vu của hắn thế này thật sự cực kỳ đáng yêu! Hắn âm thầm nghĩ. Đúng vậy! Đây chính là hình phạt cho Mại Vu, cho Mại Vu uống chút thuốc kích thích do dược sĩ thiên tài nổi tiếng nhất dưới trướng hắn điều chế, rồi lẳng lặng ngồi bên cạnh quan sát vẻ quyến rũ của anh, đợi anh gần cao trào hắn mới giải phóng dục vọng cho anh.

Đây là trò chơi Hoàng Huyền rất thích, nhưng Mại vu lại cho rằng đây là xử phạt.

Toàn thân Mại Vu gần như sắp bốc cháy, cố nén lửa dục trong cơ thể, anh oán thán nhìn Hoàng Huyền! Ác ma ác ma! Người này quả thực chính là ác ma! Cùng với Hoàng Huyền lúc anh mới quen vốn không phải là cùng một người sao!

Mại Vu uất ức bắt đầu rơi nước mắt, chẳng qua anh chỉ ăn lén đồ ăn vặt và xem TV thôi, sao lại phạt anh uống thuốc kích thích chứ. Nước mắt rơi xuống, Mại Vu đột nhiên nhớ lại khoảng thời gian anh mới quen Hoàng Huyền.

Chương 3

"Nghiệt duyên" của Hoàng Huyền và Mại Vu, thật ra bắt đầu từ 7 năm trước.

Bảy năm trước, Mại Vu 18 tuổi, Hoàng Huyền nhỏ hơn anh hai tuổi, nhưng vì Hoàng Huyền đi học sớm, nên vào năm học cấp ba đầu tiền hắn và Mại Vu là bạn học. Hai người cùng học cao trung, vừa khéo lại ngồi sát cạnh nhau, cũng không biết vì sao, mỗi lần rút thăm đổi vị trí thì hai người bọn họ luôn trùng hợp rút được thăm ngồi cạnh nhau.

Khi đó ai cũng có thể nhìn ra Mại Vu vô cùng yêu mến Hoàng Huyền, vì từ kể từ lần đầu tiên Mại Vu gặp mặt Hoàng Huyền thì anh đã cảm thấy Hoàng Huyền đẹp trai đến không không chịu nổi, cá tính cũng lạnh lùng vô cùng. Thật ra khi đó không chỉ mình Mại Vu bị Hoàng Huyền say đắm vây quanh, chẳng qua trình độ liều chết và da mặt dày của Mại Vu hơn người khác. Cho dù anh tỏ tình bị Hoàng Huyền lạnh mặt từ chối hơn 100 lần, nhưng ngày nào cũng quấn quít bên cạnh Hoàng Huyền. Đối với tên Mại Vu này, Hoàng Huyền ngoại trừ cảm thấy anh khó dây dưa ra, ngược lại cũng cảm thấy vô cùng đáng yêu, nhưng cũng chẳng có ấn tượng gì, vì sở trường đặc biệt của Hoàng Huyền là "Không coi ai ra gì." Bởi vậy học cao trung, ấn tượng của Hoàng Huyền về Mại Vu, vẻn vẹn chỉ dừng lại ở: Là người nhiệt tình như chú chó nhỏ, mà thôi.

Sáu năm trước Hoàng Huyền thi đậu đại học, bắt đầu cuộc sống đại học của hắn, nhưng hắn tuyệt đối không nghĩ tới bạn học Mại Vu này thành tích không tốt lại vì hắn mà dày công khổ luyện thi được vào trường này, họ lại bắt đầu sống chung cuộc sống đại học.

Đại học năm nhất, Mại Vu càng quấn Hoàng Huyền nhiều hơn, Hoàng Huyền đi đến đâu thì anh cũng đi đến đó, hàng ngày còn không từ bỏ khổ cực đón hắn đến trường rồi đưa hắn về nhà. Hoàng Huyền cũng không sợ người khác làm phiền nên để anh đi theo, vì hắn không cảm thấy ghét, trái lại còn thấy thú vị.

Vì Mại Vu rất nghe lời Hoàng Huyền, nên Hoàng Huyền thường gọi anh đi làm mấy việc, ví dụ như: Giúp hắn làm báo cáo, tra tài liệu, tóm lại tất cả những chuyện lớn nhỏ trong học tập. Thật ra những chuyện kia hắn tự mình ra tay có thể còn nhanh hơn người khác gấp bội lại còn đầy đủ không thiếu chi tiết nào, nhưng hết lần này tới lần khác hắn thích nhìn động tác chậm chạp của Mại Vu, bộ dạng tiểu bạch ngu ngốc bận rộn sứt đầu mẻ trán vì bài tập của hắn. Có lẽ thừa số ác ma trong người Hoàng Huyền bắt đầu gây chuyện, đáng tiếc trong lòng Mại Vu ngu ngốc lại thấy vô cùng ngọt ngào, tự nguyện chịu Hoàng Huyền bắt nạt. 

Kết quả cuối cùng, Hoàng Huyền không phụ chút tâm tư vất vả này của Mại Vu, dần dần Hoàng Huyền phát hiện từ không có ấn tượng gì với Mại Vu đến còn rất thích Mại Vu. Đến khi phát hiện ra hắn không bắt nạt Mại Vu thì cả ngày không thoải mái, đến khi phát hiện một ngày không làm Mại Vu nước mắt rơi đầy mặt thì cả ngày mất hứng, đến khi hắn phát hiện thì thật ra mình đã rất thích Mại Vu rồi.

Thượng Đế phù hộ, năm hai đại học năm đó, cuối cùng Mại Vu cũng tỏ tình thành công, mặc dù lúc ấy anh còn tưởng Hoàng Huyền nói cho qua chuyện với anh, "Được, chúng ta lui tới thôi." Sau đó thế giới kết thúc, nước biển chảy ngược, nhưng trong lòng vẫn tung tăng như chim sẻ, ngay cả người cũng rất vui vẻ muốn bay lên cao.

Sau khi ba Mại Vu biết chuyện này thì chỉ thẳng vào Mại Vu nói anh là một thằng ngốc, ngay cả người bắt nạt mình cũng yêu, sao mình lại nuôi một đứa thích ngược đãi như thế, nói vậy chứ sau đó cũng không nói gì thêm, dù sao ông cũng lười quản; còn ba mẹ Hoàng Huyền thì sao? Cũng không kém, bọn họ chỉ xem con trai nhất thời hứng thú mà thôi, cũng không nhúng tay xen vào việc của người khác.

Khi đó Mại Vu cũng chỉ thầm nghĩ, dù sao Hoàng Huyền cũng chỉ chơi đùa thôi, anh chỉ cần ở cùng Hoàng Huyền một khoảng thời gian ngắn là anh đã vui lắm rồi. Nhưng chẳng ai nghĩ tới, Hoàng Huyền vô cùng đặc biệt dốc lòng cho đoạn tình cảm này, sau khi hắn và Mại Vu qua lại vẫn rất cố gắng, bất hiếu muốn giành lấy sự nghiệp của ba hắn. Hắn muốn có năng lực để có thể nuôi sống Mại Vu, mặc dù ba hắn biết ý đồ của hắn, cũng muốn trở mặt cắt đứt quan hệ ba con không mấy hòa thuận với hắn, đáng tiếc năm Hoàng Huyền học đại học năm bốn, bệnh tim của ông ta sớm phát đối mặt với diêm vương, bại dưới tay của Hoàng Huyền.

Thế là sau khi tốt nghiệp đại học, Hoàng Huyền buông tha cơ hội thi thành nghiên cứu sinh, dốc lòng củng cố sự nghiệp hắc bang của hắn, thuận tiện mua một ngôi nhà mới cho Mại Vu, người lúc này đã kế thừa buôn bán sạp cá nhỏ của ba anh.

Mãi cho tới hôm nay, một người thích ngược, một ngược thích chịu đựng, Mại Vu vẫn qua lại với Hoàng Huyền, hàng ngày chịu đựng khổ cực bị hắn bắt nạt.

Ừm, quay lại hiện tại chính là một ví dụ, hai tay Mại Vu bị cột trên giường ưm a a bị khi dễ, Hoàng Huyền thì đứng bên cạnh cười không chịu thỏa hiệp.

Thuốc kích thích trên người Mại Vu đang phát tác mạnh, lửa dục trong cơ thể cuộn lên hừng hực khiến anh không nhịn được dịch người chạm vào mền tơ lụa lạnh buốt, làm lạnh phân thân chờ phát tiết dục vọng, đồng thời đứng thẳng tắp của anh. Truyện của diễn đàn LEQUYDON

Mại Vu rơi nước mắt, anh có thể thề, thật sự không phải anh cuồng ngược đãi, cũng không thích bị Hoàng Huyền bắt nạt như bây giờ, Hoàng Huyền mà khi anh mới quen tuyệt đối không thích bắt nạt anh hàng ngày như bây giờ, anh rất nhớ Hoàng Huyền lúc đó!

Nhưng Mại Vu hoàn toàn không muốn nghĩ về nó, vì anh chán ghét Hoàng Huyền bắt nạt anh nhưng lại rất yêu Hoàng Huyền ác độc hàng ngày quấn quít lấy anh, loại hành vi này vốn đầy mâu thuẫn, mới dần dần khiến Hoàng Huyền có thói quen ngày nào không bắt nạt anh thì không thể sống.

Chương 4

"Huyền... Huyền Huyền, cứu em, cứu em đi, hu hu." Ngoại trừ bất đắc dĩ thì vẫn là bất đắc dĩ. Mại Vu vùng vẫy vài cái, phát hiện hai tay bị vải trói vẫn chặt như cũ, anh nhìn nam căn đã đứng thẳng tắp, nóng đỏ của mình, đành phải hạ giọng xin Hoàng Huyền giúp đỡ.

"Ừ, để anh suy nghĩ xem." Hai tay Hoàng Huyền đặt lên đùi, mười ngón tay đan vào nhau, khuôn mặt tuấn tú gác tên tay, tròng mắt tràn đầy trêu chọc nhìn qua khuôn mặt khóc lóc thảm thiết của Mại Vu, không thèm giúp đỡ.

"Huyền Huyền....." Khuôn mặt Mại Vu nóng đỏ, bộ dạng nói có bao nhiêu uất ức thì có bấy nhiêu uất ức, nhưng trong mắt Hoàng Huyền, bộ dạng nói có bao nhiêu đáng yêu thì có bấy nhiêu đáng yêu.

Hoàng Huyền cúi đầu thoạt nhìn như cẩn thận suy nghĩ một hồi lâu, rồi như thể đã có quyết định, hắn ngẩng đầu cười chói mắt với Mại Vu: "Xin lỗi Vu Vu, nhưng bây giờ anh vẫn chưa muốn cứu em."

Vừa nghe xong Mại Vu sửng sốt, Huyền Huyền có dễ chịu không, sao có thể đối xử với anh như vậy? Trong lòng Mại Vu gào thét khóc lóc, trên mặt khóc càng thảm hơn, nhiệt độ trên người khiến anh gấp gáp luống cuống bắt đầu hét lên: "Huyền Huyền! Em cam đoan lần sau không dám tái phạm nữa, xin anh... Hu hu... Xin anh cứu em!"

"A a, theo như em nói bây giờ anh vẫn chưa muốn." Hoàng Huyền cười tinh nghịch với Mại Vu.

Thật ra Hoàng Huyền đang nghĩ một đằng nói một nẻo, chính nam căn dưới tây trang của hắn đã căng lên từ lâu, vận sức chờ phát động, sao hắn không muốn giải phóng dục vọng cho Mại Vu trước rồi sau đó đâm vào hoa cúc của Mại Vu chứ? Nhưng mà hắn thật sự rất thích chứng kiến bộ dạng bị bắt nạt của Mại Vu, cho nên vì ham muốn cá nhân mình ăn no bụng, hắn quyết định trước tiên phải nhịn đã, dù sao cũng còn rất nhiều thời gian. 

Mại Vu lớn tiếng nức nở, thi thoảng còn có tiếng rên rỉ đứt quãng phát ra, vốn lúc đầu tư thế nằm nghiêng giờ thành nằm sấp. Mại Vu cảm thấy trên người khó chịu gấp đôi, sắp không chịu nổi, anh nhìn bộ dạng Hoàng Huyền hoàn toàn không có ý định đến giải phóng cho anh, nếu như không nghĩ cách tự giải thoát, anh chỉ sợ sẽ chết bất đắc kỳ tử bỏ mạng trên giường mất thôi!

Mại Vu nức nở nghẹn ngào nghĩ đến những chuyện không đứng đắn, thân thể không ngừng cọ xát vào chăn, gián tiếp dùng giường chạm vào vật nam

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net

#nhanha109