Chương 11: Trở về

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


Thiên đang ôm tín vật tình yêu,mang khuôn mặt hình gấu trúc.Khỏi nói ai chả biết đấy là tác phẩm cao cả của cô.Xem nào..............hai mắt thâm quầng,miệng méo xệch,khuôn mặt trắng bệch,môi thâm thì.Mang tác phẩm này đi bán đảm bảo mấy ông tỷ phú chém nhau tranh mua cái tác phẩm độc và lạ này.Có 1 không 2 đó a.

-Tỷ tỷ a,anh mau dậy đi,9'25 phút 10 giây rồi đó,người ta đói sắp xỉu rồi nà,dậy nấu ăn cho em nhanh.Cô dẩu môi vừa nói vừa giật con gấu kuma khỏi người Thiên.

-Hajj..............Còn sớm mà cho anh ngủ đi.Cái người nào đó bực tức ném bay cái gối.

-Sớm?????? Nhưng em đói,tỷ tỷ làm ơn ban phước dậy nấu ăn cho em đi mà,hic hic,huhu

-Đói thì ra tiệm mua đồ ăn nhanh về mà ăn.

-Hic hic,nhưng mà người ta thích ăn đồ anh nấu thôi à.Cô khóc giả tạo,dự đoán lần này Thiên mà không dậy thì 113 tới gấp.

-Được thôi.Hajj................khổ thân thằng bé,từ ngày cô đến nhà Thiên ở thì người làm nhà Thiên được nghỉ rồi Thiên biết thành Osin cho cô.Còn cô từ ngày chuyển đến nhà Thiên thì dốc sức mà.........hành hạ Thiên,thế giới loạn cả rồi,tác giả cũng chuẩn bị băng hà.

Thiên phóng tới siêu thị mua đồ về,sau 40 phút khổ công trong cái bếp siêu sao nóng này,Thiên phi ra với cái mặt đỏ như gà chọi,than thở.

-Đời là bể khổ,qua được bể khổ là qua đời.

Cô phán một câu.

-Vậy vị tỷ tỷ này có muốn bớt khổ không?

Thần sắc Thiên biết đổi,mặt thất kinh.

-Không không không....

Tác phẩm của Thiên chỉ trong vòng chưa đầy 10 phút đã bị cô chén sạch không chừa lại một mẩu xương.Đến lúc này Thiên nghi ngờ cô có họ hàng xa với Trư Bát Giới.

-Tỷ tỷ,dọn đi hộ em được không.Cô xuất chiêu giọng kẹo ngọt.

Ai mà không nỡ giúp cái cô nương tinh thần ăn uống số 1 này chứ,khổ cho ai lấy phải cô,thương Thiên quá à,tác giả khóc đây''hic hic,huhu''

Nhiệm vụ cao cả hoàn thành,mặt mũi đen tối không tả được cùng điệu cười nham hiểm.

-Từ nãy đến giờ anh mệt lắm rồi.............hay là chúng ta...............????

Khuôn mặt ngây thơ với cái giọng cũng ngây thơ nốt.

-Ấy ấy đừng,em không có muốn,đợi đến lúc em 18 tuổi nha.

-Anh còn chưa nói xong mà,hay là chúng ta đi chơi đê,chưa chi đã tự hứa rồi,là em nói,đúng 18 tuổi nha.

Cô gật đầu lia lịa.

------------------Tại quán cà phê---------------------------

Thiên ngồi đắm mình vào li cà phê trước mặt như muốn chui vô đó vậy.

-Tỷ tỷ a,anh làm sao vậy? Nghĩ tới em nào sao?

Cái người này bị đụng trúng tim đen,giật thót mình.

-Không có,nghĩ tới ai ngoài em được chứ.

-Có người đáng để anh nghĩ đấy! Châm vào tim đen nào.

Giả bộ ngây thơ.

-Là ai chứ?

-Lưu Ngọc Đình............

Thiên quay mặt ra phía cửa sổ né ánh mắt dò xét của cô,chợt thấy một cô gái xách chiếc vali to khệ nệ.Mắt mũi cô gái này cũng để trưng bày cho nên''rầm''.Cái tính tò mò cộng tốt bụng lôi cô ra ngoài.

-Này,cô có sao không?.

Cô gái đó ngẩng mặt lên ngước nhìn cô rồi quay sang nhìn Thiên,nở một nụ cười tươi nhất có thể với Thiên,nhảy cẫng lên ôm cổ Thiên cùng cái giọng nói rất rất vui mừng.

-Thiên Tỷ,em nhớ anh quá à,sao anh lại ở đây?

-Anh.............anh.......anh.

Anh( Tức là Thiên) nhìn cô đang có cái vẻ mặt hằm hằm tức giận,có mùi nguy hiểm ở quanh đây.

-Bỏ anh ra.Thiên nói cùng động tác hất văng cô gái đó ra,vội đuổi theo cô.

-Linh Nhi đợi anh,em sao vậy?Chân ''dài'' như anh thì chẳng mấy chốc mà đuổi kịp cô.Kéo cô lại Thiên đưa tay lau nước mắt cho cô ân cần hỏi.

-Em sao vậy,sao lại khóc?

Cô nức nở nói trong nước mắt.

-C......cô........gá.........i......gái đó......là.....là.........Lư...........Lưu..........Ngọc....Đình đúng..........khô......không?

-Phải.Nhưng anh và cô ấy đã chia tay rồi,em ghen sao?

-Ghen cái đầu anh ý,anh có chịu để yên khi em ôm người khác không.Chả biết từ lúc nào cái giọng nói yếu đuối biến đi mất thay vào đó là cái giọng cực nham hiểm.

-EM DÁM,ANH CHO EM BA NGÀY KHÔNG XUỐNG ĐƯỢC GIƯỜNG LUÔN.Giọng này còn nham hiểm hơn nữa.

-Anh............Lần nào cũng là cô phải chịu thua anh.

-Giờ anh đưa em về nha.

-Không.

-Vậy..........em muốn đi đâu.

-Muốn anh cõng em về nhà cơ.

-Nhưng.............

-Nhưng làm sao?

-Được rồi.

Trong lòng anh luôn thầm nghĩ,nếu Ngọc Đình quay lại thì anh biết phải làm sao?Chọn ai mới được chứ,một bên là người anh yêu,một bên là người yêu anh,Ngọc Linh chỉ là người anh chọn để thay thế cho Ngọc Đình.Mải suy nghĩ kết quả là

''Rầm'' Cả hai cùng ôm cái mông đẫ nở hoa một cách siêu đẹp,cùng mặt nhăn như khỉ đột.

---------------Tại nhà của Thiên------------

''Kích coong,kính coong''.Anh đang sử dụng tuyệt chiêu liên hoàn bấm chuông.

-Mẹ làm cái gì vậy,sao để cong nhấn chuông muốn gãy cả tay rồi mới chịu ra? Anh nói giọng trách cứ.

-Mẹ bận tiếp khách mà.

-Có khách sao,là ai vậy?

-Người con rất thân là đằng khác,mau vào đây!

Mẹ anh kéo anh vào nhà nhanh hơn cả bay,cô lẳng lặng theo sau.

Chợt một vòng tay choàng sau cổ anh,một người con gái mà ai cũng biết là ai đấy nói với anh giọng nũng nịu.

-Anh sao vậy?Sao hồi nãy lại bỏ chạy,làm người ta kiếm anh mệt muốn chết.

Một người đàn ông đứng tuổi từ trong phòng khách bước ra,khiến cho cô ngỡ ngàng

-Thiên Thiên,cháu đưa Ngọc Đình đi chơi được không,con bé ngày nào cũng đòi về Bắc Kinh để đi chơi với cháu đó.

-Dạ..................

Hết cơn sốc này đến cơn sốc khác.

-Không thể nào...................Cô thầm nghĩ,hai tay dứt tóc,nước mắt sắp rơi.-Đây không phải là thật...............

Người đàn ông đó quay sang cô mặt cũng biến sắc theo,miệng lắc bắp.

-Là.......là...........c........con...............

Không để người đó nói hết câu,cô ngắt lời.

-Thiên Thiên,em thấy hơi mệt trong người,em đi về trước nha.

-Vậy để anh đưa em về.

-Không cần đâu,có lẽ anh và Ngọc Đình có nhiều chuyện cần phải nói,em không dám làm phiền anh,mai gặp lại.

-Nhưng...................

Đến lượt một người phụ nữ dáng vẻ cao sang lên giọng.

-Bác thấy cô gái đó nói đúng đó,con nên ở lại nói chuyện với Ngọc Đình thì hơn.

-Dạ vâng.................Anh nói mắt nhìn theo bóng cô tới khi mất dần.








Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net

Ẩn QC