Chương 6:Bí mật dần hé lộ

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

-Tỷ tỷ,tôi mượn đồ của cậu được không? Cậu giở giọng điệu ngọt ngào với Thiên.

-Được.

Khoảng vài tiếng đồng hồ sau.Cậu bước ra khỏi phòng tắm,Thiên giờ đã ôm kuma ngủ ngon lành,nhìn anh ngủ mới thấy anh đâu có lạnh lùng lắm đâu,cậu cúi thấp người xuống ngắm Thiên ngủ.Chợt anh mở mắt với giọng điệu mỉa mai mà nói.

-Đợi cậu tắm mà tôi ngủ quên,chắc cậu tắm phải mất 3 tiếng đồng hồ.

-Đâu có đến mức đó đâu,2 tiếng 50 phút là cùng.

'' Rầm '' Thiên lên cơn tai biến mạch máu não rồi.

-Giờ tôi đi ngủ trước đây,lát đi ngủ thì vô phòng mẹ tôi.Thiên ngáp ngắn ngáp dài nói,chắc tại hôm nay lao động trí óc nhiều quá ( mệt vì trang trí bức tượng kia đúng hơn ).

-Ukm.

Nằm trong phòng một mình cậu không ngừng nghĩ về Thiên,nhắm mắt lại là thấy Thiên,bức quá không ngủ được qua chơi với Tỷ tỷ vậy.

''Cộc cộc'' Thiên đang ngủ thì nghe tiếng gõ cửa,anh ghét nhất là bị phá lúc đang ngủ nha,vậy mà ai kia còn dám la hét ầm ĩ lên nữa.

-Cửa không khoá,vô đi.

Cậu cúi gằm mặt xuống,Thiên đang mơ màng nhưng vẫ đủ tỉnh để nhận ra cậu,giọng điệu mỉa mai Thiên nói.

-Cậu bao nhiêu tuổi rồi mà còn sợ ngủ một mình vậy.

Cậu ấp úng cố nén cơn giận nên vì giờ mà còn đôi co với Thiên thì chắc chắn sẽ bị đuổi ra khỏi phòng liền.

-Đâu......u.......c......có.

-Vậy qua đây làm gì?

-Vì tôi không ngủ được nên qua đây ''tâm sự'' với anh thôi.

-HẢ????????.Rảnh lắm mà tâm sự với cậu.

Cậu lập tức chạy qua phòng bên,còn Thiên sau khi đuổi được cậu đi thì tiếp tục chiến dịch ngủ,một lát sau cậu quay lại với hàng nghìn.......à không hàng vạn chiếc gối,lần nữa bị đáng thức Thiên cau mặt ném luôn kuma vào người cậu,cũng may là có áo giáp bằng bông đỡ cho cậu.

Cậu ngồi xuống giường kéo hết chăn của Thiên,quay sang cậu Thiên nói rõ to.

-Cậu làm cái trò trống gì vậy,tránh ra cho người ta ngủ.

-Đương nhiên là tôi qua đây ngủ cùng anh rồi.

-SAO?????????.Lần nữa Thiên phải hất chăn bật dậy.

-Tránh ra.Cậu hất văng Thiên ra ngoài,tự chiếm chỗ ấm áp nhất.

-Làm cái gì vậy?Thiên buồn rầu hỏi cậu sau khi bị chiếm chỗ.

-Đương nhiên là xây dựng ''thành chiến'' rồi,chẳng lẽ ôm anh ngủ luôn sao.

-Cậu không còn câu nào khác ngoài ''đương nhiên'' sao?

-Không đương nhiên thì ''dĩ nhiên''

''Rầm'' lần thứ hai lên cơn đột quỵ trong ngày.

Sau khi đã an giấc thì...............không biết làm sao nữa.

----------Sáng hôm sau-----------

-ÁAAAAAAAAA..............Tiếng hét kinh thiên động địa đã làm cho 53 thiết bị điện tử hỏng hóc,gần 300 người thương vong và Thiên thì khỏi nói................lủng màng nhĩ.

'' Chiến hạm '' của cậu đã bị Thiên đá bay sạch,còn cái người nào đó thì đang ôm cậu ngủ ngon lành kia chứ.

'' Binh binh,bốp bốp'' Thiên bay khỏi giường úp mặt vào tường,xoa cái trán vừa u lên một cục mà Thiên ghét cay ghét đắng cái người kia chứ.

-SAO TỰ NHIÊN ĐÁNH TÔI?

-Thì ai kêu cậu ôm tôi ngủ làm chi.Cậu gân cổ lên cãi.

-Tôi....?Cậu điên sao,hay chưa tỉnh ngủ,tôi là nam nhân đấy còn cậu cũng chẳng phải con gái làm gì mà đánh người ta ác thế,còn nữa tôi không điên mà đi ôm cậu ngủ,nhìn mặt cậu thôi......hết hứng thú rồi.

-Anh............'' Binh binh,bốp bốp,choang choang ''

Xong,có người phải cấp cứu rồi,chẳng biết nồi niêu xoong chảo ở đâu chui ra nữa.Còn cậu thì hả hê vì vừa trả thù thành công,đang vui mừng thì có điện thoại.

-( Alo,là Harry sao? Mẹ về rồi ! ) Có lẽ mọi người nên biết bây giờ là bao nhiêu giờ 9'00 rồi,hai người này quả là tín đồ của ngủ mà.

Cậu vui mừng reo lên.

-( Mẹ về rồi sao? Mà mẹ nói là ít nhất phải 1 tuần mới về mà,hôm nay mới có 1 ngày ).

-( Thì mẹ nhờ người khác làm rồi )

Cậu oà khóc kiểu giả tạo.

( Sao mẹ không nhờ người khác làm thay ngay từ đầu chứ,hại con.............)

Mẹ cậu lo lắng hỏi.

-( Con làm sao? Hay Dịch Dương Thiên Tỷ làm gì con? )

-(Không có,nhưng con sợ lắm,con có bao giờ ngủ một mìnhđâu)

Đầu dây bên kia vang lên tiếng cười sặc sụa.

Cậu giận mẹ,phụng phịu nói.

-( Con không về nhà nữa. )

Mẹ cậu nhịn cười cố nói.

-( Ấy,đừng đừng mẹ có mua đồ ăn cho con đó,con không về mẹ ăn hết à nha. )

-( Con về liền ).Cậu sung sướng ra mặt.

Cậu đạp cửa phi ra ngoài.Thiên đang ôm đầu trong nhà tắm vì hồi nãy chấn thương nặng quá khoảng nửa tiếng sau bước ra thì cậu đã đi rồi,xui xẻo là hôm nay Thiên phải đến nhà cậu ý chứ,vốn bản tính lười có sẵn thì Thiên Tỷ ta đây đi qua đấy làm cái đéo gì,muốn học thì tự có chân đi qua nhà của gia sư.Địch bụng ngủ tiếp thì

( Cha mẹ ơi,cậu ta để luôn quần áo ở đây,còn có cả sách vở nữa chứ.Đúng là thánh hay quên mà ) Thiên s'pov.

-----------Tại nhà của cậu-----------

-Mẹeeeeeeeeee.Cậu nhào tới ôm chầm lấy cổ mẹ bắt đầu nũng nịu.

-Con nhớ mẹ quá à!

Mẹ cậu cười nói với cái giọng hơi trách cứ một tẹo.

-Là con nhớ mẹ hay nhớ kẹo.

Cậu xoa xoa hai bàn tay chu mỏ ra trả lời.

-Cả hai.

''Cốc'' mẹ gõ đầu cậu đó,đau tê người.

-Con mặc đồ của ai vậy? Mẹ cậu phát hiện ra và bắt đầu tra khảo đây.

-Hì......Là của Thiên Tỷ đó. Vừa ăn vừa dán mắt vào tivi là phong cách của cậu

-Vậy con mau đi thay đồ đi.

-Dạ........

Cậu chui vô cái ổ lợn của mình,phòng rõ là của con...................mà bừa bộn kinh khủng khiếp.Xem nào,gấu rách tả tơi quần áo ở dưới sàn nhà,bàn học thì sách vở để lung tung cộng thêm cái có rất rất rất nhiều đồ ăn luôn hầu hết là vỏ.

Mở cách tủ quần áo ra lấy đồ mặc,chợt phát hiện ra một chiếc váy trắng nằm gọn trong góc tủ,chẳng biết đầu óc bị làm sao cậu lôi nó ra mặc.Tự ngắm mình trong gương cậu thầm phán một câu.

( Nhìn mình cũng đâu đến nỗi nào,sao anh ta nói nhìn mặt mình hết hứng rồi chứ )

Thiên nãy giờ vẫn đứng trước cửa phòng cậu,kì lạ là phòng không có khoá,sơ xuất nhỏ ấy mà để Thiên nhìn thấy một người con gái khá dễ thương rất khả ái trong gương.

( Chẳng lẽ cậu ta đưa bạn gái vào phòng kiểu này sao ) Thiên lặng thầm phán một câu trong lòng.

Cậu bước vào phòng tắm,mặc lại bộ quần áo nam.Bước ra thì thấy xác ướp Ai Cập ngồi chỗm chệ trên giường,Thiên gằn giọng quát lên.

-CÔ TA ĐÂU?

Cậu như con nai vàng ngơ ngác không hiểu cái mô tê gì hết,ngó cái mặt ngây thơ vô(số)tội của mình kề gần mặt Thiên mà nói.

-Cô ta là ai?

Đôi mắt hẹp của Thiên bắn ra từng tia sát khí khiến người nhìn không khỏi rùng mình.

-LÀ NGƯỜI HỒI NÃY Ở TRONG PHÒNG CẬU ĐÓ.

Tiếp tục giả bộ ngây thơ.

-Làm gì có ai chứ.

-Cậu nghĩ mắt tôi để trưng bày cho đẹp hay sao?Thiên hạ giọng xuống nhưng vẫn đủ để làm cậu hoá đá.

Vừa xoa đầu cậu vừa pha trò chọc giận Thiên.

-Chắc vậy.

Khác cái là lần này Thiên không tức giận thay vào đó là trở lại vấn đề cũ.

-TÔI HỎI CẬU ''CÔ TA''Ở ĐÂU?Thiên đặc biệt nhấn mạnh hai chữ ''Cô ta''

-Tôi không biết người anh nói là ai nhưng hình như anh xen vô chuyện riêng tư của người khác hơi quá rồi đó.

Thiên nhếch mép tạo thành hình vòng cung.

-Cô ta là bạn gái cậu sao?

-Là gì của tôi cần khai cho anh sao?

-Đúng vậy.

-Nếu anh muốn biết thì được thôi,cô ta chẳng là ai cả.Tin không tin tuỳ anh.

Thiên chuyển đề tài.

-Quần áo của cậu tôi mang trả cậu rồi,chiều nay qua nhà tôi học,nhớ đấy.

Thiên bỏ đi khỏi cái nơi khỉ ho cò gáy này,đằng sau là lớp bụi không lồ và một con người nào đó đang hít bụi một cách kho khăn.

-------------Hoàn thành chương sáu-------------








Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net