1.

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Một thoáng ngưng thần, Trác Dực Thần bị cuốn lấy bởi làn sóng cường hãn, ngã rơi xuống Tru Tiên Đài, thế nhưng y lại không chết, pháp lực cũng chẳng bị hao hụt, ngược lại còn có tầng tầng nội lực không ngừng dậy sóng. Trác Dực Thần đánh giá xung quanh, mũi ngửi thấy mùi máu tanh nồng vươn bãi khắp nơi, trông giống như bãi tha ma.

Đây là trần gian sao?

Trác Dực Thần nghĩ ngợi, đây ắt hẳn phải là Trần thế, nơi con người bình thường sinh hoạt, được sự bảo hộ của chúng tiên, nhưng khung cảnh xác người chồng chất, mùi hôi thối không ngừng xộc vào mũi cũng khiến y choáng váng theo. Bỗng nhiên, tiếng động lạ thu hút y, Trác Dực Thần nhìn qua, phát hiện một con mèo đang cặm cụi trong đống tạp nham, y phẩy tay nâng nó lên.

" Có lẽ là đói quá, theo bản năng tìm kiếm đồ ăn nên mới dùng xác người mà ăn "

Dùng tay thử vuốt ve con mèo, nó thật sự bất động không vùng vẫy, dường như cũng đang sợ hãi. Trác Dực Thần lại hay thấy một thiếu niên từ đằng xa đang run rẩy, khi nhìn đến con mèo trên tay y thì lại la hét muốn y bỏ con mèo ấy đi.

Thiếu niên này không phải người xấu, y tưởng.

Thiếu niên sợ hãi mèo là thật, nhưng khi thấy trên tay y con mèo cử động lại la hét muốn y tránh xa nó, hẳn là rất sợ việc con mèo gây tổn hại đến y, Trác Dực Thần lắc đầu, búng tay, giữa nền tuyết xoá khi ấy đã biến thành một vườn đào rộng lớn, khiến cho cả mèo lẫn thiếu niên đều hoang mang.

Giữ con mèo trên tay, Trác Dực Thần giơ lên cánh tay còn sót lại về hướng của thiếu niên.

" Lại đây "

Thiếu niên rụt rè lại gần, vẫn sợ hãi con mèo, nhưng khi nhìn đến Trác Dực Thần thì lại ngây người ra, dồn hết sự chú ý lên vị thần tiên trước mắt. Khi thiếu niên dùng hết bình sinh mà đặt lòng bàn tay lên bàn tay của Trác Dực Thần, điều kì diệu đã xuất hiện, cả người thiếu niên được thanh tẩy, trong ánh hào quang ấy, thiếu niên cảm thấy mọi thứ được chữa lành, bản thân cũng thanh thản hơn, mà đôi mắt lại càng mến mộ hơn với người trước mắt. Kì tích là thế, trong lúc thiếu niên hoàn toàn được độ thế, được cứu rỗi thì đồng thời, Trác Dực Thần thông qua đôi mắt của thiếu niên mà nhìn thấy quá khứ của cậu, y liền thông suốt.

Hoá ra là một kẻ đáng thương.

Đôi mắt của Trác Dực Thần dán chặt vào người thiếu niên, đột nhiên có thứ gì đánh úp vào tâm trí y, Trác Dực Thần lảo đảo lùi lại, đương nhiên chuyện vừa rồi chỉ xảy ra trong hồn thức, bên ngoài cả hai vẫn giữ nguyên tư thế đứng yên, chỉ có cánh tay của y đang nắm lấy tay thiếu niên lại buông lỏng, cứ như y vừa buông ra. Thiếu niên chăm chú nhìn y, Trác Dực Thần toang giơ lên cánh tay, tính thử chạm vào giữa trán thiếu niên, nhưng hắn lúc này lại né tránh.

Thiếu niên thấy cánh tay giơ lên của Trác Dực Thần, vội nhắm chặt đôi mắt, run rẩy cuối đầu khúm núm. Ban nãy, vừa nhìn thấy con mèo trong tay Trác Dực Thần có xu hướng tấn công mình, thiếu niên sợ hãi rụt người lại, cứ tưởng móng vuốt sắc bén của con mèo sẽ tổn thương mình, nhưng thứ thiếu niên cảm nhận lại là một cái xoa đầu ấm áp, hắn ngước mi nhìn thân ảnh của Trác Dực Thần, lại liên tưởng đến khung cảnh tăm tối ban đầu, lần đầu tiên hắn nhìn thấy ánh sáng chói rực rỡ đến đáng sợ, hắn nhìn thấy một vị thần, vị cứu tinh, ánh sáng duy nhất trong tầm mắt, vì thế hắn liền chớp cơ hội tiến đến gần hơn với người nọ.

Hắn nghe thấy giọng nói của người nọ, là một người đáng tin cậy, hắn nghĩ là thế.

Cái tên của ngươi cần được đặt mới, ngươi tên là gì?

" Ta..Tạ Cư An"

Vậy thì Tạ Cư An, từ nay, ngươi là đồ đệ của ta

Cuối cùng, khung cảnh khép lại bằng hình ảnh Tạ Cư An quỳ xuống, chắp vá bái sư. Hoa đào cứ theo thế mà rơi rụng, nương tựa theo gió mà bay đi, ánh sáng xung quanh người Trác Dực Thần vẫn luôn chói loá, y mỉm cười.

Vi sư, tin ngươi

°°°°°

HinNguynTh024 hehehehe


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net