2

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Quá trình nuôi dạy học trò của Trác Dực Thần diễn ra khá suôn sẻ.

Tạ Cư An bộc lộ năng khiếu hơn người ngay từ những khoảnh khắc đầu tiên, khi mà Trác Dực Thần đích thân chỉ dạy, người thiếu niên thông tri rộng mở, cứ làm y không ngừng cảm thán. Chỉ có một điều, võ thuật của cậu vẫn chưa gọi là giỏi, chỉ vừa ngưỡng hiểu biết, vì thế nên hễ có thời gian rảnh, y đều sẽ cho thiếu niên làm việc nhẹ, hoặc giao cho thiếu niên đi hái đào về, rèn luyện thể chất, dần dà thiếu niên cũng quen thuộc hơn, cũng luyện được cho mình một tính ẩn nại. Trác Dực Thần cho rằng như vậy đã là đủ, một hôm gọi Tạ Cư An lại, dẫn người đến linh động phía xa kia.

Thiếu niên nhìn theo ánh mắt của y, sự hiếu kì tràn trề trên khuôn mặt, cậu quay sang sư phụ của mình, lại đánh giá xung quanh, Trác Dực Thần không nói, lẳng lặng nhìn cậu tỉ mỉ lại tin tưởng tuyệt đối vào mình, khẽ cười. Dứt khoát, Trác Dực Thần đạp một cái rõ đau vào bụng thiếu niên, làm cậu ta ngã ra phía sau. Cứ như thế, Tạ Cư An bị đá thẳng mà rơi xuống vực, sự hoảng sợ không ngừng tuôn trào.

" Sư phụ, vì sao? "

Từ trên cao, Tạ Cư An rớt xuống bãi đất hoang, xung quanh ánh sáng mờ ảo, nhìn không ra một chi tiết nào, cậu run rẩy mà chậm chạp đứng lên. Cậu nương theo tia sáng le lói ấy, từng bước đi về phía trước, lúc này đây, đôi tai của cậu vểnh lên, lập tức Tạ Cư An liền xoay thân né tránh, thứ đen đuốc nào đó vừa tấn công cậu. Nó tấn công cậu liên hồi, Tạ Cư An vừa né công kích, vừa đáp trả, song lúc gần như tránh thoát, tiếng mèo kêu lại vang lên, Tạ Cư An trong lòng lại tràn đầy sự hỗn loạn, trong không khí ảm đạm đây, đôi mắt đỏ ngầu nhìn chăm chú vào cậu, cùng tiếng rít gào đói khác, phẫn nộ, không cam tâm hoà quyện lại, làm cậu lơ đãng một nhịp, đôi chân bị thứ đen ngòm kia bắt lấy, kéo lê một đoạn rồi treo ngược cậu lên. Tạ Cư An bị dây leo của nó quấn quanh, phút chốc đã bị nó nuốt chửng.

Bên ngoài chứng kiến hết thảy, Trác Dực Thần vẫn uy nghiêm đứng đó, tuy nhiên nếu để ý, đầu ngón tay của y đã nắm chặt lại, từng đốt trắng bạch ẩn náu dưới sự điềm đạm. Từ lúc đó, mỗi ngày y đều đứng ở nơi này, đợi chờ thiếu niên, con mèo trên tay cũng ngáp lên ngáp xuống, dụi đầu vào hõm cổ y.

" Đừng có làm nũng, hôm khác sẽ đến lượt ngươi "

Mèo nhỏ lười biếng không để tâm, ngược lại Trác Dực Thần cảm thấy không ổn, mới vỗ vỗ nó, y nói với con mèo.

" Đến đó giúp nó đi "

" Méo "

Hết cách, Trác Dực Thần đành áp dụng chiêu hồi nãy, một cước tiễn bay miêu nhi, mặc cho nó rít gào, y cũng chỉ vẫy tay.

" Thượng lộ bình an "

Tạ Cư An mê man, đột nhiên nghe thấy động tĩnh bên cạnh liền cố gắng mở mắt ra, con mèo quen thuộc bỗng xuất hiện trong tầm mắt, nó cũng như cậu, bị dây leo quấn quanh người.

Tạ Cư An " ... "

Sao ngươi xuống được đây hay thế?

" Meo"

Xem ra là một nạn nhân xấu số khác, Tạ Cư An thở dài. Nếu như sư phụ đạp mình xuống đây, ắt hẳn là có dụng ý của người, thêm vào nữa là tới con mèo người cũng không tha. Đúng là tạo nghiệt mà.

( Trác Dực Thần: mẹ nó Tạ Cư An? )

Một người một mèo, bị dây leo quấn kín mít không thoát ra được, chấp nhận số phận, cả hai gục xuống, chìm vào trong mộng cảnh...


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net