phổ cập văn hóa baxu.

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng
đến đoạn người ta có cả thai luôn rồi.

Nghe lại còn có lý mới chết!!!

Thế là trong lúc Lâm Mặc tìm một nơi yên tĩnh để nói chuyện cùng Châu Kha Vũ, hội ăn dưa trên diễn đàn đã thay Châu Kha Vũ đặt tên cho con của anh và Trương Gia Nguyên xong xuôi hết cả.

Hai người bọn họ dĩ nhiên không biết chuyện này.

Lâm Mặc lôi Châu Kha Vũ đến hành lang trống của tòa nhà đối diện xong thì tạm dừng giây lát, thở hắt ra một hơi rồi mới lên tiếng.

"Này, hôm đó cậu làm gì Trương Gia Nguyên?"

Châu Kha Vũ hơi nhíu mày, hỏi ngược lại Lâm Mặc.

"Cậu ấy làm sao à?"

"Trả lời tôi trước."

"Không làm gì nhiều." Châu Kha Vũ thủng thẳng đáp lời, đối với Alpha trước mặt ít nhiều có chút địch ý. "Chỉ nhờ cậu ấy giúp đỡ."

"Giúp đỡ cái gì?"

"Cậu nghĩ là giúp đỡ cái gì?"

Lâm Mặc bị Châu Kha Vũ làm cho tức chết. Rõ ràng tôi mang ý hỏi han rất ôn hòa, cậu không đóng góp xây dựng ý kiến thì thôi, còn cứ nhau nhảu đối địch tôi là có ý gì???

"Trương Gia Nguyên mấy ngày rồi không đụng vào guitar, hôm qua mới đụng một cái thì dây đàn đứt, nó đem cậu ra chửi suốt cả buổi rồi đấy." Lâm Mặc cười khẩy. "Lần đầu tiên tôi thấy nó chửi người hăng say đến thế."

".............."

Châu Kha Vũ nén bi thương vào lòng, vờ như vô tình hỏi Lâm Mặc.

"Cậu ấy nhập viện thật à?"

"Thật." Lâm Mặc tưởng tượng đến bộ dạng như nuốt phải ruồi chết của Trương Gia Nguyên mà buồn cười. "Phân hóa muộn."

"Phân hóa muộn?"

Cho dù bài viết trên diễn đàn kia có bổ não đến chân chân thật thật, Châu Kha Vũ vẫn hơi bán tín bán nghi về vấn đề này. Nhưng chính miệng Lâm Mặc đã khẳng định như thế rồi, vậy có phải là... Trương Gia Nguyên sẽ...

Châu Kha Vũ cố đè nén cơn kích động của mình xuống, theo thói quen bẻ đốt ngón tay, qua vài phút mới tiếp tục.

"Cậu ấy phân hóa thành... Omega?"

Anh tự cho rằng bản thân che giấu ý đồ rất hoàn mĩ, nhưng Lâm Mặc đã kịp thời phát hiện ra giọng nói của anh hơi cao hơn bình thường, cộng thêm ánh mắt đầy nguy hiểm mà Lâm Mặc bắt gặp Châu Kha Vũ dành cho Trương Gia Nguyên vào tối hôm đó, cuối cùng cũng lờ mờ hiểu được mong muốn của anh.

Lâm Mặc là kẻ thích cười nhạo nỗi đau của người khác, Châu Kha Vũ còn cố tình cà mình suốt cả buổi, lòng thù hận đã sớm chất đống lên cao như núi. Thế nên Châu Kha Vũ chợt thấy Lâm Mặc tiến lại gần hơn mấy bước, nở một nụ cười có thể nói là đê tiện với anh.

"Trương Gia Nguyên đúng là phân hóa muộn..."

"Nhưng mà, phân hóa muộn thành Alpha."


5.

Châu Kha Vũ mỗi ngày đều chết tâm một chút.

Nhìn người đối diện vừa ăn kem vừa căm cụi giải đề, trong lòng anh có bao nhiêu ý nghĩa luân phiên quấy nhiễu, cuối cùng vẫn chẳng thể nói được lời nào. Lôi điện thoại từ túi quần ra, Châu Kha Vũ lặng lẽ gõ một tin nhắn gửi cho mẹ mình.

"Mẹ, có cách nào giúp một Alpha thoát khỏi ảnh hưởng của tin tức tố không? Ví dụ như không bị mê hoặc bởi Omega, cũng không vô duyên vô cớ bài xích một Alpha khác ý ạ?"

"?????"

Mẹ anh đầu tiên gửi đến một hàng dấu hỏi chấm, sau đó nói ra điều hiển nhiên.

"Chính con đã làm được những điều này rồi còn gì?"

"Không phải con."

"Là bạn bè à? Vậy thì bảo cậu ta làm theo cách của con ấy, đến trại quân sự của ông ngoại đi."

Châu Kha Vũ chẹp miệng tắt điện thoại. Anh dĩ nhiên biết cách này là tốt nhất, nhưng Trương Gia Nguyên là một Alpha mới được nếm mùi đời, cậu ấy không có ý định giống anh, cũng chẳng việc gì phải đày đọa bản thân ở một cái trại quân sự rách nát chỉ để rèn luyện lý trí cả! Có khi cậu ấy còn thích Omega thật cũng nên...

Nghĩ đến đây Châu Kha Vũ lại muốn khóc. Cmn đời mình thật khổ, thích một người, người đó từ Beta thăng cấp lên thành Alpha thì không nói, lại còn coi mình thành huynh đệ tình thâm luôn! Nhớ cái ngày Trương Gia Nguyên trở lại trường sau khi nhập viện, topic mà Châu Kha Vũ vô cùng yêu thích kia chợt biến mất không thấy tăm hơi, nhóm bạn học mới hôm qua còn điên cuồng đặt tên cho con của bọn họ, hôm nay đã đem con bỏ chợ dứt áo ra đi chẳng thèm luyến tiếc. Châu Kha Vũ thấy vài người đến bên cạnh Trương Gia Nguyên, vừa vỗ vai cậu vừa gào lên.

"Biết ngay mà, Nguyên ca của chúng em làm sao mà thành Omega được! Ngầu lắm Nguyên ca. Trương Gia Nguyên, Alpha ưu tú, nghe bùi tai thế không biết chứ lại!!!"

Trương Gia Nguyên chỉ cười, cậu chấp nhận sự thay đổi này rất nhanh, nhanh đến mức đôi lúc những người xung quanh còn tưởng như chẳng có chuyện gì thay đổi cả. Cậu đến tìm Châu Kha Vũ vào giờ giải lao giữa hai tiết của ngày hôm đó, hỏi anh có nhớ đã từng hứa gì không, hứa rồi thì thực hiện đi, tiết tự học buổi tối bắt đầu trở thành gia sư cho cậu.

Châu Kha Vũ chỉ có thể vâng lời.

Ngày ngày phụ đạo cho cậu, cơ hội ở bên cạnh cậu cũng nhiều hơn, nhưng thích mà không làm gì được, Châu Kha Vũ đau hết cả lòng. Có lẽ là bộ dạng đau lòng của anh trông khó coi quá, mà Trương Gia Nguyên đang chăm chỉ giải đề chợt ngẩng đầu lên, hơi nhíu mày đẩy nhẹ vào người anh.

"Châu Kha Vũ, thu tin tức tố của cậu lại, tôi nhức đầu!"

Khoảng thời gian này, Châu Kha Vũ đều sẽ vờ như vô tình thả một chút tin tức tố ra trước mặt Trương Gia Nguyên, mong mỏi cậu dần quen với mùi hương của mình. Khi bị cậu phát hiện thì giả dối nói xin lỗi, lần sau tôi sẽ chút ý, còn mặt dày hỏi thêm một câu.

"Cậu thấy mùi của tôi thơm không?"

Trương Gia Nguyên dành tặng Châu Kha Vũ ánh mắt nhìn thằng thần kinh.

"Hỏi tôi cũng vô ích, cậu vẫn nên tìm một Omega nào đó đối chứng đi thì hơn."

Châu Kha Vũ tựa lưng vào thành ghế phía sau, lông mày hơi nhíu, chỉ cần nhìn qua cũng biết là tâm trạng đang không vui. Anh để ý thấy dạo này Trương Gia Nguyên rất hay nhắc tới Omega, đôi khi sẽ bảo Châu Kha Vũ đi tìm Omega như ban nãy, đôi khi lại líu lo kể với anh rằng hóa ra tin tức tố của lớp phó học tập là mùi hoa oải hương, rất dễ ngửi. Bực bội nghiến chặt khớp hàm, Châu Kha Vũ lần đầu tiên cảm thấy Trương Gia Nguyên là Beta có khi còn tốt hơn, ít ra anh không phải lo sợ một ngày cậu sẽ bị Omega nào đó câu đi mất.

Sự khó chịu cứ thế tiếp diễn, Châu Kha Vũ nhỏ mọn so đo thời gian Trương Gia Nguyên ở bên cạnh mình có nhiều hơn khi ở cạnh người khác hay không. Alpha vốn có tính độc chiếm rất mạnh, Châu Kha Vũ nhìn chằm chằm Trương Gia Nguyên, lượng tin tức tố trong không gian chẳng hề bớt đi mà còn có xu hướng trở nên dày đặc hơn. Người đối diện dĩ nhiên đã nhận ra điều này, cậu cho rằng Châu Kha Vũ muốn đánh nhau, vừa mới buông bút xuống định nghênh chiến đã bị anh cướp mất hộp kem mới ăn được vài thìa.

Trương Gia Nguyên tức giận đập bàn một cái.

"Châu Kha Vũ, cậu cà tôi đúng không?"

"Tôi không cà cậu."

"Thế cậu làm thế này là có ý gì?" Trương Gia Nguyên chỉ tay vào hộp kem. "Cậu kiệt sỉ à? Muốn qua cầu rút ván à?"

"Không."

Châu Kha Vũ trả hộp kem về vị trí cũ, hành động của anh vốn chỉ để Trương Gia Nguyên chú ý đến mình, hiện tại cũng coi như đã hoàn thành mục đích rồi, nên không tiếp tục trêu chọc cậu nữa. Anh hơi rướn người về phía trước, khoảng cách giữa hai người đột ngột được rút ngắn, chiếc bàn học bé xíu ngăn trở ở giữa cũng dần trở nên vô dụng. Cánh tay Châu Kha Vũ vươn ra sau đầu Trương Gia Nguyên, kéo cậu lại gần bên này một chút, người bị anh động chạm khẽ nhíu mày, nhưng vẫn để mặc anh tiếp tục càn quấy, chủ yếu là muốn xem xem Châu Kha Vũ còn có thể không an phận đến mức nào. Châu Kha Vũ biết rõ suy nghĩ của cậu, chỉ hơi nhướn mi, vừa nhìn thẳng Trương Gia Nguyên vừa lên tiếng.

"Cậu thích Omega à?"

Tin tức tố trôi nổi trong không khí ngày càng trở nên dày đặc, Trương Gia Nguyên cảm tưởng như mình đang lạc giữa một khu rừng tối tăm khi mưa xuống. Cậu không rõ tin tức tố của Châu Kha Vũ có vị gì, nó không phải một mùi hương đơn thuần, mà có lẽ là được hòa trộn từ rất nhiều tầng hương chồng chất lên nhau. Một chút hương cỏ cây, một chút vị gỗ, một chút mùi ngai ngái của đất ẩm, tất cả chúng bị bao phủ bằng một trận mưa lớn kéo dài qua ngày này tháng nọ, vừa lạnh lẽo lại vừa nguy hiểm.

Trương Gia Nguyên không có ý định bước vào khu rừng này.

Cậu đón nhận ánh mắt sắc bén của người đối diện, qua vài giây thì hơi nhếch môi.

"Tôi không nên thích Omega à?"

"Không."

Rõ ràng tia sáng trong mắt Châu Kha Vũ đã thay đổi. Ẩn nhẫn mất đi, thay vào đó là phần điên cuồng cố chấp mà cậu chưa từng nhìn thấy.

"Không được thích Omega, vì tôi thích cậu."

Lời bày tỏ vừa thẳng thắn vừa kiêu ngạo, Trương Gia Nguyên hơi sững lại trong giây lát, từ từ tiêu hóa lượng thông tin quá lớn này. Trước đó Lâm Mặc từng phỏng đoán rằng hình như Châu Kha Vũ thích cậu, khuyên cậu nên tránh xa người này, Trương Gia Nguyên nghe xong còn chửi Lâm Mặc thần kinh, chẳng ngờ chưa được bao lâu mà cậu đã bị nghiệp quật luôn rồi.

Thực ra trong suy nghĩ của Trương Gia Nguyên, dù Châu Kha Vũ có thích cậu thật đi chăng nữa thì cũng chẳng thay đổi được gì. Alpha và Alpha, sự đối chọi tiềm tàng không thể chỉ cần nói thích là có thể lay chuyển được. Nhưng khi Châu Kha Vũ nói ra lời kia, cộng thêm lý trí đã được rèn luyện đến mức chiến thắng được bản năng của anh, thì Trương Gia Nguyên mới nhận ra rằng Châu Kha Vũ đang rất nghiêm túc.

Chỉ có điều, cậu lại không giống với Châu Kha Vũ.

"Đừng thích tôi, không có kết quả đâu."

Trương Gia Nguyên chớp mắt, chỉ mất một giây để tránh khỏi bàn tay của Châu Kha Vũ. Chẳng đợi người kia kịp phản ứng, cậu đã đứng lên thu dọn sách vở, bỏ lại hộp kem vị mắc ca yêu thích, lững thững rời khỏi phòng học lúc tối muộn.

Bỏ lại cả Châu Kha Vũ ngồi im lặng ở đó.


6.

Châu Kha Vũ thất tình rồi.

Lúc Oscar nghe được tin tức này, đã là một tuần trôi qua kể từ ngày Trương Gia Nguyên từ chối Châu Kha Vũ. Thấy người bạn của mình lúc nào cũng ủ dột ngồi gẩy điện thoại, Oscar tốt bụng định đến an ủi, lại vô tình trông thấy màn hình điện thoại của Châu Kha Vũ đang hiển thị giao diện định vị. Anh trợn tròn hai mắt, tự nhiên rất muốn đấm người này một trận.

"Cậu theo dõi Trương Gia Nguyên đấy à?"

"Không phải theo dõi, đây là bảo vệ."

"Bảo vệ con mẹ cậu, cậu biến thái vừa thôi, đây là phạm pháp, tôi đi báo chính quyền!"

Châu Kha Vũ biết rõ Oscar chỉ to mồm, cũng chẳng thèm ư hử phản ứng lại. Anh chọt chọt vào chấm đỏ trên màn hình, thầm nghĩ Trương Gia Nguyên hiện giờ có lẽ đang luyện đàn thì phải, còn luyện rất lâu, đã ở yên trong phòng suốt hai tiếng đồng hồ rồi.

Không biết có nhớ mình không...

Trương Gia Nguyên lúc này đúng là đang luyện đàn thật, nhưng nhớ Châu Kha Vũ hay không thì có trời mới biết. Cậu đặt cây guitar lên đùi, chẳng dám chơi fingerstyle mà chỉ gảy nhẹ vài đoạn nhạc có tiết tấu đơn giản. Nói thật, từ ngày giúp Châu Kha Vũ ứ ư xong về nhà đụng vào đàn thì đàn dứt dây, trong lòng Trương Gia Nguyên chợt xuất hiện bóng ma tâm lý. Cậu chỉ sợ bạn gái chê cậu không còn trong sạch rồi không cho cậu chạm vào người nữa, như vậy cả đời này cậu sẽ phải sống trong kí ức về buổi tối hôm đó cùng Châu Kha Vũ, sẽ đau khổ đến chết!!!

Trương Gia Nguyên rùng mình, tự cảm thấy sợ hãi suy nghĩ của bản thân.

Nhắc đến Châu Kha Vũ, đã một tuần không gặp, tình trạng bài vở của Trương Gia Nguyên cũng bết bát thảm hại, nhưng cậu biết rõ hiện tại không thể mặt dày tiếp tục nhờ vả anh được nữa. Châu Kha Vũ nói thích cậu là nghiêm túc, còn cậu từ chối Châu Kha Vũ là nghiêm túc bình thường. Trương Gia Nguyên không bài xích Châu Kha Vũ, chỉ là có một số chuyện, không thể cứ tát nước theo mưa gật đầu một cái cho xong được.

Chủ yếu vẫn là do bóng ma tâm lý...

Buổi tối hôm đó thật sự là ám ảnh vl............

Cánh cửa phòng luyện nhạc đột ngột bật mở, suy nghĩ của Trương Gia Nguyên cũng vì thế mà bị cắt ngang. Cậu thuận tiện nhìn sang, thấy người mới vào là một học sinh khối dưới cũng thường đến đây luyện đàn. Gật đầu một cái xem như chào hỏi, Trương Gia Nguyên không để ý đến người ta nữa, tự mình cặm cụi nghiên cứu nhạc phổ đặt ngay ngắn trên giá.

Phòng luyện nhạc của trường không có nhiều học sinh sử dụng cho lắm, đặc biệt là trong thời điểm đang chuẩn bị chạy nước rút cho kì thi tốt nghiệp như hiện tại. Chỉ có một số người lựa chọn theo đuổi khối nghệ thuật là vẫn giữ thói quen đến đây khi rảnh rỗi, Trương Gia Nguyên là một trong số đó, cộng thêm cả... nhóc học sinh khối dưới kia nữa.

Trương Gia Nguyên thấy cậu ta đang nhìn mình, cũng lịch sự cười một cái. Hành động ấy của cậu tựa như một lời động viên, người đối diện hơi ngẩn ra giây lát, rồi chợt lên tiếng.

"Đàn anh..."

"Hả?" Trương Gia Nguyên tháo một bên tai nghe xuống. "Có chuyện gì à?"

"Không... Chỉ là... bình thường nghe anh đàn rất hay, nên muốn thảo luận với anh một chút."

Trương Gia Nguyên dĩ nhiên không từ chối đề nghị này. Đều là người yêu thích âm nhạc, ngẫu nhiên gặp được kẻ có chung chí hướng sẽ bị cuốn theo rất nhanh. Trương Gia Nguyên nhận ra tư duy của cậu bạn này đặc biệt phong phú, cũng biết chơi nhiều loại nhạc cụ hơn cả cậu, cả hai nói chuyện đến hăng say, thậm chí còn dự định tương lai tụ họp lại rồi thành lập một ban nhạc!

Vốn chỉ nên dừng lại ở đó, nhưng dần dà, cuộc trò chuyện lại đi lệch khỏi quỹ đạo ban đầu.

Trương Gia Nguyên đang đắm chìm trong mộng tưởng mở concert hàng nghìn khán giả, đột nhiên nghe thấy người bên cạnh bâng quơ nói với mình.

"Không ngờ Nguyên ca dễ gần như vậy, lúc trước đọc mấy tin đồn về anh, em còn tưởng anh rất đáng sợ."

"Tin đồn?" Trương Gia Nguyên nhướn mi, lòng hiếu kì bị đánh thức. "Mọi người đồn như thế nào?"

"Đồn anh thích đánh nhau, đồn anh phân hóa muộn thành Alpha nên rất hung hãn, còn đồn cả chuyện... anh hẹn hò cùng Châu Kha Vũ."

Đang yên đang lành lại nghe được cái tên kia, cảm giác quẫn bách trong lòng Trương Gia Nguyên một lần nữa mãnh liệt quay trở lại. Cậu hơi hắng giọng, lần lượt giải thích từng cái một.

"Thích đánh nhau thì không hẳn, ai cà tôi thì tôi mới đánh. Phân hóa muộn thành Alpha là đúng, nhưng hung hãn thì không. Còn chuyện hẹn hò với Châu Kha Vũ... hiện tại chưa phải."

"Chưa?" Cậu nhóc kia hơi cao giọng, bắt được đúng trọng điểm trong lời nói của Trương Gia Nguyên. "Nguyên ca, đừng nói rằng anh định... Anh cảm thấy Alpha và Alpha có khả năng à?"

Trương Gia Nguyên hơi nhíu mày. Cậu tự dằn vặt bản thân là một chuyện, nhưng người khác xen vào vấn đề của cậu thì lại là một chuyện khác. Trương Gia Nguyên không hề có địch ý với cậu nhóc kia, chỉ cảm thấy cậu ta đang hơi quá phận, nhất là khi làm như hiểu biết mà khuyên bảo.

"Tuy rằng điều kiện của Châu Kha Vũ rất tốt, nhưng Alpha ấy mà, rồi cũng sẽ đều bị thu hút bởi Omega thôi."

"Cậu chắc chắn thế à?"

Trong lời nói của Trương Gia Nguyên ẩn chứa vài phần nguy hiểm, cậu đang cảnh báo, trước khi người kia vô tình vượt khỏi ranh giới của sự ôn hòa mà cậu có thể duy trì. Alpha luôn muốn người khác phải phục tùng mình, đó là bản năng, cũng là năng lực, Trương Gia Nguyên cho rằng dấu hiệu này rất dễ nhận ra, thế nhưng người đối diện lại như đã hạ quyết tâm phải quấy nhiễu đến cùng.

"Nguyên ca, anh mới phân hóa, có lẽ vẫn chưa biết Omega trong kì phát tình thu hút như thế nào. Nếu thử rồi, anh sẽ..."

"Lúc đó tôi sẽ chạy đi báo giáo viên, cảm ơn."

"Anh nghĩ mình có thể à?" Cậu ta như vừa nghe thấy một câu chuyện hài hước lắm, nhếch miệng cười. "Ví dụ như trong một căn phòng đóng kín, chỉ có anh và một Omega, anh không thể chạy thoát, không thể báo giáo viên, cũng không thể cưỡng lại sức hấp dẫn của một món ăn ngon..."

Trương Gia Nguyên bực dọc gãi lỗ tai, những từ ngữ người này sử dụng làm cậu khó chịu vô cùng, trong thế giới quan của Trương Gia Nguyên, cho dù là giới tính nào đi chăng nữa cũng không đáng phải bị miêu tả như thế. Chậm rãi lùi ghế lại phía sau, cậu không muốn tiếp tục giằng co vô ích, hảo cảm từ âm nhạc đều đã biến mất hẳn sau cuộc hội thoại vừa rồi, cậu không thích người này. Chẳng ngờ đúng lúc ấy, người đối diện lại bất thình lình đưa tay ra sau cổ, xé tan đi một thứ gì đó.

Nếu Trương Gia Nguyên không nhầm, nó hình như là miếng dán ngăn tin tức tố...

"Nguyên ca." Ánh mắt người kia khóa chặt vào Trương Gia Nguyên, mang theo sự ham mê chẳng thèm che giấu. "Anh có muốn thử một chút hương vị của Omega trong kì phát tình không?"

Trương Gia Nguyên trợn tròn hai mắt, thầm mắng một câu đệt mẹ!

Cậu vội vàng chạy về phía cửa đồng thời lôi điện thoại từ túi áo khoác ra, còn chưa kịp hành động gì, thanh âm ở sau lưng lại đều đều vang lên.

"Cửa khóa rồi, phòng luyện nhạc cũng không có sóng, anh định cầu cứu ai đây?"

Mùi tin tức tố trong không gian càng ngày càng nồng, phản ứng của cơ thể là điều không thể tránh khỏi, Trương Gia Nguyên cố chấp đè xuống cơn nóng nực như thiêu như đốt trong cơ thể, lần đầu tiên cảm thấy đời đúng là như lìn!!!

Cmn, ông mới có bao lớn cơ chứ, sao gần đây ông cứ bị lôi kéo vào thế giới 18+ là thế đéo nào nhỉ?

Mấy người có định để cho ông bình tĩnh trưởng thành không?

Trương Gia Nguyên siết chặt điện thoại trong tay, sâu sắc đồng cảm với tình cảnh của Châu Kha Vũ vài tuần trước.

Đm lại cả Châu Kha Vũ nữa, lần trước ông đến cứu cậu, lần này cậu có mau đến cứu ông không thì bảo???

"Nguyên ca..."

"Câm mồm!" Trương Gia Nguyên nghiến chặt răng, trong mắt hiện lên vài đường tơ máu. "Địu cả nhà cậu, nhốt được ông cái cứt, ông có 4G!!!"

Nói rồi lập tức mở điện thoại lên bấm số.

Người đối diện hơi hoảng loạn, có chút không ngờ đến trường hợp này, vừa định tiến đến ngăn cản Trương Gia Nguyên thì cánh cửa cách âm phía sau cũng cùng lúc bật mở. Kẻ tiến vào mang theo hương tin tức tố rất phức tạp, nó không hề có tác dụng an ủi hay kích thích, mà chứa đầy ý đồ khiêu chiến vừa hoang dã vừa điên cuồng, như thể kẻ đó đang cầm trong tay một thanh sắt chưa từng phải chịu qua mài giũa, ác liệt đập thẳng vào đầu những ai dám cả gan chống lại.

Trương Gia Nguyên cảm nhận được từng dòng tin tức tố ấy đang bao trùm lấy mình, đẩy cậu vào khu rừng có những trận mưa lớn quanh năm, rồi khóa chặt cậu ở đó.


7.

Mọi chuyện ổn định trở lại đã là một tiếng sau.

Nói là ổn định, thực chất chỉ có Omega kia bị người ta cưỡng chế đem đi, Trương Gia Nguyên lúc đó chỉ kịp nghe thấy Châu Kha Vũ lời vàng ý ngọc nhả ra một tiếng "Cút!", rồi lạnh nhạt đẩy cậu ta cho bảo vệ đứng đợi ngoài cửa.

Sự việc vốn nên chấm dứt một cách trơn tru như vậy, chẳng ngờ ngay lúc quay vào phòng luyện nhạc định tìm Trương Gia Nguyên, Châu Kha Vũ lại chợt ngửi thấy một mùi hương dần trở nên dày đặc hơn trong không khí. Tốc độ khuếch tán của nó rất nhanh, cuồn cuộn áp đảo, như là muốn mặc sức ngấu nghiến hết thảy tồn tại có nguy cơ ở bên cạnh mình, dìm mọi thứ dưới chân, rồi hiên ngang đứng ở đỉnh cao nhất.

Mùi hương rất thơm, nhưng lại quá kiêu ngạo.

Trương Gia Nguyên đang bước vào kì mẫn cảm đầu tiên sau khi phân hóa.

Lúc nghe Châu Kha Vũ báo tin này, Trương Gia Nguyên không kìm được phải chửi ra thành tiếng.

"Đcm luôn đấy!"

Trong một ngày tại sao cậu lại phải trải qua ngần ấy những sự xui xẻo cơ chứ???

Alpha trong kì mẫn cảm rất khó chiều, nói đúng hơn là trở nên điên loạn chẳng biết nói lý. Lúc này nếu có thể, thì tin tức tố của một Omega là phương thuốc an ủi hữu hiệu nhất. Nhưng Trương Gia Nguyên vừa mới chịu đựng một phen hú vía, trong lòng đã xuất hiện bóng ma tâm lý to đùng đối với Omega, cộng thêm bên cạnh còn có một Alpha cũng chẳng kém phần ác liệt, không những không có tác dụng gì, còn khiến cậu muốn xông vào đánh nhau sứt đầu mẻ trán luôn cho xong.

"Hay là tôi ra ngoài nhé, như vậy cậu sẽ thoải mái hơn."

Trương Gia Nguyên ngước đầu nhìn người đang có ý định rời khỏi phòng, chẳng hiểu sao hơi bực bội.

"Ai cho cậu đi, cậu phải ở đây, ngồi yên đấy!"

Oscar đợi ở ngoài mãi vẫn không thấy ai đi ra, vừa mới ngó

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net