phổ cập văn hóa baxu.

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng
đầu vào đã nghe được một câu như vậy, chỉ có thể lặng lẽ thay bọn họ khép cửa.

Châu Kha Vũ không so đo với Trương Gia Nguyên, ngoan ngoãn giữ nguyên vị trí theo yêu cầu của cậu, rồi hạ giọng hỏi han.

"Bây giờ cậu cảm thấy thế nào?"

"Khó chịu."

Chợt nhớ đến buổi tối vài tuần trước, hình như bọn họ cũng ở trong tình trạng tương tự, chỉ có điều nhân vật chính trong câu chuyện bi thương này đã hoàn toàn thay đổi. Trương Gia Nguyên thở hắt ra một hơi, cố gắng diễn đạt đầy đủ suy nghĩ của mình cho Châu Kha Vũ biết, dù sao anh cũng là người có kinh nghiệm trải qua nhiều kì mẫn cảm rồi.

"Tôi chỉ muốn phát tiết sự bức bách này ra ngoài, nhìn cái gì cũng ngứa mắt, cả cậu nữa, tôi muốn đấm cậu."

"..........."

Nếu cậu có thể bỏ chữ "đấm" đi thì tốt, chỉ nói ba từ thôi...

"Những lần trước cậu chịu đựng kì mẫn cảm như thế nào?"

Câu hỏi của Trương Gia Nguyên đánh thức Châu Kha Vũ khỏi những suy nghĩ lệch lạc. Anh tặc lưỡi, chậm chạp lắc đầu.

"Chẳng thế nào cả. Bình thường tính tự chủ của tôi quá tốt, nên đến kì mẫn cảm, chúng sẽ trả thù tôi."

Không thấy Trương Gia Nguyên trả lời, Châu Kha Vũ liền tiếp tục.

"Tôi thật sự sẽ tìm người đánh nhau. Thế nên là..." Anh nhìn thẳng Trương Gia Nguyên. "Hiện tại cậu muốn đánh tôi cũng không sao hết, tôi cho cậu đánh."

Thanh âm được đè nén xuống mức gần như thì thầm, Châu Kha Vũ hơi cúi thấp đầu, để tầm mắt vừa vặn đón được đường nhìn của Trương Gia Nguyên. Anh biết rõ cảm giác bức bách của cậu hiện tại, cũng biết khả năng của bản thân nằm ngoài việc giúp đỡ cậu vượt khỏi sự sắp đặt của bản năng. Điều duy nhất Châu Kha Vũ có thể làm, là cho cậu thật nhiều niềm tin rằng bên cạnh cậu vẫn còn một Châu Kha Vũ sẵn sàng dịu dàng với Trương Gia Nguyên, bất kể là hoàn cảnh nào đi chăng nữa.

Khoảng cách giữa hai người rất gần, Trương Gia Nguyên bất giác nhớ đến cảnh tượng trong phòng học một tuần trước, Châu Kha Vũ cũng nhìn cậu ở vị trí gần kề thế này, nhưng khác với vẻ kiên nhẫn hiện tại, anh lại bày ra bộ dạng một kẻ ngang ngược trẻ trâu, trông cực kì ngứa mắt gọi đòn!

Tỏ tình kiểu đấy, chẳng khác nào bảo cậu phải mau mau từ chối đi!

Nếu cứ đẹp trai đứng đắn giống hiện tại thì tốt rồi, ít ra cậu còn có thể nể gương mặt đẹp trai này mà không đấm anh.

Quan trọng là phải đẹp trai!

Trương Gia Nguyên chẹp miệng, bứt rứt mãi cuối cùng vẫn hỏi ra thắc mắc trong lòng.

"Tại sao cậu lại thích tôi?"

Omega ban nãy nói không sai, Châu Kha Vũ rất chói mắt, y như nhân vật chính bước ra từ mấy câu chuyện thần tượng não tàn, mọi tiết tấu diễn ra trong cuộc sống của anh đều là thứ mà người thường chỉ có thể đỏ mắt ước nguyện. Một kẻ như thế, vốn không nên có bất kỳ dây dưa gì với cậu mới phải, đột nhiên lại nói thích cậu, chẳng lẽ...

"Chẳng lẽ vì tôi ứ ư cho cậu tuyệt vời quá nên cậu đem lòng mê muội tôi?"

"............" Châu Kha Vũ liếc mắt. "Cậu cũng đề cao cái trình độ hạng ruồi của mình quá cơ."

"..................."

Trương Gia Nguyên không trả lời, chỉ có nắm đấm là đã sẵn sàng vung lên gương mặt đẹp trai của Châu Kha Vũ. Nhưng Châu Kha Vũ phản ứng rất nhanh, trước khi cậu kịp giở thói hung hăng thì đã vừa vặn bắt lấy cổ tay cậu, nắm nó trong tay một lúc lâu rồi mới kéo cậu đến gần phía mình hơn.

"Cậu cũng rất chói mắt." Như có thể đọc được suy nghĩ trong đầu Trương Gia Nguyên, tông giọng của Châu Kha Vũ nhiễm một chút ý cười. "Chói đến nỗi đi thẳng vào tim tôi."

".............."

Con bà nó, hóa ra thái tử cũng thật am hiểu nói tình thoại!

Vành tai của Trương Gia Nguyên hơi ửng đỏ, Châu Kha Vũ nhìn thấy biến đổi ấy, nhưng lại chẳng vạch trần cậu.

"Chỉ vậy thôi?"

Trương Gia Nguyên đợi mãi mà không thấy Châu Kha Vũ tiếp tục, bấy giờ mới nhận ra anh đã nói xong rồi. Thái độ không thể tin của cậu làm Châu Kha Vũ có chút buồn cười, anh gật đầu, thản nhiên nói tiếp.

"Chỉ vậy thôi, cậu đang mong chờ tôi kể một câu chuyện sâu sa giống như trong tiểu thuyết à? Thế thì tôi chỉ có thể thuyết trình về những lần nhìn thấy cậu đánh nhau đến sứt đầu mẻ trán trước cổng trường!"

"... Đừng nói như kiểu tôi là thằng hư hỏng thế."

Châu Kha Vũ cúi đầu cười, những ngón tay đột ngột siết chặt lại, làm cổ tay Trương Gia Nguyên hơi ân ẩn đau.

"Thích một người chỉ đơn giản vậy thôi. Cậu thu hút tôi, tôi thu hút cậu, nên chúng ta cùng nhau thử một lần, cùng nhau nuôi dưỡng những hảo cảm ban đầu trở nên sâu đậm hơn. Đó là suy nghĩ, cũng là mong muốn, của tôi."

Trương Gia Nguyên cố giằng tay ra khỏi khống chế của Châu Kha Vũ mấy lần nhưng vô dụng, cuối cùng đành mặc kệ anh muốn làm gì thì làm. Trong đầu cậu luân phiên phát lại những lần cùng Châu Kha Vũ tiếp xúc, vài cuộc trò chuyện bâng quơ, vở bài tập sạch sẽ mà cậu mượn được trước mỗi tiết tự nhiên, phòng dụng cụ thể dục vừa bụi bặm vừa nhiều muỗi, ánh mắt chân thành nói tôi thích cậu, đến cả mùi hương tin tức tố như khu rừng có mưa lớn quanh năm.

Không có gì quá đặc biệt, nhưng đúng như những gì Châu Kha Vũ nói, bị thu hút bởi một người vốn chỉ cần đơn giản như thế.

Cậu rời khỏi ghế ngồi, thuận theo quán tính đổ người về phía trước, một tay vẫn bị nắm chặt, một tay lại chống xuống mặt bàn bên cạnh Châu Kha Vũ, từ trên cao nhìn ngắm gương mặt tinh xảo của anh ở khoảng cách cực gần cận. Alpha luôn muốn nắm quyền làm chủ, đặc biệt là trong kì mẫn cảm, mọi ham muốn đều bị đẩy đến mức độ mãnh liệt nhất. Châu Kha Vũ hiểu rõ điều ấy, anh cũng rất ngoan ngoãn thuận theo cậu, chỉ là không ngờ rằng cậu lại đột nhiên đưa ra một yêu cầu có thể nói là mạo hiểm.

"Châu Kha Vũ, thả tin tức tố của cậu ra đi."

Tin tức tố như khu rừng bí ẩn mời mọc người khác đến thám hiểm, lần này cậu đã muốn bước vào rồi.

"Cậu chắc chắn chứ? Alpha đang trong kì mẫn cảm nếu tiếp xúc với tin tức tố của một Alpha khác, cậu có thể sẽ..."

"Tôi chắc chắn."

Cậu có thể sẽ không khống chế nổi...

Châu Kha Vũ nuốt những lời định nói xuống cổ họng, đối diện với vẻ tự tin đến kiêu ngạo của Trương Gia Nguyên, không hiểu sao anh cũng bị cậu thuyết phục. Không gian chật hẹp của phòng luyện nhạc dần có thêm một mùi hương nữa, nó mạnh mẽ đối chọi với hương hoa đã trấn giữ suốt từ nãy đến giờ, như có ý đồ xâm chiếm, lại như chỉ muốn thăm dò một kết quả khả quan.

Trương Gia Nguyên hơi nhíu mày, tin tức tố của Châu Kha Vũ đặc biệt có tính đe dọa, khiến cậu muốn phó mặc cho bản năng, triệt tiêu hết thảy mối nguy hại đang cận kề này. Nhưng mùi hương nó mang đến lại thật quyến rũ, là mùi của khu rừng, mùi của đất ẩm, mùi của cỏ cây ướt sũng sau một trận mưa rào vĩnh viễn không chấm dứt. Trương Gia Nguyên chợt nhớ đến câu hát trong ca khúc của một người bạn, "Trời thì luôn nắng, còn tôi lại chỉ thích mưa."

Đúng, Trương Gia Nguyên thích mưa, có lẽ... cũng thích cả Châu Kha Vũ.

Tin tức tố của Trương Gia Nguyên là hương hoa quỳnh. Lúc Châu Kha Vũ ngửi được mùi hương này, không khỏi có chút ngạc nhiên. Một Alpha ưu tú như cậu lại mang tin tức tố quá dịu dàng, nhưng khi cẩn thận suy nghĩ lại, mới thấy nó rất hợp với cậu.

Giống như cậu vậy, nhìn thì tưởng tùy ý vô tình, nhưng thật ra lại rất dễ mềm lòng.

Hoa quỳnh nở khó, phải có duyên mới được tương ngộ. Đi qua vạn dặm rừng mưa tăm tối, đi qua những ngày lặng lẽ chờ mong kì tích, cuối cùng cũng có thể đặt chân đến vùng đất nơi hoa quỳnh nở rộ.

Trương Gia Nguyên ở trong khu rừng của Châu Kha Vũ, cảm giác không hẳn là tốt, nhưng cũng không hẳn là tệ. Bản năng nói rằng Alpha phải bài xích nhau, nhưng lí trí lại yêu thích tư vị mà người kia mang đến. Giống như cảm giác khi xỏ khuyên hay xăm hình, tuy đau đớn về xác thịt, nhưng cái tê liệt ngọt ngào mà nó mang lại đều khiến người ta tình nguyện chìm đắm.

Kết quả, là những dấu vết sẽ ở lại vĩnh viễn.

"Châu Kha Vũ, dẫn tôi đến nơi cậu được huấn luyện đi. Tôi không muốn bị ảnh hưởng bởi Omega như hôm nay, cũng không muốn bị chi phối bởi vận mệnh."

Trương Gia Nguyên duy trì tư thế cúi đầu, nhìn sâu vào ánh mắt của Châu Kha Vũ.

"Tôi muốn được làm mọi thứ tôi thích. Như là... hẹn hò với một Alpha chẳng hạn."

Vẻ mờ mịt trong đồng tử người kia được thay thế bằng ý cười ngày một đậm dần. Trương Gia Nguyên mím môi, trước khi bị Châu Kha Vũ mạnh mẽ thay đổi vị trí giữa cả hai, cậu nghe thấy anh chắc nịch trả lời.

"Được."

-

END.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net