Chương 18

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Hôm nay thời tiết ở Bắc Kinh thật thất thường, rõ ràng mới lúc nãy thôi còn đang nắng rất đẹp. Vậy mà chỉ một lúc sau, trời lại đổ mưa tầm tã...

Chiếc máy bay chở theo rất nhiều người đã hạ cánh, thời tiết chuyển đổi nhưng không hề ảnh hưởng đến chuyến bay của mọi người.

Hôm nay sân bay đông đúc hơn hẳn thường ngày. Bởi vì, các fans của Thời Đại Thiếu Niên Đoàn nhận được thông báo hôm nay cả nhóm sẽ tập hợp ở Bắc Kinh nên nóng lòng muốn ra đón.

Cửa phi trường vừa mở ra, các fans ồ ạt xông đến hòng được nhìn thấy idol mình. Hôm nay thật là lạ. Tại sao cả nhóm lại mặc quần áo kín đáo, che mặt kỹ như vậy? Một nhóm đồ đen đi cạnh nhau, làm người ta thật sự khó đoán là ai với ai...

Cả bảy người nhanh chóng tách fans và chạy lên xe đã chờ sẵn, fans thấy thế cũng chạy theo, bỏ lại hai người con trai, một người mét tám, một người gần mét bảy bịt mặt kín bưng đang bước xuống phi trường. Hai người ung dung bắt một chiếc taxi và vào đó. Khi đã vào đến bên trong và xe bắt đầu đi, hai người mới cởi bỏ trang bị.

Là Lưu Diệu Văn và Tây Dương.

Lưu Diệu Văn thở phào một hơi khi đã thoát thân an toàn, cậu quay sang nhìn Tây Dương đang tháo khẩu trang, nói bằng giọng ngưỡng mộ:

- Tây học bá, không ngờ cái cách đơn giản này của cậu lại hữu hiệu ghê.

Tây Dương tỏ vẻ tự đắc nói:

- Chứ gì nữa. Các cậu dáng người cũng đều giống nhau. Có 7 người đi với nhau thì họ cũng không thể nhận ra Diêu Cảnh Nguyên trà trộn vào đó được. Còn hỗn loạn như thế, khẳng định sẽ không để ý đến chúng ta.

- Vừa có thể đưa Cảnh Hoán vào công ty mà không bị chú ý, lại vừa có thể che giấu đi sự việc Cảnh Hoán có mặt ở Bắc Kinh, đúng là một mũi tên trúng hai đích.

Tây Dương khoanh tay nhìn Lưu Diệu Văn đang tỏ vẻ phấn khích. Thầm nhủ cậu ta đã là minh tinh vạn người mê nhưng tâm hồn vẫn là đứa trẻ. Chợt nhận ra gì đó, hắn quay sang nhìn Lưu Diệu Văn:

- Lưu Diệu Văn, anh ta tuy rằng có nhân cách của Cảnh Hoán, nhưng anh ta là Diêu Cảnh Nguyên. Tôi đoán cậu cũng hiểu tôi muốn nói gì với cậu.

Không khí đột ngột ngưng đọng lại. Lưu Diệu Văn đã thu lại sự vui vẻ của mình.

Cậu ta hiểu ý nghĩa của vế sau mà Tây Dương bỏ dở. Đúng vậy, Cảnh Hoán chỉ là nhân cách được tạo ra trong căn bệnh của Cảnh Nguyên. Và một khi căn bệnh này được chữa khỏi, sẽ chỉ còn lại Cảnh Nguyên trên thế giới này. Đến lúc ấy, cậu sẽ thế nào? Lại tiếp tục cuộc rượt đuổi vô nghĩa này nữa ư? Hay sẽ lựa chọn ở bên anh ta?

Đó là câu hỏi của Tây Dương. Hắn ta thực sự tò mò muốn biết Lưu Diệu Văn sẽ làm như thế nào...

Lưu Diệu Văn nghĩ đến đây, đột nhiên nở một nụ cười nhẹ. Tây Dương để ý rằng nụ cười này hắn ta đã từng thấy, là lúc Lưu Diệu Văn ngắm nhìn Cảnh Hoán đang ngủ, đôi mắt của cậu lúc ấy rất dịu dàng, dường như tình cảm muốn tràn ra khỏi khóe mắt. Có lẽ, đôi mắt ấy chỉ dành để nhìn những người quan trọng.

Chỉ bằng một ánh mắt, người thông minh như Tây Dương cũng có thể biết được câu trả lời. Nhưng, lại là câu trả lời mà cậu ta không muốn biết nhất.

Lưu Diệu Văn... Chẳng lẽ cậu vẫn chọn con đường ấy? Dù cậu biết nó sẽ đau khổ tột cùng?

Lưu Diệu Văn thẳng thắn nhìn vào con mắt ngỡ ngàng của Tây Dương, nụ cười vẫn giữ trên môi, cậu nói bằng một giọng nhẹ nhàng nhưng không kém phần chua chát:

- Tớ không muốn trốn chạy sự thật nữa, Tây Dương.

...

Tây Dương đã ở tạm trong trụ sở công ty vài ngày để thế chỗ cho Lưu Diệu Văn. Kế hoạch của cậu ta là thế này, Lưu Diệu Văn sẽ chụp một tấm ảnh up Weibo để lan truyền thông tin mình đang bị bệnh. Sau đó Diêu Cảnh Nguyên trong vai Lưu Diệu Văn sẽ được Mã Gia Kỳ và Tống Á Hiên đưa ra ngoài. Đến bệnh viện, bọn họ sẽ đưa Tây Dương trở lại công ty. Lưu Diệu Văn đã chờ sẵn ở bệnh viện và sẽ ở lại chăm sóc cho Diêu Cảnh Nguyên.

Tây Dương ngồi trên xe nhìn những fans của Lưu Diệu Văn đang la hét gì đó qua cửa kính. Bản thân cũng không quan tâm tiết tháo, trực tiếp ném đôi boot cao hơn mười phân và cái áo phao dài đến tận gót qua một bên thở phào một hơi. Vừa nãy đúng là làm khó hắn ta, đi đôi giày đó đã thôi đi, còn bị bọc kín trong cái áo, đến cả con mắt cũng không được mở ra. Fans có con mắt rất tinh tường, chỉ cần hắn ta lộ ra chút sơ hở, coi như mọi kế hoạch sẽ đổ sông đổ biển. Cũng may mà không có chuyện gì xảy ra.

- Ngưỡng mộ cậu thật đấy Tây Dương._ Tống Á Hiên ngồi bên cạnh nhìn Tây Dương với vẻ thán phục_ Cậu có thể bước đi hiên ngang với đôi giày độn đó, còn bắt chước dáng đi của Văn nhi rất tốt. Cậu rất có tư chất diễn viên đấy.

Tây Dương cởi bỏ khẩu trang và mũ, nói:

- Lúc trước tôi cũng có từng học biểu diễn. Chỉ là không yêu thích nghệ thuật.

Mã Gia Kỳ ngồi ghế trước mỉm cười:

- Tôi rất ngạc nhiên khi biết rằng cậu là người lên kế hoạch giúp đỡ Văn nhi.

- Tôi chỉ muốn bù đắp lỗi lầm thôi.

- Haha..._ Mã Gia Kỳ đột nhiên cười thành tiếng, nói_ Đúng như Văn nhi nói, cậu rất tốt bụng đấy chứ.

- Tôi vẫn sẽ đánh anh mặc dù anh là minh tinh đấy.

Tống Á Hiên chỉ cười:

- Cậu đánh không lại ảnh đâu. Mã ca trông gầy gò ốm yếu vậy thôi, chứ Văn nhi bị ảnh vật ngã suốt ngày đấy.

Tây Dương nghe đến đây thì giật mình. Trong lần đánh nhau ở trường đó, hắn ta từng nhìn thấy Lưu Diệu Văn tay không cũng có thể đánh bay hai ba người của hắn. Điều đó hắn chưa chắc làm được. Đã vậy Mã Gia Kỳ còn có thể vật ngã cậu ta? Vậy anh ta phải mạnh thế nào?

Nhìn vào đôi mắt một mí híp lại mang theo ý cười qua cửa kính chiếu hậu, Tây Dương nhận ra hắn ta chọc nhầm người rồi.

...

Từ ngày Thời Đại Thiếu Biên Đoàn trở về Bắc Kinh tập kết, mưa vẫn không ngừng rơi. Mặc dù không phải mưa lớn gì, nhưng thời tiết vẫn cứ buồn như vậy. Khiến cho con người ta có chút uể oải.

Tây Dương vừa bấm laptop vừa nhìn cơn mưa bụi qua cửa kính, đôi mắt mông lung không biết đang suy nghĩ điều gì. Chợt Nghiêm Hạo Tường từ đâu bước đến, áp ly cafe nóng vào má hắn làm hắn giật mình. Nghiêm Hạo Tường nhìn vào màn hình máy tính, chỉ thấy chữ dày đặc trên đó, mà trông sơ qua nội dung, có vẻ như cậu ta không phải viết luận văn hay làm báo cáo.

- Cậu viết văn sao?

Tây Dương gật đầu đáp lại Nghiêm Hạo Tường:

- Một chút sở thích của tôi khi tôi rảnh rỗi.

- Tôi không nghĩ một người cục súc nóng tính như cậu lại có thể có sở thích an tĩnh thế này.

Tây Dương đồng tình với Nghiêm Hạo Tường. Thật ra đến chính hắn cũng không hiểu tại sao mình lại có sở thích này. Đặc biệt là khi chứng kiến Lưu Diệu Văn. Nụ cười của cậu ấy cứ ám ảnh hắn không thôi, như có một nguồn động lực nào đó thôi thúc hắn phải viết ra nó.

- Nhắc mới nhớ..._ Tây Dương lên tiếng_ Hình như hôm nay là...

- Ừ..._ Nghiêm Hạo Tường thở dài_ Hôm nay là ngày cuối cùng.

Là ngày cuối cùng Cảnh Hoán tồn tại trên cõi đời này...

Tui đã quay lại đơiiii ~~~

#Mix

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net