Chương 26

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Giải khai đai lưng bên hông, Nguyệt Phàm để Tiểu Viễn đi, chính mình thì kéo thân thể mỏi mệt nằm trên giường. Có lẽ là bởi vì hôm nay thật sự quá mệt mỏi, hắn rất nhanh liền tiến vào mộng đẹp, mà giờ phút này, Nhược Phong vẫn lo lắng đến Nguyệt Phàm lặng lẽ xuất hiện ở ngoài cửa.

Nhược Phong thấy Nguyệt Phàm đã ngủ say, mà trong phòng cũng không có người khác, liền đẩy cửa phòng ra, nhẹ nhàng đi vào. Kể từ hôm đó xảy ra chuyện với Nguyệt Phàm, mấy ngày này hắn đều tận lực trốn tránh Nguyệt Phàm, mỗi lần gặp mặt đều cúi đầu. Hôm nay thật sự nghĩ rất nhiều, mới thừa dịp đêm khuya đi tới gian phòng của Nguyệt Phàm, chỉ cầu có thể nhìn dung nhan tuẫn lãng của Nguyệt Phàm gần hơn một chút. Nhược Phong si ngốc nhìn một hồi, đang muốn rời đi, lại đột nhiên liếc thấy bụng Nguyệt Phàm dưới lớp chăn bông mỏng gồ lên thành một độ cong. Nhược Phong vốn tưởng đây là bởi vì Nguyệt Phàm có chút mập ra, đang muốn cười trừ, nhưng rất nhanh liền hủy bỏ ý nghĩ vừa rồi, bởi phần bụng đội lên so với thân thể gầy gò của Nguyệt Phàm rất không tương xứng.
Chẳng lẽ Nguyệt Phàm bị bệnh sao? Hiện ra trước mắt Nhược Phong là khuôn mặt tiều tụy của Nhược Phong mấy ngày nay, cho nên càng thêm khẳng định ý nghĩ của mình. Nhưng Nguyệt Phàm rốt cuộc bị bệnh lạ gì mà lại khiến bụng trở nên lớn như vậy? Nhược Phong lúc này bắt đầu hối hận ban đầu chỉ lo chuyện kiếm đao với phụ thân mà không học cha thêm y thuật.
Nhược Phong đang muốn tiến lên nhìn cho cẩn thận, đột nhiên Nguyệt Phàm trở mình trên giường, trong miệng còn lầm bầm nói gì đó. Nhược Phong sợ bị lộ, liền vội vàng rời đi. Sau khi trở lại gian phòng của mình, Nhược Phong trong lòng vẫn luôn nghĩ tới tình trạng thân thể khác thường của Nguyệt Phàm, nghĩ kiểu gì cũng không ra, cho nên một đêm này, Nhược Phong đương nhiên không hề chợp mắt.
Sáng sớm, đang lúc Nhược Phong cực kỳ mệt mỏi lại đột nhiên nhận được tin Hồng Vũ quốc phát động tiến công. Nhược Phong giật mình, lập tức nhảy bật khỏi giường, phủ thêm khôi giáp liền gia nhập quân đội.

Dựa theo thuyết pháp của Vân Cô Hồng, nếu như nói trận chiến kia giữa Nhược Phong và Hoa Bằng chỉ có thể coi là một trận chạm trán nhỏ giữa hai nước, thì hôm nay có thể coi là song phương chính thức xuất động chiến tranh.
Trên chiến trường, nhóm binh lính hai nước đã giằng co ở cự ly hẹp, không còn do chỉ huy quân đội mà chính là Nguyên soái hai nước xuất kích, quân chủ Minh Thụy quốc Tư Đồ Nguyệt Phàm cùng quốc quân Hồng Vũ quốc Hoa Nguyên đều xuất hiện ở đội ngũ phía sau. Được hoàng đế ngự giá thân chinh, binh sĩ song phương đều tinh thần dâng cao, ma quyền sát chưởng, chỉ còn chờ một tiếng hiệu lệnh.
Nhược Phong thân là tiên phong, đương nhiên đứng ở đội ngũ  phía trước, nhắc tới cũng vừa khéo, giờ phút này Hồng Vũ quốc  tiên phong cũng là vị tiểu tướng mặc bạch y ngày hôm qua giao chiến không phân cao thấp với Nhược Phong – Hoa Bằng.
Hoa Bằng nhìn thấy Nhược Phong, cũng rất kinh ngạc, hắn nhìn Nhược Phong cười cười, là ý nói không nghĩ tới chúng ta nhanh như vậy liền gặp mặt. Nhược Phong hiểu ý Hoa Bằng, cũng gật đầu, coi như đáp lễ.
Đúng lúc này, trống trận Hồng Vũ quốc đột nhiên vang dồn, , đinh tai nhức óc. Hoa bằng hiển nhiên không nghĩ tới chiến tranh nhanh như vậy liền bắt đầu rồi, hắn lặng rồi ngẩn người, mới quơ bảo kiếm, dẫn binh xông về phía trước.
Trống trận Hồng Vũ quốc dấy lên tinh thần ba quân, bên này Minh Thụy quốc cũng không cam chịu yếu thế, tiếng trống trận cũng là vang tận mây xanh. Nhược Phong biết mình một đêm không ngủ, trạng thái không tốt , căn bản không thích hợp cùng một đối thủ mạnh mẽ như Hoa Bằng kịch chiến, nhưng thân là thủ lĩnh quân tiên phong, hắn buộc phải đón nhận những đòn tấn công từ Hoa Bằng.
.


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net

#noihaynoi