Chương 31

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


Nhược Phong nghe Tiểu Viễn gọi, mặc dù có chút khó hiểu, nhưng vẫn dừng bước chân.
Tiểu Viễn cúi đầu nhìn Nguyệt Phàm đang hôn mê bất tỉnh nằm trên giường, miệng lẩm bẩm: “Bệ hạ, mặc dù người liên tục dặn dò Tiểu Viễn ngàn vạn lần không được nói chuyện người có thai cho Vân tướng quân, nhưng hôm nay tình thế nguy cấp, Tiểu Viễn vạn bất đắc dĩ không thể làm khác hơn là tự quyết định.” Vừa nói hắn vừa hít sâu một hơi, ngẩng đầu, ánh mắt kiên định: “Trương thái y, ngài tiếp tục nói đi.”
“Nhưng…Vân tướng quân hắn…” Trương Lâm chỉ Nhược Phong, có chút do dự.
“Ngài nói đi, bệ hạ trải qua mấy ngày nay đã chịu khổ đủ nhiều rồi, ta không muốn để một mình người phải chịu loại thống khổ này hành hạ nữa, người kia cũng nên biết tình huống bệ hạ đích thực ra sao.” Mắt Tiểu Viễn lấp lánh ánh lệ.
“Ngươi là nói… Vân tướng quân là …. của đứa bé kia…” Trương Lâm dường như đã hiểu ra điều gì.
“Không sai, khiến cho bệ hạ cam nguyện chịu đựng như vậy, trừ người này ra thì không bao giờ…có người thứ hai đâu.”
“Các ngươi rốt cục nói cái gì vậy, sao ta nghe không hiểu! Tiểu Viễn, có phải bệ hạ bị bệnh nặng gì không?” Nhược Phong càng nghe càng hồ đồ.

“Không phải bệ hạ bị bệnh, mà là mang thai con của ngài!” Tiểu Viễn nhìn Nhược Phong, từng chữ từng từ mà nói.
“Ngươi…Ngươi nói…nói cái gì?” Lời của Tiểu Viễn như sét đánh giữa trời quang, Nhược Phong nghe mà trợn tròn hai mắt, đến nói cũng không rõ. Nhược Phong há hốc miệng, nhìn phần bụng hơi gồ lên của Nguyệt Phàm, ngơ ngác nhìn hồi lâu, mới lắp bắp nói: “Ý của ngươi là…trong bụng Nguyệt Phàm là…là con của ta?”
“Trừ ngài ra thì còn ai vào đây có thể khiến bệ hạ cửu ngũ chí tôn lấy thân nam tử hoài thai sinh con?” Tiểu Viễn hỏi ngược lại.
“Trời ơi! Bệ hạ có thai bao lâu rồi? Tại sao hắn không nói với ta?”
“Bệ hạ phát hiện mình có thai vào ngày thành thân của ngài và Đan Hà công chúa, khi đó người đã mang thai hơn hai tháng. Hiện tại hài nhi trong bụng người đã hơn năm tháng rồi.” Tiểu Viễn thuật lại rõ ràng.
Ngày mình thành thân? Lúc này trong đầu Nhược Phong không khỏi hiện lên hình ảnh trong đám cưới, Nguyệt Phàm trên bàn rượu nôn đến tối tăm mặt mũi, bộ dạng suy yếu vô lực, thì ra là biểu hiện của người mang thai! Khi đó Nguyệt Phàm cũng đã mang thai hơn hai tháng! Mà hôm nay bụng Nguyệt Phàm to lên bất thường là bởi trong bụng đang mang thai con của Vân Nhược Phong hắn! Đúng vậy, càng nghĩ càng thấy đúng, Nguyệt Phàm mang trong mình dòng máu của người Lạc Anh, có thể mang thai sinh con, làm sao lúc trước mình lại không phát hiện ra chứ? Nhược Phong không khỏi trách cứ chính mình.
Dựa vào câu trả lời của Tiểu Viễn, Nhược Phong biết, đứa bé này có trước khi hắn và Đan Hà thành hôn, là từ lần hoan ái “cuối cùng duy nhất” mà mình và Nguyệt Phàm đã ước định mà hình thành.
Nghĩ tới đây, Nhược Phong không khỏi lắc đầu cười khổ, chẳng lẽ đây là ý trời sao? Vốn tưởng rằng duyên phận giữa mình và Nguyệt Phàm đã hết, ai ngờ lần ôm nhau “cuối cùng” kia lại khiến Nguyệt Phàm châu thai ám kết. Tư Đồ Nguyệt Phàm ơi Tư Đồ Nguyệt Phàm, thì ra những lời tuyệt tình mà người nói đều chỉ là nói dối, nếu như người không thật lòng yêu ta, sao sau khi biết mình mang thai lại không tiếc nam nhân chi thân, đế vương chi tôn (thân thể nam nhi, uy quyền đế vương) mà dựng dục con nói dòng?!


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net

#noihaynoi