Chương 32

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Nhược Phong cúi đầu nhìn khuôn mặt tuấn dật mà tái nhợt nằm trên giường, trong lòng không thôi chua xót. Đúng vậy, trải qua mấy ngày này, Nguyệt Phàm thật sự chịu đựng quá nhiều gian khổ, hơn nữa nơi để giãi bày cũng không có, chỉ có thể một mình lặng lẽ chịu đựng, mà mình thân là phụ thân của hài tử, thế nhưng cái gì cũng không biết! Cảm giác thất vọng, hối hận lúc này ập tới.
Ánh mắt Nhược Phong bất giác rời xuống, cuối cùng dừng trên phần bụng hơi nhô ra của Nguyệt Phàm. Hắn cho đến nay vẫn không dám tin tưởng, thì ra phần bụng lớn bất thường khiến mình băn khoăn bấy lâu là bởi vì bên trong đang dựng dục một sinh mệnh bé nhỏ.
Nghĩ tới đây, Nhược Phong bất giác vươn tay ra, nhẹ nhàng đặt lên phần bụng hơi gồ lên. Hài tử trong bụng giờ phút này dường như cảm nhận được sự xuất hiện của phụ thân, nhẹ nhàng đưa tay chân ra chào. Nhược Phong cũng cảm nhận được trong bụng Nguyệt Phàm có rung động, hắn không hiểu có chuyện gì, liền khiếp sợ vội vàng rút tay về, ngơ ngác đứng một bên.
Trương Lâm ngẩng đầu liền bắt gặp vẻ mặt mờ mịt của Nhược Phong, hắn nghĩ ngợi một chút, rất nhanh liền hiểu được nguyên nhân khiến Nhược Phong kinh ngạc. Hắn lắc đầu, kéo tay Nhược Phong qua, đặt lên bụng Nguyệt Phàm, nhẹ giọng nói: “Hài tử đã năm tháng rồi, có động là bình thường. Đáng tiếc tới hôm nay phụ thân của hài tử mới biết đến sự tồn tại của nó.”
Nhược Phong bị một câu nói nhẹ nhàng của Trương Lâm làm cho mặt đỏ tới mang tai, hắn cắn môi, trong mắt hàm lệ, nhưng tay kia từ đầu đến cuối đều không rời phần bụng to lớn của Nguyệt Phàm. Hắn nhẹ nhàng vuốt ve, cảm nhận sự tồn tại của hài tử, trong miệng lầm bầm nói mấy câu. Trương Lâm nhìn tình cảnh này, bất đắc dĩ thở dài, cũng không nói thêm gì nữa. Bên trong phòng thoáng yên tĩnh đến đáng sợ, thời gian như dừng lại trong khoảnh khắc này.
“Trương thái y, ngài vừa rồi không phải đang muốn nói tình hình của bệ hạ ư, sao còn chưa nói?” Tiểu Viễn một câu liền phá vỡ không khí yên tĩnh, cũng thức tỉnh Trương Lâm. Hắn vỗ vỗ đầu, nói: “Đúng vậy, ta vừa rồi muốn nói là, mặc dù ta có thể đảm bảo bệ hạ tạm thời không cần lo lắng tính mạng, nhưng bởi bệ hạ đang có mang, ta sợ đứa bé…”

“Ngươi nói hài tử sẽ làm sao?” Nhược Phong kích động kéo cổ áo Trương Lâm, vội vàng hỏi.
“Trương thái y, Tiểu Viễn xin ngài, ngài nhất định phải nghĩ cách giữ được tiểu hoàng tử trong bụng bệ hạ. Mấy ngày qua, ngay cả Tiểu Viễn cũng thấy rõ, bệ hạ rất yêu đứa bé này, nó chính là hy vọng duy nhất của bệ hạ!” Tiểu Viễn khóc quỳ rạp trên nền đất.
“Trương thái y, ngươi là đồ đệ mà cha ta tâm đắc nhất, ngươi nhất định có thể giữ được đứa bé, có đúng hay không?” Trong giọng nói Nhược Phong cũng mang theo tiếng nức nở.
“Dĩ nhiên thần sẽ dốc hết toàn lực để giữ hài tử, nhưng phương pháp của thần cũng chỉ duy trì được nhất thời, nên nhớ giúp bệ hạ thực sự khang phục, phải có giải dược!” Trương Lâm cũng không còn cách nào.
“Giải dược kia làm thế nào mới có thể lấy được?” Nhược Phong hỏi.
“Thần đã nói rồi, độc này là mật chế từ trong hoàng cung Hồng Vũ quốc, cho nên chỉ có hoàng tộc Hồng Vũ quốc mới có trong tay giải dược Nhất Lan Thanh, chúng ta căn bản không thể giải được độc này!” Trương Lâm thở dài..


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net

#noihaynoi