Chương 9: chia ly vi hành

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Hoàng thượng lưu luyến cuối cùng cũng phải rời đi, ngồi trên kiệu lớn sang trọng, vẫn cố ngoảnh lại phía sau.

- Hoàng thượng, đã đi xa lắm rồi.

Tiểu nô tài bên cạnh khẽ nói.

Hoàng thượng liếc xéo, thu lại tầm mắt. Ngay ngắn ngồi trong kiệu.

- Hoàng thượng, người đã không nỡ xa y như vậy tại sao không đưa cả y theo?

- Ừ nhỉ, sao trẫm không nghĩ ra. Hiện trẫm cho quay lại đón người có còn kịp không?

Tiểu nô tài bộ dạng cạn lời nhìn hoàng thượng IQ tụt dốc. Đây có còn là vị hoàng thượng máu lạnh vô tình, quyết đoán, anh minh trước đây hay không?

" Luôn có cảm giác hoàng thượng bị người khác đoạt xá mất rồi"

- Hoàng thượng, hiện tại đã đi rất xa rồi.

- Thôi bỏ đi. Trẫm tin Tiểu Liên sẽ tự bảo vệ thật tốt.

Nô tài nhỏ thầm nghĩ trong lòng:" Tới đây rồi không tin thì cũng có làm gì được đâu. Tình yêu là gì để IQ tụt dốc không phanh, mắt mù, tai điếc... " Lại tự nhủ một hồi:" Chắc chắn mình sẽ không yêu bất kì tên nào... nữ nhân cũng không, nam nhân lại càng không. Cái kiệu to đùng đổ ngay trước mặt, có người nhấc còn không muốn đứng lên."

Trong lúc ấy, cái kiệu kia đang ngồi ngay trên ghế, trên người mặc một bộ thanh y, nhàn nhã nhìn ra ngoài. Khí chất vương giả toát ra ồ ạt, cùng với người vừa nói chuyện với y nửa xu quan hệ cũng không có.

"Vi hành à vi hành, tốt nhất là nhanh nhanh hoàn thành một chút, trẫm nhớ Tiểu Liên rồi."

Vi hành lần này là ở phía đông của Hoa Thành, nơi thuộc quyền cai quản của anh trai thứ 3. Vương gia này ngoài mặt luôn vui vui vẻ vẻ không màng quyền lực, chỉ muốn an ổn sống hết quãng đời còn lại. Thế nhưng tháng trước, vây cánh của y đã gửi thư báo cáo tên này đang có mưu đồ tạo phản, bước đầu tiên là tích trữ lương thực đã bắt đầu thực hiện rồi, vì thế trên danh nghĩa Hoàng thượng ra chỉ vi hành tới vùng phía nam nhưng thật ra là đã cải trang tới phía đông.

Vi hành không theo kế hoạch thật sự rất nguy hiểm, nếu y ở đây bị ám sát thì sẽ chẳng ai tìm được, người chịu tội cũng sẽ là kẻ ở phía Nam không bảo vệ chu toàn kia, còn cái tên phía Đông này đương nhiên không một ai có thể đoán ra.

Chuyến đi lần này y mang theo rất nhiều tâm phúc, dù sao vẫn có tiểu sủng ái đang ở nhà đợi y về, giải quyết chuyện này sớm một ngày sẽ có thể gặp tiểu sủng ái kia sớm một ngày.

Thật không biết tiểu sủng ái hiện tại đang làm gì.

Hoàng thượng chỉnh lại thanh y, vung tay vén màn kiệu, bước xuống.

Nhìn quán trọ nhỏ hẹp, y cũng không lộ thêm một phần cảm xúc, chậm rãi bước vào.

Đây là nơi y sẽ ở trong mấy ngày tiếp đây, trước vẫn nên đi xung quanh quan sát tình hình một chút, phòng tránh bất chắc.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net