Chương 8: Tiểu yêu tinh (H)

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

- Ưm...

Bạch Liên rên khẽ một hơi. Nơi phía sau chứa đựng thêm một ngón tay hơi co rút.

- Tiểu Liên, thả lỏng. Không khếch trương tốt chính ngươi sẽ bị thương.

Bạch Liên mặt đỏ như táo chín, khẽ gật đầu. Dùng đôi mắt phủ đầy sương chớp chớp nhìn y.

- A... đau.

Phía dưới bị cho thêm hai ngón tay cực kì khó chịu, Bạch Liên khẽ động người, hai tay vòng qua cổ y.

- Ngoan, một lúc sẽ hết đau.

Hoàng thượng gấp gáp cho thêm một ngón nữa vào, không ngừng co duỗi. Trán hiện tầng tầng mồ hôi, hơi thở kích tình nóng rực phả vào tai bé.

Bạch Liên cơ hồ động tình, hơi thở gấp gáp, thân thể hơi lay động theo từng động tác của y. Bé muốn nhiều hơn nữa. 

- Hoàng thượng, hoàng thượng...

- Sao? 

Hoàng thượng giả vờ không hiểu, rút tay trở ra. Phía dưới trống trải đến đáng sợ Bạch Liên vặn vẹo người, lật một cái chính là lên trên.

- Hoàng thượng, cho ta.

- Trẫm đương nhiên sẽ cho ngươi.

Hoàng thượng động thân, muốn lật trở về đoạt lại quyền chủ động. Nào ngờ y dù có dùng sức đến đâu đều vẫn không leo được lên trên lại.

- Tiểu Liên, cho trẫm lên trên.

- Vậy hoàng thượng nói xem, tại sao thần phải cho người lên trên?

- Trẫm..._ Hoàng thượng cứng họng không biết nên nói gì.

- Vì hoàng thượng nói không lịch sự. Thứ cho thần không thể thực hiện theo yêu cầu của ngài.

- Ngươi... ngươi...._ " Tức chết trẫm rồi."

Bạch Liên với tay chạm vào tiểu Hoàng thượng, đặt trước tiểu huyệt của mình. Thân dưới hơi dùng sức đem tiểu hoàng thượng nuốt vào, từng chút từng chút. Mồ hôi trên trán từng dòng rơi xuống :" đau quá." Âm thần hít sâu một hôi, nhất quán ngồi xuống, đem tiểu hoàng thượng ăn đến tận cùng.

- hừm... Tiểu Liên._ Dục vọng bị nuốt đến thoải mái, hoàng thượng khẽ rên một tiếng. Nhưng rất lâu sau đó, người bên trên đều không động đậy khiến bên dưới ngày càng khó chịu, bị nuốt đến phát đau.

- Hả..._ Bạch Liên cố nhịn cơn đau bị xé rách, im lặng thích nghi một đoạn thời gian, ai ngờ cơn đau kia chưa nguôi, người bên dưới đã động thân, vách động khô nóng bị chà sát, máu theo động tác khẽ chảy ra ngoài.

- A... đau đau đau....._ " Tên hoàng thượng khốn khiếp này."

Bạch Liên kêu đau, hoàng thượng lại không dám tiếp tục động, cả hai gắt gao ôm chặt nhau, cố gắng đè nén sự khó chịu. Hoàng thượng sau này nghĩ lại lần đầu của họ đều không nhịn được tự tát mình mấy cái, tại sao khi khếch trương y lại không dùng thêm tinh dầu bôi trơn chứ!!!!

- Tiểu Liên._" Trẫm khó chịu." Hoàng thượng trưng ra bộ mặt ủy khuất.

Bên dưới cũng không đau như trước, nhưng sự căng trướng vẫn còn đó. Bạch Liên khẽ gật đầu ngầm đồng ý cho y luân động.:" đến bước này rồi, ít ra vẫn phải có một người thoải mái."

Hoàng thượng lật người lấy lại thế chủ động, bắt đầu chầm chậm luân động.

Bạch Liên cắn chặt môi nhịn đau, trong lòng không ngừng gào thét.:" Hỏng rồi, sắp bị chơi đến hỏng rồi... huhu đau quá."

- A~_ Bỗng nhiên phía dưới bị chọc vào điểm G, khoái cảm tràn đến, Bạch Liên nhịn không được, bật lên tiếng rên nhỏ.

- Ở đây sao?_ Hoàng thượng cuối cùng cũng tìm được điểm mẫn cảm, cảm giác thành tựu tràn đến, thân dưới luân động nhanh hơn, không ngừng chọc tới điểm kia.

- Ưm...chậm chút... chậm chút..._ khoán cảm trào đến, từng đợt từng đợt. Bạch Liên vươn tay đập mạnh lên lồng ngực y.

Hoàng thượng nào có để ý, tốc độ càng nhanh hơn, liên tục chạm tới điểm G của người bên dưới.

- Hoàng thượng, hoàng thượng.... híc..._ Bạch Liên gương mặt phiếm hồng, mắt mờ sương rên rỉ. " nhanh quá... nhanh quá... không xong rồi."

- Muốn ra sao?_ Hoàng thượng thúc mạnh vào, dừng động tác.

- Muốn... muốn... _ Bạch Liên khó chịu gật đầu.

- Gọi tướng công, gọi tướng công trẫm liền cho ngươi.

- Người... người là Hoàng thượng, sao có thể gọi tướng công chứ.

- Không thể sao? Hử?_ Hoàng thượng lại thúc mạnh thêm một cái.

Bạch Liên mờ mịt nhìn y. " Bỏ đi, không quản nữa." Thân người hơi vặn vẹo, tay vòng lại qua cổ y, đem tiểu hoàng thượng nuốt đến thật sâu.

- Tướng... tướng công, cho ta, cho ta ra.

Đạt được mục đích, hoàng thượng kéo người ngồi dậy, đem tư thế sâu nhất mà chạy nước rút.

Bạch Liên gắng gượng cố đuổi theo tiết tấu của y, miệng rên rỉ không ngừng.

- Tướng công.... tướng công.... aaaaahhhh~

Hoàng thượng khẽ gầm một tiếng, đem tất cả chút hết vào trong. Dục dịch theo hậu huyệt trượt xuống đùi.

Bạch Liên nhìn chất lỏng trên bụng mình, ngượng ngùng rúc vào gối.

----------
Sau khi suy nghĩ quyết định cho Liên thượng nửa đầu, có điều để Hoàng Thượng ở trong.
----------

- Tiểu Liên, ngày mai trẫm phải cải trang vi hành. Ngươi ở nhà phải ngoan ngoãn, biết chưa?

Bạch Liên mệt mỏi khẽ gật đầu.

- Ở nhà không được tiếp xúc với người lạ, biết chưa?

Hoàng thượng lo lắng dặn đi dặn lại. Hoàng cung hiện đang rối loạn, y ở đây phải xứt đầu mẻ trán mới có thể chu toàn bảo hộ cho Tiểu Liên. Hiện lại phải vi hành một tuần, Tiểu Liên ở nhà, biết phải làm sao?

- Hoàng thượng, người đừng lo lắng, thần là yêu tinh nha, ai có thể làm gì thần chứ.

Tiểu Liên ngó đầu ra khỏi gối, vươn tay vuốt sống mũi thẳng tắp của người bên cạnh.

" Vì ngươi là yêu tinh nên ta mới lo lắng đó." Hoàng thượng nén tiếng thở dài, vòng tay qua eo nhỏ kéo người vào lòng.

- Hoàng thượng._ Bạch Liên lớn giọng tránh né. Bên dưới vẫn còn đau lắm.

- Ngươi gấp cái gì? Trẫm chỉ ôm ngươi ngủ.

Hoàng thượng phì cười, vòng tay xiết chặt hơn.

Bạch Liên nóng mặt, cựa quậy muốn thoát.

- Nằm im, đừng câu dẫn trẫm.

Hoàng thượng khóa chặt người vào trong lòng, mắt nhắm lại, ngủ.

-----
Thịt xong rồi đây.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net