Chương 4: Diện kiến Giản Tu công

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Nguyễn Công mỉm cười, vết chân chim và các nếp nhăn do tuổi già hiện rõ trên khuôn mặt. Nhưng trông ông lại phúc hậu vô cùng.

"Ta cứ tưởng lần này con đã rời xa mọi người thật, những ngày qua con mê man, nóng sốt khắp người làm mọi người lo lắng hết cả lên." Nước mắt của người đàn ông lớn tuổi dần chảy ra từ hốc mắt sâu.

Nhìn thấy cảnh này, Nguyệt Ánh cũng rưng rưng, nếu ông ấy biết sự thật con gái mình không còn thì còn đau đớn ra sao nữa. Cho dù cô có giận Kỳ Thư vì phép chiêu hồn quái quỷ gì đó thì cũng không thể giận lây sang ông ấy.

"Thật..thật vậy sao bác..ây da..cha."

Kỳ Thư đá vào chân Nguyệt Ánh, khiến cô kêu lên the thé nhưng cũng ngầm nhận ra mình vừa "đi lệch kịch bản". Cô cầm lấy đôi bàn tay nhăn nheo mà an ủi:

"Chẳng phải bây giờ còn đã tươi tắn, khỏe mạnh đứng ở đây rồi sao cha. Người đừng lo lắng nữa, tổn hại sức khỏe thì không tốt. Với lại bệnh của con chỉ là vặt vãnh, không đến nỗi ảnh hưởng đến tính mạng."

Nguyễn Công cười hài lòng:

"Đúng vậy, đúng vậy, bây giờ con khỏe lại là tốt lắm rồi, cứ nghỉ ngơi. Thư, khoảng thời gian này hãy chăm sóc em giúp ta." Viên quan quay sang nói với con gái đầu lòng.

"Dạ vâng." Kỳ Thư khẽ gật đầu.

Nụ cười của người đàn ông dần tắt đi, mặt ông bỗng trở nên đăm chiêu, hai mắt hướng về một nơi xa xăm như đang nghĩ ngợi điều chi. Ông chép miệng:

"Chậc..chuyện binh đao còn lắm rắc rối, ta chỉ có thể đóng góp chút sức mọn. Gia đình Cẩm Giang vương là người rất tốt, họ luôn quan tâm đến Đại Việt, các con cũng hãy hết sức phò tá họ. Ta biết chuyện này đối với nữ nhi các con sẽ hơi quá sức..lẽ ra bây giờ cả hai phải yên bề gia thất rồi vậy mà vẫn phải theo ta đến nơi rừng thiêng nước độc này."

Kỳ Thư cầm tay người đàn ông, thị ra sức an ủi:

"Cha đừng nói thế. Vận mệnh đất nước là do nhân dân nắm giữ, vậy nên mọi người dân ai cũng phải có trách nhiệm cứu lấy đất nước khỏi cảnh nguy nan. Cha đừng nghĩ nhiều. Với lại con và Thị Đạo dù là nữ nhi chân yếu tay mềm nhưng sớm đã được rèn luyện binh đao, nên sẽ không làm gánh nặng cho Cẩm Giang Vương. Chúng con không phụ lòng cha đâu."

"Dạo trước ta hay mắng các con nên an phận, không nên học chuyện binh đao nhưng không ngờ bây giờ lại có lúc dùng đến. Muốn tránh cũng không tránh được...Thôi ta phải đi rồi, ta chỉ nói với Cẩm Giang Vương về trại xem bệnh tình Đạo một chút thôi, không ngờ lại gặp các con đang đi dạo, vui đùa ở đây. Xem ra ta không cần lo cho bệnh tình Đạo nữa."

"Đ..đi dạo ạ? À phải..Con mới khỏi bệnh nên muốn chị Thư dẫn đi hít thở chút không khí của rừng xanh.."

Nguyệt Ánh đảo mắt nhìn sang Kỳ Thư. Thị gật đầu như muốn nói rằng cô đang làm rất tốt.

"Xem ra già này không cần lo nữa, ta lại tiếp tục vào rừng tập luyện với bọn họ đây."

"Người đi cẩn thận. Hy vọng binh sĩ sẽ ngày càng tiến bộ, sớm lật đổ cái ác."

Kỳ Thư cúi đầu, kính cẩn chào viên quan. Nguyệt Ánh cũng luống cuống làm theo chị gái.

"Ch..chào cha."

Nguyễn Công phóng lên ngựa rời đi, ông quay lại nở một nụ cười với hai đứa con gái. Rồi bóng lưng ông xa dần rồi khuất hẳn.

Kỳ Thư thở phào:

"Xem như đã qua được một ải, không biết ta có thể giấu được ông ấy thêm bao lâu nữa. Đều tại ta chăm sóc em gái không tốt.."

Cảm thấy tinh thần của Kỳ Thư lại đi xuống, Nguyệt Ánh vội nói:

"Thôi mà, đừng ủ rũ như thế. Chuyện đã xảy ra rồi. Chẳng phải cô nói, tôi ở đây cũng là cái duyên hay sao, xem như tôi đã từng nợ cô đi. Bây giờ đến đây để trả."

Thị cố nắn cho mình một nụ cười:

"Cô vực dậy tinh thần nhanh thật, cứng cỏi nữa, chẳng giống con gái ở thời đại này."

Nguyệt Ánh vỗ vai Kỳ Thư như những người anh em nói chuyện với nhau:

"Xời, thì tôi đã nói tôi có phải là người ở đây đâu."

[.....]

Rồi cả hai bắt đầu trở về trại, họ đã vắng mặt quá lâu. Nguyệt Ánh không buồn mà mở miệng nói chuyện trên suốt đoạn đường. Giờ là lúc cô ngẫm nghĩ cho thực tại. Cô đến một thế giới hoàn toàn khác, phải trả cái duyên gì đó mới được về nhà. Việc ưu tiên bây giờ là tìm ra cách trả xong cái duyên ấy. Nhưng ngặt nỗi cô vẫn chưa biết làm gì, thế thì có phí thời giờ không cơ chứ! Vậy thôi, có lẽ cô nên nắm tình hình ở thời đại này trước đi đã, vậy thì càng dễ bề hành động. Nhưng manh mối duy nhất của Nguyệt Ánh về thời đại này chính là, đất nước cô đặt chân đến đang có biến.

Nguyệt Ánh lên tiếng, phá đi sự yên tĩnh:

"Này Kỳ Thư, lúc nãy cô thi triển thuật chiêu hồn gì đó ở đây. Bộ không sợ bị mọi người ở trại phát hiện à?"

"Tuy lúc nãy gần trại, nhưng mọi người đã đi sâu vào rừng tập bắn hết rồi. Chẳng ai phát hiện ra cả. Những tiếng nói, tiếng bước chân mà cô nghe chỉ là vọng lại xa xăm của nhiều người mà thôi. Chắc giờ đang kiếm thêm củi cho hôm nay, sẽ về sớm thôi ấy mà. Xế chiều họ sẽ còn tập đánh gậy, luyện đao ở trại."

Nguyệt Ánh gật đầu nhưng sự tò mò vẫn còn rất nhiều.

Cô buộc miệng hỏi:

"Tại sao họ lại tập luyện ở đây? Đất nước này đang bị xâm lược sao?"

"Không phải."

Sắc mặt Kỳ Thư bỗng trở nên nghiêm nghị:

"Chúng ta ở đây là để lật đổ tên đang ngồi trên ngai kia!"

"!???"

Nguyệt Ánh không tin vào tai mình. Lật.. lật đổ vua, những người này định cướp ngôi báu? Tội này là tội khi quân phạm thượng, khéo lại bị bay đầu như chơi, có khi còn tru di tam tộc như vụ án của Nguyễn Trãi khi xưa. Lỡ như cô đi cùng rồi cô cũng bị liên lụy không đây.

Kỳ Thư trông thấy Nguyệt Ánh mặt mày tái nhợt, thị hiểu cô đang nghĩ gì;

"Này, chúng ta không phải bọn mưu đồ bá vương, tham ngai tầm thường đó đâu. Chúng ta có chí lớn, muốn diệt trừ cường bạo, đem lại ấm no cho muôn dân."

"Vậy ý cô là, vua không phải người tốt?"

"Hoàng thượng ấy à...không những không phải người tốt mà còn là một ác quỷ đội lớp người. Tên Quỷ vương ấy ghê rợn lắm."

"Quỷ vương? Đợi đã đợi đã, tôi nghe quen lắm." Nguyệt Ánh lục lại chút kiến thức trong não, cái danh từ đó rất rất quen, chắc chắn đã từng học qua khi ở trường. "Vậy thì cho tôi đoán nhé..nếu không lầm thì bây giờ là thời Lê đúng chứ?"

Kỳ Thư chống tay lên cằm:

"Oa, chính xác rồi! Sao có thể.."

Cuối cùng não cô cũng dùng được rồi. Quỷ vương chắc chắn chỉ có...Lê Uy Mục mà thôi! Đây là kiến thức cơ bản nên có thể nhớ được, sao mà làm khó được Nguyệt Ánh chứ!

Cô đắc ý:

"Còn nữa còn nữa, tên Quỷ vương cô nói chính là vua Lê Uy Mục chứ đâu! Tôi nói quá đúng chứ gì!"

Kỳ Thư đảo mắt:

"Hình như lần này cô sai rồi. Quỷ vương không phải tên đó.*¹ Ngay cả niên hiệu hay tên húy cũng vậy. Năm nay là năm Đoan Khánh thứ 4 đấy, gọi năm theo niên hiệu của hắn ta. Còn tên húy.." Giọng Kỳ Thư bỗng nhỏ lại. ".. là Lê Tuấn."

Thôi xong, hết cả manh mối, cái này làm khó cô thật rồi. Cô đã sai ở đâu chứ? Ước gì ở trường cô học giỏi lịch sử thì tốt biết mấy, động não một tí là ra hết những gì sắp xảy đến, nhớ cả đống niên hiệu gì đấy thì có phải dễ dàng trong việc hoàn thành nhiệm vụ hơn không! Nguyệt Ánh ngẫm nghĩ, có tận hai triều Tiền Lê và Hậu Lê. Lúc đầu cô đã nghĩ mình ở thời Hậu Lê cơ, nhưng xem ra lại quay về con số 0 rồi. Một là cô đang cách thế giới của mình hơn 1000 năm, hai là cách mấy trăm năm, tính theo khoảng cách của sự tồn tại hai vương triều, ngoài ra không có thêm manh mối. Nguyệt Ánh phải nghĩ cách khác.

"Này Kỳ Thư, cô biết..vụ án của Nguyễn Trãi không?" Nguyệt Ánh hỏi với vẻ ngập ngừng như đang sợ người khác bắt lỗi mình.

Kỳ Thư nghiêng đầu nhìn Nguyệt Ánh:

"Biết, đương nhiên là ta biết. Chẳng lẽ khi nghe tới việc lật đổ Quỷ vương vừa nãy của ta, cô sợ rằng chúng ta sẽ bị tru di tam tộc như thế sao?"

"Cũng có thể xem là như thế."

Đó chỉ là một phần trong mục đích hỏi về Nguyễn Trãi của Nguyệt Ánh. Cô hỏi để xác định khoảng thời gian mà bản thân đang mắc kẹt. Giờ thì cô xác định được mình ở thời Hậu Lê rồi, quá xuất sắc luôn.

Nguyệt Ánh tiếp tục "tra khảo":

"Cô có biết từ thời điểm đó đến bây giờ là bao nhiêu năm không?"

Kỳ Thư ngẫm nghĩ:

"Hưm, có lẽ là vài chục năm. Ta chẳng nhớ rõ, chỉ nhớ thời ấy là thời Thái Tông."

Sau khi Thái Tông mất thì thêm bao lâu nữa tới đời vua Nhân Tông? Vua ấy ngồi trên ngai vàng mấy năm, tiếp đến là đời vua nào nữa? Cả tỉ tỉ câu hỏi vang lên trong đầu của Nguyệt Ánh.

"Hơ hơ, nói như cô đây thì thật là huề vốn quá đi mất."

"Điều cô vừa nói là ý gì gì? Với lại lúc nãy, cô nói cô đến từ thời đại khác, vậy tại sao cô lại biết chuyện ở thời đại này?"

"Còn việc tôi biết chuyện ở đây là do học lịch sử ở trường thôi mà. Đó là môn học đại loại như để tìm hiểu về quá khứ con người á. Những gì được ghi lại trong sử sách, dù trải qua bao lâu thì thế hệ sau vẫn biết được."

"Tuyệt quá nhỉ! Ở thời đại này, biết nhiều như cô thì quá tuyệt vời rồi."

"Nhưng môn đấy dài lắm, học mệt. Tôi không có hứng thú lắm. Với lại bây giờ tôi không thể nhớ được tiếp theo sẽ xảy ra chuyện gì để ứng phó đây này."

Giọng Kỳ Thư bỗng đanh lại:

"Tuy ta không biết gì về thời đại của cô, nhưng ta thấy môn lịch sử gì đó rất tốt, giúp chúng ta biết nhiều điều về quá khứ tổ tiên ta, xem họ đã trải qua những gì để giữ gìn xã tắc, biên cương."

Nguyệt Ánh thở dài đầy tiếc nuối:

"Cũng phải, nếu tôi để tâm đến môn đấy một chút thì bây giờ đã tốt hơn rồi. Ước gì ở có Google thì tốt biết mấy, search một cái là ra ngay." Nhìn thấy Kỳ Thư sắp trưng ra bộ mặt khó hiểu, Nguyệt Ánh vội nói. "À đây là công nghệ ở thời đại của tôi. Nếu cô không biết gì, chỉ cần hỏi Google, nó sẽ trả lời tất cả cho cô."

"Tất..tất cả hả? Chắc hẳn người tên Gu..Gu-ồ ấy phải thông thái lắm."

Nguyệt Ánh cười phá lên vì thấy thị ta hồn nhiên, ngây ngô thật. Kỳ Thư cũng bị tiếng cười giòn tan ấy lấn át, thị cũng đưa tay che miệng rồi cười nhẹ.

"Được rồi Nguyệt Ánh, cô đừng cười như thế. Người khác thấy lại đánh giá là nữ nhân mà lại không đoan trang, mang tiếng lắm."

Nguyệt Ánh xua xua tay. Cô nghĩ sống là chính mình được rồi. Cần gì rèn buộc con gái trong khuôn khổ "công dung ngôn hạnh" kia chứ. Cô chỉ đang cố làm cho cuộc sống ở đây thêm thoải mái thôi.

"Thôi không sao, làm gì có ai thấy mà sợ."

"Có ta."

Giọng nói của một người đàn ông chợt vang lên làm cả hai giật bắn mình. Thôi mà, đã hai lần rồi. Lần trước là cha cô, lần này không biết là ai nữa đây. Đừng có cái kiểu người ta đang nói chuyện thì đột ngột lên tiếng chứ. Giật hết cả mình!

Kỳ Thư vội nói:

"Giản Tu công, ngài trở về rồi. Có cả Tống hạt*² nữa. Hôm nay tập luyện thế nào?"

"Rất tốt, ta rất hy vọng đến ngày xuất binh đây. Mong mọi chuyện sẽ êm xuôi."

"Ngài phải tin vào Cẩm Giang Vương, ngài ấy rất giỏi. Mọi người và ngài sẽ cùng hợp sức lãnh đạo quân, mang lại bình yên cho nước nhà thôi mà."

Nguyệt Ánh kéo tay áo của Kỳ Thư:

"Đây..là ai thế? Họ đẹp trai thật đấy."

Kỳ Thư quay sang, thị nhỏ giọng:

"Đây là Giản Tu công, Lê Dinh. Và Tống hạt Trịnh Phổ Minh."

Lê Dinh nheo mắt nhìn Nguyệt Ánh:

"Cô gái này từ đâu chui ra vậy? Mấy hôm nay ta chưa gặp bao giờ."

Người con trai tên Minh cũng lên tiếng:

"Phải, phải. Vị tiểu thư này lạ quá."

Kỳ Thư nói:

"À, đây là em gái của ta, kể từ hôm nhà chúng tôi đến đây em ấy đã bệnh liên miên nên không tiện ra ngoài, có lẽ vì thế mà mọi người không gặp mặt được.."

Nguyệt Ánh cắt ngang:

"Dân nữ là Nguyệt Ánh, xin diện kiến hai vị sư huynh!"

Lê Dinh cau mày:

"Nói nhăng nói cuội, cô gái này có bình thường không đây?"

Kỳ Thư kéo Nguyệt Ánh lại:

"Ta đã nói cô phải hành xử như người ở đây rồi mà. Ở đây không ai xưng hô cái kiểu đó cả, sư huynh là gì? Vả, cô đang là Thị Đạo, sao lại giới thiệu là Nguyệt Ánh.."

Nguyệt Ánh nói khe khẽ:

"Tôi xin lỗi..tôi nhất thời hồ đồ quên mất. Nhưng mà tôi vẫn thích dùng cái tên mình thì có gì sai đâu.." Rồi cô quay sang nói với hai người con trai. "Hi, chuyện là lúc nãy tôi có phản ứng hơi thái quá, mong hai người bỏ qua! Tôi đến đây là để góp chút sức mọn vào đội quân của mọi người ấy mà."

Bỗng hắn tiến tới, nâng mặt Nguyệt Ánh mà xem xét:

"Tại sao lại có nữ nhân mặt hoa da phấn này ở đây? Có giúp được chúng ta không, hay làm gánh nặng?"

Nguyệt Ánh gắt:

"Ngài thô lỗ thật, tôi đã cất công đến đây hỗ trợ mọi người mà còn hành xử với tôi kiểu đó cơ đấy?"

Phổ Minh vội nói:

"Dinh ơi, cành vàng lá ngọc nhà người ta. Đau cô ấy kìa."

Hắn buông tay xuống:

"Vậy à, đến lúc nào đó ta sẽ xem tài cán của cô tới đâu."

"Kệ người ta!" Nguyệt Ánh đưa hai ngón tay cái lên, cô nhìn Phổ Minh: "Anh Minh số 1!"

Phổ Minh mỉm cười:

"Em gái cô kì lạ thật đấy Kỳ Thư."

"Anh..anh thông cảm. Em ấy vừa mới khỏi bệnh cho nên.."

Giản Tu công cắt ngang:

"Ta nghĩ còn bệnh đấy. Không cho cô ta yên vị ở trong trại đi, ra ngoài này cản trở binh sĩ, gây nhiễu loạn, phân tâm người khác."

Nguyệt Ánh cau mày, thật sự muốn đấm vào mặt hắn một cái, nhưng nhìn vẻ mặt đẹp trai ấy lại chẳng nỡ. Cô chỉ biết bật ra ba chữ:

"Cái tên này.."

Lê Dinh nói với Phổ Minh:

"Trời sắp tối rồi, chúng ra mau lên đường quay về Đông Kinh*³ thôi. Em và anh đã vắng mặt mấy hôm rồi, không về kẻo tên Quỷ vương lại nghi ngờ thì không hay. Dù gì chúng ta cũng có danh có phận trong cung."

Phổ Minh gật đầu:

"Đi thôi.." Đoạn anh quay sang."Tạm biệt Nguyệt Ánh và Kỳ Thư."

Kỳ Thư cúi chào:

"Tạm biệt Giản Tu công, Tổng hạt Phổ Minh."

Nguyệt Ánh vẫy tay:

"Tạm biệt anh Minh đẹp trai!!"

Cô liếc sang Giản Tu công:

"Đến rồi đi nhanh như một cơn gió! Sao lúc nãy tôi lại khen tên Lê Dinh vậy nhỉ, rõ là người trong cung mà hành xử với con gái người ta kì quá, ai đời lại sỗ sàng như vậy. Đã vậy còn coi thường tôi nữa chứ. Tôi chấp nhận là tôi có khoái trai đẹp nhưng đẹp mà nết kì thì tôi cho next luôn." Hắn còn diễn cái nét tổng tài lạnh lùng nữa chứ. Nguyệt Ánh đọc truyện, xem phim là quá đủ rồi, không có nhu cầu gặp ở ngoài đời đâu.

Nhưng còn Phổ Minh, quả đúng là nam chính trong truyền thuyết. Không những đẹp trai, dịu dàng mà còn nhã nhặn với con gái!

Hết chương 4

------------------------------

*¹ Hoàng đế Đoan Khánh: sau này khi Lê Chiêu Tông lên ngôi mới đặt tên thụy cho ông là Uy Mục đế (威穆帝). Nghĩa là từ thời Lê Chiêu Tông trở đi, mọi người mới biết được cái tên này. Còn thời gian mà Nguyệt Ánh đang ở, người ta chỉ biết tới hoàng đế Đoan Khánh.

*² Tống hạt: Trịnh Phổ Minh (nhân vật hư cấu, có mối quan hệ mật thiết với Trịnh Duy Sản). Tống hạt là chức vụ trong ban võ trong phạm vi gồm 6 quân Ngự tiền (Ngự tiền võ sĩ, Ngự tiền trung quân, Tả dực thánh quân, Hữu dực thánh quân, Tiền dực thánh quân, Hậu dực thánh quân); 5 đội quân Thiết đột; các Vệ quân ở 5 Đạo.
*³ Đông Kinh: là kinh đô của Đại Việt, tên gọi của Thăng Long lúc bấy giờ.

*******************

Tâm sự một chút nhé!

Có thể mọi người sẽ nói mạch truyện hơi dài, hơi lê thê. Kể cả Leng cũng thấy thế. Tuy nhiên Leng vẫn quyết định viết để giải quyết nút thắt, lý giải sự xuất hiện của nhân vật này, nhân vật kia. Mấy chương đầu hơi dài nhưng Leng sẽ cố gắng viết mấy chương sau cô động lại. Mong mọi người tiếp tục đồng hành nhé ạ.


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net