Chương 5: Ôm mộng

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Thấm thoát một tuần cũng trôi qua. Nguyệt Ánh cũng phần nào làm quen được cuộc sống ở đây. Cô có cảm giác bản thân đã sống chậm lại hơn, không còn vội vã, hấp tấp nữa. Không có điện thoại, không có internet nên hằng đêm cô chỉ nhìn lên bầu trời ngắm những vì sao xa,  rồi quay sang bắt gặp ánh trăng khuyết đang tỏa sáng một góc trời, cô nghĩ chúng cũng cô đơn giống mình..đúng không nhỉ?  Có một hôm, Nguyệt Ánh ngồi ngắm chiếc lá rơi, một cơn gió khẽ thổi qua cuốn nó đi mất, cô lại nghĩ mình thật giống chiếc lá đó, bị gió cuốn bay đến lạc lối ở một nơi xa lạ mà bản thân không hề biết..

Nguyệt Ánh nhìn lại cành cây mà chiếc lá vừa lìa cành, thấy trên đó có hai con chim sẻ. Chắc chúng là một đôi.

"Dễ thương quá!" Cô thốt lên.

Rồi con chim sẻ lớn hơn dùng cái mỏ của nó mà mổ vào đầu con chim còn lại. Con chim còn lại nghiêng người loạng choạng về một phía, xém chút nữa là rơi khỏi cành.

Cô tặc lưỡi:

"Chậc. Thô lỗ.." Rồi bỗng trong đầu cô loé cái lên cái tên "Giản Tu công Lê Dinh", một người thô lỗ y như vậy. Lần đầu gặp nhau thì hắn đã thô lỗ rồi. Đột nhiên lại nghĩ đến hắn, tâm trí lại mon men nghĩ đến khuôn mặt khôi ngô ấy của hắn. Bởi thế, lần đầu gặp đã bị mê hoặc rồi nhưng may là cô "thắng xe" kịp thời.

Tự nhiên nghĩ những điều ấy làm gì?

Điên, điên thật!

Thôi dẹp hết mấy chuyện buồn rầu. Trước giờ bản tính cô luôn sôi nổi, tích cực, đây là điểm sáng nhất của cô đó, không thể dễ dàng mất đi được. Mặt tích cực khi ở nơi đây là tâm hồn như được lắng đọng, nó khiến cô suy nghĩ về nhiều điều chứ không phải bị bộn bề áp lực quấn lấy như ở thế kỷ 21. Vậy đó, nên những lúc rảnh rỗi cô hay chạy ra luyện đao, đánh gậy với mọi người để có gì sau này còn phòng thân, vả, không thể cứ ăn không ngồi rồi mãi, phải ra dáng một Nguyễn Thị Đạo chứ! Đương nhiên là cũng phải nhờ Kỳ Thư hướng dẫn trước, chứ với trình độ không biết gì về võ nghệ nhỡ bị lộ thân phận là toi.

Trời tờ mờ sáng, một ngày nữa sắp bắt đầu. Nhưng hôm nay đặc biệt hơn, có người từ Đông Kinh trở về, mang theo một số tin tức. Thời điểm nhạy cảm này nhất định phải nắm bắt những gì xảy ra ở nơi đó để còn dễ bề hành động.

"Giản Tu đã kết bè được với quan lại trong triều, những người dám không hài lòng với tên quỷ vương." Tên đó nhỏ giọng."..họ đã cướp kho lương thực của triều đình."

Nguyễn Văn Lang, người đứng đầu năm binh lính lúc bấy giờ thay cho Cẩm Giang vương, ông lên tiếng:

"Giản Tu công quả thật là làm nên chuyện. Ta chỉ sợ ngài ấy còn trẻ người non dạ dễ sa vào lưới của tên Quỷ vương."

Nguyễn Công nói:

"Ngài đừng lo, bên cạnh ngài ấy còn có Cẩm Giang vương nữa."

"Giản Tu công làm vậy thật á? Ờm..xem ra cũng có tài." Nguyệt Ánh chỉnh lại giọng khi thấy bản thân vừa phấn khích hơi quá.

Kỳ Thư cau mày:

"Chẳng lẽ cô nghĩ là một người vô năng mà lại leo lên được chức Giản Tu công sao?"

Nguyệt Ánh nhún vai:

"Ai mà biết à, chẳng phải Quỷ vương là người ăn chơi vô độ hay sao. Không chừng tên Lê Dinh đấy làm gì cho hắn vui vẻ nên được phong chức."

Tại Đông Kinh năm 1509..

"Ắt xì!"

Cẩm Giang vương hỏi:

"Em bị sao vậy Dinh? Sắp vào thiết triều rồi đấy."

Lê Dinh lắc đầu:

"Không biết nữa, chắc là bị cảm. Mà triệu chứng bị cảm này em thấy hơi châm chích lỗ tai một chút."

"Lạ nhỉ? Mà thôi mau vào điện Kính Thiên nhanh, khéo lại bị bắt tội thì không hay."

Điện Kính Thiên..

Giản Tu công và Cẩm Giang vương cùng nhiều quan lại cùng bước vào trong, họ xếp thành hàng trong vô cùng trật tự. Rồi mọi người đan hai tay vào nhau, kính cẩn cúi đầu vô cùng phép tắc:

"Chúc bệ hạ vạn phúc kim an."

Trên ngai vàng là một người đàn ông, trong có vẻ hơi to con, hai cái má tròn như hai trái cam. Khi nhìn kỹ, người đàn ông ấy vẫn có nét từng là một nam nhân khôi ngô, nhưng chỉ là một chút thôi. Tổng quan thì trông thật đáng sợ. Điều đó không đáng kể vì chính bộ dạng lúc này của Hoàng đế mới là thứ khiến con người ta chú ý và chán ghét. Quần áo y xộc xệch không ra thể thống một đế vương, y chẳng nghiêm nghị trên ngai vàng mà ngồi nghiêng ngã mất tự chủ. Mặt Hoàng đế đỏ ửng, nhăn nhúm, cũng chẳng biết là do say rượu hay do nóng giận.

Hoàng đế Đoan Khánh đập mạnh tay lên bàn, quát to:

"Là kẻ nào đã gây ra việc tày trời thế này? Một lũ quan lại vô dụng không thể truy ra kẻ chủ mưu. Trẫm sẽ trảm hết lũ các ngươi!"

Đám quan lại khẽ run lên, mọi người ở đây điều biết ranh giờ giữa sống và chết khi làm việc với tên Quỷ vương rất mỏng manh, mỏng như sợi chỉ. Khi y vui, y giết người. Khi y giận, y cũng giết người. Cả Đông Kinh này không ai là không tỏ. Thế thì khác gì vua Kiệt nhà Hạ bị coi như một bạo chúa chuyên áp bức, mang lại sự sụp đổ của một triều đại đâu. Triều đại Đoan Khánh cũng thế, thối nát, đánh dấu cho sự suy tàn của vương triều Lê Sơ.

Một tên quan cúi người, vội nói:

"Xin bệ hạ bớt giận, kẻo ảnh hưởng đến long thể."

Đoan Khánh hít lên một hơi rồi thở ra nặng nề:

"Đến giờ vẫn chưa tìm ra hung thủ. Binh lính hưởng bổng lộc của triều đình quá sung sướng nên không thèm làm tròn bổn phận. Ngay cả đống lương thực có ít ỏi gì mà bị đánh cắp ngay trong kinh cũng không một ai hay. Há chăng bây giờ chúng đã ra khỏi Đông Kinh từ lâu." Hoàng đế nheo đôi mắt lại, nó ti hí, sắc lẹm và đầy nguy hiểm như đôi mặt của loài cá sấu máu lạnh."Nhưng nếu không có tay trong trợ giúp thì không dễ dàng như vậy. Chắc chắn là có nội gián, có khi nào là một trong số các ngươi.."

Tên Quỷ vương chỉ tay khắp một loạt người.

Cẩm Giang vương cất lời:

"Muôn tâu bệ hạ, chuyện này nhiều khuất tất. Cũng có thể là do người ngoài thành gây ra, bên ngoài dân chúng loạn rất nhiều. Không thể.."

Giọng Hoàng đế dù chậm rãi nhưng cũng đủ khiến con người ta nhận thức được họ vừa nói ra điều không nên nói trước mặt Thiên tử:

"Ý ngươi là trẫm trị dân không tốt? Trẫm không thấu được chuyện trong cung?"

Quá chuẩn luôn. Nhưng ai mà dám nói thế? Bay đầu như chơi đấy!

Cẩm Giang vương luống cuống:

"Thần không có ý đó, chỉ mong bệ hạ cẩn trọng xem xét kẻo lại trách oan thì không hay."

Kinh vương*¹ tiến lên, hai tay đan vào nhau rồi kính cẩn cúi đầu:

"Muôn tâu bệ hạ, Cẩm Giang vương nói cũng không sai. Những tên đứng lên ngoài kia chỉ là lũ loạn dân, chúng ta chỉ cần nghiêm trị là ổn. Còn chuyện kho lương thực bị cướp thì trắng đen chưa rõ, thật ngoài lẫn lộn nên không thể lơ là bất kì ai nhưng cũng phải xem xét kỹ lưỡng để tránh trách nhầm tội trung thần."

Hoàng đế nghe xong, lại tiếp tục nheo mắt:

"Hừ..Giản Tu công.."

Lê Dinh hơi giật mình khi bản thân bị nhắc đến quá đột ngột. Nhưng hắn cũng nhanh chóng "diễn" nên một nét mặt bình tĩnh.

"Có thần."

"Ngươi là người nhỏ tuổi nhưng có tài. Năm nay mới 16 tuổi mà đã giữ được chức Giản Tu công. Trẫm sẽ cho ngươi cơ hội để bộc lộ tài năng, hãy điều tra ra kẻ.." Đoạn tên Quỷ vương đột ngột nhấn giọng."..kẻ đã mang dã tâm khi quân phạm thượng."

Lê Dinh đan hai tay lại cúi chào:

"Tuân lệnh bệ hạ."

Quỷ vương lười biếng phẩy tay, ra lệnh cho đám quan lại lui xuống:

"Bãi triều."

Tại Ngự Hoa viên, có một đám quan lại chừng ba, bốn người nói chuyện cùng nhau. Đó là những vị quan lúc nãy ở điện Kiến Trung. Trong đó nổi bật nhất có thể nhận ra được Giản Tu công và Kinh vương cũng có mặt ở đó. Mặt mày họ trông vô cùng hệ trọng.

Kinh Vương trầm giọng:

"Những lời bệ hạ nói lúc nãy chỉ như một lời đe doạ hòng làm chủ mưu sợ hãi mà lộ ra sơ hở. Nhưng cũng phải hết sức cẩn thận tính bước tiếp theo, không thể một trò dùng hai lần nữa rồi. Chi bằng ta đốt đi kho vũ khí của chúng?"

Lê Dinh nói:

"Chuyện về kho vũ khí có lẽ nên hoãn lại. Tên đấy đã bắt đầu nghi ngờ người trong tông thất rối. Tuyệt đối không được bước dây động rừng. Tạm thời mọi người cứ về phủ trước."

Mọi người thận trọng nói với nhau vài câu xong lại rời đi ngay để tránh tai mắt. Nếu sơ hở thì tính mạng của họ có thể giữ đến sáng mai không thì chẳng ai dám khẳng định chắc chắn. Thật chất Lê Dinh đã nhận ra trong lời nói của Đoan Khánh có chứa hàm ý, ẩn dụ đủ điều về hắn. Cẩn trọng vẫn hơn.

Mặt trời lặn xuống, không gian ở Đông Kinh trở về vẻ yên lặng, tĩnh mịch. Chỉ thấy những ánh lửa sáng rực trong đêm, trải dài khắp hành lang trong cung. Lê Dinh ngồi bên chiếc bàn trong thư phòng, Đột nhiên hắn nghĩ đến chuyện lúc sáng, lo quá, tình thế hiện tại của binh lính chống lại Quỷ vương tiến lùi không xong. Bây giờ lại khiến y nghi ngờ đủ điều.

Lê Dinh đưa tay hóp một ngụm rượu cho giải tỏa mọi căng thẳng. Thứ rượu ấm ấy chạy dọc khắp người, khiến hắn run lên một cái.

Một mùi hương khẽ chạm vào cánh mũi, hắn cảm thấy nó rất quen. À, là mùi hoa nhài, một luống hoa đang nở rộ phía bên kia cửa sổ phòng hắn, chúng trong trắng và tinh khiết.

Đúng rồi, mùi của hoa nhài thơm mát ấy hắn đã được ngửi qua, hắn bất giác nhớ về hôm ở Tây Kinh*². Lúc ấy, khi hắn bước đến gần cô, dùng tay nâng khuôn mặt như hoa kia lên thì hắn đã cảm thấy có chút bối rối. Một mùi hương dịu nhẹ nhưng vô cùng cuốn hút cứ thoang thoảng quẩn quanh trong đầu hắn. Chủ nhân của mùi hương đó chính là Nguyệt Ánh. Nhưng lúc ấy hắn vẫn giữ nét mặt lạnh lùng, không ai nhận biết được cảm xúc của hắn vừa dao động.

"Dân nữ là Nguyệt Ánh.." Đây là câu chào đầu tiên mà Nguyệt Ánh nói với Lê Dinh và Phổ Minh.

Rồi hắn phì cười. Thật lơ đãng!

"Cô gái đó tâm trí như để trên mây, chẳng ra dáng một nữ nhân, thế thì có ai mà thèm cưới?" Đột nhiên hắn lại lo cho tương lai một cô gái xa lạ, chắc hắn say rồi.

Bầu không khí yên tĩnh đột nhiên bị phá hủy bởi nhiều tiếng bước chân loạn xạ cứ chồng chất lên nhau, hình như đang tiến vể thư phòng của hắn. Hắn nhìn ra cánh cửa đang đóng, nhưng từ bên trong Lê Dinh vẫn thấy được rất nhiều đốm sáng di chuyển rất nhanh. Là ánh đuốc.

Cánh cửa đang đóng chặt bỗng mở tung ra. Binh lính triều đình vội vã đi vào.

Lê Dinh hơi giật mình, mất vài giây mới cô thể định hình chuyện gì đang xảy ra.

Tên thái giám hô to:

"Bệ hạ giá lâm!"

Bên ngoài cửa, một dáng vẻ to con nặng nề bước vào. Đó là Hoàng đế Đoan Khánh. Mặt tên Quỷ vương đỏ bừng như vừa bị say nắng, bằng đôi mắt ti hí và đầy sắc lạnh, y dành cho Giản Tu công một ánh nhìn "thân thiện" khiến hắn phải dè chừng mà lui một bước.

Hoàng đế quát:

"Mau bắt Giản Tu công  lại!"

Hết chương 5

------------------------

*¹ Kinh vương: là người trong tông thất nhà Lê, chú của Lê Uy Mục.

*² Tây Kinh: tức là nơi đóng quân, nơi Nguyệt Ánh đang ở và là Thanh Hóa ngày nay.

***************

Tác giả: Cảm ơn nha!

Độc giả: Cảm ơn cái gì?

Tác giả: Cảm ơn vì đã mòn mỏi chờ đợi tác giả ra chương mới.

P/S:Nếu mọi người phát hiện lỗi sai nào thì cứ note lại dưới cmt giúp Leng nhé, Leng biết ơn nhiều lắmm.


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net