Chương 17: Tuyên chiến

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Điệp Y cũng lười đôi co với hắn, trên bàn mọi người cũng trầm hẳn xuống, Cổ Hạo Dương lắc đầu nói: "Đúng là vô lương tâm mà, ai da, hồi trước sao ta lại không nghĩ đến chiêu này nhỉ, để cho tiểu tử nhà ngươi đắc ý nhiều năm như thế."

Cổ Hạo Thanh buông đũa thờ dài:"Trước kia có mình lão Ngũ đã khiến người ta đau đầu, giờ lại thêm Điệp Y khác nào hổ mọc thêm cánh, về sau thiên hạ này còn chỗ nào cho chúng ta dung thân đây?" Nói xong còn làm bộ lắc đầu mấy cái.

Cổ Hạo Nhiên càng nghĩ càng giận, giữa bàn dân thiên hạ mà nàng dám nói hắn chỉ có thể làm trâu làm ngựa cho nàng, nàng có coi Cổ Hạo Nhiên hắn ra cái gì không? Mấy lão huynh đệ còn nhân cơ hội mỗi người thêm một câu trêu chọc hắn, hoàn toàn coi hắn như không khí, sắc mặt hắn liên tục biến đổi, cuối cùng đập bàn cái rầm đứng lên nói:"Cha mẹ, con có việc đi trước." Nói xong, xoay người xông ra ngoài.

Mọi người trong sảnh đều yên lặng, Phương Lưu Vân vội kéo tay Điệp Y ôn nhu nói:"Điệp Y, Hạo Nhiên vẫn còn trẻ con lắm, con đừng giận nó." Vừa nói vừa nháy máy cho người hầu đuổi theo lôi Cổ Hạo Nhiên về.

Điệp Y cũng không đổi sắc nói:"Con không giận đâu." Vừa rồi nàng cũng nhìn thái độ của Cổ Hạo Nhiên, thấy hắn trên mặt thì ra vẻ giận ngút trời, nhưng hơi thở lại vô cùng trầm tĩnh, rõ ràng là hắn cố tình giận lẫy, e rằng trong bụng đã âm thầm tính quỷ kế. Điệp Y luôn luôm tin tưởng cảm giác của nàng, giác quan thứ sáu của sát thủ chưa bao giờ sai.

Phương Lưu Vân mỉm cười nói:"Không giận là tốt rồi, Điệp Y, Hạo Nhiên từ nhỏ đến giờ đều ỷ mình tuổi trẻ có tài nên tính tình có chút ngang bướng, người nhà đều không có cách trị hắn, bây giờ con đã là vợ của nó rồi, mẹ giao nó cho con, nếu nó ngang ngược, con cứ cho nó một trận, có con quản Hạo Nhiên mẹ cũng yên tâm hơn."

Điệp Y ngầng đầu nhìn thẳng vào măt Phương Lưu Vân, cảm thấy những lời vừa rồi của bà là thật tâm, trầm mặc một lúc rồi trả lời:"Người của con tất nhiên con phải quản rồi." Nói xong cũng đứng lên tiêu sái rời khỏi bàn ăn, để lại những ánh mắt dò xét của mọi người trong nhà. Cổ Hạo Viễn lạnh lùng nói:"Có ý tứ." Phương Lưu Vân cũng cười rộ lên nói: "Vỏ quýt dày có móng tay nhọn, không biết hai đứa này là tương sinh tương khắc hay là tương thân tương ái đây?"

Điệp Y quay về đến tiểu viện của Cổ Hạo Nhiên thì Phong đã đợi sẵn trong sảnh cung kính nói:"Thiếu phu nhân, từ hôm nay mọi việc trong tiểu viện đều theo sự sắp xếp của người, đây là sổ sách kế toán, thiếu phu nhân có muốn xem qua không ạ?"

Điệp Y ngẩn người nhìn đống sổ sách dày cộp trong tay Phong và bàn tính trên tay Liễu, thì ra mỗi thiếu gia của Cổ gia đều có chỗ ở riêng và ngân quỹ riêng, tất cả việc buôn bán, sắp xếp người phục vụ của mỗi tiểu viện đều do vợ chồng các thiếu gia tự quản lý, không cần phải xin phép cha mẹ, thế cho nên mới có chuyện Cổ Hạo Nhiên thích cho tiền đám tiểu muội lúc nào thì cho, không cần Cổ Chấn phải cho phép.

Điệp Y nhìn bàn tính và sổ sách một lúc thấy đầu váng mắt hóa, lúc trước có hàng trăm phầm mềm lẫn công cụ tính toán hiện đại mà nàng còn không buồn liếc mắt nói gì đến dùng bàn tính từ thời cổ. Nói một cách trung thực, từ nhỏ đến lớn Điệp Y không có năng khiếu với toán học, trước khi mỗi lần làm nhiệm vụ cần phải ra giá thì đã có bảng giá cố định của tổ chức, làm xong cũng chỉ cần kiểm tra xem con số trong tài khoản có thay đổi hay không là được, nàng dù gì cũng là sát thủ đứng thứ hai trong tổ chức sát thủ lớn nhất thế giới, công việc hàng ngày đều là giết người cướp của, lấy đâu ra thời gian lo việc tính toán chi tiêu gia đình.

"Trước kia là ai quản lý thì cứ giữ nguyên như vậy đi, ta chỉ cần biết kết quả và quá trình làm thế nào, còn những việc trung gian và thực hiện thì các ngươi tự mình bảo nhau mà làm." Phong và Liễu nhìn dáng vẻ vô cùng nghiêm túc của nàng lập tức hiểu ý gật đầu, chậm rãi đem toàn bộ quy trình tính toán trong tiểu viện trình bày cho nàng nghe.

Những người khác trong nhà cũng biết con dâu mới của Cổ gia đều phải tiếp nhận công việc quản lý hỗ trợ cho trượng phu nên cũng không đến tìm Điệp Y nói chuyện tâm tình, mãi cho tới khi chiều muộn mới cho người tới mời nàng đi ăn cơm, Điệp Y cũng đã bị việc tiền bạc trong tiểu viện làm cho đầu óc điên đảo, gì mà chi cái này duyệt cái kia, cái gì cũng phải hỏi ý kiến của nàng, mãi đến lúc ăn cơm thì nàng không còn kiên nhẫn được nữa, giao tất cho Phong quản lý, yêu cầu từ nay nếu không phải chuyện thật quan trọng thì đừng tìm nàng.

Trong đại sảnh mọi người đều tề tựu đông đủ chỉ thiếu Cổ Hạo Nhiên, Phương Lưu Vân kéo Điệp Y sang nói vài chuyện linh tinh cùng các con dâu khác, trong chốc lát cả đại sảnh toàn tiếng cười nói huyên náo. Mãi một lúc lâu sau, nàng mới thấy Băng Kì, người ngày hôm qua tới đón Cổ Hạo Nhiên ở bến tàu đi đến.

Phương Lưu Vân thấy hắn đến một mình liền hỏi:"Hạo Nhiên đâu?"

Băng Kì liếc nhìn Điệp Y rồi trả lời :"Lục thiếu gia ở Y Thúy Lan." Lời này vừa nói ra khiến cho mọi người trong sảnh đột nhiên im lặng, không khí có vẻ căng thẳng.

Cổ Chấn cau mày bình thản nói:"Lôi cổ nó về đây cho ta." Lời nói tuy bình thản nhưng thái độ lại tỏ vẻ rất không hài lòng.

Băng Kì ngẩng đầu nhìn Cổ Chấn cung kính đáp:"Lục thiếu gia không muốn về, thiếu gia nói hôm nay là đêm đầu tiên của hoa khôi nhất bảng ở Y Thúy Lan, thiếu gia muốn mua đêm đầu tiên của nàng ta." Có tiếng hít vào, sắc mặt mọi người trong đại sảnh đại biến.

Cổ Hạo Dương đứng lên nói:"Cha, chắc là do hạ nhân truyền lời sai, con sẽ đi tìm Tiểu Lục về." Nói xong nhanh chân phi ra ngoài, Cổ Hạo Danh cũng nói:"Cha, con cũng đi, lão đại nhanh chân quá." Nói xong theo đuổi sát sau Cổ Hạo Dương.

"Đứng lại." Một giọng nói trong trẻo nhưng lạnh lùng đột nhiên vang lên, khí thế uy nghiêm không khác gì Cổ Chấn.

Cổ Hạo Dương và Cổ Hạo Danh giật mình đứng lại, quay đầu lại mới phát hiện người vừa lên tiếng là Điệp Y, hai người liếc nhìn nhau đầy kinh ngạc. Phương Lưu Vân thấy thái độ của Điệp Y như vậy bà định nói nhưng lại thôi.

Điệp Y hỏi Băng Kì: "Y Thúy Lan là nơi nào?"

Băng Kì điềm tĩnh trả lời:"Đó là kỹ viện lớn nhất Phần Châu." Hắn sợ Điệp Y vốn lớn lên trên núi từ nhỏ chưa chắc đã biết kỹ viện là nơi như thế nào nên tiếp tục giải thích cụ thể cho nàng hiểu: "Đây là nơi bán trôn nuôi miệng, nam có nữ có, Lục thiếu gia hôm nay muốn mua đêm đầu tiên của hoa khôi ở Y Thúy Lan."Nói xong, Băng Kì đứng yên nhìn Điệp Y, Cổ Chấn cũng không ngăn cản hắn, chỉ thản nhiên quan sát phản ứng của Điệp Y.

Điệp Y gật đầu ừ một tiếng tỏ vẻ đã hiểu rồi đứng lên bế tiểu Mộng Tâm về cho Hoa Cận, quay người nói với Cổ Hạo Dương và Cổ Hạo Danh: "Để ta đi. Cho người tới cửa kĩ viện canh chừng, tìm Liễu đến đây cho ta." Nói xong nhẹ nhàng hờ hững mà bước ra khỏi cửa. Mọi người nhất thời cảm thấy không biết nên phản ứng thế nào mới phải, tân lang bỏ rơi tân nương, ngay đêm thứ hai đã chạy đến kỹ viện, nhưng kì lạ nhât là người làm thê tử lại không khóc, không làm loạn, cũng không đòi thắt cổ tự vẫn, so với người ngoài cuộc còn bình tĩnh đến dọa người, lại tự mình đi bắt kẻ thông dâm, Thánh Thiên vương triều tuy là quốc gia tương đối cởi mở nhưng Y Thúy Lan ngoài kỹ nữ còn có tiểu quan, một nương tử con nhà danh môn lại chạy đến, dù có là bắt gian dâm đi nữa thì cũng quá mất mặt, trong lòng ai nấy đều gấp muốn chết thế nhưng chủ nhà không phản đối thì không ai dám lên tiếng. (tiểu quan: người nam làm nghề mại dâm thời ngày xưa.)

Bóng đêm từ từ buông xuống, tại kỹ viện lớn nhất Phần Châu - Y Thúy Lan, lúc này bầu không khí vô cùng náo nhiệt, tối nay rao bán đêm đầu tiên của cả hoa khôi và tiểu quan vốn đã là một sự kiện kinh hỉ, lại thêm Cổ gia Lục công tử cũng đến góp vui, lại là đêm thứ hai sau đêm tân hôn, cái này quả là khiến cho Y Thúy Lan không nháo không được.

Cổ Hạo Nhiên và Minh Thanh ngồi trên nhã gian trên tầng hai, Cổ Hạo Nhiên vênh váo hết chỗ nói, vừa uống trà vừa nhìn qua tấm rèm mỏng quan sát động tĩnh dưới đại sảnh, niềm sung sướng không giấu nổi, tràn ra trên nét mặt. (nhã gian: phòng vip)

Minh Thanh ngồi bên cạnh luôn mồm rầy rà:"Thiếu gia, thiếu gia tài hoa anh tuấn của ta, Minh Thanh xin người hồi phủ đi, nhỡ thiếu phu nhân mà phát hiện thiếu gia đến đây thì không biết chuyện kinh khủng gì sẽ xảy ra đâu."

Cổ Hạo Nhiên nhếch miệng cười nói:"Ta lại muốn nàng biết càng sớm càng tốt."

Minh Thanh mặt như đưa đám, đần ra hỏi:"Thiếu gia, dù sao thiếu phu nhân cũng là người của thiếu gia, làm thế này là không để mặt mũi cho thiếu phu nhân rồi. Nếu người có cùng thiếu phu nhân tranh chấp gì thì về nhà đóng cửa bảo nhau được không? Thế này về sau thiếu phu nhân không ngóc đầu lên nổi mà đi ra đường mất."

Cổ Hạo Nhiên lạnh lùng cười nói: "Nàng không phải rất mạnh sao? Ta muốn xem xem kẻ thân cô thế cô như nàng, chỉ có hai bàn tay trắng thì làm được cái gì, hôm nay mới chỉ là mở đầu mà thôi ." Muốn thu phục một người không thể chỉ dựa vào tài năng của bản thân mà còn phải có một chút thủ đoạn.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net