Chương 7: Dưới Sông

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

"Thiếu gia, người đừng sốt ruột, thiếu phu nhân chắc là không nhảy sông tự tử đâu, người xem, quần áo của thiếu phu nhân đều ở trên thuyền, có ai tự tử lại nhớ cởi quần áo ra đâu." Một âm thanh bình tĩnh vang lên, hóa ra là Linh - một trong tứ đại hộ vệ của Cổ Hạo Nhiên.

Cổ Hạo Nhiên giật mình quay lại thì nhìn thấy đống quần áo nằm ở đuôi thuyền, gương mặt lúc này mới bớt tái. Cổ Hạo Nhiên hít sâu một hơi, tự trấn an mình phải thật bình tĩnh, vừa rồi phong độ tiêu sái tu dưỡng mười mấy năm có lẻ trong mấy phút đều bị vứt đi không thương tiếc, tất cả là do gặp gỡ vị thê tử quái đản này, hắn tự nhủ phải nhanh chóng lấy lại phong độ, không được để nữ nhân này chiếm thế thượng phong thêm một lần nữa.

Ngẩng đầu, Cổ Hạo Nhiên cố tỏ vẻ nghiêm nghị nhìn về phía xa xa, Phong cùng Liễu đang bơi trở về, mà đằng sau có một bóng trắng thoải mái lướt trong nước, dần dần tiến đến gần thuyền. Cổ Hạo Nhiên đứng ở đuôi thuyền nhìn thân hình thoắt ẩn thoắt hiện trong làn nước của Điệp Y, nàng bơi tới gần, vươn tay bám vào mạn thuyền, nửa người nhô lên khỏi mặt nước, mái tóc ướt rối tung xõa trên đầu vai, từng giọt nước chảy xuôi theo khuôn mặt tuyệt mỹ của nàng, tấm áo đẫm nước dán sát vào cơ thể, lồ lộ những đường cong ngọc ngà, Điệp Y lúc ấy hệt như một đóa hoa đương nở rộ, gợi cảm mê hoặc lòng người.

Nhìn Điệp Y, Cổ Hạo Nhiên đen mặt, lạnh lùng nói với bọn thuộc hạ:"Đều cút ra xa môt chút cho ta."

Minh Thanh thấy Cổ Hạo Nhiên tức giận, lập tức kéo Phong và Liễu đi về phía đầu thuyền, thiếu phu nhân như vậy để cho người khác thấy thì hiển nhiên thiếu gia đang rất tức giận.

Điệp Y nhìn Cổ Hạo Nhiên một lúc, rồi định nhảy lên thuyền, Cổ Hạo Nhiên vội vàng bước đến chắn ngay trước mặt Điệp Y, Điệp Y liền nhích tay đổi sang bám vào chỗ khác, nhưng Cổ Hạo Nhiên vẫn đứng che trước mặt nàng, tỏ ý nhất quyết không cho nàng lên. Lần này thì Điệp Y, giận ngẩng đầu lên trừng mắt nhìn Cổ Hạo Nhiên. Hắn cũng không nói gì, giương đôi mắt như tóe lửa nhìn lại nàng.

Hai người trừng nhau một lúc lâu, Điệp Y đột nhiên vươn tay về phía Cổ Hạo Nhiên, Cổ Hạo Nhiên nhíu mày nhìn bàn tay của nàng, hai tay khoanh trước ngực, cương quyết không chịu nắm tay nàng, Điệp Y cũng không vừa, tay giữ nguyên trên mặt nước, không khí xung quanh hai người bỗng chốc trở nên lạnh lùng quái dị.

Nửa ngày sau Cổ Hạo Nhiên, hừ một tiếng lạnh lùng nói:"Lần sau nếu quần áo còn không chỉnh tề như vậy, ta sẽ trừng phạt ngươi". Dứt lời duỗi tay kéo nàng lên thuyền.

Hai người nắm tay nhau, Cổ Hạo Nhiên gồng tay kéo, Điệp Y nương theo, rướn người lên khỏi mặt nước, rồi bất chợt nàng chống tay kia vào thuyền, kéo giật lại, Cổ Hạo Nhiên không kịp đề phòng bị mất đà rơi thẳng xuống sông.

Điệp Y một tay vẫn bám mạn thuyền khinh miệt nói:"Ta ghét nhất bị người khác uy hiếp." Dứt lời định nhảy lên thuyền.

"Ta không biết bơi, khụ khụ, ta không biết bơi." Bị ngã xuống sông, Cổ Hạo Nhiên chới với khua chân múa tay, vùng vẫy loạn xạ, nhưng cơ thể cứ dần dần chìm xuống.

Điệp Y không thèm để ý, nhảy lên thuyền, lắc lắc tóc để rũ nước, còn chưa kịp bước đi thì tiếng ú ớ của Cổ Hạo Nhiên đã lặn đâu mất. Nàng quay đầu nhìn vào chỗ hắn vừa ngã xuống, chỉ còn thấy vài cái tăm sủi lên. "Chết tiệt." Điệp Y siết nắm đấm, xoay người nhảy xuống sông lần nữa.

Dưới đáy sông, Cổ Hạo Nhiên không có vẻ gì là hoảng hốt, nhưng hắn cũng chỉ có thể trợn tròn mắt, bất lực thấy mình từ từ chìm xuống, hắn đã uống không ít nước sông, bao nhiêu chiêu thức võ công vẫn luyện tập hàng ngày giờ trở nên vô dụng, càng cựa quậy càng nhanh chìm, nếu không phải có chút công phu về khí công giúp nín thở lâu hơn thì không chừng đã sớm ngất đi.

Cổ Hạo Nhiên gặp nguy không loạn, trái lại, trấn tĩnh một cách đáng khâm phục. Chợt hắn thấy một dáng người đẹp mê hồn như thủy thần nhịp nhàng rẽ nước đến bên mình. Nhận ra đó là Điệp Y, sắc mặt hắn căng thẳng, hai tay quơ cào loạn xạ muốn chộp lấy nàng, đồng thời đôi mắt xoáy vào Điệp Y cũng bừng lửa. Điệp Y uốn người tránh hai cánh tay đang hoảng loạn của Cổ Hạo Nhiên, bơi tới sau lưng hắn, một tay ôm hắn một tay rẽ nước bơi lên, Cổ Hạo Nhiên hiểu ngay hắn đang được cứu sống, không dãy dụa nữa mà phối hợp với Điệp Y đạp nước ngoi lên.

Òa một tiếng, hai người nhô lên mặt nước, Cổ Hạo Nhiên vội há miệng hớp không khí, Điệp Y vẫn ôm hắn, bơi về phía đuôi thuyền, tới mạn thuyền thì mệt mỏi bảo Cổ Hạo Nhiên:"Buông ra, đi lên." Lúc này hai tay Cổ Hạo Nhiên đang vòng chặt qua Điệp Y, ngước mắt nhìn lên thuyền một cách đần độn, vẫn không chịu buông tay Điệp Y để lên thuyền.

"Buông ra, Cổ Hạo Nhiên, lần này ngươi nợ ta một mạng."

Cổ Hạo Nhiên ngớ người, tức phát điên:"Là ai ném ta xuống nước?Ta không tính sổ với nhà ngươi thì thôi ngươi lại dám nói ta nợ ngươi một mạng."

"Ngươi có tin ta mang ngươi lên đây được thì có thể dìm ngươi xuống lần nữa?" Dứt lời Điệp Y làm bộ giật tay Cổ Hạo Nhiên ra.

Cổ Hạo Nhiên hoảng sợ vồ lấy Điệp Y, hét toáng lên:"Ngươi dám."

Điệp Y thấy hắn không bám vào mạn thuyền lại níu chặt lấy tay nàng thì cũng thôi không dọa hắn nữa, chỉ thở dốc nói:"Đi lên, ta mệt rồi."

Cổ Hạo Nhiên thấy khuôn mặt nàng lộ rõ sự mệt mỏi, ngẩn người một lúc mới vươn tay bám vào mạn thuyền trèo lên, sau đó quay lại kéo Điệp Y lên thuyền. Điệp Y đứng sau lưng hắn, cúi xuống nhặt ngoại sam khoác lên người rồi đi về phòng. Cổ Hạo Nhiên nhìn dáng vẻ hờ hững của nàng, cơn tức tưởng trôi đi rồi lại dội lên bừng bừng, hừ một tiếng rồi cũng đi về phòng mình.

Thoáng một cái đã hai ngày trôi qua, Cổ Hạo Nhiên quan sát Điệp Y, thấy nàng ăn uống đạm bạc, thời gian cả ngày chỉ có ăn, ngủ, ngắm phong cảnh, không thèm liếc mắt nhìn hắn lấy một cái, thái độ lúc nào cũng cao ngạo hờ hững như thế giới này chỉ có mình nàng, những người khác chỉ như khách qua đường, thậm chí chỉ là không khí, không đáng để tâm thì tức giận vô cùng, cắn răng nói:"Ta không tin ta đánh không lại ngươi."

Phong đứng bên cạnh cười nhẹ nói:"Thiếu gia, trước khi đánh thì nên nghĩ xem tối nay chúng ta thả neo ở đâu đây?"

Cổ Hạo Nhiên nghe vậy liếc nhìn Phong nói:"Thích ngừng ở đâu thì ngừng, việc này cần gì phải hỏi ta?"

Phong làm bộ thở dài một hơi nói:"Thiếu gia, mấy ngày nay tâm tư người đúng là đều đặt cả trên người thiếu phu nhân rồi. Đoạn đường sắp tới của chúng ta chính là sông Hoài Dương, nơi đó đâu phải là chỗ có thể nghỉ qua đêm được?"

Cổ Hạo Nhiên nghe Phong nhắc đến sông Hoài Dương thì giật mình, hơi ngượng, vốn đang tức giận cũng trở nên bình tĩnh hơn, ngón tay gõ gõ lên bàn, đăm chiêu suy nghĩ rồi dứt khoát nói:"Tiến thẳng vào Hoài Dương, không cho thuyền nghỉ."

"Thiếu gia, khúc sông này là nơi thủy phỉ thường qua lại, lần này chúng ta lại không mang theo nhiều người, nếu đổi hướng đi đường sông Linh Cừ rồi rẽ về Phần Châu có lẽ sẽ an toàn hơn." Minh Thanh nhăn mặt lên tiếng phản đối.

Cổ Hạo Nhiên đứng dậy nhìn ra sông nói:"Đừng quên lúc làm hôn lễ đã trì hoãn thời gian, giờ lại đi Linh Cừ thì xa quá, không kịp ngày về. Trên sông Hoài Dương tuy có thủy phỉ nhưng mấy trại chủ ở đó cũng vẫn phải nể mặt chúng ta, sao ta lại phải sợ chúng? Hơn nữa, trên thuyền cũng có gia huy của Cổ Gia, thiên hạ này dám trêu và Cổ gia e là chả có mấy người."

Phong trầm tư một chút gật gật đầu nói:"Thiếu gia nói có lý, thủy phỉ chưa chắc đã dám ra tay với chúng ta, mà ta cũng phải đi ngày đêm không nghỉ, dù thế nào trong sáu ngày nữa cũng phải về đến nhà."

Vừa nghe chỉ còn sáu ngày nữa, Cổ Hạo Nhiên liền thấy buồn bực trong lòng, nhà hắn đang chuẩn bị rượu mừng hắn thành thân, dù là đã qua lễ thành hôn ở nhà Điệp Y, nhưng về Cổ gia mới chính thức là ra mắt gia môn, lại nghĩ cô nàng Điệp Y kia với mình như nước với lửa, bộ dạng lại lạnh lùng khó ưa, Cổ Hạo Nhiên thấy lòng rối bời, nữ nhân dám đem hắn đạp dưới chân chỉ có mình nàng, mà hắn chẳng những không làm gì được nàng lại còn không thể dứt bỏ được nàng, trong lòng càng lúc càng bực tức.

Phong và Minh Thanh vừa thấy mặt mũi Cổ Hạo Nhiên bắt đầu biến đổi vội liếc nhìn nhau rồi nhanh chóng lui xuống, nam tử một khi nổi điên thật là đáng sợ.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net