Chương 2: Không có tiêu đề

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

* Ngôi kể của Nguyên:

Từ bé tôi sống cùng mẹ và bà ngoại, nhưng sau đấy mẹ tôi kinh doanh nhà hàng ẩm thực được 1 thời gian thì muốn mở rộng chi nhánh. Thế là bà quyết định dời về Hà Nội. Bà ngoại tôi thì chẳng thích sự náo nhiệt của Hà Nội nên cũng từ chối đi cùng mà ở lại Vinh.

Mẹ và tôi dọn đến phố Phan Đình Phùng. Căn nhà mới này đối với mẹ con tôi mà nói thì quá tiện nghi và đầy đủ. Vì ở phố chật hẹp nên những ngôi nhà có chung vách là chuyện thường. Ngôi nhà mới này cũng thế, bên cạnh cũng là căn nhà 3 tầng khá là khang trang. Bác ở cạnh sống cùng vợ và 2 cô con gái nhưng chị lớn thì học ở Hàn Quốc, còn bé út thì nhỏ hơn tôi một tuổi.

Ban đầu tôi cũng chẳng quan tâm gì, mẹ bảo tôi sang nhà để chào hỏi hàng xóm thì tôi cũng vâng lời mà sang cùng mẹ. Lúc sáng tôi cũng đã thấy cô bé hàng xóm cạnh nhà mình khi em dắt xe ra khỏi cổng rồi. Nhưng mà bây giờ mới nhìn rõ...xin lỗi mọi người nhưng mà ẻm xinh vãi.

Gu các bác thế nào thì tôi không rõ nhưng riêng tôi thì thấy con bé này xinh thật. Kiểu ngây thơ, trong trẻo kiểu gì ấy, không biết nên dùng mỹ từ nào để miêu tả.

Nói thế nhưng không có nghĩa tôi thích em ấy. Muốn cảm mến một ai đó thì cần một khoảng thời gian không ngắn cũng không dài để trái tim ta cảm thấy rung động từ những thứ mà đối phương làm cho mình. Và tôi thì chưa cảm nhận được điều đó.

*****

Hôm nay là chủ nhật. Mẹ tôi bận đến nhà hàng xem tiến độ thi công ra sao. Tôi thì đang rảnh, nên ngồi đấy đọc mấy cuốn sách về cuộc sống hoặc mấy cuốn nói về tâm lí tội phạm chẳng hạng. Sau đấy thì nghe tiếng chuông cửa nên vội chạy ra.

-" hello anh, mẹ em mới hấp được mấy cái bánh giò. Bảo em mang sang cho anh và dì ăn lấy thảo"

Cô bạn vừa cười vừa đưa đĩa bánh cho tôi. Tôi cũng vui vẻ mà đón nhận và không quên gửi lời cảm ơn đến bác gái.

-"cảm ơn Linh nhé. Em đi học à?"

-" không ạ! Trường em tổ chức hội trại xuân nên là các bạn lớp em cùng nhau tập trung làm cổng trại thôi!"

-"À, vui nhỉ!!"

Tôi nhẹ nhàng cảm thán một câu sau đó chào tạm biệt em mà quay vào nhà.

*****

Cái ngày mà học kì 2 bắt đầu cũng đến. Mẹ bận việc ở cửa hàng nên giục tôi dậy từ rất sớm. Mà tôi không nghe thì cũng bị bà cho ăn đòn, thế nên lụi cụi mà rời khỏi giường, bước từng bước nặng trĩu ra ngoài ban công để đón nắng sớm và tập thể dục. Vô tình bắt gặp "bé hàng xóm". Cô nàng đang tưới mấy luống hoa mười giờ ở ngoài hiên. Thấy tôi thì ngẩn mặt nở một nụ cười sau đó thốt lên:

-"Anh dậy sớm thế, mà anh học ở đâu?"

-"Anh học ở Phan Đình Phùng, còn Linh?". tôi vươn vai xoay người vài cái để tỉnh táo rồi đáp lại Linh.

-" trùng hợp thế, em cũng học ở đấy. Thế anh học lớp nào?"

-"11A1". "Wow, giỏi thế". Chưa đợi tôi nói hết cô nàng đã tiếp lời.

-"thế em học lớp nào?"

-"10A1"

Sau khi nói chuyện với em xong thì cũng đến 6h30 nên tôi vội vàng đến lớp. Xuống nhà cũng thấy bé Linh đã dắt xe ra từ lâu.

********

Tôi đến trường, vẫn còn sớm. Nên cũng chậm rãi từng bước mà ngắm nhìn ngôi trường sẽ gắn bó với mình ở hiện tại và có thể là trong tương lai. Sau đấy tôi đến lớp, được thầy chủ nhiệm giới thiệu rõ ràng về bản thân mình với các bạn sau đấy tôi cũng xuống sân, vì hôm nay là thứ 2 nên sẽ chào cờ.

-"Này cậu lúc trước sống ở Vinh à. Bố mẹ cậu làm gì thế?"

-"tớ chỉ sống với mẹ. Mẹ tớ kinh doanh cửa hàng, cụ thể là về mảng ẩm thực"

Trả lời quá là cụ thể. Cậu bạn kia đơ ra nhìn tôi một lúc sau đó lại vẻ mặt hớn hở mà vỗ nhẹ lên vai tôi.

-"à haha, tớ không biết. Cậu có giỏi môn gì không?"

-"có đấy" Tôi nhẹ nhàng đáp lại.

Không biết người khác có nghĩ tôi kêu ngạo không, nhưng tôi không thích chia sẻ chuyện đời tư cho người ngoài nghe, tôi thấy nó chẳng giúp ích được gì. Kết thúc buổi chào cờ, tôi cũng quay về lớp bắt đầu 1 ngày mới, một tiết học mới, tại ngôi trường mới.


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net