13. Mĩ nhân kế

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Hôm đó sau khi đưa Viên Nhất Kỳ đến lớp học xong Thẩm Mộng Dao liền quay về công ty, không ngờ chưa đầy một tiếng sau đã nhận được điện thoại của Thích Dư Châu, mà nội dung thì Thẩm Mộng Dao cũng chỉ biết bó tay

Thích Dư Châu đơn giản hỏi xem mắt Viên Nhất Kỳ có bình thường không, vì sao lại nhìn cô đến lạnh cả sóng lưng thế

Hừm!!!

Ngẫm nghĩ cả buổi Thẩm Mộng Dao cũng chẳng nghĩ ra được câu trả lời hợp lí đành đánh trống lãng nói vài câu rồi lại cúp máy

Cũng là kể từ lúc đó công việc bắt đầu ập đến Thẩm Mộng Dao, từ hợp đồng cho đến khảo sát công trình, cái này cũng chỉ tại buổi sáng mình không chịu đến công ty làm việc a...

Viên Nhất Kỳ ở nhà Trịnh Đan Ny ngóng tới ngóng lui cũng không nghe thấy tiếng xe của Thẩm Mộng Dao trở về, nhìn lên đồng hồ đã hơn tám giờ, thật sự mình đã bị bỏ rơi rồi sao?

Thấy Viên Nhất Kỳ cứ bó chân ngồi bên cửa sổ nhìn sang căn nhà một màu đen tối cách vách, trong lòng Trịnh Đan Ny lại dâng lên một cảm giác mất mác không nguôi, Viên Nhất Kỳ dù có muốn giận vẫn không thể giận Thẩm Mộng Dao lâu được, tại sao vậy? Rốt cuộc chị ta có mị lực gì tốt hơn mình, bất quá chính là chị ta lớn tuổi hơn, có công việc ổn định hơn...

_ Tiểu Kỳ , chúng ta đi ngủ thôi

Trịnh Đan Ny đơn giản gọi, Viên Nhất Kỳ quay đầu lại nhìn đến chiếc giường ở cạnh đó, trông nó thật xa lạ biết bao, đột nhiên Viên Nhất Kỳ lại sợ... Sợ Thẩm Mộng Dao thật sự bỏ rơi mình, Thẩm Mộng Dao không cần mình nữa, có phải mình trẻ con quá nên Thẩm Mộng Dao mới chán ghét mình không... Viên Nhất Kỳ càng nghĩ khóe mắt càng cay cay, hình như mình đối với Thẩm Mộng Dao không còn đơn giản chỉ là thích nữa, nhưng nó có thể là gì chứ...?

Đúng lúc Viên Nhất Kỳ vừa bước chân lại giường thì bên ngoài có tiếng xe của Thẩm Mộng Dao đang hì hục trước cổng nhà mình, Viên Nhất Kỳ muốn lập tức nhìn thấy chị nhưng lại sợ chị không muốn thấy mặt mình... Cái này chính là lương tâm đang đối kháng, nửa muốn nhưng nửa lại không

Trịnh Đan Ny biết Viên Nhất Kỳ hiện tại không hề cam tâm tình nguyện cùng mình chung chăn, nhưng hết cách rồi, mình cần Viên Nhất Kỳ, đúng vậy chỉ cần ở cạnh Viên Nhất Kỳ thì đối với Trịnh Đan Ny chính là hạnh phúc nhất

Trịnh Đan Ny từ trong chăn vươn tay muốn bắt lấy cánh tay của Viên Nhất Kỳ, nhưng chỉ còn một vài centimet nữa là có thể chạm vào thì điện thoại Viên Nhất Kỳ vang lên, tên người gọi hiển thị ba chữ Thẩm Mộng Dao lập tức vùi lấp đi sự hiện hữu của Trịnh Đan Ny đối với Viên Nhất Kỳ

Rõ ràng Viên Nhất Kỳ đã rất mong chờ người kia điện thoại, nên chưa đầy ba giây Viên Nhất Kỳ đã bắt máy. Chẳng biết Thẩm Mộng Dao đã nói gì nhưng ánh sáng từ màn hình điện thoại rọi vào gương mặt của Viên Nhất Kỳ cho thấy bản thân rất vui vẻ

Và rồi...

_ Đan Ny , mình xin lỗi, mình không thể ở lại được ... bây giờ mình phải đi về, Dao Dao đang đợi mình

Trịnh Đan Ny không thể làm gì khác ngoài đồng ý, nhưng chỉ là sau khi Viên Nhất Kỳ đi rồi bất chợt nước mắt Trịnh Đan Ny lại rơi, vì sao mình lại đau lòng đến vậy, Viên Nhất Kỳ không hề để ý đến cảm xúc của mình, người cậu ấy nghĩ đến trong đầu mãi mãi chỉ có một mình Thẩm Mộng Dao

Thẩm Mộng Dao ở trước cửa nhà đợi, vừa thấy Viên Nhất Kỳ bước ra từ nhà Trịnh Đan Ny liền chạy lại ôm đứa nhỏ vào lòng

_ Lúc nãy vào nhà không gặp em thực sự khiến cho tôi vô cùng lo lắng

Nước mắt Viên Nhất Kỳ rơi ra, mình hiểu cảm giác này rồi, chính là... Yêu!. Mình yêu Thẩm Mộng Dao, mình thật sự cảm thấy hạnh phúc khi ở bên cạnh chị ấy

Viên Nhất Kỳ xiết chặt cái ôm của Thẩm Mộng Dao, vùi đầu mình vai chị. Thẩm Mộng Dao ôn nhu xoa mái tóc mềm của Viên Nhất Kỳ

Chỉ là...

Vừa vào đến nhà Viên Nhất Kỳ lập tức thay đổi sắc mặt, khi nãy còn ôm người ta khóc nức nở thì bây giờ lại thờ ơ xem người ta như không khí trực tiếp đi lên giường ngủ

Thẩm Mộng Dao đương nhiên ngơ ngác, đứa nhỏ nhà mình tương lai chắc chắn sẽ làm nhà báo, chưa gì đã lật mặt nhanh hơn kí giả viết bài, hơi zzz

Thẩm Mộng Dao ở ngoài xã hội như thế nào thì Viên Nhất Kỳ không biết được , nhưng khi ở nhà Thẩm Mộng Dao đối với Viên Nhất Kỳ chính là cực kì thích thỏa hiệp

_ Viên Nhất Kỳ xinh đẹp, buổi sáng là Thích Dư Châu đột ngột nắm tay tôi, tôi còn chưa kịp lấy tay về em đã đi ra... Oan uổng cho tôi mà!!!

_ Ai cần chị giải thích, không nghe không nghe

Nhìn bộ dạng bịt hai tai của Viên Nhất Kỳ lại khiến Thẩm Mộng Dao tức đến muốn nhảy xuống sông Hoàng Hà cho rồi, cái này thật khó mà giải thích được a

Hết cách Thẩm Mộng Dao đành phải bán thân chuộc tội vậy

Viên Nhất Kỳ nhìn Thẩm Mộng Dao thoát y trước mặt mình đi qua đi lại nhưng chẳng hiểu người này muốn làm gì, đối với Viên Nhất Kỳ mới mười lăm tuổi thì mấy chuyện phát dục là chưa hề phát triển, nên vậy mà báo hại Thẩm Mộng Dao đỏ mặt đi tới đi lui vẫn không thấy người kia làm cái gì mình

Cứ tưởng thất bại nào ngờ Viên Nhất Kỳ đột nhiên ngồi dậy gương mặt có hơi gượng gạo nhìn Thẩm Mộng Dao cục súc nói

_ Mỏi chân chưa, nhanh lên giường đi ngủ

Tiếng ' ác ác ác ' của lũ quạ như đang bay trên đầu Thẩm Mộng Dao, mình cực lực thoát y đi qua đi lại rốt cuộc bị Viên Nhất Kỳ nhìn mình bằng ánh mắt kì thị  , cái này thiệt là đau lòng. Thật ra trẻ nhỏ phát triển trễ quá cũng không tốt chút nào...

Hừm!!!! -_-"'










Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net