Chương 11: Tâm Tâm

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

- Tôi nghĩ Tâm Tâm chính là Nhân Miêu đó

Giọng Hàn Thủy rất bình thản giống như đây chỉ là một việc bình thường, chẳng có gì đặc sắc nhưng rơi vào bốn người còn lại thì nó như sét đánh ngang tai.

- Hàn Thủy cậu nói đùa phải không? Tâm Tâm sao có thể.....

Vũ Phong nắm chặt bả vai Hàn Thủy giọng nói có vài phần kinh ngạc cùng hoảng sợ, khi cậu bắt tay Tâm Tâm thì cũng đã cảm nhận được cô ấy không hề có nội lực nên nhất định không phải là người của thế giới này, làm gì có chuyện cô bé loài người lại là truyền nhân của tộc Nhân Miêu cơ chứ.

- Tôi tìm thấy cô ấy trên vùng thảo nguyên

- Ý cậu là...

- Đúng vậy, vùng thảo nguyên của tộc Nhân Miêu

Ngoại trừ Hỏa Diễm vẫn thản nhiên đọc sách và Tâm Tâm ngu ngơ không hiểu gì cả, ba người kia trên mặt đầy vẻ kinh ngạc. Vùng đất thánh của tộc Nhân Miêu không phải ai cũng có thể bước vào, đến cả họ còn không thể vậy mà một con người thuộc hành tinh khác lại...

- Tâm Tâm tại sao cậu lại ở trên thảo nguyên?

Mộc Hoàng thân thiết hỏi, chả trách ngay từ đầu khi Hàn Thủy đưa Tâm Tâm đến cô đã thấy kì lạ rồi. Địa ngục này người thế giới khác cũng không thể đặt chân vào trừ khi Tâm Tâm là ma hoặc là thực sự có năng lực cường đại, có thể chịu được chín chín tám mốt hỏa kết giới.

- Tớ đuổi theo một con mèo rồi bị hút vào lỗ đen, mở mắt ra là đã ở trên thảo nguyên rồi

Tâm Tâm đối với cô gái Mộc Hoàng này rất có thiện cảm, ai bảo người ta xinh đẹp như thiên tiên cơ, cô thích nhất là được ngắm mỹ nhân a, nguyện vọng vì mỹ nhân cái gì cũng nói ra hết.

- Tâm Tâm, thảo nguyên đó... không phải ai cũng vào được

- Nhưng...tớ thấy nó rất đẹp lại còn giúp tớ chữa lành vết thương nữa

Vừa nói cô vừa giơ một bên má ra, vết mèo cào ở trên đã biến mất nhưng nếu nhìn kĩ vẫn có thể thấy một vệt hồng nhạt kéo dài, mọi người nghe được thì cả kinh.

- Tâm Tâm em chắc chắn là vết thương đã lành lại?

- Vâng, em nghĩ là gió trên thảo nguyên đã chữa lành nó.

Hàn Thủy cũng không thể tin vào mắt mình, lúc tìm thấy Tâm Tâm anh nhớ rõ không hề nhìn thấy vết thương nào trên mặt cô, xem ra chuyện cô là truyền nhân của Nhân Miêu lại càng có khả năng hơn.

- Mọi người có thể giải thích cho em chuyện gì đang xảy ra ra không ạ?

Tâm Tâm khuôn mặt mờ mịt, từ lúc Phong Phong nói với cô đây là Hành tinh thú vật cô cũng đã rất ngạc nhiên rồi nhưng vốn là một người thích tìm hiểu các bí ẩn của vũ trụ, cô tò mò hơn là kinh ngạc nên giờ mọi người đều nhìn cô như thể sinh vật quý hiếm thế này thực sự không quen.

- Tâm Tâm, em chắc cũng đã biết khá nhiều về nơi này rồi, anh chỉ muốn nhắc em là nếu em thực sự là Nhân Miêu thì em đang gặp nguy hiểm.

Hàn Thủy khuôn mặt lo lắng, nếu để các vị trưởng lão biết đến sự tồn tại của Tâm Tâm thì không biết em ấy sẽ bị truy đuổi gắt gao đến mức nào đây. Anh thực sự rất quý cô bé này, không muốn để cô phải chịu bất kỳ thương tổn nào.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net