Băng Viên - Phiên ngoại: Mộng trầm ký

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Tác giả: Mặc Hương Đồng Khứu

Dịch: Ngộ (Jun - Vong Tiện Anh Trạm)

Mấy ngày nay thấy mấy bạn trên nhóm bàn về cái phiên ngoại chưa được dịch :>  Nghe bảo là bản chỉnh sửa, má Mặc viết.

Ngộ cũng tò mò đi mò thử  tìm bản Trung xem sao :> chớ bản tiếng Anh ngộ chịu, trình độ cỏ dại ven bờ, người qua đường lượn lờ ngó ngó thôi. Rồi thấy hình như chưa có ai dịch, nên là lại tha lôi về, tập tành dịch dẹt đỡ coi sao. :> năng là dịch không được mượt như các đại thần hay dịch, nhưng cũng coi như có cố gắng đi hen. Cầu khen ngợi (๑•́ ₃•̀๑)  

:> Bản dịch này :> khỏi nói đi, chưa được sự đồng ý của má Mặc hay bên có bản quyền là Tấn Giang. :> Nên là hi vọng đừng bị ai report hay sờ gáy :> Chẳng may một ngày tự dưng bị sờ gáy, nick Ngộ bay, vậy thì :> ờ hớ lắm ... Ngộ dịch vì yêu thích thôi, cầu trời đừng để bị ai nhòm tóc sau cổ Ngộ đó. Và cũng đừng ai đưa đi đâu. 

Giờ thì mời cả nhà đọc.

Phiên ngoại: Mộng trầm ký

~~~ Start reading ~~~

Sau khi nằm xuống nghỉ ngơi xong, mở mắt phát hiện bản thân mình đã ở nơi khác, loại chuyện này đã chẳng phải là lần đầu tiên, cho nên Thẩm Thanh Thu cũng chẳng hoảng hốt, biết mình lại vừa đi vào trong mộng của Lạc Băng Hà. Bay bay phiêu dạt một hồi, tùy tiện rơi bịch xuống đất.

Vừa chạm đất, cảnh tượng xung quanh lập tức thay đổi, tựa như cưỡi gió đạp liễu. Bốn bề nguy nga lộng lẫy, phong cách trang trí hoa lệ phô trương, lại có một hành lang dài hết sức quen mắt, trăm phần trăm là Huyễn Hoa Cung rồi.

Xuyên qua hành lang dài, điểm cuối chính là chính điện phòng nghị sự của Huyễn Hoa Cung. Lúc trước, chính chủ Lạc Băng Hà vốn đã sớm ở trong mộng chờ y, lần này lại không thấy, hẳn lại có chuyện ly kỳ rồi.

Trong sảnh có người, Thẩm Thanh Thu nhìn thấy một bóng lưng quen mắt, tiến lại gần nhìn, thực sự là chuyện lạ, ngạc nhiên nói: "Mộc sư đệ?"

'Mộc Thanh Phương' nghiêm nghị đáng kính nể này là ảo ảnh trong trí nhớ của Lạc Băng Hà, đương nhiên sẽ không nghe được lời y gọi. Người sư đệ này của y, tính khí luôn rất tốt, giờ phút này lại đứng trong đại sảnh với sắc mặt rất là không tốt.

Thẩm Thanh Thu nhớ lại, giang hồ đồn đại rằng sau khi y 'chết chui' không lâu, Lạc Băng Hà đã từng đem theo Mộc Thanh Phương trở về Huyễn Hoa Cung, cưỡng ép hắn 'chữa bệnh' cho mình, lòng thầm nghĩ, đây nhất định là một màn kia rồi.

Một đạo bóng đen nặng nề im hơi lặng tiếng lướt qua bên người y, thanh âm của Lạc Băng Hà vang lên: "Mộc tiên sinh."

Trong mắt 'Lạc Băng Hà' này không hiện ra bóng của Thẩm Thanh Thu, hồn nhiên không cảm giác gì với sự tồn tại của y, vậy thì không phải là chính chủ Lạc Băng Hà, chỉ là ký ức mà thôi.

Thẩm Thanh Thu có chút buồn bực nho nhỏ, chẳng lẽ y đã bay tới phạm vi mộng mà ngay cả chính chủ Lạc Băng Hà cũng không thao túng được rồi sao?

Xưng hô và thái độ của Lạc Băng Hà không thể nói là không tôn trọng, Mộc Thanh Phương nói: "Các hạ gọi ta là Mộc tiên sinh, vậy đến cùng là thừa nhận bản thân là môn hạ của Thương Khung Sơn, hay là không thừa nhận?"

Lạc Băng Hà nói: "Thừa nhận và không thừa nhận, có quan hệ sao?"

Mộc Thanh Phương nói: "Nếu như không thừa nhận, vậy thì sao vẫn gọi Thẩm sư huynh là sư tôn? Nếu như thừa nhận, theo lý ngươi nên gọi ta một tiếng sư thúc, vì sao còn đả thương đệ tử của Thương Khung Sơn, đem ta bắt đến chỗ này?"

Lạc Băng Hà nói: "Mời Mộc tiên sinh tới, tất nhiên là vì chữa trị cho sư tôn của ta."

Mộc Thanh Phương mỉm cười nói: "Thẩm sư huynh đã tự bạo mà chết ngay dưới con mắt của mọi người tại Hoa Nguyệt thành, linh lực tẫn tán, hôm nay sợ là thi thể cũng đã sớm thối rữa mục nát, Mộc mỗ tự thấy không có cách nào đem người cải tử hồi sinh cả."

Một phen hỏi đáp tới lui, Thẩm Thanh Thu nghe mà toát mồ hôi lạnh.

Mộc Thanh Phương chẳng phải dạng như Tề Thanh Thê hay Liễu Thanh Ca trong mắt không cho phép có nửa hạt cát dính, tính tình động tí là nổ, nhưng lúc này, hắn trả lời thật sự là không có dễ nghe chút nào. Mặc dù biết rõ hắn sẽ không sao cả, nhưng vẫn không nhịn được mà đổ mồ hôi hột thay cho Mộc Thanh Phương, lo hắn chọc giận Lạc Băng Hà, lại phải ăn chút đau khổ không cần thiết.

Cũng may Lạc Băng Hà không hề động đậy, lạnh lùng nói: "Mời Mộc tiên sinh nhìn một chút là được."

Bị người chế trụ, Mộc Thanh Phương chỉ đành bị một đám đệ tử áo vàng áp tải đi tới Huyễn Hoa Các.

Bên trong Huyễn Hoa Các, khí lạnh xâm nhập người, hai người một trước một sau bước vào bên trong cửa sâu, vừa bước vào, cửa liền đóng chặt. Thẩm Thanh Thu cũng vọt vào theo.

Lạc Băng Hà đem màn trướng của tọa đài kéo ra. Mộc Thanh Phương khom người xem xét, Thẩm Thanh Thu cũng muốn đến gần xem một chút, đáng tiếc, Mộc Thanh Phương gần như là lập tức dựng thẳng eo, đem màn trướng buông xuống, chặn lại tầm mắt Thẩm Thanh Thu, khuôn mặt vặn vẹo chút.

Mộc Thanh Phương nói: "Ngươi dùng phương pháp gì gìn giữ thi thể của y?"

Lạc Băng Hà lạnh nhạt nói: "Mộc tiên sinh là phong chủ của Thiên Thảo Phong, làm cách nào để giữ thân xác không bị hư, ngươi so với ta, hiểu rõ hơn."

Ngưng lại hồi lâu, thái độ cự tuyệt phối hợp ban đầu của Mộc Thanh Phương rốt cuộc như cái đinh mềm xụ xuống, nói: "Ngươi mỗi ngày cưỡng ép truyền linh lực vào thi thể của Thẩm sư huynh, trừ việc miễn cưỡng khiến thân thể y không bị mục rữa và hao phí một lượng linh lực khổng lồ ra, thì không có bất kỳ tác dụng gì. Hơn nữa, chỉ cần có một ngày dừng lại, liền sẽ biến thành công dã tràng. Thứ cho ta nói thẳng, Thẩm sư huynh đã..."

Lạc Băng Hà cắt ngang lời hắn: "Y thuật Thiên Thảo Phong có một không hai thiên hạ, Mộc tiên sinh lại là người đứng đầu một phong, ta tin tưởng ngươi nhất định có biện pháp."

Mộc Thanh Phương nói: "Không có cách nào."

Ngoan cố như vạy, Lạc Băng Hà vốn cũng không có bao nhiêu kiên nhẫn rốt cuộc cũng đã tiêu hao hầu như không còn. Hắn cười nhạt: "Không có cách nào thì nghĩ cách đi. Trước khi nghĩ ra cách, Thương Khung Sơn, Mộc tiên sinh cũng không cần trở về!"

Hắn bỗng nhiên vung tay áo, cửa Huyễn Hoa Các đột nhiên mở ra hai bên, Mộc Thanh Phương ngẩn ra, người đã bị hất tung ra ngoài, lập tức có một đám đệ tử áo vàng chờ bên ngoài đã lâu kéo đi, ngay sau đó, cửa khép lại.

Một trận gió lạnh thổi qua, bên trong phòng, ánh nến lay động, sáng tắt không ổn định.

Bỗng nhiên, Lạc Băng Hà hướng về phía y kêu một tiếng "Sư tôn'.

Thẩm Thanh Thu đầu tiên là cả kinh.

Y cho là Lạc Băng Hà trong ký ức này thấy mình. Nhưng, rất nhanh, y phát hiện, Lạc Băng Hà chỉ là kêu thế thôi. Hắn vốn không trông mong rằng sẽ có người đáp lại hắn.

Lạc Băng Hà đứng ở cửa một lúc lâu, rồi mới chậm rãi đi tới bên cạnh Thẩm Thanh Thu, ngồi xuống tọa đài, lần nữa kéo mở màn trướng, sau đó liền nhìn chằn chằm cỗ thi thể kia, ngẩn người.

Một lần ngẩn người này thật lâu, Thẩm Thanh Thu đứng rảnh đến phát hoảng, chống chân đổi chân liên tục, không nhịn được, cũng nhoài người đến bên mép giường. Lạc Băng Hà nhìn chằm chằm thi thể y, y liền nhìn chằm chằm mặt Lạc Băng Hà. Nhìn chằm chằm, nhìn chằm chằm, Lạc Băng Hà đưa một cái tay ra, chậm rãi kéo vạt áo cỗ thi thể kia ra.

Thẩm Thanh Thu trẹo chân.

Hình ảnh đẹp các kiểu gì gì đó, thật sự không thích hợp dùng ở thời khắc này, bởi vì thi thể Thẩm Thanh Thu trên tháp tọa lúc này ... quả thực là không dễ nhìn chút nào.

Từ cổ trở xuống, xanh xanh hồng hồng, đều là thi ban.

(thi ban: các nốt, chấm, vết, mảng nổi lên ở người sau khi chết)

Lạc Băng Hà cởi áo khoác của bản thân ra, kéo cỗ thi thể kia vào trong ngực, ôm như ôm một đứa bé vậy. Nếu để cho người ngoài nhìn thấy, không tránh khỏi sẽ bị dọa sợ cho gan mật cùng nứt rạn, hoặc là sẽ liên tưởng đến một ít từ khó nghe, chán ghét không chịu được. Nhưng thực tế, hắn chỉ ôm, cũng không có cử động gì khác.

Cằm Lạc Băng Hà gác trên đỉnh đầu tóc đen nhánh của Thẩm Thanh Thu, một cái tay thì vuốt dọc đường cong sống lưng như vỗ về an ủi, đồng thời vận chuyển một lượng lớn linh lực qua. Thi ban xanh xanh tím tím dần dần biến mất, da lại lần nữa trở nên tái nhợt sáng bóng.

Cái tư thế và động tác này, đem cái dây đàn mảnh trong nội tâm Thẩm Thanh Thu gảy nhẹ một cái.

Y nhớ ra rồi, y đối với Lạc Băng Hà, dường như cũng từng làm qua động tác giống thế.

Đó là một đêm sau khi Lạc Băng Hà dọn vào trúc xá (nhà trúc) không bao lâu.

...

Đêm đông. Gió rét vây quanh, gào thét quanh núi rừng Thanh Tĩnh Phong, hàng ngàn hàng vạn phiến lá trúc lã chã lay động như thủy triều.

Thẩm Thanh Thu nằm trên giường lớn, cũng chưa chìm vào giấc ngủ sâu, nhắm mắt dưỡng thần. Dưỡng thần dưỡng thần, đột nhiên gian phòng nhỏ sau tấm bình phong bên kia truyền đến tiếng cọt kẹt. Giống như tiếng người bên trong khó ngủ, trằn trọc trở mình.

Trăn trở không bao lâu, tiếng lăn qua lộn lại hơi ngừng, có người rón rén xuống giường, xốc rèm, ra khỏi nhà trúc.

Hơn nửa đêm, Lạc Băng Hà không ngủ, chạy ra ngoài làm gì?

Thẩm Thanh Thu nhớ lại khoảng thời gian này ở trong tình tiết truyện, Lạc Băng Hà cũng đâu có nửa đêm canh ba len lén chạy ra ngoài gặp kỳ ngộ gì đâu. Y nhất thời tò mò, cũng đứng lên.

Tu vi của y và Lạc Băng Hà lúc này, xa nhau không đơn giản chỉ là một cảnh giới, thân pháp y nhẹ lại mau, vì vậy, lúc y đi vòng qua sau lưng Lạc Băng Hà, đối phương vẫn hồn nhiên không cảm giác.

Lạc Băng Hà cũng không đi bao xa, chẳng đến cái địa phương thần bí nào tìm kỳ ngộ, hắn ngay tại sân phía sau, dọn một cái băng ghế nhỏ, ngồi xuống. Quần áo trên người hắn đã cởi ra, chỉnh tề quy củ đặt ở trên chân trái, tay phải thì đưa về phía lòng bàn tay trái mò lấy chút gì đó, sau đó bôi lên người. Bôi xong thì nhẹ xoa xoa một lát, trong miệng phát ra tiếng hít khí nhè nhẹ.

Dưới ánh trăng, thân thể thiếu niên mười lăm mười sáu tuổi không hề gầy yếu, nhưng cũng không cường tráng gì, phủ đầy những vết bầm xanh tím lẫn lộn, gió đêm thổi tới một mùi thuốc và mùi rượu nhàn nhạt.

Thẩm Thanh Thu lên tiếng: "Lạc Băng Hà."

Bị người gọi, sợ hết hồn, từ trên băng ghế nhảy cẫng lên, quần áo chỉnh tề rơi xuống đất. Lạc Băng Hà ngạc nhiên: "Sư tôn! Người sao lại tỉnh rồi?"

Thẩm Thanh Thu bước đến phía trước: "Vi sư chưa ngủ."

Lạc Băng Hà nói: "Là đệ tử đánh thức sư tôn sao? Thật xin lỗi! Vốn không muốn quấy nhiễu sư tôn nghỉ ngơi nên mới ra ngoài, không nghĩ tới lại..."

Đứa nhỏ này sợ bản thân lăn qua lộn lại sẽ đánh thức y nên mới nửa đêm canh ba đi ra ngoài xức rượu thuốc đây mà. Sợ là thật sự đau đến không chịu nổi.

Thẩm Thanh Thu nói: "Những vết thương trên người ngươi là có chuyện gì xảy ra?"

Lạc Băng Hà nói: "Không có gì đáng ngại! Chỉ là đệ tử gần đây tu luyện không đúng cách, đột nhiên bị thương nhẹ thôi."

Thẩm Thanh Thu nhìn kỹ vết thương trên người hắn, nói: "Người của Bách Chiến phong lại đến tìm ngươi gây chuyện, có phải không?"

Lạc Băng Hà nói đúng cũng không được, mà cũng lại không muốn lừa gạt y. Thẩm Thanh Thu nhìn bộ dạng im lặng không nói gì của hắn, càng nhìn càng có chút tức giận, nói: "Vi sư đã dạy người cái gì?"

Lạc Băng Hà nói: "Không đánh lại thì chạy."

Thẩm Thanh Thu: "Ngươi làm được sao?"

"Nhưng mà..." Lạc Băng Hà đáp, "Nhưng mà như thế, há chẳng phải đệ tử làm mất thể diện của Thanh Tĩnh Phong quá rồi sao."

Thẩm Thanh Thu nói: "Nhìn không vừa mắt liền đánh, Bách Chiến Phong bọn hắn như vậy, thì có khác gì so với đám lưu manh ác bá ở chân núi đâu. Nói rõ ra thì, đến tột cùng là Thanh Tĩnh Phong mất thể diện, hay là Bách Chiến Phong mất thể diện? Vi sư ngay bây giờ sẽ đi tìm Liễu Thanh Ca. Một năm ba trăm sáu mươi lăm ngày, dù là hắn rút ra một ngày quản giáo đám tiểu bối kia thôi, thì chúng cũng đã không đến nỗi vô pháp vô thiên như thế rồi."

Lạc Băng Hà vội kéo tay y: "Sư tôn, vạn vạn không thể! Nếu là bởi vì đệ tử mà hại người và Liễu sư thúc phải khắc khẩu, vậy con... con..." Kéo không dừng bước y được, chân khuỵu xuống một cái, thấy Thẩm Thanh Thu dừng bước, hắn lại vội vàng nói: "Lại nói, cũng không hoàn toàn là do các sư huynh đệ Bách Chiến Phong đánh. Chính con lúc tu luyện cũng té ngã nhiều hơn chút, nên mới có thể khó coi như thế này."

Nhìn hắn sốt ruột, Thẩm Thanh Thu chậm giọng lại, nói: "Chuyện tu luyện, cần tiến hành theo đúng trình tự, thuận thế mà làm, sao có thể cưỡng cầu? Ngươi dục tốc bất đạt như thế, vạn nhất làm hỏng căn cơ, há chẳng phải là lưu hận suốt đời?"

Một ngày nào đó, y phải nghĩ cách, làm thế nào để xử lý đám phần tử bạo lực kia của Bách Chiến Phong, mượn tay Liễu Thanh Ca dạy dỗ bọn chúng, để cho bọn chúng giận mà không dám nói gì.

Tư cách xếp vị trí thứ bảy lại dám khiêu khích vị trí hàng thứ hai như thế, có còn biết phân chia lớn nhỏ gì đâu, há có thể nhịn?

Lạc Băng Hà vâng dạ đáp lại. Thẩm Thanh Thu nói: "Vào đi."

Lạc Băng Hà khoát tay lia lịa: "Không được. Con ở bên ngoài là được rồi, đi vào sẽ ồn ào đến việc nghỉ ngơi của sư tôn."

Thẩm Thanh Thu ngoắc ngoắc ngón tay, quần áo trên đất liền bay đến bên tay hắn. Thuận tay phi đến vai Lạc Băng Hà: "Nghỉ ngơi cái gì? Nếu đã để vi sư nhìn thấy, há lại có thể để ngươi đêm khuya một thân một mình ở bên ngoài cho gió thổi lạnh thế được?"

Hai người trở lại trúc xá, Lạc Băng Hà vốn định trở về giường của mình, nhưng Thẩm Thanh Thu lại cầm rượu thuốc của hắn trong tay, tỏ ý bảo hắn đi đến bên giường.

Lạc Băng Hà kinh ngạc, bị y kéo qua, cho đến khi Thẩm Thanh Thu bắt đầu cởi vạt áo mới buộc lại không được bao lâu của hắn, hắn mới đột nhiên đỏ bừng mặt, kéo căng cổ áo lên, liên tục thụt lùi lại: "Sư tôn làm làm làm... làm gì!"

Thẩm Thanh Thu quơ quơ bình nhỏ trong tay: "Bôi thuốc cho ngươi, xoa tan máu bầm."

"Không cần, tự con làm!" Lạc Băng Hà nhào tới đoạt lấy chai thuốc, Thẩm Thanh Thu trỏ tay một cái nắm lấy cổ tay hắn, kéo đến bên cạnh, mặt không biểu cảm nói: "Ngươi nhìn hết được vết bầm ở sau lưng mình hả?"

Lạc Băng Hà rùng mình một cái: "Toàn... toàn bộ cứ thế đổ lên là được!"

Hắn giữ chặt bình thuốc, muốn đoạt lại. Bình thường Lạc Băng Hà luôn là một bộ dạng nhu thuận nhẫn nhịn, ôn hòa trầm ổn, lần đầu tiên Thẩm Thanh Thu nhìn thấy bộ dạng quẫn bách đỏ mặt tía tai đến nỗi sắp nhỏ ra máu luôn của hắn, cảm thấy thú vị, trong đầu nghĩ quá nửa là đứa nhỏ này chắc là cảm thấy bị mất mặt lắm đây mà, bị đánh xong lại còn để thầy mình hỗ trợ xoa thuốc, lại càng mất mặt hơn, trong lòng cười trộm nhưng trên mặt nghiêm trang quở trách: "Hồ nháo. Rượu thuốc của Thiên Thảo Phong mỗi lần đưa tới đều có định trước số lượng, sao có thể để ngươi tùy tiện sử dụng lãng phí như vậy được."

"Ta... ta..."

Xưng hô 'đệ tử' lúc thường, Lạc Băng Hà cũng không nói nữa, ánh mắt long lanh, túm áo bảo vệ ngực, một bộ dạng mất hết hồn vía. Thẩm Thanh Thu giữ bả vai hắn, làm hắn xoay người đi, hai ba nhát đã lột xong áo hắn ra, đổ chất lỏng trong chai nhỏ kia ra, bôi lên những vết thương trên lưng hắn.

Đột nhiên, không kịp đề phòng, Lạc Băng Hà thốt lên một tiếng "aiii" nho nhỏ.

Thẩm Thanh Thu lập tức thu nhẹ lực đi, nói: "Ta nặng tay sao?"

Lắc đầu như điên.

Thẩm Thanh Thu nói: "Vậy ngươi kêu gì? Nam tử hán đại trượng phu, chút đau nho nhỏ này cũng không nhịn được."

Tiếng Lạc Băng Hà như muỗi kêu: "Không, không phải đau..."

Yên tâm xoa xoa một hồi, Thẩm Thanh Thu thử đem linh lực từ lòng bàn tay chậm rãi vận chuyển ra. Lạc Băng Hà lại "A!" một tiếng.

Thẩm Thanh Thu buồn bực nói: "Vì sao lại thốt lên kinh ngạc như thế chứ? Ngươi, cái bộ dạng không tập trung này, thế này sao có thể coi là đệ tử Thanh Tĩnh Phong ta được?"

Lạc Băng Hà run giọng nói: "Ta... ta... đệ tử, đệ tử bôi thuốc xong là được rồi, sư tôn không cần lãng phí linh lực."

Lòng bàn tay dày của Thẩm Thanh Thu dán vào da thịt phần lưng đang phơi bày ra của hắn, từ từ di động, nói: "Như vậy có thoải mái không?"

"..." Lạc Băng Hà không lên tiếng, dường như là cắn môi.

Thẩm Thanh Thu một tay để bên hông, một tay nhẹ nhàng chậm rãi vuốt ve, âm thầm kỳ quái: Không phải chứ. Mấy cái huyệt vị này nhớ đâu có lầm đâu ta? Linh lực không lớn không nhỏ, vừa vặn mà, sao lại có cảm giác hắn khó chịu như thế chứ? Chẳng lẽ ta... chính là tay tàn trong truyền thuyết sao!?

Y rụt tay lại, Lạc Băng Hà mắt đang đầy tia máu rốt cuộc được thở phào nhẹ nhõm. Ai ngờ một khắc sau, liền bị kéo một cái, được người ôm trọn trong lòng.

Thẩm Thanh Thu ôm hắn, nằm xuống giường.

Tiếng Lạc Băng Hà giống như muốn tắt thở: "... Sư tôn, sư tôn!"

Thẩm Thanh Thu không cởi trung y, cũng chỉ cách một tầng vải mong mỏng, tim đụng lẫn nhau đập thình thịch. Ôm trong ngực, diện tích tiếp xúc lớn, linh lực vận chuyển cũng được nhiều hơn. Y nói: "Chỉ dùng chưởng lực sợ là không đủ nhanh, đợi như thế này một hồi, vi sư vận chuyển linh lực vài lần, thì vết thương trên người của ngươi sẽ đỡ hết luôn, so với rượu thuốc gì kia của ngươi đều hữu dụng hơn."

Giống như một con nhím nho nhỏ, Lạc Băng Hà giãy giụa ở trong ngực y, nói: "Sư tôn! Sư tôn! Trên người ta đều là mùi rượu thuốc!"

Thẩm Thanh Thu đụng chạm, thổi lên ngọn lửa tình trong hắn, ý nghĩa lửa y trên mặt chữ.

Y đập lên cánh tay Lạc Băng Hà một cái, tỏ vẻ trừng phạt, một bộ dạng uy nghiêm nói: "Ngươi uốn éo cái gì?"

Trị thương cho ngươi, ngươi lại còn không chịu ngoan ngoãn!

Y vỗ một cái không nặng không nhẹ, Lạc Băng Hà cương cứng thành một cây gậy. Nói đúng hơn là một cây gậy bị nướng trên lửa, một cây gậy bị dày vò đau khổ.

Cây gậy nói: "Sư tôn... như vậy không được, người, người để ta xuống..."

Thẩm Thanh Thu nói: "Lạc Băng Hà, nếu ngươi là Anh Anh, chẳng cần ngươi nhăn nhăn nhó nhó ưỡn ẹo thế này, vi sư tự nhiên cũng sẽ không làm thế. Nhưng ngươi cũng đâu phải là một cô nương đâu, còn sợ vi sư ăn ngươi không thành sao?"

Nghe thế, Lạc Băng Hà quả nhiên không vặn vẹo gì nữa, nhưng trọng điểm chú ý lại lệch đi, hắn nói: "Ý sư tôn là, người, người sẽ không thế này đối với Ninh sư tỷ?"

Nếu hôm nay là Ninh Anh Anh bị thương, cho Thẩm Thanh Thu một trăm lá gan, y cũng chẳng dám dùng phương pháp này chữa thương cho con bé. Y chỉ hận không thể chỉ tay lên trời thề, y là trong trong sạch sạch, ngay ngay thẳng thẳng một tấm lòng đấy, quyết tuyệt nói: "Tự nhiên là không."

Lạc Băng Hà lại nói: "Vậy.. nếu như không phải là Ninh sư tỷ, mà là những đệ tử khác bị thương, sư tôn người cũng sẽ, cũng sẽ như vậy..."

"..." Thẩm Thanh Thu đáp, "Ngươi suy nghĩ bậy bạ cái gì thế hả? Tĩnh tâm, điều tức."

Con nhím trong ngực rốt cuộc an phận, Thẩm Thanh Thu hài lòng chọn một tư thế thoải mái nhất, đem cằm đặt ở trên đỉnh đầu hắn, dành một cái tay ra, vuốt dọc theo đường cong sống lưng hắn, vỗ về trấn an.

Không... thoải mái một hồi, Thẩm Thanh Thu liền có chút ôm không nổi hắn nữa rồi.

Lạc Băng Hà nóng giống như là mới được hấp qua một lần trong lồng hấp vậy, mồ hôi trên người hắn đem trung y mỏng của Thẩm Thanh Thu thấm ướt đẫm.

Thẩm Thanh Thu kinh hãi. Chẳng lẽ y chỉ vận linh lực thôi, mà còn có thể đem người vận thành sốt luôn sao!?

Y muốn nâng mặt Lạc Băng Hà lên kiểm tra khí sắc, ai biết được lại mò ra một tay đầy mồ hôi, trơn bóng nhẵn loáng. Thân thể ôm trong ngực đột nhiên gắng sức giãy giụa, giống như một con cá vừa bị lôi ra khỏi nước. "Đùng đoàng" một tiếng, thoát ra khỏi cánh tay y, té thẳng xuống khỏi giường trúc của y.

Vẫn còn chưa xong, tiếp đó, một chuỗi tiếng động thảm không đành lòng nghe liên tiếp vang lên, "loảng xoảng" "keng" "bộp"...

Chân văng đổ băng ghế, đầu đụng đổ bình phong, Lạc Băng Hà giống như nổi điên, lăn một vòng vọt ra khỏi trúc xá.

Thẩm Thanh Thu bị hành động hoành tráng của hắn làm chấn kinh, sững sờ ngồi trên giường, ngổn ngang trong gió một lúc lâu, bỗng nhiên tỉnh lại, vội vàng nhảy xuống giường đuổi

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net