Gió thổi giữa hè

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Tên gốc: 风吹盛夏天

Tác giả: 番茄打卤面
Link: https://ningxiaoning17437.lofter.com/post/4b8a7d04_2b591e19d

*****

"Mùa hè là gì? Mùa hè là tiếng ve sầu kêu râm ran không nghỉ, mùa hè là soda nho mát lạnh, mùa hè là ánh sáng chói lòa xuyên qua tán lá, mùa hè là thiếu niên nhiệt huyết điên cuồng chạy trên sân bóng."

Tôn Diệc Hàng mười bảy tuổi đã viết như vậy trong nhật ký của mình. Tuổi mười bảy là độ tuổi mối tình đầu chớm nở, Tôn Diệc Hàng mười bảy tuổi cũng có người mình thích, chính là thiếu niên nhiệt huyết chạy trên sân bóng trong nhật ký, sinh viên năm hai - học trưởng La Nhất Châu.

Tôn Diệc Hàng cũng không biết bản thân từ lúc nào phải lòng La Nhất Châu, có lẽ là từ lần bị Dư Cảnh Thiên kéo đến xem trận đấu của cậu ấy. Tôn Diệc Hàng còn hứa với Dư Cảnh Thiên sẽ cổ vũ hết mình, nhưng biết sao được độ nổi tiếng của Dư Cảnh Thiên quá cao, rất nhiều fan hâm mộ đang tụ tập hò reo cổ vũ cho cậu ấy, căn bản không thể nghe được giọng của Tôn Diệc Hàng. Tôn Diệc Hàng xoay người đi loanh quanh, lang thang một lúc đã qua sân bóng khác, trong nháy mắt nhìn thấy La Nhất Châu.

La Nhất Châu mặc đồng phục bóng rổ đen trắng đang đứng uống nước, ánh nắng rực lửa chiếu xuống mái tóc của anh ấy khiến Tôn Diệc Hàng cảm thấy cả người La Nhất Châu như đang phát sáng. Trong khoảnh khắc Tôn Diệc Hàng ngỡ rằng La Nhất Châu giống như ánh sáng chiếu qua lá cây rơi xuống trước mặt cậu.

Sau trận đấu, Dư Cảnh Thiên mệt lả thở hồng hộc tìm Tôn Diệc Hàng khắp nơi trên sân, ngó ngang hết một vòng vẫn không thấy, cuối cùng lại tìm được Tôn Diệc Hàng ở một sân bóng khác. 

"Thế này là thế nào? Hàng ca! Anh vậy mà không xem trận đấu của em? Huhuhu, em bị tổn thương!" Dư Cảnh Thiên xoa xoa trái tim giả vờ khóc.

"Được rồi được rồi, xin lỗi mà. Anh mời em ăn kem." Tôn Diệc Hàng vỗ vỗ vai Dư Cảnh Thiên. 

"Em bị tổn thương rất nặng, phải hai que kem mới dỗ được." Dư Cảnh Thiên ôm ngực trái bày ra giọng điệu ấm ức.

"Được được được, anh mua cho em." Tôn Diệc Hàng bất lực nói.

Dư Cảnh Thiên đi học sớm hơn các bạn cùng trang lứa, nhỏ hơn Tôn Diệc Hàng một tuổi, là bạn cùng phòng của Tôn Diệc Hàng và là một chàng trai tươi sáng hoạt bát vui vẻ có nụ cười tỏa nắng.

Bởi vì nhỏ hơn Tôn Diệc Hàng một chút nên Dư Cảnh Thiên luôn gọi cậu là "Hàng ca", "Hàng ca". Tôn Diệc Hàng cảm thấy Dư Cảnh Thiên giống như một loại chó lớn, bề ngoài tuy lớn nhưng nội tâm lại là cún con dễ thương thích làm nũng.

Kể từ khi Tôn Diệc Hàng phải lòng La Nhất Châu, chỉ cần không có việc gì làm thì cậu đều muốn đến sân bóng. Bởi vì La Nhất Châu thích chơi bóng rổ, Tôn Diệc Hàng đã thay đổi phong cách otaku trước đây của mình, quyết định đến sân bóng với Dư Cảnh Thiên, một người yêu thích thể thao. Dư Cảnh Thiên có lần cảm thấy Hàng ca của mình giống như bị thứ gì đó nhập vào, cậu sờ vào trán Tôn Diệc Hàng.

"Không nóng? Phù! Yêu tinh mau trả lại Hàng ca cho em!"

Dư Cảnh Thiên bắt chước giọng trong phim tiên hiệp, kết quả nhận lại ánh mắt như dao cắt của Tôn Diệc Hàng.

"Vẫn là Hàng ca của em. Chỉ là dạo này anh đang muốn giảm cân."

"Nhưng mà Hàng ca anh đâu có béo?" Dư Cảnh Thiên nghi ngờ hỏi. 

"Không cần em quản." Tôn Diệc Hàng kiêu ngạo trả lời.

Tôn Diệc Hàng đi theo Dư Cảnh Thiên đến sân bóng, nhưng mà La Nhất Châu không có ở đó. Tôn Diệc Hàng có chút hụt hẫng nhưng cũng không biểu hiện ra ngoài. Dư Cảnh Thiên kéo cậu đi đá bóng, tuy Tôn Diệc Hàng không hay chơi thể thao nhưng vì cậu ấy thích nhảy nên thể lực vẫn rất tố. Sau khi cùng Dư Cảnh Thiên đá bóng gần một tiếng đồng hồ, hai người ngồi trên sân thở hổn hển.

"Không nhìn ra nha Hàng ca, em còn tưởng là anh không được."

"Nói cái gì vậy?" Tôn Diệc Hàng giơ tay lên đánh Dư Cảnh Thiên một cái, "Con trai không được nói không được, em không biết à?" 

Dư Cảnh Thiên bĩu môi, thoáng thấy La Nhất Châu đang đi về phía này nên giơ tay lên vẫy vẫy.

"La Nhất Châu."

Tôn Diệc Hàng giật mình, "Em quen La Nhất Châu?"

"Ừm, anh ấy có thể xem là anh họ của em." Dư Cảnh Thiên nhún vai.

La Nhất Châu chậm rãi đi tới, "Tiểu Thiên, đây là bạn của em sao?"

"Ừm, là bạn cùng phòng của em, Tôn Diệc Hàng."

"Chào... chào anh, em là Tôn Diệc Hàng."

"Chào em, anh là La Nhất Châu."

La Nhất Châu mỉm cười. Tôn Diệc Hàng cũng mỉm cười. Dư Cảnh Thiên kéo Tôn Diệc Hàng muốn rời đi, cậu có chút không thích La Nhất Châu. Từ nhỏ đến lớn mẹ cậu luôn thích so sánh La Nhất Châu với cậu, hơn nữa dường như La Nhất Châu luôn hơn cậu về mọi mặt, thành tích tốt hơn cậu, lớn lên cao hơn cậu. Mọi thứ như thể đều áp bức cậu. Vì vậy từ nhỏ tới lớn Dư Cảnh Thiên ít nhiều luôn có thái độ thù địch với La Nhất Châu, nhưng La Nhất Châu dường như không biết điều đó, vẫn luôn mỉm cười gọi cậu là "Tiểu Thiên", "Tiểu Thiên".

"Gần trường có một quán lẩu vừa mở, nghe nói rất nổi tiếng, anh mời hai đứa đi ăn?" La Nhất Châu cười nói.

Dư Cảnh Thiên là kiểu người không thể từ chối đồ ăn, mắt lấp lánh quay sang nhìn Tôn Diệc Hàng.

"Hàng ca, cùng nhau đi ăn thử xem."

"Được." Tôn Diệc Hàng gật đầu.

Tôn Diệc Hàng đi giữa hai người, La Nhất Châu nói chuyện rất dịu dàng, cười lên cũng rất đẹp trai, Tôn Diệc Hàng nghĩ.

"Tiểu Hàng đến từ Trùng Khánh, Trùng Khánh phải không?"

"Vâng, là người Trùng Khánh." Tôn Diệc Hàng trả lời. 

"Được rồi đấy, La Nhất Châu. Anh là cái đồ người Trùng Khánh giả." Dư Cảnh Thiên chặn họng La Nhất Châu, "Ăn lẩu luôn gọi lẩu uyên ương!!"

La Nhất Châu xấu hổ cười cười, "Anh không giỏi ăn cay lắm." 

"Không sao không sao, lẩu uyên ương cũng được. Gần đây em cũng đang bị nhiệt." Tôn Diệc Hàng cười nói.

Bữa ăn này kéo dài gần một tiếng, Tôn Diệc Hàng và La Nhất Châu trò chuyện rất vui vẻ. Hai người giống như bạn tốt đã biết nhau từ lâu, Dư Cảnh Thiên ngồi bên cạnh vừa khó chịu gắp thức ăn vừa thầm mắng La Nhất Châu cả nghìn lần. Sau khi ăn xong La Nhất Châu nói muốn đi cùng bọn họ về ký túc xá, Dư Cảnh Thiên định từ chối với lý do không thuận đường thì Tôn Diệc Hàng đã gật đầu đồng ý trước một bước. Mặc dù Dư Cảnh Thiên không vui lắm nhưng cũng không nói gì, người tốt bụng như Tôn Diệc Hàng sẽ không bao giờ từ chối người khác, Dư Cảnh Thiên nghĩ như vậy.

Tôn Diệc Hàng vẫn đi giữa hai người, Dư Cảnh Thiên có lúc câu được câu không nói chuyện với Tôn Diệc Hàng, La Nhất Châu thỉnh thoảng xen vào một hai câu, ba người cũng xem là hòa hợp bước đi cạnh nhau. La Nhất Châu đưa bọn họ đến dưới lầu ký túc xá rồi rời đi, trước khi đi còn thêm wechat của Tôn Diệc Hàng, nói rằng sau này có việc gì thì có thể tìm anh ấy. Dư Cảnh Thiên bĩu môi, "Anh nói xem là ai cần anh giúp?" La Nhất Châu cười cười, không nói gì.

Tôn Diệc Hàng trở về ký túc xá liền lao vào phòng tắm, nhìn thông tin liên lạc của La Nhất Châu trên điện thoại trong lòng có cảm giác hạnh phúc không thật. Cậu cẩn thận dè dặt nhấp vào vòng bạn bè của La Nhất Châu. Vòng bạn bè của La Nhất Châu có mèo con, có lá rơi, còn có hình ảnh và video anh ấy đang nhảy. Tôn Diệc Hàng trốn trong phòng tắm xem hơn nửa tiếng, Dư Cảnh Thiên ở bên ngoài tưởng rằng có chuyện gì xảy ra, vô cùng lo lắng gõ cửa.

"Hàng ca? Có chuyện gì vậy? Có phải anh bị táo bón không? Hay là bị ngã rồi?"

"Em im lại cho anh! Dư Cảnh Thiên! Anh không sao!" Tôn Diệc Hàng nói rồi mở cửa, "Mệt chết được, anh định đi tắm, em muốn dùng nhà vệ sinh sao?"

"Không phải, anh tắm đi."

Dư Cảnh Thiên cảm thấy Tôn Diệc Hàng có chút kỳ quái, nhưng cũng không thể nói ra được chỗ nào kỳ quái.

Kể từ khi thêm wechat của La Nhất Châu, Tôn Diệc Hàng dường như trở nên bận rộn. Đầu kỳ học, vì lười nên Tôn Diệc Hàng không tham gia câu lạc bộ, nhưng kể từ khi thêm wechat của La Nhất Châu, ba ngày một lần cậu lại hớn hở ra ngoài tham gia hoạt động. Dư Cảnh Thiên không tham gia câu lạc bộ nhảy vì La Nhất Châu ở đó, nhìn Tôn Diệc Hàng ba ngày lại ra ngoài một lần Dư Cảnh Thiên có chút không vui nhưng thấy Tôn Diệc Hàng vui vẻ cậu cũng cảm thấy vui vẻ.

Bố mẹ của Dư Cảnh Thiên đều ở nước ngoài, chỉ có một mình cậu ở Trung Quốc học đại học. Bởi vì sức khỏe của mẹ có chút không ổn nên Dư Cảnh Thiên quyết định xin nghỉ phép về thăm mẹ. Ngày Dư Cảnh Thiên rời trường, Tôn Diệc Hàng ra sân bay tiễn cậu, Tôn Diệc Hàng vỗ vỗ lưng Dư Cảnh Thiên.

"Chăm sóc tốt bản thân, chăm sóc tốt cho bác gái."

"Ừm, Hàng ca anh cũng phải tự lo cho mình, chờ em quay lại sẽ mang đồ ngon cho anh!"

"Được."

Sau khi tiễn Dư Cảnh Thiên, Tôn Diệc Hàng quay lại ký túc xá. Vốn dĩ định ngủ một giấc thật ngon thì La Nhất Châu gọi điện đến hỏi có muốn cùng nhau đi ăn tối không, nói rằng sợ Tôn Diệc Hàng ăn một mình sẽ cô đơn. Tôn Diệc Hàng đã đồng ý.

La Nhất Châu hẹn cậu ra ngoài ăn thịt nướng, đã ăn thịt nướng thì không thể không uống rượu. Sau khi uống một chút khuôn mặt Tôn Diệc Hàng đỏ bừng, La Nhất Châu mỉm cười nhìn cậu. Tôn Diệc Hàng bị nhìn có chút ngại ngùng.

"La Nhất Châu, anh đừng nhìn em như vậy, em, em... em ngại." Tôn Diệc Hàng cúi đầu không dám nhìn La Nhất Châu.

"Hiện tại Tiểu Hàng đã có người mình thích chưa?" La Nhất Châu hỏi. 

"Hả?" Tôn Diệc Hàng gật gật đầu rồi lại lắc lắc đầu. 

"Là có hay là không có?" La Nhất Châu tiếp tục hỏi. 

"Không nói với anh." Tôn Diệc Hàng có chút thẹn thùng cười. 

"Quên đi, em uống nhiều rồi. Anh đưa em về ký túc xá." La Nhất Châu nói xong đỡ Tôn Diệc Hàng đứng lên.

La Nhất Châu dìu Tôn Diệc Hàng, Tôn Diệc Hàng cảm thấy người La Nhất Châu rất thơm, giống như mùi của nước giặt hoa oải hương. Lúc không ngủ được Tôn Diệc Hàng theo thói quen sẽ ngửi mùi hoa oải hương, mùi trên người của La Nhất Châu khiến cậu rất an tâm. 

"La Nhất Châu."

"Ừm? Sao vậy? Có phải có chỗ nào không thoải mái?"

"Vậy anh có người mình thích không?"

"Có, nhưng anh không biết cậu ấy có thích anh không." La Nhất Châu nhẹ nhàng nói.

"Anh tốt như vậy làm sao có người không thích anh chứ."

"Vậy em thì sao? Em có thích anh không?" La Nhất Châu hỏi ngược lại. Tôn Diệc Hàng nhất thời khôi phục sự tỉnh táo.

"Hả? Sao em không nói gì?" La Nhất Châu đột nhiên dừng lại. Tôn Diệc Hàng cúi đầu không dám nhìn La Nhất Châu.

"Em... thích." Tôn Diệc Hàng nhỏ giọng nói.

Tôn Diệc Hàng nói xong cảm thấy bản thân như muốn bốc hỏa, cậu không biết La Nhất Châu có phải đang nói đùa hay không, cũng không biết La Nhất Châu rốt cuộc có thích cậu hay không. Nhưng cậu ấy thật sự rất thích La Nhất Châu, là kiểu cực kỳ cực kỳ thích. 

"Thích anh rất mất mặt sao? Sao lại không chịu ngẩng đầu." La Nhất Châu cười nói.

"Không có, không phải." Tôn Diệc Hàng vẫn không ngẩng lên. 

"Anh cũng thích em, Tiểu Hàng." La Nhất Châu nghiêm túc nói.

Tôn Diệc Hàng cảm thấy nhịp tim của mình ngừng lại, vừa ngẩng đầu đã bắt gặp ánh mắt nóng bỏng của La Nhất Châu. 

"Anh thích em, Tiểu Hàng." La Nhất Châu lặp lại. 

"Là kiểu thích gì? Là anh trai thích em trai hay là bạn bè... ưm..."

Tôn Diệc Hàng chưa kịp nói xong đã bị La Nhất Châu giữ sau đầu hôn xuống.

"Bây giờ thì em biết là kiểu thích gì rồi chứ."

La Nhất Châu lau nước miếng trên khóe miệng của Tôn Diệc Hàng. Tôn Diệc Hàng nhìn thẳng vào mặt La Nhất Châu, nghiêm túc gật đầu. 

"Tiểu Hàng, chúng ta ở bên nhau nhé." La Nhất Châu nói một cách nghiêm túc. 

"Vâng." Tôn Diệc Hàng dùng sức gật đầu.

Sau khi ở bên La Nhất Châu, cuộc sống của Tôn Diệc Hàng đã thay đổi rất nhiều. La Nhất Châu là một chuyên gia về sức khỏe, mỗi ngày đều dậy rất sớm rồi chạy bộ đến ký túc xá để đưa bữa sáng cho Tôn Diệc Hàng. La Nhất Châu cũng sẽ đón Tôn Diệc Hàng sau lớp học buổi tối rồi đi ăn với cậu, cùng cậu đến thư viện tìm tài liệu, cùng cậu luyện nhảy.

Trường học tổ chức lễ hội âm nhạc sân cỏ, Tôn Diệc Hàng muốn đến xem náo nhiệt.  Mùa hè gió nóng, không khí oi bức, tinh thần của mọi người cũng nóng lên rất nhanh. Tôn Diệc Hàng cùng La Nhất Châu ngồi ở vị trí phía trước. Tôn Diệc Hàng đã học nhảy trong rất nhiều năm, khi nghe thấy tiếng nhạc cơ thể cũng bất giác chuyển động theo. Lễ hội diễn ra được một nửa, người dẫn chương trình hỏi có ai muốn lên sân khấu nhảy một bài không. Tôn Diệc Hàng có chút kích động phấn khích, cậu nhìn La Nhất Châu, La Nhất Châu bật cười.

"Lên đi! Bảo bảo, em nhảy đẹp trai bất khả chiến bại! Lên đi, lên đi!"

Tôn Diệc Hàng gật gật đầu, lấy hết can đảm đứng lên.

Tôn Diệc Hàng lúc nhảy và lúc bình thường là hai người khác nhau, lúc nhảy thì tự tin cool ngầu, bình thường lại nhút nhát dễ thương, hoàn toàn là hai dáng vẻ khác nhau. Khi cậu ấy nhảy cả người như đang phát sáng, là loại ánh sáng rực rỡ không thể rời mắt. La Nhất Châu giơ điện thoại lên quay video cho Tôn Diệc Hàng, đây không phải là lần đầu tiên anh ấy xem Tôn Diệc Hàng nhảy, nhưng mỗi lần xem Tôn Diệc Hàng nhảy La Nhất Châu luôn cảm thấy sao Tôn Diệc Hàng có thể cuốn hút như vậy.

Kết thúc bài hát, không khí dưới sân khấu đã vô cùng bùng nổ. Một số người thậm chí còn hét lên: "Anh đẹp trai! Nhìn em đi! Em độc thân!" "Bé đẹp trai ơi, gả cho chị nè!!!"

Tôn Diệc Hàng xấu hổ cúi đầu rồi rời sân khấu, trở lại bên cạnh La Nhất Châu. La Nhất Châu nắm lấy tay cậu, cả hai lặng lẽ rời khỏi đám đông.

"Thế nào? Anh thấy em nhảy thế nào?" Tôn Diệc Hàng không thể đợi được nữa hào hứng hỏi. 

"Bé ngoan của anh nhảy rất rất tuyệt!" La Nhất Châu xoa đầu Tôn Diệc Hàng, "Em có biết trong lúc em nhảy, những cô gái dưới sân khấu như phát điên, đều hét lên muốn gả cho em không."

Tôn Diệc Hàng nhịn cười nhìn anh ấy, La Nhất Châu rõ ràng là đang ghen, trên mặt viết đầy ba chữ "Nhanh dỗ anh!"

Tôn Diệc Hàng nhẹ nhàng hôn lên má La Nhất Châu, "Được rồi được rồi, học trưởng. Hôm nay là thứ năm, anh đưa em đi ăn KFC đi mà." Tôn Diệc Hàng ôm cánh tay La Nhất Châu làm nũng. 

"Đi đi đi." La Nhất Châu luôn không thể làm được gì trước dáng vẻ này của Tôn Diệc Hàng.

Tình cảm của hai người ngày càng tốt đẹp và cả hai đã sẵn sàng về ra mắt bố mẹ, dự định sau khi tốt nghiệp sẽ nói với bố mẹ hai bên. La Nhất Châu nói bất kể bố mẹ nhìn anh như thế nào, anh đều không quan tâm. Anh ấy không sợ. Tôn Diệc Hàng nói rằng La Nhất Châu không sợ thì cậu cũng không sợ.

Cả hai lén lén lút lút ngọt ngọt ngào ngào tận hưởng tình yêu trong trường học. Mọi người đều cho rằng vì Dư Cảnh Thiên nghỉ học nên hai người trở thành "bạn cơm", cảm thấy mối quan hệ của hai người rất tốt.

Khi La Nhất Châu và Tôn Diệc Hàng ở bên nhau hơn hai tháng, Dư Cảnh Thiên cuối cùng cũng quay lại. Sức khỏe của mẹ Dư Cảnh Thiên đã tốt hơn, vì vậy bà đã yêu cầu con trai mình nhanh chóng trở lại để tránh trì hoãn việc học. Dư Cảnh Thiên gật đầu, cậu cảm thấy đã rất lâu rất lâu không gặp Tôn Diệc Hàng, không biết Tôn Diệc Hàng ăn cơm một mình có ngon không, không có cậu bên cạnh có cảm thấy cô đơn không. Dư Cảnh Thiên đã đặt chuyến bay sớm nhất, cậu ấy muốn gặp Tôn Diệc Hàng, muốn ôm anh ấy, còn muốn nói với anh ấy tấm lòng của mình. Cậu ấy thích anh ấy.

Trong hai tháng ở nước ngoài, cậu ấy luôn ở bên cạnh mẹ, bố luôn bận rộn với công việc, anh trai cũng vậy. Một mình cậu ấy ở với mẹ, mẹ hỏi cậu có người mình thích không. Dư Cảnh Thiên im lặng một lúc rồi trả lời, "Có, là con trai." Cứ tưởng mẹ sẽ vô cùng ngạc nhiên nhưng lại không hề như vậy. Mẹ cậu cười nói, "Vậy chắc hẳn là một cậu bé rất tốt." Mẹ nói với cậu rằng tình yêu là tình yêu, không phân biệt giới tính, nếu như thật sự thích thì hãy dũng cảm theo đuổi. Dư Cảnh Thiên gật đầu.

Dư Cảnh Thiên một tay kéo hành lý một tay cầm một bó hoa hồng đỏ tươi, tượng trưng cho tình yêu dũng cảm và vĩ đại, cũng giống như tâm trạng của Dư Cảnh Thiên lúc này. Cậu ấy muốn dũng cảm theo đuổi tình yêu. Dư Cảnh Thiên còn cố ý mặc bộ tây trang mà Tôn Diệc Hàng nói rằng cậu mặc vào đặc biệt đẹp.

Dư Cảnh Thiên cố tình nói với Tôn Diệc Hàng đợi cậu ở một nhà hàng gần sân bay, cậu ấy muốn cho Tôn Diệc Hàng cảm giác nghi lễ. Sau khi xuống máy bay Dư Cảnh Thiên hít một hơi thật sâu, thầm nói với bản thân "Cố lên".

Dư Cảnh Thiên ôm một bó hồng với nụ cười tự tin trên khuôn mặt bước vào nhà hàng đã thu hút sự chú ý của rất nhiều người. Hiện tại cậu vô cùng nóng lòng muốn nhìn thấy biểu cảm của Tôn Diệc Hàng, nóng lòng muốn ôm lấy anh ấy.

Nhưng khoảnh khắc Dư Cảnh Thiên nhìn thấy Tôn Diệc Hàng, nụ cười trên khóe miệng lập tức đông cứng lại. Bởi vì La Nhất Châu đang ngồi cạnh Tôn Diệc Hàng, hai người còn mặc quần áo giống nhau, giống như là đồ đôi. Dư Cảnh Thiên ngây người tại chỗ một lúc.

"Hàng ca... Hai người..."

Nhìn thấy Dư Cảnh Thiên, La Nhất Châu và Tôn Diệc Hàng hiển nhiên cũng sững sờ, Dư Cảnh Thiên ăn mặc quá trang trọng, còn ôm thêm một bó hồng đỏ như thể chuẩn bị đi cầu hôn.

"Tiểu Thiên, vẫn chưa nói với em, bọn anh ở bên nhau rồi." La Nhất Châu nắm tay Tôn Diệc Hàng nói với Dư Cảnh Thiên. 

Dư Cảnh Thiên ngây ngốc gật đầu, "À, chúc chúc... mừng, đột nhiên em thấy không khỏe, hai người cứ tiếp tục ăn, em về trường học trước."

Dư Cảnh Thiên đặt bó hoa xuống, để lại một câu "Chúc hai người hạnh phúc" rồi lập tức rời đi.

La Nhất Châu và Tôn Diệc Hàng nhìn nhau, đều là người trưởng thành, bọn họ đều biết Dư Cảnh Thiên muốn làm gì. Nhưng tình yêu chính là như vậy, yêu là yêu, thích là thích. Thích có rất nhiều loại, nhưng yêu chỉ có một.

La Nhất Châu nhìn bó hồng trên bàn, bên trong còn có một tấm thiệp. 

"Cái này là em ấy muốn đưa cho em, em hãy tự giải quyết. Bé ngoan." La Nhất Châu nói.

Tôn Diệc Hàng gật gật đầu, "Chúng ta quay về thôi."

Dư Cảnh Thiên không biết bản thân làm cách nào đến được khách sạn này, chỉ nhớ bản thân ngẩn ngơ kéo hành lý một lúc lâu, không dám về ký túc xá nên đành đi lang thang bên ngoài. Cậu đặt một vé máy bay khác trở về, buổi tối sẽ rời đi. Cậu muốn tạm thời trốn khỏi đây, đợi bản thân tiêu hóa xong chuyện này hẵng quay lại đối mặt với bọn họ.

Trước khi lên máy bay Dư Cảnh Thiên gửi một tin nhắn cho Tôn Diệc Hàng, "Em quay về rồi. Hai người hạnh phúc." Tôn Diệc Hàng nhìn điện thoại, những lời muốn nói đã nhập vào ô tin nhắn, nhưng cuối cùng chỉ gửi một từ, "Được."

Tiếc là Dư Cảnh Thiên không bao giờ nhìn thấy được tin nhắn đó, chuyến bay đưa cậu ấy quay về gặp tai nạn. Cuộc sống của cậu ấy mãi mãi dừng lại vào ngày cậu ấy dũng cảm nhất.

Sáng hôm sau, Tôn Diệc Hàng và La Nhất Châu nghe được tin đều sững người, La Nhất Châu từ nhỏ nhìn Dư Cảnh Thiên lớn lên, trong mắt anh ấy Dư Cảnh Thiên chính là em trai ruột của mình. Tôn Diệc Hàng cũng xem Dư Cảnh Thiên như em trai. Hai người ngồi im lặng đối diện nhau. Rất lâu sau, Tôn Diệc Hàng nói, "Chúng ta chia tay đi", sau đó quay lưng bỏ đi. La Nhất Châu muốn nắm lấy tay Tôn Diệc Hàng, nhưng cuối cùng vẫn không có dũng khí.

Sau khi hai người chia tay, Tôn Diệc Hàng trở nên lầm lì ít nói. Cả ngày ngoài lúc lên lớp thì là nhốt mình trong phòng tập nhảy, cũng không thích giao lưu kết bạn. Năm ba đại học, La Nhất Châu ra nước ngoài, anh ấy cảm thấy bản thân có trách nhiệm chăm sóc bố mẹ của Dư Cảnh Thiên. Hai người giống như hai đường thẳng song song không bao giờ có thể gặp nhau, cũng không bao giờ có thể gặp lại.

Nhiều năm sau đó, Tôn Diệc Hàng một lần nữa nhìn thấy La Nhất Châu trên đường phố Trùng Khánh. Bây giờ là giữa hè, gió ở Trùng Khánh đều mang hơi nóng. La Nhất Châu đứng bên lề đường nói chuyện với một cô gái trẻ, hai người có vẻ rất thân thiết. Tôn Diệc Hàng nhìn bọn họ một lúc, sau đó mở một nụ cười nhẹ nhõm. Cậu đột nhiên nhớ đến lần đầu tiên nhìn thấy La Nhất Châu, cũng là vào một mùa hè như thế này, gió thổi rất nóng, cậu cũng như bây giờ nhìn thấy La Nhất Châu trong nháy mắt. Tôn Diệc Hàng lắc đầu rồi im lặng rời đi.

Cô gái đó là em gái ruột của La Nhất Châu. La Nhất Châu lần này về nước là muốn tìm Tôn Diệc Hàng, nhưng anh ấy không dám. Lần dũng cảm nhất trong cuộc đời của anh ấy chính là khi anh ấy hôn Tôn Diệc Hàng trước khi xác nhận mối quan hệ ngày hôm

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net