Tiểu Tôn và Tiểu La

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Tên gốc: 小孙和小罗
Tác giả: xxx
Link: https://wojiuyaojiaoyonghuming.lofter.com/post/4c85c7a1_1cd3d08e0

*****


01

Tiểu Tôn lần thứ ba vật lộn với giấc mơ của mình mà miễn cưỡng tỉnh dậy.

Rèm phòng không kéo ra, ngoài cửa sổ là nắng, bên trong nhà cũng rất sáng. Tiểu Tôn nhìn vào điện thoại, 3:50’chiều. Cậu ấy nằm trên giường băn khoăn hồi lâu, cuối cùng cũng nhớ ra mình đang chợp mắt. 

Ý thức lần nữa bị kéo vào giấc mơ, mí mắt bắt đầu nhắm lại. Không thể tiếp tục ngủ, Tiểu Tôn dựa vào chút ý chí cuối cùng đấm thật mạnh xuống giường rồi lật người bật dậy đi đến bồn rửa mặt. 

Đầu óc vẫn chưa thanh tỉnh, mộng mị rối loạn rất khó chịu, ngoài ra ngón tay còn có cảm giác đau rát khi nhúng vào nước. Tiểu Tôn đưa tay lên nhìn, miệng vết thương ở ngón giữa đã bị nước làm ướt loét thành một mảng nhỏ, vết thương còn chưa se lại, máu chưa kịp đông trào ra đỏ tươi. Ngược lại vết máu ở móng tay không được làm sạch kịp thời kết lại thành những vệt màu nâu. 

Tiểu Tôn nheo mắt nhìn xung quanh, sau khi nhìn thấy những chiếc bánh trung thu nằm rải rác trên bàn thì mới nhận ra hôm nay là Trung thu. 

Chẳng trách lại muốn tự nấu ăn vào buổi trưa. Nhưng tiếc là vừa bắt tay vào làm thì đã thất bại. 

Hôm nay là Trung thu. 

Tiểu Tôn mơ thấy Tiểu La.

02

Cuộc gặp gỡ đầu tiên giữa Tiểu Tôn và Tiểu La rất đơn giản. 

Học kỳ mới, trường học mới, ký túc xá mới, bạn học mới. Mọi thứ đều mới mẻ và lạ lẫm. 

Tiểu Tôn xách theo túi lớn túi nhỏ, mỉm cười rạng rỡ: Xin chào, tôi là Tôn Diệc Hàng.

Tiểu La cũng mang theo túi lớn túi nhỏ, gãi gãi đầu chậm rãi nở một nụ cười ngây ngô: Xin chào, tôi là La Nhất Châu.

Ngoài ra còn có hai bạn học khác. Bốn người bận rộn dọn dẹp sắp xếp phòng ký túc xá. Sau khi thu dọn xong xuôi, Tiểu Tôn gục người trong đống hành lý của mình, Tiểu La đưa cho cậu ấy  một chai nước.  

Tiểu Tôn cầm lấy chai nước rồi mỉm cười nhìn Tiểu La: Chúng ta sẽ sống cùng nhau ở đây trong bốn năm. 

Tiểu La cũng mỉm cười: Đúng vậy, bốn năm. 

Tiểu Tôn mỗi khi nhớ lại luôn cảm thấy có chút tiếc nuối, ký túc xá rất tốt, bạn cùng phòng cũng rất tốt, mọi thứ đều tốt.

Tiếc là cậu ấy và Tiểu La đều thất hứa.  

03

Tiểu Tôn và Tiểu La rất khác nhau.

Tiểu Tôn lao vào lớp khi tiếng chuông kết thúc, Tiểu La đã ngồi thẳng người ở hàng ghế đầu tiên; Tiểu Tôn ngủ gà ngủ gật ở hàng ghế sau, Tiểu La giao tiếp ánh mắt với giáo sư và thường xuyên gật đầu; Tiểu Tôn tỉnh dậy nhàm chán nghịch điện thoại, nhận được một thông báo tin nhắn.  

Tiểu La: Đói quá, lát nữa ăn gì đây? 

Tiểu Tôn nhìn bóng lưng ngoan ngoãn của người ở hàng ghế đầu và cố nhịn cười.

Tan học, chờ mọi người về gần hết Tiểu Tôn mới đứng dậy đi đến chỗ Tiểu La: Không phải em cố ý không trả lời tin nhắn của anh, mà thật sự không nghĩ ra muốn ăn gì...... Em cũng không biết tại sao lúc anh vừa quay đầu thì bị giáo sư gọi đứng dậy...... Đừng giận nữa, em mời anh bữa trưa nha, có được không?

Hai mắt Tiểu Tôn long lanh, Tiểu La bị nhìn đến chút tức giận cỏn con cũng tan hết: Không cần em mời, nhưng bữa sáng ngày mai em tự mình đi mua. Không được bỏ bữa, phải đi cùng anh.

Tiểu Tôn rất đau khổ, sao lại lấy việc chung báo thù riêng thế này? 

Thái độ Tiểu La rất kiên định, Tiểu Tôn không còn cách nào đành thỏa hiệp. 

Được rồi được rồi, ngày mai sẽ cùng anh đi mua đồ ăn sáng..... Vậy bữa sáng những ngày sau đó......? 

Tiểu La cong khóe miệng, để xem biểu hiện của em.

04

Tiểu Tôn lập lời thề trong ký túc xá rằng: sau này thư viện sẽ là nhà của tớ. Lời thề không có chủ ý và hạn định, nhưng thi cuối kỳ thì chỉ còn một tuần quyết định số mạng.

Tiểu Tôn không thể dậy sớm nên Tiểu La đến thư viện trước chiếm một chỗ ngồi, đợi gần đến giờ sẽ gọi cho Tiểu Tôn.

Lần đầu tiên không kết nối được, lần thứ hai không có ai trả lời, đến lần thứ ba chuông mới reo hai tiếng đã được nhấc máy nhưng cũng vội vàng cúp đi: Em dậy rồi dậy rồi! 

Tiểu Tôn cầm cốc Iced Americano trong tay mà vẫn không ngừng ngáp, giở trang sách đầu tiên thì đầu đã bắt đầu gật gù, đọc đến trang thứ ba thì trán đập xuống bàn.

Tiểu La cau mày, thay Iced Americano bằng nước nóng: Cái này quá lạnh, không tốt cho dạ dày. Em muốn tỉnh táo thì đi rửa mặt.  

Tiểu Tôn rửa mặt xong quay lại, trên bàn đã dán đầy ghi chú của Tiểu La, những điểm trọng tâm và siêu khó đã được khoanh tròn. Tiểu Tôn cảm động đến rơi nước mắt, Nhất Châu, nếu không có anh thì em phảilàm sao.

Tiểu La không được tự nhiên ho hai tiếng, đọc chỗ nào không hiểu thì hỏi anh.

Tiểu Tôn ôn tập đảo lộn cả ngày lẫn đêm, nhưng chỉ là vài ngày thì khó có thể bù đắp hết kiến thức của cả học kỳ. 

Đêm trước ngày thi Tiểu Tôn không đến thư viện, tự động bỏ cuộc nằm trong ký túc xá, kết quả bị Tiểu La không hiểu sao cũng không đến thư viện bắt quả tang.

Tiểu Tôn nói: Nhất Châu anh đừng quan tâm em nữa, dù sao em cũng không thi qua được, anh đừng lãng phí thời gian của mình, để em bỏ cuộc đi, em thật sự không thể học vào!

Tiểu La bình tĩnh không nói gì, kéo Tiểu Tôn ra khỏi giường đẩy đến bên bàn học, sau đó từ trong cặp sách lấy ra một quyển sổ. 

Tiểu Tôn bị nhìn đến khi cả người run bần bật sợ hãi thì Tiểu La mới lên tiếng, giọng nói nhẹ nhàng đến bất ngờ: Tối nay phải xem xong cái này, đừng bỏ cuộc, anh thức cùng em. 

Đó là đêm đầu tiên Tiểu La thức muộn như vậy.

Sau khi xem xong, Tiểu Tôn ôm Tiểu La và hét lên: Huhuhuhu Nhất Châu đều nhờ có anh, em có thể sẽ thi qua, mà không, nhất định sẽ thi qua, cảm ơn cảm ơn, em thực sự nợ anh lần này.

Tiểu La không trả lời, theo đó đầu gục vào cổ Tiểu Tôn. Tiểu Tôn cảm nhận được sức nặng ở cổ, từ từ ngừng nói, cố gắng không động đậy và cẩn thận dè dặt ôm Tiểu La.

Nhất Châu?

Buồn ngủ. Tiểu La nhắm mắt lại, giọng nói bị bóp nghẹt trên vai Tiểu Tôn.

05

Tiểu Tôn và Tiểu La đang bàn về chuyện chuyển ra khỏi ký túc xá.  

Bạn cùng phòng không có ý kiến: Hai người các cậu mau biến đi!

Tiểu Tôn cười khúc khích, biết là các cậu không nỡ rời xa bọn tớ.

Tiểu Tôn xem qua xem lại mấy phòng trọ vẫn luôn không hài lòng: Tại sao không có nhà bếp? Em muốn tự nấu ăn.

Tiểu La cố tình mở to mắt: Hóa ra em biết nấu ăn hả!

Tiểu Tôn bị lật tẩy, thẹn quá hóa giận trợn mắt nhìn lại: Anh nấu! Anh nấu! Anh còn nợ em  một bữa mì nhỏ hoàn chỉnh đó!

Trước đó khi lớp học tổ chức tiệc liên hoan, Tiểu Tôn và Tiểu La đã đảm nhận nhiệm vụ nấu nướng. Tiểu Tôn vỗ ngực, tớ là đại sứ quảng bá mì nhỏ Trùng Khánh, Tiểu La chỉ cười mà không nói lời nào, đứng sau lưng đại sứ bận rộn nấu nướng.

Tiêu Tôn bóc tỏi và cắt nhỏ hành lá, một lúc sau thì chán nản, sờ sờ cửa phòng bếp: Em đi đưa đồ ăn cho bọn họ.  

Tiểu La lo lắng nhìn lên: Em đi đâu? Em có quay lại không? Khi nào thì quay lại? 

Sau đó cúi đầu xuống nhỏ giọng lẩm bẩm: Món mì nhỏ này thiếu nguyên liệu, không hoàn chỉnh.

Tiểu Tôn trong lòng nghĩ rằng độ hoàn chỉnh hoàn hảo của món mì nhỏ này so với phương ngữ Trùng Khánh “giả” của La Nhất Châu chẳng khác là bao, nhưng ngoài miệng vẫn nói: Vậy thì lần sau anh nhớ làm cho em ăn.

Dù sao vẫn còn rất nhiều cơ hội. 

06

Tiểu Tôn đã lên kế hoạch nuôi một con mèo trong tương lai. Tiểu La có ý kiến ​​khác, nhưng anh muốn nuôi một con chó. 

Tiểu Tôn lấy gối đánh lên người Tiểu La, anh cố ý! Em sợ chó! 

Tiểu La đáng thương cụp mắt xuống: Vậy được thôi.

Tiểu Tôn lại bắt đầu làm nũng, aiya, cũng không phải không thể nuôi… Dù sao hiện tại trước tiên nhất định phải nuôi một con.

Sắp tới ngày ký hợp đồng thuê phòng Tiểu Tôn rất phấn khích, mỗi ngày đều háo hức vui vẻ. Cậu ấy kéo kéo góc áo của Tiểu La, đây sẽ là ngôi nhà đầu tiên của chúng ta! 

Không ngờ rằng tinh thần Tiểu La không được tốt như vậy, anh ấy cúi xuống nhìn thẳng vào mắt Tiểu Tôn: Tiểu Hàng, anh có chuyện muốn nói với em. 

.

Ngày chia tay hôm ấy thật êm đềm. 

Tiểu La hỏi Tiểu Tôn, em có điều gì muốn nói với anh không? 

Tiểu Tôn nói rằng cơ hội du học rất quý giá, anh nên trân trọng.

Tiểu La nói em không có điều gì khác muốn hỏi sao? 

Tiểu Tôn lắc đầu. 

Tiểu La nghiến răng, vậy em sẽ đến tiễn anh chứ? 

Tiểu Tôn cảm nhận lòng bàn tay đau đớn khi móng tay đè vào da thịt: Nhất Châu, tạm biệt. 

Bạn cùng phòng khuyên Tiểu Tôn không nên chuyển ra nữa, học kỳ tiếp theo là kỳ thực tập, dù ba người ở một phòng thì cũng chẳng ai làm phiền ai.

Tiểu Tôn rất cố gắng mỉm cười, nhưng cậu ấy biết rằng nụ cười ấy hẳn là rất xấu, bởi vì trong miệng đắng ngắt và khóe mắt đầy chua xót. 

Cậu ấy nói, nhưng mà tớ muốn nuôi một con chó. 

07

Đây là Trung thu thứ hai mà Tiểu Tôn trải qua một mình, cũng là năm thứ ba Tiểu La rời đi. 

Tiểu Tôn cảm thấy khá tốt, học cách làm mọi thứ một mình, làm sao có thể trở nên phụ thuộc vào người khác. Cậu ấy một mình, chẳng phải cũng đã thi vào được ngôi trường mơ ước và đi đến thành phố lý tưởng sao. 

Tiểu Tôn nhấp vào wechat xem có bỏ lỡ tin nhắn nào không. Màn hình tin nhắn vẫn lưu lại cuộc nói chuyện với bạn cùng phòng Tiểu A thời đại học. 

[Buổi sáng 10:13] 

Tiểu A: F*ck, cậu đoán xem ai sẽ trở lại? 

Tiểu A: La Nhất Châu! !

Tiểu A: Tớ thấy cậu ấy đăng trong vòng bạn bè, có vẻ như tuần sau sẽ trở về. Cậu ấy đã nói với cậu chưa?

[Buổi sáng 12:18] 

Tiểu A: ……

Tiểu A: Hai cậu…. còn chưa làm lành à?

.

Tiểu Tôn cảm thấy đau bụng. Bỏ bữa sáng, không nấu bữa trưa, cơ thể vừa thức dậy sau một giấc ngủ mộng mị, dạ dày bắt đầu kêu réo. 

Cậu ấy mở một túi bánh trung thu được bán giảm giá trong siêu thị nhỏ ở dưới lầu. Lúc đó Tiểu Tôn đã đẩy xe đẩy quanh kệ vài vòng, cuối cùng vẫn quyết định xách một túi về nhà. 

Cổ họng phản ứng trước đại não. Tiểu Tôn chống người trên bồn rửa mặt nôn một lúc lâu. Quá ngọt và ngấy.

Tiểu Tôn thích đồ ngọt, nhưng Tiểu La luôn bắt cậu ăn ít hơn, bảo rằng không tốt cho răng. Tiểu Tôn không thích ăn sáng, nhưng Tiểu La luôn giám sát cậu, bảo rằng nếu không ăn sẽ không tốt cho dạ dày.

Tiểu Tôn nằm sấp trên bồn rửa mặt thở dốc, cơ thể như thói quen tự hình thành phản ứng. Cậu ấy không hiểu nổi, làm thế nào mà một người cứ thế xâm nhập từng chút một trong lòng cậu suốt ba năm, tại sao chẳng thể xóa bỏ tất cả dấu vết cùng một lúc? 

Ngay cả trong giấc mơ cũng không thể.

Trong giấc mơ Tiểu Tôn và Tiểu La trở lại bữa tiệc một lần nữa, Tiểu Tôn nói em đi đây, em đi đưa đồ ăn cho bọn họ. Tiểu La giữ lấy cậu: Em sẽ quay lại chứ? 

Tiểu Tôn liều mạng gật đầu, em sẽ quay lại em sẽ quay lại, rất nhanh sẽ quay lại. Nhưng người biến mất ở cửa bếp lại là Tiểu La.

Tiểu Tôn muốn đuổi theo nhưng không cách nào nhấc nổi đôi chân, cậu ấy nôn nóng đến mức toàn thân đổ mồ hôi, khuôn mặt giàn dụa nước mắt, Nhất Châu sao anh lại đi rồi, em còn chưa kịp hỏi anh khi nào quay lại mà! 

Chỉ có điều, trong thực tế Tiểu Tôn không hỏi, trong giấc mơ Tiểu La cũng không trả lời. 

08

Tiểu Tôn nhìn ra ngoài cửa sổ, bầu trời vẫn còn sáng.

Ở bên Tiểu Tôn mặt trăng còn chưa lên, bên Tiểu La mặt trăng vẫn chưa lặn. Bọn họ căn bản không cùng nhìn vào một mặt trăng.  

Tiểu Tôn bật rồi tắt màn hình điện thoại. Sau khi lặp lại vài lần, cuối cùng cậu ấy thoát ra khỏi giao diện tin nhắn. 

Gọi đồ ăn ngoài vậy.

...

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net